*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Nói là dung mạo giống với Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu bảy phần, nhưng thật ra cũng không hẳn.
Nhị cô nương và Hoàng Quý Phi do một mẹ đẻ ra, nhưng hai người kém nhau đến mười tuổi, nếu đứng cùng một chỗ, có lẽ cũng không nhận ra các nàng là tỷ muội ruột.
Điểm khác biệt lớn nhất chính là đôi mắt, đôi mắt của Hoàng Quý Phi được di truyền từ nương là Hách Xá Lí thị, phía đuôi hơi cong lên, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra một chút khí thế; Còn mắt của Nhị cô nương lại là đôi mắt hạnh nhân nhu mì, nàng càng lớn lên, Đồng Quốc Duy càng cảm thán, đôi mắt này cùng với đôi mắt của Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu năm đó không hề có chút khác biệt nào.
Cho nên, nhị cô nương và Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, dung mạo của hai cô chất nhiều lắm chỉ giống năm phần, còn sự ôn nhu như nước và khí độ thân thiết tự nhiên kia, là do Đồng gia cố ý bồi dưỡng.
Ai cũng biết, Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu xuân xanh mất sớm, lúc nàng đi, đương kim Thánh Thượng cũng chỉ mười tuổi mà thôi.
Hàng năm Thánh Thượng đều tế bái, viết ra những câu chữ tình ý chân thành, có một lần, hắn cảm thán với mọi người rằng, tiếc nuối lớn nhất trong kiếp này của trẫm, chính là không được sống đến lớn dưới gối của nương, chính là không thể cho nương được an ổn hưởng phúc nửa đời còn lại.
Vì tưởng niệm Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, Khang Hi yêu ai yêu cả đường đi, đặc biệt nâng đỡ Đồng Quốc Cương và Đồng Quốc Duy*, từ đó một dòng chính của bọn họ dần trở nên phồn thịnh, chiếm được một vị trí nhỏ trong triều; Sau đó Khang Hi còn phong biểu muội làm Hoàng Quý Phi, nhận chức trách của Hoàng Hậu, quản lý mọi chuyện của lục cung, cũng nhét con cháu Đồng gia vào hàng ngũ Lam Linh thị vệ*, trong đó có đệ đệ ruột của Hoàng Quý Phi, Nhị nhi tử của Đồng Quốc Duy, là Long Khoa Đa.
*Đồng Quốc Cương và Đồng Quốc Duy: là đệ đệ của sinh mẫu Khang Hi
*Lam Linh thị vệ = Tứ đẳng Thị vệ, hàm Chính lục phẩm, tuyển 90 người.
Con người, nếu đã nếm được trái ngọt, sao có thể đành lòng để mất đi?
Đồng gia đã cho ra một Thái Hậu, vậy nên đời này muốn thêm một Hoàng Hậu, sau đó dần dần sẽ giữ chức mẫu tộc của Hoàng Đế mãi mãi.
Chỉ là thái tử đã lập, lúc Đại cô nương vào cung còn có Hiếu Chiêu Hoàng Hậu ở phía trước đè nặng, bọn họ đành phải thu liễm dã tâm, chậm rãi mưu đồ, chờ đợi ngày sau.
Không bao lâu, Hiếu Chiêu Hoàng Hậu băng thệ, bước tiến của Đại cô nương Hoàng Quý Phi đến vị trí Hoàng Hậu không còn xa. Chỉ là Hoàng Quý Phi nhiều năm không có thai, tâm tư của người trong tộc liền bị lung lay, đem tầm mắt chuyển lên người Nhị cô nương.
Tiếc nuối chính là, Nhị cô nương còn quá nhỏ, nếu muốn giống như Nghi phi và Lặc quý nhân, sinh hài tử rồi đưa cho tỷ tỷ nuôi nấng, kế hoạch này không thể thực hiện được. Dần dần, bọn họ nhận ra một cơ hội khác, đứa nhỏ này...... ngày càng giống cô cô của nàng!
Nhớ lại việc Hoàng Thượng luôn nhớ thương Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, mấy lão nhân trong Đồng Giai thị liền bàn bạc, mời người xưa đã từng hầu hạ Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, tận tâm tận lực bồi dưỡng Nhị cô nương, coi như đây là một cách dự bị để giữ gìn vinh quang cho gia tộc.
Hách Xá Lí thị có chút không muốn, nhưng chung quy vẫn bị Đồng Quốc Duy khuyên nhủ, sau đó cũng cam chịu an bài của các lão nhân trong tộc.
