TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 407: Khốn khiếp, mày chết không yên đâu”,

Thế nhưng tốc độ của con rắn quá nhanh còn tốc độ của những người bình thường kia lại chậm, bọn họ còn không kịp tản đi đã bị con rắt quật vào người bay ra toán loạn.  

Trần Khả Hân cách Đinh Dũng không xa, mũi be bét máu, cố gắng vùng vẫy định đứng dậy nhưng xương cốt lại như rã rời, cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể tách mình khỏi mặt đất.  

Con rắn khổng lồ kia điên cuồng trườn về phía Trần Khả Hân. Trong chốc lát, nó đã trườn tới trước mặt Trần Khả Hân. Luồng gió tanh xực lên nồng nặc.  

“Anh mau đi đi, đừng lo cho tôi”, Trần Khả Hân nhìn Đinh Dũng ở phía cách đó không xa với ánh mắt phức tạp.  

Đinh Dũng cau mày. Trên thực tế anh cũng không định giúp Trần Khả Hân. Nghe vậy, trong lòng anh không khỏi sững sờ. Giây phút sau, con rắn kia trườn đến, Đinh Dũng có muốn đi cũng đã không kịp nữa rồi.  

Advertisement

“Không phải ông muốn tôi vào hang dụ rắn ra sao? Giờ nó ra rồi đấy, tiếp theo đó giao cho ông”, Đinh Dũng nhếch miệng lôi Yên Tiêu lên rồi vung tay hất ông ta đi.  

“Khốn khiếp, mày chết không yên đâu”, Yên Tiêu mặt mày tái mét, lúc này thấy Đinh Dũng nhấc bổng mình lên văng về phía con rắn, ông ta cố gắng điều chỉnh vị trí cơ thể mình trong không trung. Thế nhưng tốc độ của con rắn lại quá nhanh, ông ta vừa dứt lời, cơ thể đã bị con trắn nuốt trọn vào bụng.  

“A! Sư phụ”, Yên Anh Li ở phía xa thấy cảnh này thì như thắt ruột thắt gan nhưng hắn chẳng còn cách nào khác, hắn bị năm vệ sĩ kéo về phía cách đó rất xa.  

Advertisement

Những người khác mặt mày thay đổi, đặc biệt là Tần Vô Danh lạnh mặt nạt: “Tiểu tử, cậu ra tay tàn độc như vậy, nhà họ Yên sẽ không tha cho cậu đâu”.  

“Hắn chết chắc rồi, con rắn kia sẽ không tha cho hắn đâu”, có người bật cười tôi độc vì Đinh Dũng ở cách con rắn kia không xa.  

Quả nhiên, con rắn kia sau khi nuốt trọn Yên Tiêu thì tốc độ của nó không hề chậm lại, còn Đinh Dũng đứng giữa nó và Trần Khả Hân, lúc này có muốn đi cũng không còn cơ hội nữa rồi.  

“Chủ tử” Thổ Bồi kinh ngạc nhưng không hề di chuyển, trong ánh mắt hắn mang theo ánh nhìn dị thường.  

Thực lực của con rắn quá khủng khiếp, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó. Nếu Đinh Dũng bị con rắn này nuốt trọn thì hắn có thể được tự do rồi. Nghĩ tới đây, Thổ Bồi lại nghiến răng, dừng bước.  

Nói thì lâu nhưng mọi thứ xảy ra rất nhanh. Con rắn khổng lồ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Đinh Dũng, giống như ngọn núi sừng sững lao đến. Cái miệng nó hãy còn vết máu của Yên Tiêu.  

“Không ngờ tới cuối cùng lại chết cùng một người đàn ông lạ mặt”, Trần Khả Hân thở dài, nhắm mắt.  

Đinh Dũng đứng cách cô ta không xa, một khi Đinh Dũng bị con rắn nuốt chửng thì cô ta chắc chắn cũng phải chết. Trong tình cảnh bị trọng thương, đến đứng dậy cũng là một việc xa xỉ với cô ta chứ đừng nói tới bỏ chạy.  

Thấy con rắn khổng lồ lao tới, Đinh Dũng nheo mắt, tay phải anh hạ xuống, hai tay chắp vào nhau, đầu ngón tay chĩa ra ngoài. Một tia sáng xanh xuất hiện, bầu không khí trong không trung như bị rẽ ngang.  

“Súc sinh, chết đi”, Đinh Dũng thầm nhẩm. Tay trái anh nắm chặt cổ tay phải, anh giơ tay chỉ lên trời rồi vung thật mạnh xuống.  

