“Rắc” một tiếng, khuôn mặt Tần Thiếu Phong chợt tái mắt, trong đôi mắt ông ta chỉ còn nỗi kinh ngạc, bàn tay còn lại của ông ta vung về phía Đinh Dũng nhưng cho dù thế nào, ông ta vẫn không thể ngờ nổi Đinh Dũng lại có thể ngăn lại được đòn tấn công của mình, vả lại lực đạo trong bàn tay anh truyền ra khiến ông ta không thể trụ nổi.
Cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt từ cổ tay lan tới, Tần Thiếu Phong biết mình đã sơ xuất, lúc này không dám chậm trễ, tay còn lại của ông ta nhanh chóng đặt lên vai Đinh Dũng nhưng giây phút sau đó ông ta phải ngỡ ngàng.
Cho dù ông ta cố gắng dùng lực thế nào thì cơ thể Đinh Dũng vẫn như tảng đá bất động, như thể đứng trước mặt ông ta không phải một con người mà là một ngọn núi vững chãi. Với sức lực của ông ta căn bản không thể thấm vào đâu, kể cả Tần Thiếu Phong dùng hết sức mình thì cũng rất khó gây ra bất cứ tổn thương nào cho Đinh Dũng.
Thấy Đinh Dũng không hề có bất cứ phản ứng gì, mà cổ tay mình lại đau đớn kịch liệt, Tần Thiếu Phong mặt mày khó coi, nghiến răng cố chịu đựng không cho bản thân mình lên tiếng, nếu không, xung quanh bao nhiêu người như vậy, há chẳng phải là mất mặt sao?
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng, nhưng tới cuối cùng chỉ thấy hai người bất động, ghì nhau khiến tất cả mọi người thẫn thờ.
Duy chỉ có Trần Khả Hân là không hề thay đổi sắc mặt. Cô ta nhìn ngay sang Đinh Dũng. Cô ta là người duy nhất có thể cảm nhận được ván cờ của Đinh Dũng và Tần Thiếu Phong, vả lại trong cảm nhận của cô ta thì trong ván cờ này, Đinh Dũng đang chiếm ưu thế.
Advertisement
Chẳng mấy chốc, trán Tần Thiếu Phong ứa mồ hôi. Cơn đau đớn kịch liệt khiến ông ta sống không bằng chết, nhưng ông ta lại không dám hó hé lời nào, chỉ có thể bấm bụng nhẫn nhịn cơn đau.
Thấy cảnh này, Đinh Dũng lại cảm thấy kỳ lạ. Dưới sức mạnh mà mình đè nén, ông ta lại có thể không kêu gào, quả thực không tồi, có điều đây không phải là kết quả mà anh muốn thấy.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng lại một lần nữa tung lực đạo mạnh hơn từ lòng bàn tay, lần này chỉ nghe “khậc” một tiếng, bàn tay Tần Thiếu Phong xoay lệch đi. Cũng vì lực đạo quá lớn nên cứ thế bị Đinh Dũng bẻ gãy cổ tay.
“A!!!, lần này Tần Thiếu Phong cuối cùng cũng không thể chịu nổi, thả tay ra khỏi người Đinh Dũng rồi ôm lấy cổ tay mình kêu gào thảm thiết.
Advertisement
Thế nhưng Đinh Dũng lại không cho ông ta bất cứ cơ hội nào, giây phút ông ta buông tay, anh đạp luôn vào bụng ông ta khiến ông ta bay ra khỏi đó mười mấy mét.
“Tôi nói rồi, ông không phải là đối thủ của tôi”, Đinh Dũng phất vạt áo, nhìn Tần Thiếu Phong ngã ra đất mà lãnh đạm nói.
“Không thể nào”, thấy cảnh này, Tần Văn Minh và Yên Anh Li trợn tròn mắt.
Đặc biệt là Tần Văn Minh, hắn biết thực lực của chú mình mạnh thế nào, vả lại sau khi Tần Thiếu Phong bước vào cảnh giới Võ Đạo Đại Sư thì thực lực còn mạnh hơn những người trong gia tộc nhiều, sao có thể không phải là đối thủ của Đinh Dũng được.
“Mày cũng là Võ Đạo Đại Sư?”, Tần Thiếu Phong vùng vẫy đứng lên khỏi mặt đất, một tay ôm lấy cổ tay còn lại của mình, ánh mắt sợ hãi nhìn Đinh Dũng.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong khách sạn như vỡ oà. Không ai ngờ nổi thực lực của Đinh Dũng lại mạnh như vậy, đến cả Tần Thiếu Phong cũng không phải là đối thủ.
Còn bố con Trương Thiệu Thích lúc này lại há hốc miệng như có thể nuốt trôi cả quả trứng gà. Cho dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ Đinh Dũng mạnh như vậy. Vốn dĩ cả hai người bọn họ cho rằng thực lực cả hai người cũng không chênh lệch quá nhiều, nhưng sau khi cảm nhận được khí thế trên người Tần Thiếu Phong, bọn họ đã thay đổi suy nghĩ. Có điều thật bất ngờ rằng kể cả một người mạnh như Tần Thiếu Phong, trước mặt Đinh Dũng lại không địch nổi một chiêu.