Lúc này Hoàng Quý Phi ở trong thâm cung, chưa phát hiện được tâm tư của bọn họ, đối với muội muội cũng thực lòng yêu thương, cách vài bữa lại ban thưởng. Năm Khang Hi thứ 21, Hoàng Quý Phi xuất hiện kỳ tích, nàng hoài thai, mắt thấy kỳ vọng đã thành, người Đồng gia ai cũng mừng rỡ như điên, nếu là a ca, thì kế sách " dự bị " là Nhị cô nương không cần dùng đến nữa.
Vậy mà không ngờ, tình hình bỗng dưng chuyển biến. Hoàng Quý Phi bị người tính kế, mất hài tử, mất quyền lực, thân mình cũng lụn bại, nguyên khí Đồng gia đại thương......
Ai cũng không thể dự đoán được.
Thế nên, vì mưu đồ của gia tộc, bọn hắn chỉ có thể kịp thời ngăn lại tổn hại, tìm cơ hội để nhị cô nương tiến cung, giúp đỡ tỷ tỷ bệnh nặng.
Trước đó vài ngày, lúc ở trước mặt Hoàng Thượng, Đồng Quốc Duy cũng nói vài lời ẩn ẩn lộ ra ý tứ đó, không nghĩ tới Khang Hi nhẹ nhàng bâng quơ mà uyển chuyển từ chối: "Không bằng cữu cữu tìm một phu quân cho biểu muội đi, rồi đến tuyển tú năm sau, trẫm sẽ ban hôn cho họ."
Đồng Quốc Duy hơi có chút xấu hổ, nhưng nếu Hoàng Thượng đã nói vậy, thì hắn cũng không còn cách nào khác để đưa nữ nhi tiến cung rồi còn gì?
Nghĩ một hồi, hắn bình thường trở lại.
Như Anh đã là Hoàng Quý Phi, nên muội muội nàng cao lắm cũng chỉ lên được tần vị, cho dù Hoàng Thượng có thiên vị Đồng gia, hắn cũng sẽ không phong Như Nguyệt làm phi.
Vì nếu hai tỷ muội cùng ở trên địa vị cao, thì hậu cung sẽ rối loạn!
Sau đó hắn về tính toán kỹ hơn với mấy lão trong tộc, đáp án chỉ có bốn chữ: Ngồi yên xem xét, bàn bạc kỹ hơn.
Nếu Hoàng Quý Phi chịu đựng không nổi, thì Như Nguyệt sẽ có thể vào cung......
Đồng Quốc Duy thở dài một tiếng, xua tan cái suy nghĩ nguy hiểm này.
Hắn tự nhận không phải là người có ý chí sắt đá, cho dù lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, nhưng đối với Đại nữ nhi đã đi đến đường này hắn cũng rất áy náy, nghĩ thầm, tình cảm của Như Anh và Hoàng Thượng cũng không phải là tình cảm bình thường, cũng không phải không có khả năng quật khởi.
Không chờ tới tin vui, trong cung lại liên tục truyền đến tin dữ. Hoàng Quý Phi bị hạ chỉ giam cầm ở Thừa Càn Cung, bất kỳ ai cũng không được thăm hỏi, có người còn đồn, nói Hoàng Thượng muốn phế Hoàng Quý Phi!
Nghe tin tức này, sắc mặt Hách Xá Lí thị đại biến, lòng nóng như lửa đốt, Đồng Quốc Duy sao mà không lo?
Ban đầu tốt xấu gì cũng còn cái hư danh, nếu hư danh mà còn không có, thì mặt mũi Đồng gia quẳng đi đường nào?!
Đồng Quốc Duy thầm suy xét ý nghĩa của hai chữ "Giam cầm" mà cũng đủ khiến hắn kinh hồn táng đảm.
Lời chất vấn bén nhọn của phu nhân lọt vào lỗ tai, Đồng Quốc Duy nhắm mắt, im lặng không nói. Hắn vốn đang phiền lòng, liền nghe thấy tiếng nói thanh thúy của Nhị nữ nhi, nàng vậy mà muốn vào cung thăm Hoàng Quý Phi.
