“Anh dám lừa tôi?”, cô gái bặm môi nhìn Đinh Dũng chằm chằm.
Cho dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ Đinh Dũng lại là dị nhân bị bắt vào đây làm vật thí nghiệm. Cô ta vừa nói chuyện với một vật thí nghiệm sao? Nếu những câu này bị đồn ra ngoài thì nhất định sẽ khiến ngục trưởng nổi giận.
Cứ nghĩ tới hậu quả khiến ông ta nổi giận mà mặt cô ta chợt tái mét cả đi. Cô ta túm cổ Đinh Dũng, nói: “Mọi chuyện anh đã nghe thì quên hết cho tôi, không được nhắc tới với bất cứ ai, nghe chưa hả?”
Bàn tay mịn màng của cô ta khiến anh có cảm giác dễ chịu lạ thường, có điều anh rất nhanh đã trấn tĩnh lại, thầm mắng bản thân không đủ tỉnh táo. Anh túm lấy tay cô ta, điềm tĩnh nói: “Cô yên tâm, không cần cô nói tôi cũng không nhiều lời vậy đâu”.
“Anh, bỏ tôi ra”, cô ta cau mày thét lên.
Advertisement
Vì Đinh Dũng túm tay cô ta ấn cô ta xuống sofa nên mặc dù cơ thể hai người không chạm nhau nhưng tư thế lại hết sức nhạy cảm, đặc biệt là cô gái với bộ mông nảy nở đang chĩa về phía bộ phận quan trọng của Đinh Dũng, cảnh này khiến cô ta đỏ mặt xấu hổ.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên những tiếng gõ cửa liên hồi.
“Tiến sĩ Trần, tiến sĩ Trần ở trong không?”, vì cửa bị khoá trong nên người bên ngoài không thể vào được, nhưng có thể nghe ra giọng người bên ngoài có vẻ rất cuống.
“Thả tôi ra”, cô gái trợn mắt với Đinh Dũng.
Advertisement
Đinh Dũng cau mày, nhưng vẫn thả cô ta ra. Anh cũng đã tìm được hòm hòm rồi. Một số chứng cứ thu thập được anh đã ghi vào trong tay, những số liệu kia anh cũng đã nhớ trong đầu, giờ đến lúc rời khỏi đây rồi.
Suỵt! Cô gái được gọi là tiến sĩ Trần đột nhiên làm động tác tay ra hiệu cho Đinh Dũng, sau đó chỉnh lại trang phục và mở cửa bước ra.
“Sao vậy?”cô ta cau mày cố làm ra vẻ khó chịu hỏi lại.
Thấy giọng điệu khó chịu của cô ta, hai người bên ngoài vội cúi đầu cung kính: “Tiến sĩ Trần, một vật thực nghiệm hôm nay bắt vào đây cô đã gặp chưa?”
“Vật thực nghiệm? Các cậu là bảo vệ phòng thực nghiệm mà lại hỏi tôi như vậy à?”, nghe vậy, cô ta không hề hoang mang, mà cau mày bày ra bộ dạng nghiêm túc nhìn hai người kia, hắng giọng nói: “Bao nhiêu bí mật của phòng thực nghiệm, nếu để người ngoài vào đây thì ngục trưởng chắc chắn sẽ hỏi tội xuống, lúc đó các cậu không gánh nổi đâu, mau đi tìm đi”.
“Vâng”, nghe vậy, hai tên kia không dám chậm trễ.
Sau khi hai người này rời đi, tiến sĩ Trần mới thở phào, mở cửa văn phòng. Thấy Đinh Dũng đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, cô ta nổi cơn tam bành: “Anh còn không mau đi, nơi này anh vào rồi thì đừng mong đi khỏi, muốn sống yên ổn thì ngoan ngoãn nghe lời bọn họ”.
“Cô muốn rời khỏi đây không?”, Đinh Dũng nheo mắt hỏi.
Thấy cô ta không phải có ý xấu, đặc biệt chỉ qua vài câu nói vừa rồi của cô ta trong tình cảnh này cũng đủ khiến Đinh Dũng cảm khái cho nên anh mới nói thêm một câu.
