TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 43: Lần đầu tiên trò chuyện với anh trên QQ

Dư Phiêu Phiêu đưa ra lợi ích hấp dẫn thật sự quá lớn, Triệu Phương Phương căn bản không có cách nào chống cự, rất thống khoái ký hợp đồng kia, cùng Dư Phiêu Phiêu đạt được thỏa thuận.

Kế tiếp, bản thân Triệu Phương Phương cũng sẽ nhắc tới mười hai phần chú ý, chú ý nhiều hơn đến hướng đi của bà chủ.

Một khi có vấn đề, Triệu Phương Phương sẽ là người đầu tiên nhắn tin QQ cho Dư Phiêu Phiêu!

Bởi vì, Dư Phiêu Phiêu không có điện thoại...

Sau khi từ trong cửa hàng đi ra, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu liền cùng nhau đạp xe về nhà.

Sắc trời đã tối sầm lại, hai người đạp xe song song tiến vào tiểu khu, ở địa điểm quen thuộc phất tay chào tạm biệt.

Chuyến đi tối nay, vẽ một dấu chấm hoàn hảo.

Khi hai người về đến nhà, phụ huynh hai nhà đều chưa trở về, phỏng chừng còn đang họp phụ huynh.

Bên này Dư Phiêu ngồi vào bàn máy tính, đăng nhập QQ, vừa nghe nhạc, vừa trả lời tin nhắn chưa đọc, vừa chờ...

Bên kia Phương Chu Diêu trở về phòng tháo sổ ghi chép, đặt nó trên bàn học, kết nối với nguồn điện, cắm dây internet.

Gia đình anh có băng thông rộng, ở một góc của phòng khách.

Dư Phiêu Phiêu trước đó xin ông chủ mạng, chính là vì thuận tiện cho anh kết nối băng thông rộng.

Cô ấy nghĩ rất chu đáo.

Phương Chu Diêu cắm cáp vào lỗ mèo băng thông rộng, kéo trở lại phòng của mình, và sau đó kết nối với máy tính.

Một số hoạt động trên máy tính, kết nối mạng thành công!

Sau đó, việc đầu tiên anh làm chính là đăng nhập QQ, thêm Dư Phiêu Phiêu làm bạn tốt.

Đã thêm bạn nè, nhanh chóng vượt qua.

Đối diện với màn hình máy tính, Phương Chu Diêu mỉm cười, anh lập tức đánh chữ gửi cho cô.

Phương Chu Diêu: 【Có ở đó không?】

Dư Phiêu Phiêu bên kia trả lời: 【Ở đây. 】

Phương Chu Diêu nhanh chóng nghĩ đến đề tài gửi cho cô: 【Tên mạng của cậu hơi quê mùa. 】

Dư Phiêu Phiêu: 【...】

Phương Chu Diêu: 【Tôi sẽ nghĩ cho cậu một cái tên.】

Phía trước máy tính bên kia, Mi tâm Dư Phiêu Phiêu nhíu chặt, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Tên mạng của cô: Phiêu Diêu

Tên mạng của Phương Chu Diêu: Vương Quỷ Hoa Đức Táng Tiêu Dư

(Cười chết tôi rồi má ơi!)

Dư Phiêu Phiêu nhìn thấy bạn thân của anh nộp đơn, đã bị cay đến mắt...

Không nghĩ tới, anh lại còn có thể ghét bỏ tên mạng của cô trước?

Nhận thức khủng khiếp này...

Một lát sau, Phương Chu Diêu gửi cho cô: 【Hay cậu dùng: một người! Bi ⊕ thương.】

Dư Phiêu Phiêu lúc này ngũ quan sắp nhăn thành một đoàn...

Cho dù cô rất sủng anh chàng, vạn sự đều có thể để cho anh, tùy anh, nhưng điểm thẩm mỹ này, tuyệt đối không có khả năng nhường!

Dư Phiêu Phiêu quyết đoán cự tuyệt: 【Không cần. 】

Phương Chu Diêu: 【Đổi lại, tên mạng của cậu quá đất, dùng cái tên này của tôi! 】

Thái độ của Dư Phiêu Phiêu kiên quyết: 【Không thể nào.】

Phương Chu Diêu: 【Được rồi, tùy cậu.】

Dư Phiêu Phiêu nhìn mùi kiều diễm lộ ra trong văn tự này, trên mặt cô là nụ cười bất đắc dĩ.

Dư Phiêu Phiêu đành phải đổi đề tài trò chuyện với anh: 【Ba còn chưa về nhà, mẹ cậu đã về chưa? 】

Phương Chu Diêu trả lời: 【Không, nhà chỉ có một mình tôi. 】

Dư Phiêu Phiêu: 【Cậu đừng sợ, tôi ở cùng cậu.】

Phương Chu Diêu: 【Ừm...】

Phương Chu Diêu: 【Cậu cũng đừng sợ, tôi đang ở đây. 】

Dư Phiêu Phiêu: 【Ừm...】

Trước màn hình máy tính hai bên, hai người không hẹn mà cùng cười ra tiếng...

Phương Chu Diêu cảm thấy: Anh và bạn cùng bàn quả thật có chút khuynh hướng yêu sớm, hiện tại hẳn là trạng thái thích nhau phải không?

Hì hì...

Sao anh lại hạnh phúc như vậy...

Dư Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy: Nói chuyện như vậy thật ngốc nha. Bất quá, hai người cũng cao hứng tán gẫu, nói chuyện qua lại rất nhiều.

Phương Chu Diêu bảo Dư Phiêu Phiêu dẫn thú cưng QQ nuôi, cô lĩnh nữ, anh lĩnh nam, đến lúc đó sủng vật hai người qua lại làm khách.

(Cái này mình không hiểu lắm, tại mình không có dùng QQ.)