"Như Nguyệt, sao lại tới đây? Thật là hồ nháo." Đồng Quốc Duy quay đầu, dùng tay chỉ nàng, lúc lâu sau liền thở dài, "Đúng là nông cạn, cực kỳ nông cạn. Tỷ tỷ ngươi phạm vào tội lớn, khiến Hoàng Thượng cũng không muốn niệm tình cũ, vậy ngươi nghĩ chuyện sai đó sẽ động trời cỡ nào hả! Ngươi cũng thấy nương ngươi ngày nào cũng dâng thẻ bài muốn vào cung mà có động tĩnh gì đâu...... nếu là ngươi đi thì có gì khác à?"
Trong lòng hắn có dự cảm, nhưng lại không nói ra. Nếu chuyện mà nương nương phạm phải chính là bị lộ việc tính kế với Ô Nhã thị và Lục a ca, thì Hoàng Thượng tức giận cũng đúng.
Phải biết rằng, Đồng gia cũng có giúp sức, không bị liên lụy đã là may lắm rồi, nào còn dám kêu khổ với Hoàng Thượng?
Như Nguyệt trợn to mắt, cắn cắn môi dưới: "A mã!"
Nhìn cảnh này, hắn thấy Nhị nữ nhi càng thêm giống Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu. Lòng Đồng Quốc Duy mềm nhũn, rốt cuộc cũng không thể nặng lời, "Nghe a mã, về viện đi, được không?"
"A mã, tránh hại tìm lợi là chuyện thường tình, nhi tử hiểu ngài mà." Nhưng vào lúc này, Long Khoa Đa mặc trang phục thị vệ bước nhanh đến, lạnh lùng mà nhìn hắn, "Hoàng Quý Phi nương nương xảy ra chuyện, ngài sợ liên lụy gia tộc, kế tiếp là chột dạ, không muốn cầu kiến Vạn Tuế Gia, giờ còn trách cứ muội muội, nhưng nhi tử cho rằng, đây mới chính là ngu xuẩn!"
Chột dạ? Ngu xuẩn?
Đứa nhỏ này, dám nói năng lỗ mang như vậy với a mã của hắn!
"Ngươi ——" Đồng Quốc Duy chỉ vào nhi tử năm nay mới mười bảy, khí vũ hiên ngang, tức giận đến mức muốn thăng thiên, "Nghịch tử, ngươi thì hiểu cái quái gì! Lúc này mà tiến cung cầu tình, đó là đánh vào cục tức của Hoàng Thượng, cả Đồng gia đều xong đời, ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm!"
Long Khoa Đa làm việc ở ngự tiền, nên cũng biết được chút nội tình trong bữa yến tiệc đó. Khang Hi trước giờ luôn coi trọng biểu đệ này, cho nên cũng không giận chó đánh mèo với hắn, nhưng Long Khoa Đa nhìn ra được, thái độ của Vạn Tuế Gia đối với Đồng gia lãnh đạm hơn rất nhiều.
Đúng là như thế, vậy nên a mã mới muốn lấy lại thánh tâm.
Nhưng người già rồi, nên cũng càng ngày càng hồ đồ!
Lúc trước, tỷ tỷ muốn sửa đổi ngọc điệp của Tứ a ca, hắn rất tán thành việc đó, nhưng a mã không đồng ý, gia tộc không đồng ý, chỉ vì bọn họ chướng mắt xuất thân của Tứ a ca, thật là quá buồn cười.
Cảm tình của Long Khoa Đa và Hoàng Quý Phi vô cùng thâm hậu, hắn không hề đồng ý với biện pháp chỉ lo cho thân mình của Đồng Quốc Duy. Rất nhiều oán khí nay đều tụ lại một chỗ, hắn cười lạnh nói: "A mã hồ đồ sao, ai bảo ngài tiến cung cầu tình? Hiện giờ việc nên làm chính là thỉnh tội! Hoàng Quý Phi phạm sai lầm, nhưng Đồng gia lại như con rùa trốn trong mai, một chút động tĩnh cũng không có, không phải chột dạ thì là gì? Sợ Vạn Tuế Gia tra ra đến đầu ngài sao?"
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Như Nguyệt, thu lại biểu tình châm chọc, chậm rãi nói: "Muội muội muốn đến thăm, chuyện này đâu có gì phi lý. Lúc a mã thỉnh tội, muội muội khóc càng thương tâm càng tốt, Vạn Tuế Gia nếu nhớ tới cô cô, chắc chắn sẽ cho phép chúng ta gặp mặt Hoàng Quý Phi thôi......"
Nói tới mấy chữ "gặp mặt", thanh âm Long Khoa Đa trở nên nghẹn ngào, "A mã, trọng tình trọng nghĩa và lý trí bạc tình, ngài nghĩ Vạn Tuế Gia sẽ thích loại nào?"
