“Linh Chi trăm năm”, sau lời nói này, tất cả mọi người ở phía sau đều trợn tròn mắt. Đây mà cũng coi là chút lòng thành sao, vậy thì quà của bọn họ là gì chứ?
Linh Chi trăm năm quả là linh dược trong xã hội hiện tại, có điều Đinh Dũng nghe xong lại lắc đầu. Cây Linh Chi này chỉ có thể coi là bình thường thôi, chí ít thì trong mắt Đinh Dũng, trăm năm với mười năm cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ có linh chi sau nghìn năm thì mới quý giá.
Người có cùng suy nghĩ với Đinh Dũng còn có Bách Lí Thuần của nhà họ Bách Lí. Ông ta nghe thấy linh chi trăm năm thì không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ là ông ta nhìn Thiết Vô Cực lâu hơn một chút.
Sau đó từng món quà được gọi tên, Bách Lí Thuần không buồn nhìn lấy một cái. Cảnh này đương nhiên đã lọt vào mắt Thiết Vô Cực, mặt mày ông ta trông có vẻ tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh hẳn lại.
“Đi thôi”, nghe từng tiếng đọc quà vang lên, Đinh Dũng lắc đầu, thực ra anh rất ghét truyền thống đọc to các món quà lên như vậy.
Advertisement
Hàn Phương Nhiên trông mặt cũng khó coi hơn hẳn, nhìn Đinh Dũng khẽ nói: “Bọn họ đều mang quà đến, chúng ta không mang quà, có phải là không hợp lý lắm không?”
“Em yên tâm, quà anh đã chuẩn bị xong rồi”, Đinh Dũng cười nói, tỏ ý cô không cần quan tâm.
Trên thực tế, Đinh Dũng không định tặng quà, anh tới tham gia tiệc chẳng qua là muốn xem xem nhà họ Bách Lí rốt cục muốn làm gì, thế nhưng hiện giờ Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng mới lấy một món đồ chưa dùng đến trong túi đựng đồ ra.
“Một miếng ngọc thạch, chút tấm lòng của tôi”, Đinh Dũng rút miếng ngọc ra đưa cho người nhận quà, sau đó tự tin đi vào trong.
Advertisement
Thấy món quà mà Đinh Dũng mang tới, người nhận quà không khỏi khó chịu, hắng giọng rồi mới nói: “Một miếng ngọc”.
Nghe vậy, không ít người đưa mắt qua nhìn, Hàn Phương Nhiên sững người. Đinh Dũng lại chẳng cảm thấy có gì đó không ổn, anh vẫn tự tin đi vào trong.
“Người này là ai? Quà mang tới đúng là thể hiện ki bo”.
“Tôi cho rằng cậu ta tới đây cũng chỉ là muốn ăn uống một bữa, cũng không biết có thiệp mời hay không”.
Thấy Đinh Dũng đi vào, không ít người xôn xao bàn tán.
“Ấy, người này trông quen thế”, một thanh niên thấy bóng người Đinh Dũng thì nhướng mày hỏi.
Chẳng mấy chốc, người đến tham gia yến tiệc đều đã vào chỗ ngồi, bên trong khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, bày đủ những món ăn bắt mắt.
Phía trước sảnh, xếp mười hàng ngọc án, mỗi hàng dài một mét, trong đó có ba ngọc án đã có người ngồi, lúc này, Bách Lí Thuần đứng trước ngọc án, giơ tay nói với Thiết Vô Cực: “Anh Vô Cực, mời ngồi”.
“Cảm ơn cậu Bách Lí đã tiếp đón”, Thiết Vô Cực gật đầu, sau đó cùng hai bảo vệ ngồi xuống.
Lúc này, Bách Lí Thuần nhìn người tuỳ tùng bên cạnh, nói: “Thống kê xong chưa?”
“Xong cả rồi ạ, trong các gia tộc hạng nhất, ngoài nhà họ Trương và nhà họ Lí ra thì những gia tộc khác đều đến cả rồi ạ”, người tuỳ tùng khẽ giọng nói với Bách Lí Thuần.
Nghe vậy, Bách Lí Thuần chợt cau mày, hắng giọng, nheo mắt nói: “Nhà họ Trương và nhà họ Lý, xem ra không nể mặt nhà họ Bách Lí chúng ta rồi”.
“Đã vậy thì đừng trách Bách Lí Thuần tôi vô tình”, nghĩ tới đây, trong mắt Bách Lí Thuần tôi độc hẳn. Ông ta hạ giọng nói với người tuỳ tùng: “Đi, mời người nhà họ Trương và nhà người nhà họ Lí tới đây”.
