TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ
Chương 67: Người nàng mắc nợ nhất trên đời

Hà Nội quá nóng làm Umi lười quá đi thôi (ಥ﹏ಥ) mn hãy ủng hộ để Umi bếu vượt qua cái nóng của Hà Nội đi ah

---------------------------------------------

Kinh Vân xinh đẹp cười. "Nhập cư trái phép là điều không thể thực hiện được, bởi vì Ngọc Hành của chúng ta với Đại Dục của các ngươi tuy rằng có chung một dòng Hoàng Hà, nhưng địa phương tiếp giáp hai nơi là Lạc Châu, cả hai bên đều có trọng binh canh gác ngày đêm. Ngươi muốn nhập cư trái phép, chỉ sợ khó hơn lên trời."

Lời còn chưa dứt, mặt mày đã chuyển, ánh mắt nàng lóe lên một tia cười tinh quái. "Nhưng hiện tại, tình thế đã khác, Đại Dục muốn đào kênh đào thông thiên nam bắc."

" Đại Dục quốc thổ rộng lớn, một khi công trình đồ sộ như thế được hoàn thành, thì rất khó có thể khống chế được hoàn toàn.....Vừa lúc, ở phía nam, hạ lưu dòng Hoàng Hà bên Ngọc Hành có không ít nhánh sông nhỏ dây dưa nối liền, chỉ cần bên ta bí mật đào thêm hai nhánh sông nhỏ, các người cũng phối hợp tu sửa mấy nhánh sông theo, sẽ không có người nào nghi ngờ....Đến lúc đó, hai chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, trao đổi vật tư giữa hai bên, sau đó tiêu thụ trong nội quốc, đảm bảo thần không biết quỷ không hay."

Cung Dĩ Mạt cười cười. "Ngươi vậy mà suy nghĩ rất chu toàn a, chỉ là, việc này nguy hiểm khôn cùng, ta cũng không thể làm bất cứ sự tình gì nguy hại cho quốc gia mình đâu a.."

Ý tứ nàng vô cùng rõ ràng, muốn nàng mạo hiểm như vậy, ít nhất ngươi cũng phải đưa ra tiền cọc trước để tỏ thành ý có phải hay không?

Kinh Vân hơi cắn răng, nói. "Đương nhiên rồi, nếu tiểu Công chúa chấp thuận đề nghị của Ngọc Hành, chi phí xây dựng các nhánh sông giao dịch này, ta nguyện ý gánh chịu."

Cung Dĩ Mạt tò mò nhìn nàng. " Ta thực tò mò nha, kể cả là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đại gia phong lưu trùng trùng, cũng không thể có nhiều tiền như vậy đi..." Hơn nữa, không chỉ tự mình xây dựng các nhánh sông bí mật bên lãnh thổ Ngọc Hành, mà còn muốn gánh vác cả chi phi tu sửa của bên Đại Dục, quyền hành, tài lực cùng tính cách quyết đoán này, đều không phải là thứ mà một kỹ nữ, kể cả nàng đã vang danh thiên hạ có thể có được.

"Việc này không nhọc công tiểu Công chúa phải lo lắng..." Kinh Vân trừng mắt nhìn nàng một cái, đối mặt với vẻ đẹp yêu mị khó cưỡng, lại hờn dỗi như vậy, Cung Dĩ Mạt cũng không khỏi sờ sờ mũi bất đắc dĩ đâu.

"Dùng mỹ nhân kế để đối phó với ta không có tác dụng đâu."

Kinh Vân sâu kín nhìn nàng, thở dài. "Thiếu chút nữa đã quên ngươi chính làm một tiểu nha đầu. Ai da, may mà ngươi còn là một tiểu nha đầu a, nếu là Hoàng tử, chỉ e Ngọc Hành bọn ta đã sớm phải kiêng dè rồi."

Cung Dĩ Mạt nghĩ nghĩ, tính xấu lại nổi lên, liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh Kinh Vân. Ánh mắt cố ý tà ác đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười cười. "Cũng không hoàn toàn là vô dụng đâu...Phải biết rằng, ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là người yêu thích cái đẹp a.."

