TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ
Chương 120: Người đặt trên đầu quả tim

(P/s: Người đặt trên đầu quả tim: ám chỉ là một người mà mình vô cùng quý trọng, yêu thương. Đây gần giống với câu thành ngữ: cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Không chỉ nói riêng về tình yêu nam-nữ, có thể dùng gần giống với từ "sủng ái" nhưng mang nghĩa mạnh hơn, cực kỳ sủng ái.)

--------------

"Không được!" Cung Dĩ Mạt hiếm có khi lại đặc biệt kiên trì, đầu lắc như trống bỏi. " Ta muốn đệ cho ta xem, ta muốn xem! Ngay bây giờ, ngay lập tức!"

Nàng đại thương chưa lành, Cung Quyết nào dám trái ý nàng, cho nên, dù rằng rất không tình nguyện, những vẫn phải cắn răng, chậm rãi vén ống quần lên.

Một vết đao cắt vô cùng ghê người xuất hiện trên đùi của hắn, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, Cung Dĩ Mạt cũng phải hít sâu một hơi, vội vàng cúi người lại xem, thật lâu không nói nên lời.

Hiện tại, miếng vết thương đúng là đang bắt đầu kết vảy, nhưng vẫn âm thầm rỉ máu, trông vô cùng đáng sợ!

Thấy Cung Dĩ Mạt cúi người tới gần, Cung Quyết ngồi ở trên giường, có chút không được tự nhiên, khẽ rụt người về sau. Gương mặt hắn khẽ hồng, chỉ cảm thấy vị trí kia thật là quá xấu hổ, hắn có chút không được tự nhiên.

Nhưng Cung Dĩ Mạt hoàn toàn không chút ý đến, nàng ngồi cạnh mép giường, cúi lưng xuống tỉ mỉ xem xét, miệng vết thương dọa người kia làm nàng thật lâu sau cũng không hồi phục được tinh thần.......

Một khối thịt này của hắn, là tự tay hắn cắt xuống, đưa cho người ta hầm nấu, bị nàng uống sạch. Không biết vì sao, nàng hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng tựa như có cái gì đó quay cuồng sôi trào! Muốn nàng đem Tư Vô Nhan ra vạn đao chém chết!

" Sao đệ lại ngốc như vậy chứ?! Hắn muốn đệ cắt máu, đệ liền mắt máu! Hắn muốn đệ cắt thịt, đệ cũng cắt thịt! Nhỡ đâu hắn muốn đệ đi chết thì làm thế nào? Đệ cũng nghe hắn đi chết hay sao?!"

Lửa giận không tên làm Cung Dĩ Mạt nhịn không được liền quay sang mắng Cung Quyết, nàng cũng không biết là mình đang giận ai, nhưng nàng không thể nhịn tiếp được!

Thấy nàng như vậy, Cung Quyết lại vô cùng tốt tính cười, ngữ khí bình tĩnh mà kiên quyết.

" Chỉ cần hắn nói có thể cứu được tỷ... Đệ nhất định sẽ cho, kể cả tính mạng này."

Hắn biểu tình dần trở nên nhu hòa " Hơn nữa...."

Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến máu thịt của hắn được Cung Dĩ Mạt ăn vào, Cung Quyết lại có một loại cảm giác kỳ dị thỏa mãn, giống như là.....có thể cùng máu thịt của Hoàng tỷ giao hòa lẫn nhau.... Hắn hẳn là bị bệnh rồi đi, nhưng mà làm sao bây giờ, hắn cũng không có cách nào có thể khống chế được suy nghĩ này của bản thân mình.

Cung Dĩ Mạt cắn môi, hung hăng nhìn hắn, nhìn đến nửa ngày, lại lần nữa cong lưng, dùng Ngọc dung tán tốt nhất dùng cho hắn. Nhưng mà, thuốc này chủ yếu dùng để mờ sẹo, đối với vết thương cắt thịt như thế này, thật sự không thấm được vào đâu.

Thuốc mỡ lành lạnh cùng đầu ngón tay run rẩy của nàng, dừng trên miệng vết thương, vừa đau vừa lạnh lại ngưa ngứa, Cung Quyết có phần nóng nảy. Hắn cúi đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh, nàng cúi đầu giống như đang dán lên miệng vết thương, hắn không nhìn thấy được biểu tình của nàng, lại biết rằng nàng rất khổ sở.....

