Lúc này, tên thái giám Lý Đức bỗng nhiên đi vào bẩm báo:- Bệ hạ, Điền tướng quân nói đã hoàn thành nhiệm vụ mà người giao, không có sai lệch chút nào.- Tốt, bảo hắn nếu lần này đại công cáo thành, vị trí Trấn Quốc Tướng Quân là không thoát khỏi tay.Lý Đức biết ý, lập tức thưa vâng rồi lui ra ngoài.Thanh Ngọc lúc này vẫn rất tỉnh táo, dù đang được hầu hạ đến tận răng.
Cái gì nên làm thì vẫn phải làm trước đã, khảo nghiệm của hắn xem ra cũng sắp hoàn thành rồi.Hắn lập tức để nàng cung phi bú mút thành thạo kia dừng lại, rồi để nàng nằm ngửa ra, một cái húc thật mạnh, sau đó dồn dập, làm nàng phát ra những tiếng rên ư ử.- Bệ hạ, hành hạ thiếp đi, aa…aa…Tiếng của Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc:- Chàng được lắm, sau này thiếp sẽ kể cho các vị tỷ muội nghe chàng ở trong bí cảnh ngày ngày trêu hoa bắt bướm, hừ!Thanh Ngọc âm thầm kêu không ổn, mình lại quên mất bà cô này, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng xả láng.
Không để Thanh Ngọc suy nghĩ nhiều, Ly Ly lại nói:- Thiếp đùa vậy thôi, chứ không trách gì chàng.
Chàng là nam nhân khí huyết phương cương, một ngày không được hầu hạ sẽ trở nên thèm muốn cũng là bình thường.
Nhưng chàng đừng lấn sâu vào dục vọng, nó sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của chàng.
Thế giới này hoàn toàn không có thực, chỉ là hiển hóa ra mà thôi.
Chàng thích làm gì thì cứ làm, kể cả làm hết nữ nhân trong hậu cung cũng được.Thanh Ngọc nghe vậy thì buồn cười, lật người cung phi lại, tiếp tục điên cuồng thúc vào mông nàng.- Ly Ly, không hiểu tại sao ta rất có ham mê sắc dục, như vậy có ảnh hưởng tới đạo lộ hay không?- Không phải đâu, khi nào chàng cứu được cả A Lan nữa, thì lúc đó thể chất và huyết mạch của chàng sẽ được bình ổn, lúc đó sẽ không còn là vấn đề.Thanh Ngọc vừa thúc, vừa đánh thật mạnh vào mông của nữ cung phi kia, làm nàng ta rên lên từng tiếng.
Lúc sau, hắn dựng nàng cung phi đứng dậy, để hai tay nàng ta chống vào tường, rồi lại điên cuồng dập mạnh.- Ly Ly, có phải trước đây khi ta được sinh ra, ta đã được cha mẹ cho ăn cái gì đó vô cùng khủng bố không?- Ai… Chàng quá thông minh, nhiều lúc thiếp không biết chàng thông minh như vậy là hay hay là dở nữa.Thanh Ngọc coi như Ly Ly mặc nhận câu trả lời là đúng.
Hắn thúc thật mạnh vào mông cung phi kia, sau đó lại lấy tay xách một chân nàng lên, rồi đẩy tiếp.- Aa, aa, bệ hạ, thiếp sướng muốn chết, aa…Một lúc sau, Thanh Ngọc lại ngồi xuống, rồi để nàng cung phi đó mút mệnh căn của mình cho đến ra thì thôi.
Sau khi phun hết tinh hoa vào miệng nàng cung phi, Thanh Ngọc lại để từng người, từng người một lại hầu hạ hắn bằng miệng tiếp.…Buổi triều sáng sớm ngày hôm sau.Một gã văn quan đứng ra.- Bệ hạ, không biết tại sao mà Đại Man lại rút quân từ biên ải trở về, bây giờ đang tập kết quân đội di chuyển về hai hướng Đại Lương và Đại Tấn.