Đồng Quốc Duy nghe xong, lửa giận dần dần tắt. Hắn ngốc lặng hồi lâu, bừng tỉnh đại ngộ, Long Khoa Đa nói không phải không có lý.
Vốn hắn còn đang lo Như Nguyệt không có cơ hội thấy được Hoàng Thượng, nhưng nếu làm theo cách này, không phải đây là thời cơ tuyệt hảo sao?
Chỉ bằng gương mặt kia, Đồng gia sẽ có thể ăn chắc.
Nhìn theo bóng dáng nhi tử và nữ nhi dần dần đi xa, Hách Xá Lí thị vẫn lau nước mắt, Đồng Quốc Duy hừ lạnh một tiếng, nhấc lên góc áo lên rồi ngồi xuống, bực bội mà nói câu: "Tên nghịch tử này, khi nào mới có thể hết chống đối lão phu?"
Rất nhanh, sự vui mừng cũng thay thế cảm giác bực bội, hắn lẩm bẩm nói: "Phu nhân, Đồng Giai thị ta có người kế tục rồi a......"
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Ba ngày sau, tại Dực Khôn Cung.
Mùi thơm ngào ngạt đánh úp lại, bàn tay hơi lạnh xoa ấn huyệt Thái Dương, Khang Hi nằm trên ghế mơ màng sắp ngủ, khóe môi khẽ nhếch, sau một lúc lâu nhắm hai mắt hỏi: "Thủ pháp này, Tú Tú học ở đâu thế?"
Động tác Vân Tú dừng một chút, nam đinh của Quách Lạc La thị yêu thích học võ, thủ pháp này nổi tiếng quân doanh, là bí thuật chuyên trị vết thương như tan máu bầm, trật khớp, từ nhỏ nàng xem vô cùng nhiều, cho nên cũng loáng thoáng học được.
Nhớ tới khi còn bé, Đồ Nhạc bị Tam Quan Bảo xoa bóp mấy cái mà kêu lên thảm thiết, Vân Tú nghĩ lại mà còn sợ hãi.
Nhưng nàng là nữ tử, sức lực có hạn, dù có xoa bóp như thế nào cũng không có cách đạt tới hiệu quả cao nhất được......
Trong lòng nghĩ như vậy, Vân Tú cười nhợt nhạt, nhẹ giọng nói: "Không dối gạt Hoàng Thượng, thần thiếp học từ Đổng ma ma a, lực độ vừa vặn không?"
Có thể được Nghi phi nương nương hạ mình hầu hạ, Hoàng Đế kinh hỉ không thôi, khen còn không kịp, làm sao dám chê bai kén chọn chứ?
Hắn đã quyết định, mặc kệ Tú Tú xoa bóp như thế nào, hắn đều phải nói tốt.
Ai ngờ lực đạo lại thích hợp ngoài mong đợi, khiến mỏi mệt cả người diệt hết, mơ màng sắp ngủ, vô cùng vô cùng thoải mái.
Khang Hi chậm rãi trợn mắt, cầm lấy tay Vân Tú, kéo nàng vào lòng ngực chính mình, cằm gác lên hõm vai nàng, lại cười nói: "Tốt lắm, trẫm rất vừa lòng."
Thấy Lương Cửu công công và mấy cung nhân đều đồng loạt cúi đầu xuống, Vân Tú hít sâu một hơi, trên lúm đồng tiền hiện lên rặng mây đỏ: "Hoàng Thượng!"
Khang Hi biết người trong lòng hắn da mặt mỏng, nên chỉ muốn chọc nàng, mỹ nhân giận dữ chính là cảnh tượng khó gặp nha.
Hắn còn đang vui sướng, chỉ nghe Vân Tú ôn nhu nói: "Hoàng Thượng có phải đã quên cái gì không? Hôm nay chính là ngày Đồng phu nhân và Nhị cô nương tiến cung đó."
Khang Hi sửng sốt, sắc mặt thoáng trầm xuống rồi sau đó giải thích nói: "Đồng Quốc Duy quỳ gối thỉnh tội trước mặt trẫm, lòng đau như cắt mắng nữ nhi bất hiếu, nói hắn không có mong muốn gì, chỉ muốn nhìn trưởng nữ một lần cuối, muốn dặn dò nàng sống tốt quãng đời còn lại."
Vân Tú hơi hơi nhướng mày, trọng điểm của nàng nằm trên ba chữ "Nhị cô nương", vậy mà Hoàng Thượng lại giải thích cái gì với nàng vậy?