“Ý anh là gì?”, tiến sĩ Trần sững người, có vẻ không hiểu ý Đinh Dũng nhưng cô ta vẫn bĩu môi: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, người vào đây rồi thì tôi chưa thấy ai có thể thoát ra ngoài đâu”.
“Cô chịu theo số phận vậy sao?”, nói tới đây, tiến sĩ Trần lại thở dài.
Gần như ý thức được cảnh ngộ của mình, tiến sĩ Trần tỏ vẻ bất lực, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta mang theo vẻ đau thương khiến người ta nhìn mà không khỏi cảm thấy xót xa.
Đinh Dũng ho hắng một tiếng, cười nói: “Nếu không phải vài câu nói từ tận tâm can vừa rồi của cô thì tôi cũng sẽ không đưa cô cùng rời khỏi đây đâu”.
“Muốn đi thì đi theo tôi”, Đinh Dũng nhếch miệng cười sau đó vẻ mặt nghiêm túc trở lại.
Tiến sĩ Trần há hốc miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô nhìn dáng vẻ kiên định của Đinh Dũng rồi nghiến răng. Cũng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí mà tin Đinh Dũng, nhanh chóng bước theo anh.
Mở cửa chống trộm, khuôn mặt Đinh Dũng nghiêm hẳn lại, nhanh chóng di chuyển ra ngoài theo trí nhớ.
Thấy Đinh Dũng đi nhanh như vậy, tiến sĩ Trần vừa đi được vài bước lại do dự. Cô ta lắc đầu, định quay lại thì đột nhiên vang lên tiếng hét ở cách đó không xa: “Hắn ở kia, bắt hắn lại”.
Dứt lời, có hai tên xông lên, chính là hai tên đã áp giải Đinh Dũng ban nãy. Lúc này mặt tên nào tên nấy khó coi. Thấy Đinh Dũng không nói gì, bọn chúng rút gậy ở lưng ra đuổi theo hô hoán.
“A, cẩn thận”, tiến sĩ Trần hét lên trong vô thức.
Trước khi cô ta lên tiếng, Đinh Dũng đã quay người nhìn hai tên kia, nhêch miệng cười. Khi hai tên kia vung gậy ra, anh đã nhanh chóng di chuyển né đòn đánh của chúng, sau đó tung ra đòn đánh lại trúng vào ngực một tên khiến hắn bay ra khỏi đó, va vào những thiết bị ở cách đó khá xa khiến những thiết bị này rơi xuống đất.
Tên kia bị ngã như vậy thì máu chảy ròng ròng ra đất. Tên còn lại thấy vậy thì sợ hãi, vô thức lên tiếng kêu định cứu nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Đinh Dũng đã tới trước mặt hắn, bóp lấy cổ hắn khiến hắn chẳng thể phát ra nổi âm thanh nào nữa.
Rắc! tay Đinh Dũng khẽ dùng lực, cổ tên kia gãy lìa.
“Đi thôi”, Đinh Dũng phất vạt áo, sải bước ra ngoài: “Tôi dẫn cô rời khỏi đây”.
Tiến sĩ Trần kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô ta, những tên bảo vệ này tên nào tên nấy đều có võ công cao cường, còn những dị nhân bị bắt vào đây khi gặp chúng gần như không còn sức phản kháng.
Lúc này, bóng người vững chãi tựa núi Thái Sơn của Đinh Dũng in sâu trong tiềm thức của cô ta. Cô ta nuốt nước bọt, không do dự gì nữa, cứ thế đi theo Đinh Dũng.
Động tĩnh ở phía này rất nhanh đã kinh động đến những người khác ở các phòng thực nghiệm. Cả toán bảo vệ mặc đồ bảo hộ trắng xuất hiện đuổi theo bọn họ.
Đồng thời, cửa chống trộm cũng bị người ta đẩy ra. Người đàn ông trung tuổi được gọi là ngục trưởng cau mày đi tới, bên cạnh ông ta còn có vài tên cấp dưới mặc đồng phục.
“Có chuyện gì thế? Không phải bảo tiêm cho hắn ‘dược vật’ sao?”, giọng nói của ngục trưởng nghiêm nghị. Lời nói của ông ta đến tai những bảo vệ kia khiến bọn họ run rẩy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 393: Vật thực nghiệm?
Chương 393: Vật thực nghiệm?