Thanh Ngọc nhìn hàng Hoàng dược một chút, rồi mới thấy có mười ba cây Ảm Yêu Hoàng Thảo mà Lạp Ma muốn tìm, hắn nói với Lạp Ma:- Lạp huynh, Ảm Yêu Hoàng Thảo ở đây, huynh xem này!Lạp Ma đang tìm kiếm bỗng nhiên mừng rỡ, chạy lại, muốn hái ngay, nhưng Thanh Ngọc cản hắn lại:- Lạp huynh, chậm đã.Lạp Ma thấy Thanh Ngọc cản mình lại thì sững sờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:- Tiểu Ngọc huynh đệ, sao vậy?Thanh Ngọc nói:- Kể cho ta về biểu hiện bệnh tình của lệnh muội xem.Lạp Ma móc từ trong ngực áo ra một viên thủy tinh cầu, sau đó trực tiếp lấy ra một cái giường bệnh, bên trên có một tiểu cô nương nhỏ xíu khoảng bốn năm tuổi đang nằm.
Sắc mặt nàng vô cùng tím tái, thi thoảng lại ôm bụng quằn quại lăn sang hai bên làm Lạp Ma vô cùng thương xót.Thanh Ngọc nói với Lạp Ma:- Lạp huynh, ta không biết ai nói với huynh lệnh muội cần Ảm Yêu Hoàng Thảo, nhưng ta sợ là huynh bị người ta lừa rồi.
Lệnh muội bị trúng độc của Hắc Diện Thù Vương, chứ không phải do bệnh tình gì cả.Lạp Ma nghe tới đây, bỗng dưng rùng mình, trên trán rịn ra vài giọt mồ hôi, lập tức chửi rủa:- Được lắm, tên súc sinh, muội muội ta mà ngươi cũng không tha, muốn ta bán mạng đi lấy Hoàng dược về cho ngươi!Thanh Ngọc nghe xong thì đã hiểu được câu chuyện, lập tức nói:- Lạp huynh bình tĩnh, bây giờ quan trọng là phải cứu được lệnh muội đã.
Đừng để tiểu cô nương khổ sở như vậy.Lạp Ma tỉnh táo lại, vội vàng quỳ thụp xuống:- Tiểu Ngọc huynh đệ, ngươi thần thông quảng đại, làm ơn làm phước cứu muội muội ta, ta dù có làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời cũng cam lòng!Thanh Ngọc đỡ hắn đứng dậy, rồi nói:- Không phải việc khó khăn gì, Lạp huynh đừng nói vậy.Thanh Ngọc đang cầm tay Lạp Ma thì bỗng dưng biến sắc.
Chưa để Lạp Ma nói lời khách sáo, Thanh Ngọc ấn mạnh vào huyệt Kiên Trinh của Lạp Ma một cái rồi nói:- Lạp huynh, cố chịu đau, huynh bị trúng độc cổ rồi.Đầu ngón tay Thanh Ngọc bỗng hiện lên màu xanh biếc, tỏa ra hơi lạnh thấu xương, hắn nhanh chóng đâm ngón tay xuyên thủng qua vai trái của Lạp Ma, bắt lấy một kinh mạch, làm Lạp Ma điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn cố chịu đựng.Lạp Ma không biết vì sao lại rất tin tưởng Thanh Ngọc, để mặc kệ hắn đâm thủng vai, nhưng không nói nửa lời, mặt cũng không nhăn lấy một cái.Thanh Ngọc đưa Vô Trần Hỏa vào gần huyệt Kiên Trinh của Lạp Ma, lập tức móc ra một con trùng to bằng ngón tay út, đen sì, có bộ răng nanh vô cùng sắc nhọn.
Hắn thiêu chết con trùng xấu xí kia rồi nói:- Lạp huynh, Thực Tâm Cổ này chỉ cần người nuôi nó có một ý nghĩ thôi, huynh sẽ bị nó thực tâm mà chết.Lạp Ma mau chóng lấy ra một viên đan dược chữa thương uống vào, sau đó mới kinh hãi nhìn Thanh Ngọc.
