Thanh Ngọc nhanh trí, thả trận bàn Hoàng cấp xuống dưới chân, sau đó kích hoạt, bịt kín lối ra lại.
Chẳng mấy lâu sau, Mộ công tử và tên Lục Khinh béo ú kia đập mặt vào trận pháp, không tài nào ra được.
Bộ xương Địa Long thì ở ngay đằng sau, nhe ra hàm răng bằng xương to lớn khổng lồ.“Cạp cạp” hai tiếng, số phận của Mộ công tử và Lục Khinh đến đây đã hoàn toàn chấm dứt, tiến vào luân hồi chi đạo.Con Địa Long kia nhìn Thanh Ngọc, bất ngờ lại cúi người xuống, như kiểu muốn hành lễ với chủ nhân vậy, làm hắn vô cùng giật mình.
Thanh Ngọc giải khai trận pháp, cũng không thu nhẫn trữ vật hai tên này, bởi vì hắn còn muốn bố cục một cái chết hợp lý đấy.
Sau này nếu có người Mộ gia tới điều tra, dĩ nhiên sẽ bị đánh lạc hướng là điều đương nhiên.
Hơn nữa, đại tài chủ như Thanh Ngọc thì không cần ham hố mấy đồng bạc lẻ của chúng.Thanh Ngọc tiến lại gần, thử đưa tay ra, thì Địa Long lại ủn cái mũi tới gần, tỏ vẻ thân thiện.
Thanh Ngọc hỏi:- Ngươi hiểu ta nói gì không?Địa Long gật gật cái đầu khổng lồ, trông vô cùng quái dị.
Thanh Ngọc lại hỏi:- Đây là nơi nào?Địa Long nhẹ nhàng tiến lên, húc giữa hai chân Thanh Ngọc, hất hắn ngồi lên đầu mình, sau đó mang theo Thanh Ngọc chìm xuống lòng đất.
Không biết bao nhiêu lâu sau, hóa ra Địa Long mang Thanh Ngọc tới một tòa ma điện.Tòa ma điện này được tạo hình vô cùng đáng sợ.
Nhìn từ xa cứ như thể một chiếc đầu của Ma Thần, trên tường có hai viên hồng ngọc lớn như con mắt đỏ rực làm mắt, còn cửa ra vào thì chỉ có một màu đen sâu thẳm, giống y như cái miệng vậy.
Bên trên bức tường, còn được chạm trổ vô số hình ảnh linh hồn ác quỷ đang gào thét, nếu để chúng nữ tới đây thì chắc các nàng sẽ sợ hãi mà hét lên mất.Thanh Ngọc tỏa thần thức ra xung quanh, thì thấy gần cổng cung điện có một phiến đá, trên đó có ghi ba chữ lớn bằng máu hay bằng gì không biết nhưng màu đỏ tươi: Chứng Ma Điện.Thanh Ngọc còn đang chưa biết tòa ma điện này là nơi nào, thì Địa Long đã dùng cái mũi húc vào mông hắn, ý nói là ngươi đi vào đi.Thanh Ngọc lại hỏi nó:- Ngươi muốn ta vào trong à?Địa Long gật gật đầu.- Thế bên trong có gì?Địa Long lắc lắc đầu.Thanh Ngọc vỗ tay lên trán, mẹ nó, mấy con thú mình gặp toàn con thiếu muối I ốt, được mỗi con thông minh thì muốn ăn mà không muốn làm.Không còn cách nào cả, Thanh Ngọc cũng chỉ đành đập một cái vào mũi con Địa Long tạm biệt, rồi tiến vào trong ma cung.
Khi vừa đi qua cánh cổng màu đen kịt, Thanh Ngọc phát hiện ra mình đang ở trong một hành lang tối đen, bên trên đỉnh đầu có mấy ngọn lửa màu xanh bay lượn, vô cùng ma mị.
Nơi này có ma khí vô cùng nồng đậm, hóa thành những tia sương đỏ trong không gian.
Thanh Ngọc để cho Linh luân tự động hấp thu, còn hắn cũng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, tha hồ hút lấy số ma khí này vào trong đan điền.Hai bên hành lang có dòng nước chảy, nhưng thực ra không phải nước, mà là một thứ gì đó đỏ rực như máu tươi.