Cung Quyết duỗi tay....vuốt ve đỉnh đầu nàng.

"Không sao cả, Hoàng tỷ, đệ không đau nữa đâu....thật đấy."

Nhưng hắn vừa dứt lời, một giọt nước ấm áp khẽ rơi trên đùi hắn. Một giọt, hai giọt,....nối đuôi nhau rơi liên tiếp không ngừng.

Cung Quyết cả kinh, vô vàng nâng nàng ngồi dậy, không biết từ khi nào, nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt.

"Sao có thể không đau được chứ? Những vết thương này, đều là vì ta!"

Cung Dĩ Mạt ngửa đầu, hai mắt vừa hận vừa ủy khuất trừng trừng nhìn Cung Quyết, tròng mắt lại ngập tràn lệ quang, từng hàng từng hàng tí tách không ngừng.

" Đệ không đau...Nhưng mà ta đau!"

Cung Quyết rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi người ôm chặt nàng, dùng sức đem nàng ôm vào lòng mình.

"Đừng khóc."

Hắn thực hoảng loạn, hắn sợ phải nhìn thấy nước mắt của Cung Dĩ Mạt, sẽ làm tâm hắn chua xót khó chịu như bị dao đâm. Nhưng mà, hắn cũng không dám ngăn nàng lại, hắn luyến tiếc phải lớn tiếng với nàng, chỉ có thể tùy ý để Cung Dĩ Mạt từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên vai mình, cực kỳ vụng về mà bất đắc dĩ lặp đi lặp lại.

"Đừng khóc...."

Vì nàng mà bị thương, là ta vui vẻ chịu đựng mà.....

Cung Dĩ Mạt thật sự nhịn không được, cái kia không đơn giản chỉ là một đao chém qua, mà chính là khoét đi một miếng thịt! Nhìn miệng vết thương lõm xuống còn nhìn thấy xương, nàng thật sự không khống chế được tâm tình của mình!

Cung Dĩ Mạt thút tha thút thít lớn tiếng mắng. "Tên hỗn đản kia! Hắn sao có thể quá phận như vậy chứ? Đệ.... Đệ chính là người ta đặt trên đầu quả tim! Hu hu hu.... Chỉ cần chạm nhẹ vào cũng làm ta đau lòng, hắn lại dám.....! Cả đệ nữa, sao đệ có thể tự làm mình thành ra như vậy? Ta cho phép sao! Hu hu hu hu....."

Cung Dĩ Mạt vừa khóc vừa nói, từng câu từng chữ đều làm Cung Quyết hạnh phúc như bay lên trời!

Nhưng tâm tình vừa rung động, hắn lại cảm thấy dở khóc dở cười. Cái gì gọi là hắn vừa chạm nhẹ cũng đau lòng, thật là đáng yêu đến mức không thể chịu đựng nổi!!!

..... Hắn rất muốn hôn thật sâu tiểu cô nương đang khóc nháo trong lồng ngực mình, hôn lên nước mắt đang chảy của nàng, lấp kín lời nói làm người ta vừa yêu vừa hận. Nhưng mà, hắn không thể, hắn chỉ có thể ôm nàng, cuối cùng, ngàn vạn tình cảm lắng đọng thành một câu.

" Ta không hối hận, bởi vì....nàng cũng là người ta đặt trên đầu quả tim...."

Ngay tức khắc, Cung Dĩ Mạt còn khóc to hơn nữa.....

(P/s: trong xưng hô của tiếng trung, chỉ có 2 từ "wo"-"ni" dịch ra là ta, ngươi, giống với I-you trong tiếng anh á. Cho nên, trong quá trình edit, Umi sẽ thay đổi ngôi xưng hô theo cách mà Umi cảm thấy là hợp lý nhất có thể. Đôi khi, Umi sẽ để tiểu Quyết thay đổi xưng hô theo lối nói ẩn ý để diễn tả tâm ý "khác" của a ý mà Mạt tỷ không biết nhé. Mn đừng thắc mắc gì nha)

-----

Những ngày tiếp theo, Tư Vô Nhan thành thật ra không ít, vô cùng nghiêm túc sắc thuốc cho Cung Dĩ Mạt, tạm thời không phát hiện hắn có động tay động chân điều gì.

Mà Cung Quyết, lại bị Cung Dĩ Mạt cưỡng chế ra lệnh phải nằm trên giường dưỡng thương, tuyệt đối không được bước chân ra khỏi cửa!