Dư Phiêu Phiêu tuy rằng cảm thấy mấy thứ này rất ấu trĩ, nhưng cũng vẫn cùng anh chơi đùa.

Kiếp trước, tuổi này của cô, căn bản không có hưởng thụ những giải trí này, hiện tại có thể hưởng thụ được, coi như là bồi thường trở về đi.

Tán gẫu một lúc, Dư Hàng về nhà.

Dư Phiêu Phiêu thấy ông trở về, lập tức buông máy tính xuống chạy đi truy vấn: "Ba ba, ba về rồi, cơm tối có ăn không?"

"Ăn rồi." Dư Hàng đáp ứng, thủy chung vùi đầu, đi qua bên cạnh Dư Phiêu Phiêu, tính toán trở về phòng.

"Ba ba, hôm nay họp phụ huynh đã nói gì?" Dư Phiêu Phiêu đi theo phía sau ông, vừa đuổi theo bước chân của ông vừa hỏi.

"Liền nói chút về học phí, sau đó nói thành tích. Giáo viên nói rằng con là người đứng đầu tiên trong lớp học, nhưng cũng có thể làm cho mặt già của ba hãnh diện ... Ba rất hạnh phúc, ba rất hạnh phúc."

Dư Hàng bên này nói xong, đã đi tới phòng của ông, lập tức mở cửa phòng, "Ba thay quần áo, con đi chơi của con đi."

"Ba ba ba có chuyện gì vậy?" Dư Phiêu Phiêu luôn cảm thấy có chút không đúng, rất nhanh vòng tới trước người Dư Hàng, lại bị bàn tay của Dư Hàng vung lên trực tiếp đẩy ra.

Dư Hàng trở tay đóng cửa phòng lại, khóa Dư Phiêu Phiêu ở bên ngoài, vì để cho cô yên tĩnh, ông còn hô một tiếng, "Trong nửa giờ đừng để ý đến ba, ba muốn ổn định tâm tình."

Dư Phiêu Phiêu quả thật có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhất là một số đề tài liên quan đến vợ cũ của ông...

Nhưng nhìn thấy phản ứng này của ông, Dư Phiêu Phiêu liền cái gì cũng không dám hỏi.

Cùng là người lớn, cô biết, luôn có một số tâm sự mà người lớn không muốn nói cho trẻ em nghe.

Dư Phiêu Phiêu cho dù tâm trí có thành thục đến đâu, trong mắt ba, cô cũng là một đứa nhỏ...

Chuyện này, chỉ sợ cô khó quản.

"Ba ba, vậy con đi chơi máy tính, ba có cần gì thì gọi con."

Dư Phiêu Phiêu cẩn thận lưu lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Trong phòng, Dư Hàng nghe được tiếng bước chân Dư Phiêu Phiêu đi xa, mới dựa lưng vào cửa phòng chậm rãi ngồi xuống.

Giống như là thoát lực, thập phần mệt mỏi ngồi trên sàn nhà, một bên trên mặt ông, treo dấu năm ngón tay đỏ rực, lại là kiệt tác của vợ cũ ông.

Buổi họp phụ huynh tối nay, là Dư Hàng tính toán sai lầm.

Ông đối với em gái Dư Phi dặn dò, ngàn vạn lần không nên tiết lộ ông là phụ huynh Dư Phiêu Phiêu, coi như ông là phụ huynh của Phương Chu Diêu tham gia họp phụ huynh.

Nói như vậy, cho dù ông cùng Phương Viện Viện gặp nhau, cũng coi như là ba mẹ hai người cùng tham gia họp phụ huynh.

Dư Phi đáp ứng.

Buổi họp phụ huynh buổi tối, bởi vì Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu hai người ngồi cùng bàn, cho nên Dư Hàng cùng Phương Viện Viện cũng ngồi cùng bàn.

Ngay từ đầu Phương Viện Viện không biết Dư Hàng sẽ đến tham gia họp phụ huynh, lúc mới gặp Dư Hàng trong buổi họp phụ huynh, trong lòng bà còn hơi cảm động, bởi vì cho dù ly hôn, ông cũng đến tham gia họp phụ huynh của con trai, chứng tỏ trong lòng ông vẫn có con trai.

Hai người trong cuộc họp phụ huynh, tất cả các loại bầu không khí luôn luôn được coi là tốt ...

Kết quả sau đó, Dư Phi nói lỡ miệng, khen ngợi Dư Phiêu Phiêu đạt được vị trí số 1 cả lớp, khi đó, thủ thế vừa vặn rơi vào trên người Dư Hàng.

Cả lớp phụ huynh đều vỗ tay, Dư Hàng lúc ấy sắc mặt rất kém, rất xấu hổ!

Giáo viên chủ nhiệm Dư Phi cũng nhanh chóng phản ứng lại sai lầm của cô, kết quả, trước khi Dư Phi còn chưa kịp mở miệng sửa chữa, Dư Hàng đã đứng lên, cúi đầu chấp nhận ông là phụ huynh của Dư Phiêu Phiêu.

Kết quả là, tầng thân phận này của ông liền bị phơi bày.

Phương Viện Viện khi đó biểu tình rất choạng, sắc mặt đã bắt đầu không tốt...

Sau khi họp phụ huynh kết thúc, Phương Viện Viện cho Dư Hàng vài phút giải thích, Dư Hàng nhận nuôi Dư Phiêu Phiêu toàn bộ đi qua nói cho bà biết...

Hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn, đổi lấy một cái tát của bà!

Phương Viện Viện rất tức giận mắng ông: "Ông ngay cả con trai mình cũng không nuôi, còn đi nhận nuôi con! Con trai ông, ông không muốn nó nữa, phải không? Ông chết đi!"

Đọc truyện chữ Full