“Cậu Đinh là Võ Đạo Đại Sư”, Thiết Vô Cực hít vào một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn.
Trần Khả Hân cũng nheo mắt nhìn chằm chằm Đinh Dũng, lẩm nhẩm: “Một nơi nhỏ bé thế này mà lại có một cao thủ nhường này”.
“Tôi không phải Võ Đạo Đại Sư”, khi mọi người còn đang thắc mắc, Đinh Dũng lại lắc đầu.
Sau đó không cho Tần Thiếu Phong cơ hội lên tiếng, anh lãnh đạm hỏi: “Món nợ tính xong rồi chứ?”
“Xong, xong rồi”, Tần Thiếu Phong rụt cổ, lắp bắp.
Làn trước ông ta chịu thua trong tay Đinh Dũng một lần, còn lần này, sau khi tăng tiến lên Võ Đạo Đại Sư, ông ta có thừa tự tin, nhưng không ngờ vẫn không phải đối thủ của Đinh Dũng.
“Mày, mày dám làm hại nhà họ Tần Thị hết lần này đến lần khác, ông tao sẽ không tha cho mày”, đột nhiên, Tần Văn Minh không biết lấy đâu ra cái gan, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Mày chết chắc rồi, về tao sẽ bảo ông tao xuất sơn, mày chết chắc rồi”.
Nghe vậy, sắc mặt Đinh Dũng chợt tối hẳn lại. Anh không thích phiền nhiễu, tên này hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho anh đã khiến anh dấy lên dã tâm giết người rồi.
“Văn Minh”, Tần Thiếu Phong liếc mắt sang Tần Văn Minh.
Tên này uy hiếp Đinh Dũng vào lúc này chẳng phải là tự tìm cái chết sao? Ngộ nhỡ Đinh Dũng không vui mà giết hắn, tới lúc đó Tần Vô Địch có xuất sơn cũng không giết được Đinh Dũng thì có tác dụng gì? Cho dù Tần Vô Địch có bản lĩnh thế nào đi nữa thì ông ta có thể khiến Tần Văn Minh sống lại sao?
Thế nhưng Tần Văn Minh nghe vậy lại vẫn nhìn chằm chằm Đinh Dũng, bày ra bộ dạng ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất.
“Đã vậy thì mày chết trước đi”, Đinh Dũng nhướng mày, sau đó vừa dứt lời, bóng người anh đã tới trước mặt Tần Văn Minh, tung một chưởng vào ngực hắn.
“Bịch” một tiếng, Tần Văn Minh cứ thế bay ra ngoài, ngã sõng soài vào cây cột trụ của đại sảnh.
Tần Văn Minh quỳ trên đất, máu tươi cứ thế trào ra khỏi miệng. Hắn cảm thấy toàn thân rã rời, lục phủ ngũ tạng đau đớn không thôi.
“Tao, ông tao sẽ không tha cho mày”, thế nhưng kể cả bị đánh trọng thương thì Tần Văn Minh vẫn không quên uy hiếp Đinh Dũng.
Nghe vậy, Đinh Dũng nheo mắt lại, đương lúc tiếp tục ra tay thì nào ngờ Tần Thiếu Phong đột nhiên chặn giữa hai người, nhìn Đinh Dũng nói: “Văn Minh là cháu ruột của gia chủ, mày không thể giết nó, nếu không gia chủ sẽ không tha cho mày”.
“Tôi không giết hắn thì gia chủ các ông có tha cho tôi không?”, Đinh Dũng nhướng mày hỏi lạnh lùng.
Tần Thiếu Phong nghe vậy thì biến sắc, vội nói với Đinh Dũng: “Chỉ cần mày không ra tay với Văn Minh thì tao đảm bảo gia chủ tuyệt đối sẽ không làm khó mày”.
“Tên tiểu tử này là cháu ruột của Tần Vô Địch”.
“Nghe nói Tần Vô Địch chỉ có con trai độc đinh, lẽ nào tên này chính là con của tên độc đinh đó?”
Những người xung quanh mặt mày tái đi, thực ra thì danh tiếng của Tần Vô Địch quá lớn, chỉ một thông tin về một tên nối dõi như vậy cũng đủ để dập đi ý định Đinh Dũng đánh Tần Thiếu Phong.
“Kể cả Đinh Dũng là Võ Đạo Đại Sư thì cũng không phải đối thủ của Tần Vô Địch, thật sự mà giết đi cháu trai ông ta thì Tần Vô Địch sẽ liều với hắn ta”.
“Cậu Đinh, thôi bỏ đi, tha cho bọn họ một lần”, đúng lúc này, Thiết Vô Cực đi tới, cười giả lả.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 355: “Đã vậy thì mày chết trước đi”,
Chương 355: “Đã vậy thì mày chết trước đi”,