“Được rồi, Đinh Dũng, bố có người bạn học y, bố nhờ cậu ấy tìm một danh y ở nước ngoài về, trong hai ngày này sẽ tới, việc này cứ giao cho bác sĩ chuyên ngành đi”, Hàn Thành Sơn gật đầu cười nói: “Con yên tâm, bố tin Phương Nhiên nhất định có thể khoẻ lại”.
Nghe vậy, Đinh Dũng không nói gì, anh hiểu vết thương của Hàn Phương Nhiên hơn ai hết, cho dù có dùng Bổ Thiên Thuật thì cũng chẳng thể chữa trị vết thương trong não bộ của Hàn Phương Nhiên, có lẽ dị quả là cách duy nhất rồi.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng đột nhiên nhớ tới cây Linh Căn ở Thanh Thành Sơn, cũng không biết giờ nó thế nào rồi.
Linh Căn sống dựa vào linh khí của Thanh Thành Sơn, hiện giờ Giang Bắc có dị biến, nếu như cây Linh Căn đó biến thành dị cây và kết ra dị quả thì nhất định có tác dụng ngoài sức tưởng tượng.
“Bố mẹ, bố mẹ ở đây với Phương Nhiên, con ra ngoài một lát”, Đinh Dũng trầm ngâm hồi lâu và quyết định đi tới Thanh Thành Sơn xem.
Advertisement
“Ừ, con đi đi”, Hàn Thành Sơn gật đầu, không hề cảm nhận được sắc mặt tối sầm của Lâm Hồng Ngạn. Ông ta nghiến răng nói: “Giờ Phương Nhiên bị thương nặng như vậy, nó lại dám ra ngoài làm bừa, đúng là chẳng ra làm sao”.
“Ôi trời, được rồi, bà đừng quên biệt thự mà chúng ta ở là của nó mua, nếu bà làm nó tức giận, đuổi chúng ta ra ngoài thì sao?”, nghe vợ nói vậy, Hàn Thành Sơn vội kéo bà ta lại, liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Đinh Dũng không nghe được gì thì mới thở phào.
Lâm Hồng Ngạn biến sắc, vội nhìn ra ngoài rồi mới hắng giọng: “Đó là mua cho con gái tôi”.
Advertisement
“Không được, đợi Phương Nhiên khoẻ lại thì phải nghĩ cách giành lấy tài sản về tay chúng ta”, nói rồi, mặt Lâm Hồng Ngạn nở nụ cười xảo quyệt, bà ta muốn đợi Hàn Phương Nhiên khoẻ lại thì nghĩ cách đổi tên căn biệt thự thành của mình, tới lúc đó có muốn đuổi Đinh Dũng ra khỏi cửa há chẳng phải việc dễ dàng sao?
Ở một nơi khác, Đinh Dũng sau khi ra khỏi viện thì cứ thế tới khu biệt thự ở Thanh Thành Sơn.
Anh nhanh chóng tới biệt thự chữ Thiên ở đây. Đinh Dũng chợt biến sắc, vì anh cảm nhận được trận pháp trước đó mình bày ra đã bị phá bỏ.
Lẽ nào có người đột nhập? Đinh Dũng cau mày, đến cửa cũng không mở mà cứ thế nhảy vọt lao như mũi tên, vượt qua bức tường vào tới trong sân.
Lúc này ở trong sân, cái cây nhỏ con vốn dĩ chỉ cao chừng nửa mét đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cái cây cao bằng cả một người lớn, thân màu vàng, bên trên không có lấy một phiến lá nào và chỉ có một quả màu đỏ vàng.
Quả này chỉ to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, nhìn từ xa trông chẳng thấy có gì lạ thường, nhưng một khi bước tới cách nó chừng ba mét thì lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng.
Mùi này rất đặc biệt, khiến người ta ngửi vào là muốn tới gần hơn. Kể cả Đinh Dũng thì cũng không nhịn nổi mà nuốt nước bọt cái ực, cơ thể sinh ra khát vọng.
“Trước đó hình như không phải như vậy”, Đinh Dũng thẫn thờ một lát, thấy trận pháp dù bị phá bỏ nhưng cái cây hãy còn thì thở phào và dấy lên nghi hoặc.
Trước đó trên cây còn có vài quả, nhưng hiện giờ chỉ còn lại một quả. Đinh Dũng vội nhìn xuống đất, trên mặt đất quả nhiên có vài quả đã khô héo.
“Quả nhiên là vậy, xem ra cái cây này không hề đơn giản”, Đinh Dũng nheo mắt, ở thời Thượng Cổ, anh đã từng nghe một truyền thuyết, có một loại cây thần, vì quả của nó cần dùng năng lượng quá lớn, nó không thể nuôi dưỡng cho vài quả cùng sinh trưởng nên cuối cùng chỉ có thể để lại quả tốt nhất, những quả còn lại cuối cùng rụng xuống đất, tạo thành phân bón nuôi sống cây mẹ.