Thanh Ngọc đang nghĩ trong đầu xem có phải mình đang ở trong thế giới của Harry Potter hay không, thì phía cuối hành lang có một cánh cổng bằng sắt từ từ di động.Kẽo kẹt kẽo kẹt…Thanh Ngọc lấy ra Dạ Quang Thần Thạch, đi từng bước từng bước tới trước, thi thoảng trong tai hắn còn nghe thấy những tiếng kêu gào kinh dị.
Khi bước qua cánh cổng rồi, Thanh Ngọc mới thấy đây là một đại điện hình tròn, vô cùng rộng lớn.
Ở chính giữa đại điện là một tòa phi đảo, còn bên dưới chính là dòng nước đỏ như máu đang sôi sùng sục.Trên tòa phi đảo, có một chiếc Ma tọa to lớn, ngồi ở đó là một bộ xương cao lớn gấp đôi Thanh Ngọc.
Đỉnh đầu bộ xương còn có một cái vương miện năm cánh màu đen, trông rất tinh xảo.
Trong tay bộ xương cầm một cây quyền trượng đầu lâu, Thanh Ngọc không thể giám định ra phẩm cấp, chứng tỏ nó đã vượt ra khỏi phạm trù Hằng Thiên tinh.Khi Thanh Ngọc bước vào, trong hốc mắt bộ xương bỗng sáng lên hai luồng lửa đỏ.
Bộ xương quơ tay trái ra, lập tức tóm được Thanh Ngọc đến trước mặt.
Thanh Ngọc cũng có chút kinh hãi, nhưng không run rẩy gì cho lắm.Bộ xương bỗng bắn ra một tia sáng màu đen vào mi tâm Thanh Ngọc, dạy hắn một loại ngôn ngữ mới, rồi nói:- Thần dân của Ma tộc, ngươi tới đây là muốn làm lễ Thành niên sao?“Lễ Thành niên là cái quỷ gì?” Thanh Ngọc không biết gì cả, chỉ chắp tay nói:- Tiền bối, vãn bối đi lạc vào đây, không biết lễ Thành niên là gì, tiền bối có thể giải thích hay không?Bộ xương kia đánh giá Thanh Ngọc một chút, rồi gật đầu:- Ma nhân muốn chân chính trưởng thành phải trải qua lễ Thành niên, mới được Thánh giới ban phước, bắt đầu tìm hiểu cội nguồn sức mạnh to lớn của mình.
Lễ Thành niên là một loại thử thách, vượt qua sẽ có được lợi ích bất ngờ, không vượt qua được thì sẽ chết.
Ngươi có muốn làm lễ Thành niên không?Thanh Ngọc lại hiểu ra vấn đề rồi.
Con Địa Long kia muốn đưa mình xuống đây làm cái lễ Thành niên này.
Hắn hỏi:- Tiền bối, lễ Thành niên khảo nghiệm cái gì vậy?- À, lễ Thành niên khảo nghiệm ý chí của ngươi.
Con đường Thành niên có chín quan ải, vượt qua một quan ải được tính là thông qua, qua hai quan có tiềm lực trở thành Ma Vương, ba quan Ma Hoàng, bốn quan Ma Tôn, năm quan Ma Đế, sáu quan Ma Chủ, bảy quan Ma Thần, tám quan Ma Thánh.
Còn…Thanh Ngọc lại hỏi:- Còn gì nữa ạ?Bộ xương trả lời:- Còn nếu qua được chín quan, có thể bước chân vào Ma Đạo Chi Môn!- Đinh! Phát động nhiệm vụ truyền thuyết “Tiến vào Ma Đạo”, yêu cầu thiếu gia trong lễ Thành niên thông qua chín quan, đạt được truyền thừa, bắt đầu tìm hiểu Ma Đạo Vĩnh Hằng.
Phần thưởng là một đoạn Ma Sơ Chi Văn, 10000 điểm tích lũy!Thanh Ngọc nghe đến đây mà hết cả hồn.
Xem ra thử thách này không đơn giản, có thể ném cái mạng nhỏ đi bất cứ lúc nào.
