TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đế Quân
Chương 107: Lão Thái Thái Khủng Bố



Sau khi thoát ra được khỏi sơn động tràn đầy cương phong kia, Thanh Ngọc lại tiếp tục hành trình của mình.

Hai tay hai kiếm, nhất nhân độc hành, Thanh Ngọc quyết định tiến về phía Trình Phong.

Một đường tiến lên, Thanh Ngọc mang theo tâm trạng ưu sầu mà một đường chém giết, bất chấp sinh tử.


Mặc dù đã ngưng tụ kiếm hồn, nhưng không tài nào hắn luyện ra ma kiếm khí.Đôi tròng mắt Thanh Ngọc đang từ màu đen đã trở thành màu đỏ yêu dị.Bỗng nhiên, phía trước mặt hắn lại có một căn nhà gỗ nhỏ, bên ngoài tràn ngập cánh hoa đào tung bay trong gió.

Thanh Ngọc không ngờ nơi hoang vu tràn đầy yêu thú này lại có người sinh sống ở đây.Hắn nhìn xung quanh một chút, tiến vào trong sân nhà mà gọi:- Ở đây có ai không?Từ bên trong nhà, một lão phụ nhân tóc trắng, khuôn mặt vô cùng hiền lành, chống một cây quải trượng dạo bước đi ra.

Lão thái thái nhìn Thanh Ngọc rồi hỏi:- Vị thiếu hiệp này có chuyện gì vậy?Thanh Ngọc kinh ngạc, tại sao ở nơi hoang sơn dã lĩnh này lại có một lão thái thái sống ở đây? Khi giám định tu vi thì Thanh Ngọc thấy không giám định được, vậy chắc lão thái thái là phàm nhân rồi.Không được, để một mình lão thái thái ở đây quá nguy hiểm.Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thanh Ngọc lấy ra một cái trận bàn Hoàng cấp, hơn một ngàn viên linh thạch thượng phẩm, rồi đưa cả trận bàn cho lão thái thái rồi nói:- Lão thái thái, nơi đây rừng núi tràn ngập nguy hiểm, sao người lại sinh sống ở nơi này? Ở đây con có một cái trận bàn bảo vệ.

Người cầm lấy đi, người lưu ý một chút, khi nào thấy viên đá này tối đi thì người phải thay viên đá khác, như vậy mới an toàn.Lão thái thái thấy vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi lấy một cái ghế trúc ra, để Thanh Ngọc ngồi xuống.

Xong xuôi, lão thái thái lại rót cho Thanh Ngọc một chén nước, rồi hỏi:- Hài tử à, ta ở đây cũng không có vấn đề gì đâu.

Được rồi, tấm lòng của con ta nhận lấy vậy.


Con uống nước đi.Thanh Ngọc uống xong chén nước mà lão thái thái đưa cho, cảm thấy trong người mình tự nhiên có cái gì đó khác khác một chút, nhưng không biết khác ở điểm nào.Lão thái thái nhìn Thanh Ngọc cười hiền hòa:- Hài tử, con lớn lên trông đẹp thật đấy.

Con cứ gọi ta là nãi nãi được rồi.Thanh Ngọc nghe vậy cũng dịu đi tâm tình trong lòng.

Bao nhiêu nỗi muộn phiền cứ thế mà vơi dần đi.

Hắn nói:- Nãi nãi, sao người lại sống ở đây một mình vậy?Lão thái thái cười cười, rồi lại nói:- Ta ở đây để làm vài việc mà thôi, một lúc nữa ta sẽ đi rồi.

Này, hài tử, con phải nhớ, nhân sinh có đến tám chín phần là không vừa ý, lúc nào cũng phải giữ cái đầu lạnh, thì mới giải quyết được vấn đề, có nghe không?Thanh Ngọc ngồi nghe mà sửng sốt một chút, nhưng chưa kịp làm gì thì lão thái thái lại nói tiếp:- Được rồi, vì con đưa cho ta cái trận bàn kia, ta giúp con một chút vậy.Lập tức, lão thái thái kéo ra hai thanh Trảm Thiên và Huyễn Diệt từ trong hư không, sau đó lại đánh ra vô số phù văn thâm ảo vào trong thân kiếm.