Còn sứ giả của Đại Hàn đã tới kinh đô từ hôm qua, đang ở ngoài chờ cầu kiến.Thanh Ngọc ngồi trên long ỷ nói:- Để sứ giả chờ ở trong ngự hoa viên, lát nữa trẫm sẽ gặp riêng một chút.
Còn vấn đề gì không? Nếu không thì bãi triều.Thanh Ngọc đứng dậy, di giá về ngự hoa viên.
Vừa mới tới đây thì đã thấy một trung niên nam nhân đang ngồi ở đó.
Hai người đằng sau thì vô cùng cung kính với người này, như thể là quân thần với bậc đế vương vậy.Thanh Ngọc cười khà khà từ xa:- Gặp qua Vương huynh, Vương huynh cất công ngàn dặm từ xa tới tệ quốc, bản cung thất lễ rồi, để Vương huynh chờ lâu.Lý Đức thông minh nhanh nhẹn, lập tức đuổi hết toàn bộ đám nô tài ra ngoài, sau đó cung kính đứng sau lưng Thanh Ngọc.
Người được gọi là Vương huynh kia vậy mà lại chính là Hàn Vương, quốc chủ Đại Hàn.
Người này tên Hàn Tuấn, cũng là một nam nhân tướng mạo anh dũng khôi ngô, trong đôi mắt hiện rõ lên sự lanh lẹ cơ trí.Thanh Ngọc nói:- Vương huynh, bản cung cũng không nói nhảm nhiều, có vụ buôn bán lớn, Vương huynh ý tứ thế nào?Hàn Tuấn đánh giá Thanh Ngọc một chút, tên này xem chừng cũng là bậc kiêu hùng, nào phải tên hoang dâm vô độ như tin đồn? Gã hỏi:- Buôn bán mặt hàng gì?Thanh Ngọc thu hồi vẻ tươi cười, nói nhỏ hai chữ làm ba người của Đại Hàn biến sắc:- Đại Tấn.Hàn Tuấn thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, lại hỏi:- Lời lãi ra sao?- Bản cung lấy mười lăm châu phía Bắc, từ Thuận An thành trở lên, còn lại nhường hết cho Vương huynh, kể cả Tấn Đô cũng cho Vương huynh hết.Hàn Tuấn suy nghĩ một chút, lại nói:- Bao giờ khai trương?Thanh Ngọc ôn hòa cười nói:- Ngày bản cung đại hôn với tiểu công chúa Tấn quốc.Hàn Tuấn nhìn hai người đằng sau, giao lưu bằng ánh mắt với hai tên cận thần, cuối cùng quyết định như chém đinh chặt sắt:- Thành giao.
Có điều bản vương không hiểu, tại sao Đại Man đang tấn công Đại Kiểm, mà lại chia binh hai đường giao phong với Đại Lương, Đại Tấn?- Nếu ở biên ải bỗng dưng có một toán quân mặc y phục Đại Lương, Đại Tấn tấn công vào Đại Man, thì Đại Man sẽ đánh Đại Kiểm trước hay Đại Lương, Đại Tấn trước?Hàn Tuấn âm thầm kinh hãi, xem ra nước Đại Kiểm rất sâu, không như lời đồn đại.Thanh Ngọc phong khinh vân đạm nói:- Vương huynh này, buôn bán xong thì từ nay bản cung sẽ không tặng quà hàng năm cho huynh nữa, huynh xem tệ cung đã nghèo lắm rồi, nếu cứ nghèo thêm một thời gian nữa không biết sẽ xảy ra thêm đại sự gì?…Ngày đại hôn của Kiểm Vương và tiểu công chúa.Đại Tấn phái người rước tiểu công chúa từ Tấn Đô sang tới kinh đô Đại Kiểm.Không ngoài dự đoán của Thanh Ngọc, Tấn Vương nói trên danh nghĩa là hộ tống công chúa, nhưng thực chất mà ra thì lại là muốn đem binh sang kiểm soát Đại Kiểm.Làm gì có công chúa nào gả đi mà cần tới năm vạn binh mã theo sau?Khi đoàn xa giá của Đại Tấn đi tới một quan ải hiểm trở, hai bên là hai vách núi, thì không biết cơ man nào là đá tảng, cây gỗ lớn lao từng đoàn từng đoàn xuống.