Tới đây nàng cũng không tiếp lời được, chỉ than một tiếng: "Hoàng Quý Phi bị bệnh không dậy nổi, nếu mà dời cung, di chuyển qua đó, sao nàng chịu nổi đây."
"Trẫm đã hạ chỉ giáng nàng xuống phi rồi, Tú Tú nên sửa miệng." Nhắc tới Hoàng Quý Phi, mặt Khang Hi trầm như nước, "Chịu không nổi thì sao? Trẫm cho nàng gặp mặt nương và muội muội, đã là nhân từ lắm rồi......"
Vân Tú hơi có chút dở khóc dở cười, sao đột nhiên Hoàng Thượng lại nóng giận?
"Là thần thiếp lắm miệng," nàng hôn một cái lên gò má hắn, cười nói, "Không nói tới việc này nữa. Vất vả lắm mới xong xuôi, hay là Hoàng Thượng bồi ta đi dạo Ngự Hoa Viên đi? Thần thiếp buồn chán trong phòng quá lâu rồi."
"......" Hoàng Đế sờ sờ gò má, tức khắc quên mất đang tức giận, đột nhiên quên mất hôm nay là ngày nào, sau một lát, hắn xụ mặt ừ một tiếng, "Khởi giá đi."
Tuy nói xụ mặt, nhưng khóe miệng ánh mắt kia không giấu được tươi cười, Lương Cửu công công thầm than.
Ngày ấy ở Càn Thanh Cung, Hoàng Thượng hỏi "Vị nương nương nào thiện tâm nhất", Tứ a ca không do dự liền nhắc tới Nghi chủ tử, rồi sau đó khựng lại một lúc lâu, lại sửa thành Thành tần nương nương.
Lương Cửu công công thầm hiểu rõ, dưới gối Nghi phi nương nương đã có hai vị a ca, dù Vạn Tuế Gia có tính toán, nhưng cũng chỉ có thể vứt bỏ ý niệm này.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Thượng ngốc ra một hồi, liền khẽ lẩm bẩm "Thành tần", nhưng khi nãy Tứ a ca không chút do dự nhắc tới "Nghi mẫu phi", điều đó khiến hắn cực kỳ chấn động.
Sau khoảnh khắc đó, Hoàng Thượng hận không thể ở tại Dực Khôn Cung mỗi ngày, độ sủng ái dành cho Nghi chủ tử có thể nói là vô cùng dung túng. Tựa như hiện tại......
Lương Cửu công công lau mặt, Vạn Tuế Gia ơi, phiên bản anh minh thần võ của ngài đều đi đâu cả rồi?
Cuối đông đầu xuân, cây cối trong Ngự Hoa Viên điêu tàn, chỉ có hoa mai là nở vô cùng diễm lệ. Vân Tú khoác áo lông trắng thuần, Hoàng Đế mặc thường phục màu đen, xa xa nhìn lại, hệt như một đôi bích nhân.
Đồng nhị cô nương Như Nguyệt từ xa nhìn sang bên này, mắt hạnh hiện lên cảm xúc vui sướng.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc vui sướng đó đều rút đi, bên cạnh biểu ca còn có một vị nương nương!
Hít sâu một hơi, nhớ lại lời a mã dặn dò, khuôn mặt lần nữa hiện lên đỏ ửng, Như Nguyệt bước mấy bước, lấy hết can đảm tiến về phía trước.
Đột nhiên hắn thoáng thấy một bóng người, Khang Hi cật lực ức chế kinh ngạc cùng kích động, nương?
Không, không.
Người chết không thể sống lại, nàng không phải nương.
—— Nàng đứng nơi đó, đúng là chỗ mà Bình tần mặc sa mỏng tìm sủng!
Không chờ Như Nguyệt e lệ mà gọi một tiếng "Biểu ca", một tiếng "Keng" vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, Khang Hi vừa kinh vừa giận, hắn rút thanh bảo kiếm bên hông thị vệ, chĩa vào giữa cổ nàng.
Vân Tú còn chưa kịp phản ứng, nhìn mà sửng sốt.
Hoàng Đế lạnh giọng nói: "Nói mau! Ngươi là người hay là yêu, hay là mật thám trà trộn vào trong cung?! Bụng dạ khó lường đến vậy, ai cho ngươi lá gan đó hả?!"
-----
Đôi lời editor:
=))))))))))))))))))