TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đế Quân
Chương 297: Tề Khâm Vi Chết



Nguyễn Nhạc lão gia tử bất giác cười lên khà khà, đúng lúc này xoay ngược trường thương lại, hai tay đảo một vòng, rồi lao thẳng tới mà vụt xuống đầu Hoắc Khang.

Nguyễn Nhạc lão gia tử hét lên:- Hồi Phong Lạc Nhạn!…Phập!Một hư ảnh hoàng kim long thương khổng lồ trong không trung nhanh chóng hiển hiện, sau đó ngay lập tức lăng lệ vụt xuống, trong vô vàn ánh mắt khiếp sợ xung quanh, bổ đôi người tên đại điện chủ Nhật Thần Điện này ra trong chớp mắt.

Hoắc Khang còn đang lơ ngơ không biết làm sao thân thể mình bị định trụ, thì cuối cùng đã bị mũi Bôn Lôi Toàn Long Thương chẻ ra làm hai, máu bay đầy trời.

Cho tới lúc chết, lão vẫn còn chưa biết làm sao mà mình chết!Một đời đại điện chủ Nhật Thần Điện dưới Hằng Thiên Chi Uy của Trương Phù Hoa và thương pháp bá tuyệt thiên địa của Nguyễn Nhạc lão gia tử, cứ thế vẫn lạc trong đại thế chi chiến!Vô số đệ tử Nhật Thần Điện lập tức gào lên:- Đại điện chủ!…- Khônggg…!Chiến trường càng lúc càng thảm liệt.

Nhân thủ hai phe bắt đầu đã có tử thương.

Qua một hồi giao chiến, theo làn mưa đổ xuống, bây giờ đây dưới nền đất Tề gia thủ phủ đã tràn ngập toàn là máu tươi.

Huyết tinh từ trận chiến trên trời cao hòa vào với nước mưa xối thẳng xuống dưới nơi này.


Nhưng kỳ lạ thay, những dòng máu kia cứ rơi xuống mặt đất một chút, lại vội vàng biến mất, cứ như thể có thứ gì đó quỷ dị đang hút chúng đi vậy.

Trong Tề gia thủ phủ lúc này, có một con rồng, một con cá mập và một con gấu ú đang lò dò ngắm nghía khắp nơi.

Tam thú nhận lệnh Thanh Ngọc, đi xuống Tề gia thủ phủ kiếm một cái truyền tống trận có thể gửi đồ vật vượt qua vị diện, mà mãi chưa tìm thấy.

Tiểu Bàn lúc lắc nói:- Uồm, uồm uồm uồm uồm? (Lão đại, huynh có được không vậy?)Tiểu Long dùng cái móng của mình đập đánh “Bốp…” vào cái đầu cá mập kia, đáp:- Khè, khè khè khè.

(Mẹ nó, từ từ xem nào.

)Tiểu Hôi giơ tay gấu lên gãi gãi cái đầu của mình, sau đó hít hít ngửi ngửi gì đó trong không trung.

Nó nói:- Khạp khạp khạp, khạp khạp? (Đằng kia có mùi thơm, có qua xem không?)Tiểu Bàn và Tiểu Long dùng móng rồng và vây cá mập đập lên mặt mình, dẫn con gấu ú này đi theo đúng là một thảm họa.

Mẹ nó, chỉ biết ăn là nhanh!Tiểu Long lại bay lên, đập vào đầu Tiểu Hôi, rồi chỉ một phương hướng:- Khè khè khè! (Đi bên kia!)Không biết làm sao Tiểu Long lại được con cá mập kia và con gấu này tôn làm lão đại nữa, vô cùng oai phong.

…Trên thiên không, sau cái chết của Hoắc Khang, sĩ khí Nguyễn gia lập tức dâng cao.

Theo vô số vũ kỹ và pháp thuật được tung ra, cũng càng ngày càng có nhiều xác chết không toàn vẹn rơi xuống mặt đất.

Còn nếu thảm thiết hơn thì bị đánh nổ thành một làn sương máu trên không trung cũng là bình thường.

Lão già Tần Hoằng kia lúc này như thể bị trói tay trói chân vậy, bởi vì lão còn đang phải cõng theo Tề Khâm Vi trên lưng.

Tề Khâm Vi bị trúng Hằng Thiên Chi Uy, lúc này không tài nào cử động mảy may, chỉ dùng ánh mắt của mình mà liếc nhìn nhâng nháo.


Đột nhiên, Tần Hoằng gào to:- Nguyễn lão cẩu! Ta tới giết ngươi!Lúc này, Tần Hoằng không biết suy nghĩ gì, mà lại rút đao ra lao tới đối chiến với Nguyễn Nhạc lão gia tử!Đầu óc Tề Khâm Vi tức tốc xoay chuyển, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét.

Tên Tần Hoằng kia muốn mượn đao giết người, sau đó danh chính ngôn thuận nắm cả lực lượng Tề gia của lão vào tay!Nhưng lúc này Tề Khâm Vi mới nghĩ tới điều ấy thì đã muộn rồi, bởi vì chính xác là Tần Hoằng định làm như thế đấy.

Tề Khâm Vi bị định thân, không thể nào cử động được.

Bây giờ kể cả có bị Nguyễn Nhạc lão gia tử giết chết, đó âu cũng là do số trời mà thôi.

Một núi không thể có hai vua, dĩ nhiên Tần Hoằng sẽ danh chính ngôn thuận lợi dụng cơ hội này, trừ luôn đi một mối họa trong lòng rồi.