“Vâng”, nghe lệnh, người kia lập tức làm theo.
Ở một nơi khác, sau khi Đinh Dũng dẫn Hàn Phương Nhiên vào trong, anh liền tìm một góc nhìn những món ăn bắt mắt, cả hai người hoàn toàn đã bị thu hút và bắt đầu ăn uống.
“Các vị, có lẽ mọi người đều rất hiếu kỳ nhà họ Bách Lí chúng tôi mời mọi người tới đây rốt cục có việc gì phải không?”, đúng lúc này, giọng nói của Bách Lí Thuần van lên.
Tất cả mọi người tham gia bữa tiệc đều quay đầu lại, bầu không khí dần yên tĩnh, tất cả chỉ đợi nghe câu tiếp theo của Bách Lí Thuần.
“Trước khi nói vào việc chính, cho phép tôi xin được giới thiệu một chút”, Bách Lí Thuần nhếch miệng cười: “Nhà họ Bách Lí chúng tôi vẫn luôn sống ở đây, từ trước khi thành phố Kim Châu được thành lập”.
“Sao có thể”.
“Chưa bao giờ nghe đến tên”.
Lời nói của Bách Lí Thuần lập tức dấy lên làn sóng mới, đến cả Thiết Vô Cực cũng phải cau mày.
“Nhà họ Bách Lí chúng tôi từ đầu là bá chủ ở đất Kim Châu này, về sau dần dần lui về ở ẩn, không tham gia vào bất cứ việc gì của thành phố nữa, kể cả trong danh sách các gia tộc hàng đầu cũng không có chúng tôi”, Bách Lí Thuần tiếp tục nói, khi nói tới đây, ông ta tỏ vẻ bá đạo: “Mặc dù chúng tôi không nhúng tay vào thế sự nữa nhưng chúng tôi vẫn là gia tộc hạng nhất ở thành phố Kim Châu, bảo vệ thành phố Kim Châu như bảo vệ vị thần”.
“Lần này chúng tôi xuất hiện hoàn toàn là vì bất lực nên mới vậy”, nói tới đây, Bách Lí Thuần ngừng lại một lúc, đảo mắt nhìn tất cả mọi người, “tôi tin mọi người đều nghe nói tới việc tứ đại danh sơn ở Giang Bắc dị biến, tôi có thể nói với mọi người rằng thế đạo sắp thay đổi rồi”.
“Nhà họ Bách Lí chúng tôi xuất hiện là vì muốn bảo vệ thành phố Kim Châu khỏi thế cục hỗn loạn, cho thành phố không bị xâm phạm, vì vậy nhận lệnh gia chủ nhà họ Bách Lí, gia tộc chúng tôi quyết định liên minh với các vị, cùng vượt qua đại nạn”.
Nghe Bách Lí Thuần nói vậy, mặt mày Thiết Vô Cực tối sầm cả lại, còn những đại diện của các gia tộc khác thì đều cau mày. Lời nói của Bách Lí Thuần mặc dù dễ nghe, cái gì mà liên minh, chẳng qua chỉ muốn lôi kéo bọn họ, nếu như thật sự liên kết lại thì ai làm minh chủ?
“Cậu Bách Lí, ý của cậu, chúng tôi không hiểu cho lắm”, Thiết Vô Cực cau mày: “Làm sao gia tộc cậu biết được thế đạo xoay vần hỗn loạn, vả lại nếu như liên minh thì ai làm minh chủ?”
Những người khác có lẽ không mấy để ý đến việc này nhưng Thiết Vô Cực đại diện cho nhà họ Thiết, thậm chí là cả thành phố Kim Châu này, ngoài nhà họ Trương là bá chủ ra, đột nhiên có một gia tộc đột nhiên nhảy ra nói là thần bảo hộ cho thành phố Kim Châu, Thiết Vô Cực sao có thể nhẫn nhịn?
“Anh Thiết không cần vội, ai làm minh chủ đương nhiên chúng ta có thể quyết định được”, Bách Lí Thuần không hề trả lời câu hỏi của Thiết Vô Cực mà nhìn ba thế lực ngồi ở hàng ngọc an phía trước, “tôi xin giới thiệu một chút về những đồng minh của chúng ta”.
“Người nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc, Tần Văn Minh”, Bách Lí Thuần vừa dứt lời, một người đàn ông ngồi trước ngọc án đột nhiên đứng dậy, một luồng khí thế bộc phát.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 331: “Chưa bao giờ nghe đến tên”.
Chương 331: “Chưa bao giờ nghe đến tên”.