Người này là thần thánh phương nào, cũng may có hắn, nếu không hai huynh muội mình bị ngươi ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền!Lạp Ma sau khi nuốt đan dược, lập tức lo lắng:- Tiểu Ngọc huynh đệ, muội muội ta…Thanh Ngọc mỉm cười, phất tay một cái nhổ lên mười lăm loại Pháp dược và hai loại Vương dược, dùng Tịch Trần thuật rũ sạch bụi đất, rồi bỏ hết vào trong Kỳ Lân Đỉnh.
Hắn lại điều động Vô Trần Hỏa, chỉ nửa khắc sau dược liệu trong đỉnh đã hóa thành một loại linh dịch, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.Thanh Ngọc lấy ra một cái muỗng gỗ nhỏ, nói với Lạp Ma;- Đỡ tiểu cô nương dậy!Lạp Ma lập tức bế lấy muội muội mình, sau đó lay tỉnh nàng dậy.- Ca, muội đau quá, hu hu…Cô bé vừa nói vừa khóc, làm Lạp Ma xót hết cả ruột gan.
Tam nữ Vạn Hoa cốc và Trúc Tố My cũng đã hái linh dược xong, đang vây quanh xem Thanh Ngọc chữa bệnh thế nào.Thanh Ngọc hỏi Lạp Ma:- Tiểu cô nương tên gì?- Tiểu muội Lạp Hinh!Thanh Ngọc lập tức dỗ dành:- Hinh Nhi ngoan, ca ca đút cho muội ăn cái này, dù rất đắng nhưng sẽ không đau nữa, chịu không?Lạp Hinh nghe vậy, nhìn về phía Lạp Ma, thấy hắn gật đầu, cũng quay ra gật đầu với Thanh Ngọc.Thanh Ngọc đút cho nàng hai thìa linh dịch, sau đó chờ đợi.Điều thần kỳ xảy ra, vết tím tái trên mặt Lạp Hinh dần dần biến mất, từ trên đầu cô bé bốc ra một làn khói đen sì, thân thể cũng không đau nữa.Cô bé lập tức reo vui:- Ca, muội không đau nữa, muội không đau nữa rồi! Ca, không đau nữa rồi!…Lạp Ma vui mừng:- Không đau! Ha ha! Hinh Nhi không đau! Hinh Nhi vui, ca cũng vui, ha ha ha…Tam nữ Vạn Hoa cốc và Trúc Tố My thấy thế cũng âm thầm mỉm cười, Dạ Tố Mai thì nhìn về phía Thanh Ngọc, trong đôi mắt còn lóe lên dị sắc.Thanh Ngọc thấy thế lại đổ mồ hôi lạnh, không xong, ưu tú quá lại bị người ta nhớ thương rồi.Ai!Ưu tú cũng là cái bệnh a!Thanh Ngọc thấy hai huynh đệ Lạp Ma còn đang reo vui, lại nói:- Từ từ, còn chưa xong đâu, độc của Thù Vương sao dễ giải như thế, trong thân thể Hinh Nhi còn rất yếu, có bệnh ẩn.
Nếu không chữa mau thì nàng khó mà thọ nổi ba mươi.Lạp Ma nghe vậy, lập tức kinh hãi, vội vàng nói:- Tiểu Ngọc huynh đệ, vậy phải làm sao, ngươi có biết cách chữa không, Lạp Ma ta thề với Thiên đạo, nếu ngươi chữa được cho Hinh Nhi ta đời đời kiếp kiếp sẽ làm nô tài của ngươi, không nói hai lời!Dĩ nhiên lời thề của Lạp Ma không thể rung động Thiên đạo như là lời thề của Thanh Ngọc được, nên không có tiếng sấm động uỳnh uỳnh nào cả.
Người được Ma đạo tán thành nói ra lời thề nó sẽ khác.Thanh Ngọc nghe vậy, cũng âm thầm hài lòng, lập tức nói:- Nô tài thì không cần, ta muốn một người huynh đệ có thể trung tâm với mình là được rồi.