Để Nguyễn Nhạc giết Tề Khâm Vi, sau đó Tần Hoằng lão tự mình dẫn dắt đại quân kia tiêu diệt Nguyễn gia, từ nay chân chính làm bá chủ Hằng Thiên Tinh không tốt hơn sao?Mấy kẻ ham mê quyền thế như Tần Hoằng, không bao giờ có ý định chia sẻ lợi ích của mình cho kẻ khác cả, đến chết cũng không!Keng! Keng! Keng!Âm thanh đao thương giao đấu lại lần nữa vang lên.

Tần Hoằng bổ tới một đao!Nguyễn Nhạc lão gia tử trả lại một thương!Bề ngoài, Tần Hoằng làm bộ giao chiêu với Nguyễn Nhạc lão gia tử, nhưng cứ lúc nào thương ảnh màu vàng kim kia phóng tới, lão lại đưa lưng của Tề Khâm Vi ra đỡ chiêu.

Chẳng được mấy chốc, thân thể Tề Khâm Vi đã đầy rẫy vết thương.

Toàn trường không ai chú ý tới điều bất thường bên này cả, chỉ thấy Tần lão gia chủ anh dũng cõng Tề lão gia chủ đi so chiêu với Nguyễn Nhạc lão gia tử mà thôi.

Khi tám đường thương ảnh khủng bố của chiêu thức Huyết Chiến Bát Phương từ đằng xa phóng lại, Tần Hoằng nhếch miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nói vào tai Tề Khâm Vi:- Tề huynh, thiên hạ này là của nhà họ Tần!Mặc kệ ánh mắt kinh sợ hốt hoảng của Tề Khâm Vi ở sau lưng mình, Tần Hoằng đạp không lao tới phía trước, như thể muốn phân ra cao thấp với tám đường thương ảnh vàng rực chói lọi kia.

Hắc Huyết Bá Hồng Đao khua loạn trong không trung, Tần Hoằng hét lớn:- Âm Đao Huyền Sát!Vô số ám hệ linh khí từ khắp nơi trong chiến trường tụ hội về thanh trường đao Đế bảo thượng phẩm của Tần Hoằng, làm nó lập tức được bao phủ trong một màu đen vô cùng âm trầm.

Tần Hoằng chém ra bảy nhát đao kinh thiên động địa, phá tan được bảy thương ảnh màu vàng kim đang phóng tới, nhưng ở cây thương cuối cùng…Tần Hoằng cười lạnh, sau đó giả vờ vung đao, nhưng thực chất lại đưa lưng Tề Khâm Vi ra đón lấy đường thương ảnh kia.

Dĩ nhiên không ngoài dự đoán, chỉ trong chớp mắt, Tề Khâm Vi đang được Tần Hoằng cõng trên lưng ăn nguyên cả một đường thương ảnh khủng bố xuyên qua trái tim.


Tần Hoằng đã đóng kịch phải đóng cho trót, nên giả vờ bản thân lão cũng bị kình khí chấn thương, lập tức ngã văng xuống một đoạn xa, trông có vẻ như mất sức chín trâu mười hai hổ mới ổn định được tình hình.

Tần Hoằng gào to:- Tề huynh! Khônggg…!Vô số ánh mắt toàn trường ngó lại về phía bên này, thì đã thấy Tề Khâm Vi ấy vậy mà đã hấp hối, lưng lão ướt đẫm máu tươi, huyết nhục mơ hồ.

Tần Hoằng làm ra một bộ mặt vô cùng tức giận mà gào lên:- Nguyễn Nhạc! Hai ông cháu ngươi dám hại chết Tề huynh! Hôm nay lão phu phải giết chết các ngươi, giúp Tề huynh báo thù!Lão già này qua mặt ai thì qua, chứ làm sao qua mặt nổi Nguyễn Nhạc lão gia tử?Chẳng qua là cả hai đều đạt được mục đích mình cần, vậy nên mới phối hợp diễn tốt một vở mà thôi.

Nguyễn Nhạc lão gia tử muốn Tề Khâm Vi chết, bớt đi một kẻ thù, diệt trừ hậu hoạn.

Còn Tần Hoằng cũng muốn Tề Khâm Vi chết, để lão chân chân chính chính nắm quyền đại quân vào tay, quyết một trận sống mái với Nguyễn gia.

Tề Khâm Vi bị trúng Hằng Thiên Chi Uy của Lý Mỵ Nương, vậy thì số phận của lão đã bị chú định phải chết ngay từ thời khắc đó rồi, không có gì thay đổi được cả.

Đổi lại là Tần Hoằng bị định thân, Tề Khâm Vi cũng sẽ làm ra hành động giống y như vậy mà thôi.

Kể cả là hai lão có đánh bại Nguyễn gia, chiến thắng trận này đi chăng nữa, thì sau đó cả hai cũng sẽ ngay lập tức trở mặt mà chém giết lẫn nhau.

Một núi không thể có hai hổ.

Một nước không thể có hai vua được!Mười hơi thở sau, Tề Khâm Vi Tề lão gia chủ, người cầm đầu một trong ba thế lực ghê gớm nhất Trung Đô hiện tại, chết!Vô số đệ tử Tề gia vội vàng gào thét:- Lão tổ! Lão gia chủ…Nhưng tất cả đã muộn rồi, không có ai còn kịp làm gì nữa cả!.


Đọc truyện chữ Full