Kinh Vân ngẩn người, ngược lại cũng không hề lúng túng, hùa theo: "Thật vậy sao? Vậy tiểu Công chúa nhìn xem tiểu nữ có đẹp không?" Nàng khẽ nhấc, váy lụa mỏng manh khẽ trượt xuống, để lộ ra đôi chân thon dài, cân xứng trắng nõn, không có một chút lông tơ hay thịt thừa, lộ ra dưới mắt Cung Dĩ Mạt.

Thật đúng là cực phẩm a!

Cung Dĩ Mạt trong lòng tán thưởng. "Đáng tiếc, Kinh Vân cô nương đẹp thì đẹp đó, lại thiếu mất một thứ."

"Thứ gì?" Nàng hơi ngạc nhiên, hóa ra, vẫn có người sẽ không bị mình mê hoặc sao?

Cung Dĩ Mạt cúi người tiến sát lại gần, thấy nàng đột ngột tới, Kinh Vân không kịp phòng bị liền theo bản năng lùi về phía sau, đáng tiếc, Cung Dĩ Mạt vẫn vô cùng chuẩn xác ghé lại bên cần cổ nàng, khẽ hít hít, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.

" Nử tử bình thường, trên người sẽ luôn lưu lại mùi hương, đó là do hương thơm của son phấn dùng lâu ngày sẽ vương lại trên da thịt. Mà ta ngửi thấy, trên người tỷ tỷ đây, lại chính là..."

Nàng khẽ nhăn mày, ra vẻ ghét bỏ. " Trên người tỷ tỷ đây, lại có hương vị của nam nhân thúi, ngươi nói xem có tốt không đây?"

Kinh Vân trừng mắt. "Ngươi nói ai là nam nhân thúi!"

Lập tức, nàng giật mình nhận ra mình lỡ miệng, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình, uyển chuyển hướng một cái nhìn mị hoặc, hờn dỗi: "Ngươi nhìn ta có chỗ nào giống nam nhân hay sao? Thực buồn cười!"

Cung Dĩ Mạt cũng cười theo nàng, đôi mắt đen láy như hai hạt châu khẽ liếc lên đùi nàng, bày ra bộ dáng hỗn đản.

"Có phải nam nhân hay không....ngươi có thể vén váy lụa hướng lên trên chứng minh một chút?"

Lời nói ra vô cùng dứt khoát, lại làm mặt Kinh Vân từ trắng chuyển sang đen, rồi lại từ đen hóa trắng bệch! Cuối cùng, nàng vẫn là cường ngạch cười nói:

" Ngươi thật sự muốn chiêm ngưỡng cảnh xuân của tỷ tỷ hay sao? Muốn cũng không được đâu nha, tỷ tỷ ta không thích nữ hài tử."

Mà Cung Dĩ Mạt bỏ qua lời nàng nói, ánh mắt chậm rãi từ từ lướt trên đùi nàng, ánh nhìn tò mò nóng rực như vậy, làm Kinh Vân cảm giác như đang bị nàng nhìn đến xuyên thấu, trong lòng có chút hối hận vì đã mặc cái váy lụa này.

" Cũng đúng a. Thế này đi, từ lúc nhìn ngươi nhảy múa dưới lầu, ta đã rất tò mò, rốt cuộc, trên ngực ngươi độn thứ gì, vì sao lúc nhảy múa...còn có thể đung đưa như vậy..." (ㆆᴗㆆ)

"Lưu manh!"

Kinh Vân nghiến răng nghiến lợi! Bàn tay che lấy ngực, đưa mắt trừng mắt nàng, phản ứng thực sự vô cùng nữ tính. Nàng nhìn tiểu cô nương trước mắt rõ ràng phấn điêu ngọc trác, lại mang bộ dáng háo sắc dâm tà, thực sự quá là đau mắt!!!!

Xem ra, cần phải dạy dỗ nàng một phen! Kinh Vân híp híp mắt.

"Tiểu muội muội, ngươi rốt cuộc có biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ hay không? Nếu ta thực là một nam nhân, ngươi nói ra lời này chính là rất nguy hiểm nha......"

Nàng khẽ chống tay tựa đầu, biểu tình trở nên nghiêm túc, hai người đang ở rất gần, một người tựa ra sau, một người tiến phía trước, tư thế này thật đúng là rất nguy hiểm!

Nhưng Cung Dĩ Mạt là ai cơ chứ, nàng nhẹ nhàng liếc mắt một cái. "Ngươi đánh không lại ta."