Mấy ngày nay, Cung Dĩ Mạt có chút buồn phiền. Trong không gian lưu trữ của nàng, cất giấu không ít thánh phẩm Ngọc dung tán trắng da mờ sẹo, nhưng công dụng không giống nhau, nếu có thể có thuốc liền thịt sinh cơ thì tốt quá...... Cung Quyết tự mình cắt một đao kia cũng quá độc ác. Nếu trên người hắn để lại một vết sẹo lớn như vậy, sau này cưới vợ, dọa khóc phu nhân thì phải làm sao?

Cho nên, Cung Dĩ Mạt bất tri bất giác đem chủ ý đánh lên người Tư Vô Nhan. Gã kia, thuốc tốt trên người nhiều không kể xiết, chỉ sợ bị hắn động tay động chân phá rối giữa chừng mà thôi, còn lại đều có thể dễ dàng khống chế. Nhưng mà, phải làm như thế nào mới có thể chiếm được đồ tốt trên người hắn đây?

Suy nghĩ nửa ngày không có manh mối, nàng lập tức đi gõ cửa Tư Vô Nhan.

Tư Vô Nhan nhìn thấy nàng, có vẻ ngoài ý muốn. Mấy ngày trước, nàng còn muốn bóp chết hắn, vậy mà bây giờ còn có mặt mũi tìm đến cửa, nói về da mặt dày, Cung Dĩ Mạt đúng là người đầu tiên mà hắn từng gặp qua.

Cung Dĩ Mạt cười hì hì hỏi. "Ta rất muốn biết, Quỷ Kiến Sầu ngươi, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể chữa khỏi hoàn toàn độc trên người ta đây?"

Nàng làm một bộ dáng giống như tiểu nữ nhi đang giận dỗi, làm Tư Vô Nhan toàn thân tê dại, không đúng! Hắn sao lại tê dại được chứ, Cung Dĩ Mạt vốn dĩ chính là một tiểu nữ nhi cơ mà!

Tổng cảm giác có chỗ nào không đúng, Tư Vô Nhan ngồi bên bàn, tự mình rót một chén trà, âm thầm suy xét.

Sau đó, liền hừ mạnh một tiếng.

"Yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết được!"

Cung Dĩ Mạt cũng nhảy nhót chạy đến bên người hắn ngồi xuống, vẻ mặt lấy lòng nói.

"Này! Cứu một người cũng gọi là cứu, cứu hai người cũng gọi là cứu! Trước đây, ngươi lừa gạt đặt bẫy Cung Quyết thê thảm như vậy, ta có thể không so đo với ngươi. Nhưng mà, ngươi cống hiến một chút thuốc làm quà tạ lỗi, cũng không hẳn là không được đúng không?"

Tư Vô Nhan nhướn mày cười, tà tà hỏi: "Ngươi không sợ ta hạ độc sao?"

Cung Dĩ Mạt lắc đầu. " Nếu ngươi dám hạ độc, ta sẽ đem bàn tay của ngươi mỗi ngày chặt đứt một ngón, ngươi thấy như thế nào?"

Nhìn nàng dùng vẻ mặt tươi cười lại nói ra một chuyện kinh khủng như vậy, Tư Vô Nhan sống lưng chợt lạnh, lại vô cùng bực mình, nói. " Không có!"

"Không có? "

Cung Dĩ Mạt nhướng mày, thanh âm bỗng nhiên cao vút.

" Hoàng đế bù nhìn của Ngọc Kỳ dù thế nào đi chăng nữa cũng là nhi tử do Thái Hậu Ngọc Kỳ một tay nuôi lớn. Thuốc tốt một chút, bà ta cũng tiếc nuối không cho ngươi?"

(P/s: nhắc lại cho mn nhớ nha: có 4 nước lớn: Đại Dục, Lâu Diệp, Ngọc Kỳ và Ngọc Hành. Hiện tại, Lâu Diệp vừa mới đột kích Tây Châu bị Cung Quyết phá ngang, Ngọc Hành có vị " Mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ" tham gia đầu tư tiền bạc cho công cuộc tu sửa kênh đào, và bây giờ xuất hiện Hoàng đế Ngọc Kỳ rồi này. Cho nên, bộ này còn lâu mới kết thúc được, Umi buồn lắm thay !!!)

Đọc truyện chữ Full