*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khụ khụ, thần binh?”, mặt Đinh Dũng tỏ vẻ kì lạ, dở khóc dở cười nhìn xuống phía dưới.
Con dao ngắn này anh thấy rất bình thường, ngoài sắc ra thì chẳng có gì nổi bật, thậm chí đến cả vỏ kiếm đen trước đó còn lợi hại hơn con dao này nhiều.
Thế nhưng con dao ngắn này vừa xuất hiện đã khiến không ít người ở phía dưới đều chộn rộn, đặc biệt là những người trước đó lên tiếng, lúc này cứ thế đứng bật dậy, nhìn Đinh Dũng, hỏi: “Con dao này thì đổi cái gì, một thần binh như vậy mà còn lấy ra đổi, tôi lấy nó”.
“Haiz, người ta còn chưa nói đổi gì mà cậu đã bảo có được nó?”, lúc này, một người khác cũng đứng dậy, nhìn Đinh Dũng chắp tay, nói: “Người anh em, cậu muốn đổi lấy bảo bối gì?”
Đinh Dũng ho hắng một tiếng, hồi lâu mới nhìn hai người kia nói: “Con dao này trước đây tôi dùng đến nhưng giờ không dùng đến nữa nên định đổi lấy thứ gì đó hiếm có, càng hiếm càng tốt”.
“Càng hiếm càng tốt?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, không chỉ người kia sững sờ mà những người khác cũng thẫn thờ theo.
Một thần binh sắc bén như vậy mà chỉ đổi lấy một vài thứ hiếm có? Trên đời còn có giao dịch dễ dàng thế này sao? Đột nhiên có không ít người bắt đầu tìm những thứ đồ hiếm có của mình.
Đúng lúc này, người đầu tiên đeo mặt nạ lên sân khấu đứng dậy, nhìn mọi người nói: “Mọi người yên lặng chút đi, chi bằng thế này, những ai muốn có con dao đó thì lấy ra vật mà mình coi là hiếm có, sau đó để cho các hạ đây quyết định trao đổi với ai, mọi người thấy sao?”
Nói rồi, người này đảo mắt một lượt, cười nói: “Nếu không ai phản đối thì cứ quyết như vậy đi”.
Trên thực tế không phải cô ta muốn lo chuyện bao đồng, thế nhưng lần này cô ta là người chủ trì buổi đấu giá, nhất định phải đảm bảo buổi đấu giá được diễn ra thuận lợi, một khi rối loạn thì có muốn chỉnh đốn cũng vô cùng khó khăn.
Cũng may những người này đều biết cô ta là chủ trì ở đây, nói gì thì cũng là bộ mặt của Nha Môn Quỷ nên tất cả lần lượt gật đầu, coi như đồng ý với phương án này.
“Tôi trước, chỗ tôi có một quả trứng thú không rõ tên”, một người đàn ông đứng dậy trước, không biết lấy từ đâu ra một quả trứng chim.
Trứng của loài chim này chỉ to bằng nắm tay, Đinh Dũng nhìn là thấy mất hứng. Có lẽ đây là trứng một con ngỗng nào đó, lấy ra tỏ vẻ thần bí mà thôi.
“Ha ha, đây là trứng vịt sao?”, thấy quả trứng này, có người châm chọc.
Người đàn ông kia nghe vậy thì lạnh giọng, nói: “Có bản lĩnh thì lấy ra món gì tốt hơn cho mọi người xem đi”.
Nói rồi, người đàn ông kia lại giơ quả trứng cho Đinh Dũng xem, thấy Đinh Dũng không tỏ vẻ hứng thú, người này đành ngồi xuống.
Tiếp theo lại có không ít người lần lượt lấy ra một số thứ đồ cổ quái nhưng lại không có nổi một món đồ mà Đinh Dũng ưng ý. Không phải Đinh Dũng kén chọn mà thực sự thì những món đồ này quá tầm thường.
“Tôi thấy cậu đang chơi chúng tôi thì đúng hơn”, đột nhiên có người chỉ vào Đinh Dũng, nói: “Cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, vậy rốt cục cậu muốn cái gì, không phải cậu coi chúng tôi là kẻ ngốc đấy chứ?”
“Đúng vậy, cậu nói muốn thứ gì đó hiếm có, giờ bao nhiêu thứ hiếm có như vậy lại bảo không ưng, có phải cậu căn bản không muốn đổi thần binh đó không?”