Hắn hỏi:- Tiền bối, vãn bối nghĩ Chứng Ma Điện này phải tồn tại ở Ma giới hoặc Thánh giới chứ ạ? Sao người lại ở đây?Thanh Ngọc qua Trúc Tố My đã biết được, ở sau Ma giới chính là Thánh giới, đó là nơi các vị Ma Thần Ma Thánh của Ma Đạo cư ngụ, vô cùng khủng bố.Bộ xương gật gù nói:- Sáu ngàn năm trước, Chí Tôn Đại Tế Tư của Thiên Ma Điện nói ta phải ở đây làm lễ Thành niên cho một người, không biết là người nào.
Nếu ngươi là người khảo nghiệm thì tốt, khảo nghiệm ngươi xong ta sẽ về Thánh giới nghỉ ngơi.
Ai, bộ xương già này yếu quá rồi, ngồi mãi đau lưng muốn chết.Thanh Ngọc đầu đầy hắc tuyến, muốn vỗ tay lên trán nhưng lại thôi.
Xem ra vị Ma Thần trước mắt này cũng không hài hước kém nhân loại bao nhiêu.Hắn tiến lên một bước, nói:- Tiền bối, xin cho vãn bối khảo nghiệm Thành niên!Vị Ma Thần nói:- Đi thôi, đi thôi, Ma đạo một đường, quay đầu lại chính là chết, nhớ lấy, nhớ lấy, trong đó không cần tu vi, không cần sức mạnh, chỉ cần bản tâm…Nói xong, bộ xương phất tay, Thanh Ngọc biến mất.Thanh Ngọc xuất hiện trong một thế giới có bầu trời màu máu, không nắng không mây, chỉ có một màu đỏ rực xa xôi vĩnh hằng.
Bỗng nhiên hắn cảm nhận thấy hình xăm trên má, và huyết long sau lưng lại hiện ra.
Tròng mắt cũng đã đỏ trở lại.
Phía trước bây giờ là một con đường thẳng tít tắp, không thấy điểm dừng.
Trên con đường cắm toàn bộ là những lưỡi đao sắc bén, không đâu không có.Thanh Ngọc muốn thử bay lên một chút, nhưng không nổi.
Tu vi đã mất hết, không còn lại gì, cũng không vận chuyển được một công pháp nào cả.
Xem ra thử thách ý chí ở đây chính là tự thân đạp lên những mũi đao này mà vượt qua quan ải.Hít một hơi thật sâu, Thanh Ngọc cởi Tử Chiến Ngoa ra, bỏ vào Đế Tinh giới.Ma Đạo Vĩnh Hằng, quay đầu lại chỉ có chết.Thanh Ngọc nhớ tới lời vị Ma Thần kia đã nói, rồi bước những bước chân đầu tiên.
Từng mũi đao nhọn sắc bén tột cùng đâm vào chân Thanh Ngọc, làm ứa ra máu tươi.
Hắn cứ đi, cứ đi mãi mà quên đi thời gian.Trong tâm thần Thanh Ngọc lại nghĩ tới ngày xưa Vân Tư Mộng mẹ hắn chắc cũng từng đi qua con đường như thế này.
Mẹ đã đi được không có lý gì con trai người không đi được.Bàn chân bê bết máu tươi, Thanh Ngọc vẫn cứ đi thẳng một đường, không hề có ý định quay đầu trở lại.
Trong đầu hắn nhớ tới từng nữ nhân của mình, nhớ quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên các nàng, mà lòng lại càng trở nên kiên định hơn.Mất máu quá nhiều, chân Thanh Ngọc dần dần cảm thấy chân tê dại.
Nhưng hắn cũng không hề ngoảnh mặt lại dù chỉ một cái.Đạo lộ khó đi, tuyệt tranh một đường.Cây cầu độc mộc đỉnh phong kia chỉ dành cho kẻ mạnh đi qua, chứ không dành cho kẻ yếu.Mầm mống đạo tâm trong thức hải Thanh Ngọc đã hòa vào tòa phi đảo trong thức hải của hắn lúc nào mà không biết.
Lúc này cả tòa phi đảo đang tràn đầy một loại thần văn màu đỏ rực, quang hoa lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng lấp lánh chiếu rọi hư không.Ly Ly quỳ trước cái đài phun nước trên đó mà rơi xuống một giọt nước mắt, chắp hai tay lại có vẻ như cầu nguyện, mở miệng lầm bẩm nói:- Chí Tôn Thiên Ma, chấp chưởng Ma Đạo, Đế Quân một đường, quân lâm thiên hạ….