Ta họ Nguyễn, sau này huynh cứ gọi ta là Nguyễn huynh đi.- Nguyễn huynh yên tâm, Lạp Ma ta không nói nhảm nhiều, ta cũng không còn nơi để về, nếu sau này ai muốn động tới ngươi, trước tiên phải bước qua xác Lạp Ma ta đã.Thanh Ngọc lập tức vỗ vai Lạp Ma, nói:- Có lời này của Lạp huynh là được rồi.Thanh Ngọc lấy ra một Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả, nói với Lạp Hinh:- Hinh Nhi ngoan, ăn thêm quả này nữa, thì sau này mới khỏe mạnh, mới sống lâu bên ca ca được.Tiểu cô nương lại nhìn Lạp Ma, thấy hắn vội vàng gật đầu, liền ngoan ngoãn cầm lấy Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả bỏ vào miệng.Một lúc sau, vô số tạp chất đen sì trong thân thể nàng được bài trừ ra ngoài, hơn nữa khói đen lại một lần nữa bốc lên đầy đầu.
Chờ khói đen tan hết, Lạp Ma mới cởi y phục Lạc Hinh ra, thi pháp tắm rửa cho nàng, rồi lấy một bộ y phục khác mặc lại.
Lúc này, làn da của Lạp Hinh bỗng dưng sáng mịn, còn tỏa ra hào quang nhè nhẹ, làm tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.Trúc Tố My tự nhiên nói:- Ngươi nên cảm thấy vô cùng may mắn vì gặp được Nguyễn công tử.
Ngươi có biết Đế dược so với loại quả vừa rồi thì thua kém mười vạn tám ngàn dặm không?Lạp Ma kinh hãi, mặc dù biết loại quả mà Thanh Ngọc lấy ra vô cùng trân quý, nhưng cũng không ngờ nó lại kinh khủng như vậy.
Trong lòng hắn tràn đầy cảm kích Thanh Ngọc, hạ quyết tâm không bao giờ bội bạc với hắn.
Thanh Ngọc lại vỗ vai Lạp Ma:- Huynh đệ với nhau, nói nhảm gì nhiều như vậy, hiểu trong lòng là được rồi.
Giới thiệu một chút, ba vị đây là đệ tử Vạn Hoa cốc, còn ta là Uyển chủ một uyển cùng sư môn với các nàng.
Uyển của ta đang thiếu một phó uyển chủ, Lạp huynh có hứng thú không?Lạp Ma vội vàng mừng rỡ:- Vạn Hoa cốc uy danh như sấm dậy bên tai, hơn nữa ta nghe nói sư trưởng và các đệ tử trong cốc đều vô cùng nhân từ đức hạnh, nếu được bái nhập vào thì không còn gì bằng!Thanh Ngọc kiểm tra linh căn của Lạp Hinh, thấy cô bé này lại là Linh căn song hệ, tư chất thượng giai, nên muốn đem về cho Đàm Bách Hương tự mình dạy dỗ nàng.
Hắn nói:- Để ta về nói với Đàm Thái thượng trưởng lão, bảo bà ấy thu Hinh Nhi làm đồ đệ.
Tư chất của Hinh Nhi rất tốt, sau này nhất định không tầm thường.Lạp Ma nghe thấy câu này thì vô cùng mừng rỡ, cười toe toét.
Tới đây, mọi người đều có thu hoạch vô cùng lớn, nhưng Thanh Ngọc vẫn chưa xong việc.
Nơi đây chắc hẳn có một ma linh mạch nào đó, nên ma khí tràn ra mới nồng đậm như vậy.
Thanh Ngọc nói:- Mọi người chờ ta ở đây một chút, ta đi một lúc sẽ quay lại.Nói xong, Thanh Ngọc kéo tay Trúc Tố My đi tìm ma linh mạch, để mấy người Lạp Ma ở lại.
Dạ Tố Mai và hai nữ đệ tử Vạn Hoa cốc tiến lên nói:- Chúc mừng Lạp huynh, huynh sắp trở thành phó uyển chủ Đế Quân Uyển của Vạn Hoa cốc chúng ta rồi!Lạp Ma cũng ân cần đáp lễ:- Không dám, không dám, gặp qua các vị sư muội.…...Mọi người ơi hôm nay không biết ngày gì mà viết vào dã man, viết liền tù tì không ăn không uống luôn ấy.9h sáng tới 12h đêm đã xong 10 chương rồi hihiMọi người đọc thấy hay thì giới thiệu giúp em với nhớ, em cám ơn..