Không đợi Kinh Vân hộc máu, nàng lại chỉ vào ngực nàng, nhếch cái miệng nhỏ cười. "Như vậy thì sao, nếu ngươi nói cho ta biết bên trong lót cái gì, ta liền đáp ứng yêu cầu của ngươi, thế nào?"

Kinh Vân căm tức nhìn nàng, yên lặng đem máu nuốt trở lại....thử dò xét. "Ngươi nói thật sao, cho ngươi xem, ngươi sẽ đáp ứng?"

Cung Dĩ Mạt lại đột nhiên vô cùng dễ tính, thành thực gật đầu, thập phần nghiêm túc.

Kinh Vân tròng mắt khẽ chuyển, nàng  có chút cảm thấy buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ. Không biết sai sót ở đâu làm bại lộ, nàng thật ra cũng hết chịu đựng nổi rồi, thế là ngón tay nhỏ nhắn đặt trên vạt áo, chỉ cần khẽ kéo một cái, Cung Dĩ Mạt có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc bên trong.

"Vậy ta đây bèn cởi cho ngươi xem..." Kinh Vân không tin Cung Dĩ Mạt thật sự dám xem!

Thế nhưng ai mà ngờ, Cung Dĩ Mạt lại không hề chớp mắt, chăm chú nhìn, hai tròng mắt kia, cơ hồ muốn dán lên ngực nàng rồi!

Kinh Vân bị ép đến nghiến răng nghiến lợi, hỗn đản háo sắc này!

Bị ép đến phát điên rồi, soạt một cái, vạt áo mở tung!

Vốn dĩ, Kinh Vân cho rằng Cung Dĩ Mạt sẽ quay đầu đi, ai dè, đối phương thật đúng là không chút ngại ngùng nào hết, ngược lại, lại làm Kinh Vân trở nên không được tự nhiên....

Nàng ..... thực sự là một nam nhân.

Có ngực.....bởi vì ngực của hắn.....là hai cái bánh bao tám trứng a!!! (ಥ﹏ಥ)

Cung Dĩ Mạt cong người cười ha ha !!! Cười đến rũ rượi, cười đến đau cả hàm, cười đến gập cả lưng!!!

Thật sự là không nhịn nổi nữa rồi! Đối phương da thịt trắng nõn, trên khuôn ngực cứng rắn lại buộc một sợi dây nối hai cái bánh bao treo lủng lẳng thực sự là chọc vào huyệt cười của nàng, làm nàng muốn nín cũng không nín nổi!

Cảnh tượng hiện giờ lại đặc sắc vô cùng. Đối phương mang một gương mặt nữ tính quyến rũ cực điểm, động tác lại vô cùng nam tính, trên ngực cứng ngắc lại lắc lư hai cái bánh bao dúm dó, nhìn đi nhìn lại đều vô cùng hài hước! Hài hước đến phát điên rồi!!!

Nàng cười đến là vô tâm, chọc đối phương tức đến thổ huyết rồi. Hắn thô lỗ giật phắt hai cái bánh bao trên người, hung hăng đưa lên miệng cắn một cái, lại làm Cung Dĩ Mạt cười đến chảy nước mắt.

"Ngươi cười đủ chưa?"

Khôi phục lại thanh âm nam tử, tuy rằng giọng thật cũng vẫn rất nhẹ nhàng, êm ái, nhưng lại thập phần dễ nghe. Lúc này, hắn giận giữ trợn mắt trừng nàng, gương mặt nữ tính làm ra động tác như vậy, lại chọc Cung Dĩ Mạt muốn cười.

"Tiểu Công chúa, ngươi vẫn là nên giải thích rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc, ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta là nam nhân?"

Kinh Vân càng nghĩ càng không ra. Phải biết rằng, hắn ngụy trang như thế này, trước giờ chưa từng thất bại một lần nào, hắn còn tự cảm thấy bản thân đã cẩn trọng vô cùng, vậy mà tiểu Công chúa gặp chưa quá mấy canh giờ đã có thể nhìn thấu?

Cung Dĩ Mạt tà tà cười, trong ánh mắt ngày càng bốc hỏa của đối phương dần dần an tĩnh, nhưng tầm mắt của nàng, lại nhẹ nhàng bất giác dừng trên cổ đối phương....Ở nơi đó, có một cái bớt xinh xắn hình cánh hoa màu hồng nhạt.

Đọc truyện chữ Full