Lập tức trận hình của Đại Tấn rối loạn.
Bỗng nhiên, một mũi tên bằng lửa không biết từ đâu được bắn ra, nổ oành một tiếng, toàn bộ con đường ra vào của quan ải bị bịt kín, vô số quân binh chết như ngả rạ.Đoàn xa giá của Đại Tấn toàn diệt sau nửa ngày giao chiến ác liệt.
Cuộc tấn công do Điền Bình Điền Tướng Quân của Đại Kiểm lĩnh binh thảo phạt.Không có ai biết gì, cũng không có tiếng gió nào lọt ra ngoài.Năm vạn tinh binh, đã là một phần năm quân số Đại Tấn rồi.Kể cả Tấn Vương cũng không hề nghĩ rằng thư cầu hòa mà Thanh Ngọc gửi đi lại là mồ chôn tiểu công chúa và binh sĩ của hắn.Tất cả nội gián của Đại Tấn trong triều đình Đại Kiểm đều biến mất toàn tộc chỉ sau một đêm.Nhưng lúc này Tấn Vương cũng không hề an nhàn, bởi vì Đại Tấn đang tam bề thọ địch.Phía tây bắc Đại Man đánh xuống, phía Tây Đại Kiểm đánh qua, còn phía tây nam Đại Hàn đánh lên.Đại Tấn, nguy trong sớm tối!Trong khi Thanh Ngọc nhàn nhã ở trong bồn tắm nghe kể lại quá trình tọa sơn quan hổ đấu do Lý Đức tâu lên, hắn lập tức vỗ cha chả vào cái mông trắng ngần một cung phi, nói:- Hay!Sau khi Thanh Ngọc nghe được Lý Đức báo tin này, thì khảo nghiệm của hắn đã hoàn toàn kết thúc.
Ảo cảnh biến mất, Thanh Ngọc lại đứng trên tầng mây, cảm thấy tu vi của bản thân đã trở về làm hắn vô cùng mừng rỡ.Một lão giả không rõ mặt mũi, mặc một thân áo gai màu nâu cũ kỹ từ từ hiển hiện ra trước mặt Thanh Ngọc:- Hay! Kế sách quá diệu! Quá diệu! Đầu tiên dùng mưu khích Đại Lương, Đại Tấn và Đại Man giao chiến, giải mối nguy cơ cho nước nhà, sau đó lại hợp tác với Đại Hàn ở phía nam xâm lăng Đại Tấn.
Chỉ cần chiếm được phía bắc Đại Tấn, để cho sông ngòi lưu thông, thì đã xem như là quốc gia được cứu rồi.
Tiểu tử, không tệ!Thanh Ngọc vội vàng lễ bái:- Tiền bối, vãn bối thông qua khảo nghiệm rồi sao?Lão giả hiền hòa nói:- Đúng, thông qua, nhưng không biết tiếp theo người định làm gì?Thanh Ngọc trả lời một câu dứt khoát:- Xuôi nam tiến đánh Đại Hàn.Lão giả gật gù:- Diệu! Diệu a! Phân chia thiên hạ! Phân chia thiên hạ a! Hài tử, ngươi là một hạt giống vô cùng tốt trên con đường Đế lộ, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là Đạo lộ, hai là Đế lộ, ngươi chọn đi!Thanh Ngọc lại nói một câu làm lão giả giật mình:- Vãn bối không chọn.- Tại sao không chọn?Thanh Ngọc trả lời:- Đạo lộ của mình, do mình tự đi, không cần đi theo đạo của người khác.
Vãn bối truy tầm Đại Đạo, chứ cũng không hề mong cầu con đường Đế Vương.......Mn ơi mn vào com mừn com mủng tý cho em đỡ buồn nào.
Hay dở nói cho em biết với chứ, ngày nào cũng đóng cái bỉm ngồi viết 18+ ròi.
Im lặng zữ zạ..