Linh lực trong cơ thể Đinh Dũng cuồn cuộn đổ về phía đầu ngón tay. Trong chốc lát, cát bụi xung quanh bay mù mịt, bầu trời như tối đi vài phần, linh lực ở thế giới bên ngoài nhanh chóng thâm nhập vào cơ thể Đinh Dũng nhưng căn bản không thể nào bù đắp lại hao tổn linh lực đã mất. Đây là lần đầu tiên Đinh Dũng dùng toàn bộ linh lực để điều khiển kiếm ý ở đầu ngón tay.  

Cảm nhận được sự thay đổi ở đầu ngón tay, Đinh Dũng chắc rằng có thể trảm sát được con rắn kia.  

Suy nghĩ vừa xuất hiện, Đinh Dũng dùng hết sức vung tay trảm xuống.  

Một luồng sáng xanh lục rẽ ngang bầu trời, vạch ra hình vòng cung rộng lớn. Cả sắc trời như nhuốm màu xanh lục. Sau khi rạch vào thân con rắn, sắc xanh kia lại biến mất, máu tươi như nước lũ phun trào ra từ những vết thương trên thân nó.  

Đồng thời, đầu con rắn khổng lồ kia cứ thế rơi xuống. Nó theo quán tính lăn lộn tại chỗ nhưng chẳng thể vùng vẫy được bao lâu thì đã ngã ra đất, không ngừng co giật.  

Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, quay người định rời đi thì thấy Trần Khả Hân ở bên cạnh. Anh cau mày, ôm lấy cô ta, đạp mạnh xuống đất, cả cơ thể bắn vọt khỏi chỗ như mũi tên ra khỏi cung.  

Lúc này, Trần Khả Hân chỉ cảm thấy có cơn gió tanh xực tới. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, nhưng Trần Khả Hân lại không hề cảm thấy con rắn khổng lồ kia tới gần. Cô ta cau mày, lẽ nào con rắn khổng lồ này lại không muốn đuổi bắt người nữa? Nghĩ vậy, cô ta lại từ từ mở mắt ra.  

Nào ngờ cô ta vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt kiên định của Đinh Dũng rất gần mình. Ngay sau đó, cô ta nhận ra Đinh Dũng đang ôm mình. Điều này khiến Trần Khả Hân vô cùng kinh ngạc. Cô ta định vùng vẫy thì nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng di chuyển, ôm chặt lấy tôi, nếu rơi xuống thì đừng trách tôi”.  

Tốc độ của Đinh Dũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới cách đó không xa.  

Trần Khả Hân quay đầu thấy con rắn mất đầu thì kinh ngạc không thôi. Cô ta thất thần, lùi sau nửa bước, kết quả lại loạng choạng suýt ngã ra đất.  

Đinh Dũng thấy thế thì cau mày, nhưng anh vẫn giữ lấy cô ta: “Giờ cô trọng thương, không muốn tàn phế thì nằm dưới đất đừng cử động”.  

“Cậu làm gì thế hả?”, đúng lúc này, Phùng Đằng xông tới.  

Khi hắn thấy Đinh Dũng ôm Trần Khả Hân, mặt hắn tái mét và lập tức xông lên.  

Nhưng ngặt nỗi công pháp Thiên Âm của hắn đã mất đi tác dụng, linh lực trong cơ thể hắn đương lúc yếu nhất. Hắn tung đòn đánh vào vai Đinh Dũng nhưng ngặt nỗi chẳng thể khiến Đinh Dũng xê dịch gì, ngược lại chính hắn còn phải lùi về sau.  

“Cút đi”, Đinh Dũng không hề có thiện cảm với người này, lúc này nhìn hắn ta với ánh mắt sắc lạnh.  

Thổ Bồi đứng cách đó không xa, hắn còn đang hối hận vì vừa rồi không tới cứu Đinh Dũng. Cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ nổi Đinh Dũng lại có thể gi ết chết con rắn chỉ bằng một kiếm như vậy. Lúc này thấy Phùng Đằng xông vào Đinh Dũng, hắn lập tức lao ra, tung một đạp đá bay Phùng Đằng.  

Phùng Đằng còn chưa ngã ra đất thì Thổ Bồi đã xông lên, ấn hắn xuống đánh cho một trận túi bụi, vừa đánh vừa cố ý hét lớn: “Dám đụng vào chủ tử, ông Thổ mày đánh chết mày, loại ngu đần. Chủ tử của tao mà mày còn dám đụng à?”

Đọc truyện chữ Full