Thanh Ngọc ngạc nhiên hoảng hốt nhưng phát hiện ra mình không thể nào nhúc nhích được mảy may, miệng cũng không nói nổi một lời.Chưa dừng lại ở đó, sau khi trả hai thanh kiếm về hư không, lão thái thái lại tới gần ấn ngón tay vào trong mi tâm Thanh Ngọc.Ở bên trong, thân hình Tâm Như và Ly Ly đang mờ ảo lại được một lực lượng khổng lồ rót vào, làm cho hai nàng lập tức ngưng thực trở lại, không còn yếu đuối như trước nữa.Đến đây, lão thái thái mới ngừng lại, rồi đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thanh Ngọc:- Hài tử, dĩ tâm vi kiếm, dĩ thân vi kiếm, vạn vật vi kiếm, nhân kiếm hợp nhất, Ma Đạo kiếm ý, huyền nhất vô tượng!Nói xong, toàn bộ căn nhà và cả lão thái thái cũng biết mất trong hư không, chỉ còn mỗi một mình Thanh Ngọc đang ngồi trên cái ghế trúc.


Toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, lão thái thái thật kinh khủng!Âm thanh Ly Ly và Tâm Như vui mừng kêu lên:- Phu quân!Thanh Ngọc ngạc nhiên, nội thị vào trong Ma cung thì đã thấy hai nàng trở lại ngưng thực từ lúc nào, không còn hư ảo nữa, hóa ra vừa rồi thái thái điểm vào mi tâm mình để cứu trị cho hai nàng.Thanh Ngọc vội vàng nói:- Lão thái thái là ai vậy?Ly Ly nói:- Chàng không nên biết, chỉ cần biết chàng gặp được người là vô cùng may mắn, người đến đây để chờ chàng đấy, ngốc ạ!Thanh Ngọc lấy ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt từ hư không, sau đó nắm lấy thân kiếm, vẫn ngồi trên cái ghế trúc của lão thái thái đưa cho mà lẩm bẩm:- Dĩ tâm vi kiếm, dĩ thân vi kiếm, vạn vật vi kiếm, nhân kiếm hợp nhất, Ma Đạo kiếm ý, huyền nhất vô tượng!…Huyền nhất vô tượng…Đằng xa, lão thái thái nhìn thấy Thanh Ngọc như vậy cũng gật đầu mỉm cười.

Bỗng dưng, ở bên cạnh lão thái thái xuất hiện thân ảnh lão giả Thiên Lộ Điện.

Lão giả nói:- Ai da mụ già này, mụ tới đây làm gì?Lão thái thái cầm gậy đập vào mông lão giả mắng:- Lão già mất nết!…Thanh Ngọc cứ ngồi im cầm hai thanh kiếm như vậy một ngày một đêm.

Đột nhiên hắn đứng dậy, không hề thi triển chiêu thức nào, mà chỉ chém nhẹ một nhát trong hư không.Một luồng kiếm khí màu đỏ phát ra từ trên thân Trảm Thiên, sắc bén lướt qua một cây cổ thụ, làm nó bị chẻ ra làm đôi.Thanh Ngọc mừng rỡ, hắn biết hắn đã luyện thành đạo ma kiếm khí đầu tiên rồi!Nhưng mà đột nhiên Thanh Ngọc nhớ lão thái thái có cho hắn uống một chén nước, nhưng không biết có tác dụng gì? Thanh Ngọc hỏi Ly Ly thì nàng nói:- Đó là Chân Đạo Thánh Thủy, ức vạn năm mới được có một chén đó mà thôi, chàng uống hết của lão nhân gia người rồi!Thanh Ngọc sợ hãi ngây người.Ức vạn năm?Thảo nào mà từ hôm qua đến giờ trong đầu hắn nghĩ gì cũng luôn thông thấu, tâm tư linh mẫn, không hề bị ngăn trở chút nào cả.

Lão thái thái là ai mà lại tốt với mình như vậy nhỉ?Không biết lão thái thái có nghe được hay không nhưng Thanh Ngọc vẫn nói lớn:- Nãi nãi, con cám ơn người, sau này người có việc gì muốn tìm con thì con nhất định sẽ không chối từ!Đằng xa, lão thái thái cười cười, nói với lão giả:- Đồ mất nết, tới đây làm gì? Đây là người của Ma tộc ta đấy!Lão giả vuốt râu:- Người Ma tộc ngươi là Thánh tử của Chính Tu giới ta cũng đâu có sao?Lão thái thái lại cầm quải trượng đập vào mông lão giả một cái, rồi nói:- Ngươi khá lắm, đến cả Công chúa của Thần tộc cũng nhét vào cho người ta rồi, giờ còn dám đứng đây nói xàm? Có tin ta một gậy đánh nát mông ngươi không?.


Đọc truyện chữ Full