“Tôi thấy có khả năng đấy, một thần binh tốt như vậy, sao cậu ta nỡ bán được?”
“Tên này không phải cố ý muốn xem xem trên người chúng ta có gì chứ?”
Vừa nghe vậy, đột nhiên tất cả đều xôn xao, chủ yếu là vì Đinh Dũng không ưng món nào, điều này cũng chẳng thể trách bọn họ nghĩ khác đi được.
“Haiz…”, Đinh Dũng cười khổ, đang định giải thích thì đột nhiên cô gái ngồi trước anh đứng dậy, tháo mặt dây chuyền hình mắt mèo ra, nói: “Cái này, các hạ xem có được không?”
Đinh Dũng nhướng mày, nhìn mặt nạ hình mắt mèo một cái, đây là mặt nạ rất bình thường, có điều anh thấy chẳng có món nào mình ưng ý, như vậy cũng không được hợp lý cho lắm nên hỏi lại: “Cô muốn đổi lấy con dao này?”
“Ừm”, cô gái kia gật đầu, đằng sau lớp mặt nạ khổng tước là đôi mắt sáng ngời.
Thấy cô ta nói vậy, Đinh Dũng ho hắng một tiếng, nói: “Vậy tôi đổi cho cô”.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, cô gái kia mừng rơn, vội đi tới, giao mặt dây chuyền hình mắt mèo cho Đinh Dũng sau đó vui vẻ nhận con dao về.
Có thể nhận ra cô ta rất thích con dao này, vả lại độ dài của con dao cũng rất phù hợp với cô ta. Đinh Dũng cầm lấy mặt dây chuyền này, ho hắng một tiếng rồi nhảy khỏi sân khấu.
“Còn ai muốn trao đổi gì nữa không?”, Đinh Dũng xuống khỏi sân khấu, người chủ trì trước đó lại đi lên, sau khi hỏi hai lần, cô ta mới khom người, nói: “Đã không ai muốn trao đổi gì thì buổi đấu giá hôm nay kết túc tại đây, hy vọng mọi người chú ý an toàn khi rời đi”.
Nói rồi, cô ta xuống sân khấu, đi về phía một cánh cửa.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt đứng dậy. Đinh Dũng không vội rời đi mà thăm dò trong túi đựng đồ, nói với bức tượng đang kêu gào kia: “Được rồi, đừng la hét nữa, đợi tao nghiên cứu xong thì đương nhiên sẽ đưa cho mày”.
“Vô lý, anh dám lừa tôi”, pho tượng từng tự xưng là Cốc Thổ Phủ không ngừng gào thét bên trong túi đựng đồ.
Huyết Linh trong chiếc hộp đen kia đối với hắn mà nói có sức hút chí mạng. Vốn dĩ Đinh Dũng đã đồng ý giao món đồ này cho hắn nhưng trước khi đưa cho hắn, Đinh Dũng còn muốn nghiên cứu xem đây rốt cục là thứ gì.
“Yên tâm, tao nghiên cứu xong nhất định sẽ trả cho mày”, nói rồi, Đinh Dũng cứ thế rút ra khỏi túi đựng đồ, sau đó cắt đứt liên hệ với nó.
Cho dù tên kia có bị dày vò thế nào thì Đinh Dũng không thấy tận mắt cũng sẽ không đau đầu, sau đó anh lấy chiếc hộp đen kia ra, hít sâu một hơi.
Chiếc hộp đen này được làm từ đá đen tuyền, trông rất khác thường. Lúc này, Đinh Dũng từ từ mở chiếc hộp ra, xung quanh lập tức nổi lên từng cơn gió.
Đến cả nhiệt độ cũng hạ xuống. Khu sảnh ở tầng hầm tối tăm thì giờ lại trông có phần âm u hơn. Đinh Dũng cau mày, linh lực trong cơ thể anh trỗi dậy, sau đó anh nắm lấy phần tinh thể màu hổ phách kia.
Cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay. Đinh Dũng khẽ dùng lực, độ cứng của tinh thể hổ phách kia quả vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Kể cả anh có dùng hết sức cũng không thể khiến nó bị tổn hại gì.
“Kỳ lạ, tinh thể này cứng thật”, Đinh Dũng lẩm bẩm, bắt đầu thăm dò bên trong khối tinh thể thông qua linh lực của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 361: “Vô lý, anh dám lừa tôi”
Chương 361: “Vô lý, anh dám lừa tôi”