Không ngờ cây Linh Căn này cũng xuất hiện hiện tượng này, quả của cây này rốt cục có sức mạnh thần bí thế nào mới cần “anh chị em” của mình nuôi dưỡng mình như vậy.
“Nó còn chưa chín nhưng cũng nhanh thôi”, Đinh Dũng chỉ cần nhìn là biết quả này vẫn còn lớn lên tiếp, có lẽ sắp đến ngày chín rồi.
Sau khi bố trí lại trận pháp, Đinh Dũng tới bên bể nước linh bên cạnh, mới nhìn đã cau mày.
Lúc này quả của cây Linh Căn trong bể nước đã dài ba thước, dài gấp đôi trước đó, giống như cái gậy ngắn màu xanh lục, vả lại Đinh Dũng có thể cảm nhận được nó đã không còn hút linh khí nữa.
“Cái gì đây?”, Đinh Dũng cau mày, giơ tay hái quả kia xuống, thế nhưng vừa chạm vào quả Linh Căn anh đã cảm thấy đau đớn, sau đó quả cây Linh Căn phát ra luồng sáng xanh, giống như dung hoà lại, cứ thế bao trọn lấy đầu ngón tay Đinh Dũng, thâm nhập vào cơ thể anh.
“Có chuyện gì thế này?”, Đinh Dũng biến sắc, linh lực trong cơ thể bắt đầu hoạt động.
Thế nhưng linh lực trong cơ thể Đinh Dũng sau khi tiếp xúc với ánh sáng xanh này thì lập tức như bị dẹp sạch, giống như tuyết gặp ánh sáng ngày xuân, hoàn toàn không có tác dụng nào cả.
Quả của cây Linh Căn hoá thành ánh sáng xanh, nhanh chóng thâm nhập vào đầu ngón tay Đinh Dũng. Nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể nhận ra những ánh sáng này căn bản không phải là luồng sáng gì mà chỉ là phù văn rất nhỏ, ngưng tụ lại với nhau giống như thể lỏng màu xanh, không ngừng thâm nhập vào ngón tay Đinh Dũng.
Có điều sau một lúc thì tất cả ánh sáng xanh kia đều biến mất, thay vào đó là trên đầu ngón tay Đinh Dũng lại có thêm dấu ấn màu xanh, dấu ấn này lúc ẩn lúc hiện, giống như vô số phù văn hiện ra trong cơ thể.
Đúng lúc này, trong lòng Đinh Dũng xuất hiện một dự cảm khác thường. Anh nắm hai tay lại, bóp lấy luồng sáng xanh mơ hồ kia như thể nắm thanh kiếm dài.
Roẹt! Khẽ phất một cái, luồng sáng xanh mơ hồ kia rẽ trong không trung, một luồng kiếm khí sắc lạnh hiện ra như muốn rạch cả bầu không khí vậy.
“Kiếm khí mạnh quá, cái cây này sao lại có thể biến thành kiếm ý vô hình thế này?”, Đinh Dũng cau mày nhìn về ánh sáng đã nhập vào đầu ngón tay kia của mình mà không khỏi thẫn thờ.
Cái cây này từng đơm hoa kết trái trên một ngọn núi nổi tiếng, nhưng sau đó vì linh khí ở đó dần cạn kiệt nên cây này vẫn luôn ở trong phủ của anh, không ngờ hôm nay trong bể nước linh này nó lại thành ra thế này, rõ ràng khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Đinh Dũng hít sâu, nhắm mắt cảm nhận và phát hiện ngoài trên đầu ngón tay mình có thêm kiếm ý vô hình thì trong cơ thể anh không có gì bất thường.
“Cũng vừa hay không có binh khí theo người, kiếm ý này quả là huyền bí, đến mình còn nhìn không rõ”, Đinh Dũng lắc đầu không nghĩ thêm nữa mà ngồi khoanh chân bên bể nước linh thử lĩnh hội kiếm ý này.
Chẳng mấy chốc, trời tối dần, Đinh Dũng vẫn vẫn chìm trong trạng thái lĩnh hội, kiếm ý này quá huyền ảo, kể cả anh đã từng đạt tới Tuyệt Đỉnh võ đạo thì cũng rất khó nhìn thấu nó.
Đúng lúc Đinh Dũng đang cau mày thì cái cây cao bằng người lớn ở phía cách đó không xa đột nhiên khẽ xao động.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 311: Có chuyện gì thế này?
Chương 311: Có chuyện gì thế này?