TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Để Đến Bên Anh
Chương 115



Hứa Giai Kì chán nản nằm trên giường bệnh.

Sau khi biết được mình đang ở bệnh viện theo lời của Lục Hạo Thiên cô đã nhất quyết đòi về mà không được.

Anh không hề lung lay trước sự năn nỉ của cô còn nói cô phải ở thêm bệnh viện vài ngày nữa mới được về.

Cũng may phòng bệnh này đã được khử mùi sạch sẽ, không khí rất trong lành, thoáng mát chứ không sặc mùi thuốc giống những phòng bệnh khác chứ không còn lâu cô mới chấp nhận ở lại đây !
Bây giờ Lục Hạo Thiên đang đi mua đồ ăn cho cô rồi ! Một mình nằm trên giường bệnh lạnh lẽo bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, muốn có người tới ôm cơ !
Cạch...

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hứa Giai Kì vui vẻ nhìn ra phía cánh cửa, cứ ngỡ Lục Hạo Thiên đã trở về ai ngờ lại là Đông Lăng một thân tàn tật bước vào
–" Sao biết chị đang nằm trong viện mà tới thăm vậy ? " Hứa Giai Kì lười biếng nói
–" Chị nhìn thấy bộ dạng này của em có giống như người từ nhà tới thăm chị không hả ? Chẳng qua là em cũng đang nằm ở bệnh viện này nên mới qua đây tán chuyện với chị cho đỡ chán thôi ! " Đông Lăng khó nhọc bước đến bên chiếc ghế sofa vừa đi vừa liếc cô nói
–" Làm nên chuyện gì dại dột à mà gãy cả tay thế kia ? Chân hình như cũng không được bình thường lắm thì phải ! Có phải là bị người ta đánh không ? "
–" Không phải ! Bị tai nạn ! Đang trên đường đi trốn ba mẹ thì gặp phải vận xui nên mới phải vô đây ! Còn chị thì sao ? Nhìn chị khoẻ mạnh thế này mà cũng phải vào viện nằm á?" Đông Lăng nhướng mày hỏi cô .
Vài ngày trước sau khi nhận được thông tin ba mẹ bắt mình kết hôn với thiên kim của một gia đình nào đó hắn không nói lời nào chỉ lặng lẽ lên phòng thu dọn hành lí trốn đi trong đêm.

Nào ngờ đi chưa được bao xa thì một chiếc xe tải đã mất lái cứ thế lao tới chỗ của hắn, may mắn thay lúc đó hắn nhanh trí quẹo đầu lái xang một bên mới giữ được cái mạng nhỏ này.

Nhưng mà hai tay đã va chạm quá mạnh xuống mặt đất nên cả một tay bị gãy còn một tay mặc dù vẫn có thể cử động được nhưng mà thỉnh thoảng vẫn sẽ bị đau tấy lên .
–" Tỷ bị người ta đánh đến nỗi trọng thương nên mới phải vô đây tìm kiếm đại phu.

Vị đại phu khám cho tỷ nói tỷ tỷ của đệ không còn sống được lâu nữa ! Sau khoảng tám, chín chục năm nữa sẽ rời khỏi thế gian này mãi mãi ! " Hứa Giai Kì giả bộ lau nước mắt, sau đó còn cố tình ho thêm vài cái
Đông Lăng giật giật khoé môi, nét diễn của Hứa Giai Kì không hề giả trân chút nào, xứng đáng làm ngôi sao điện ảnh .
–" Hứa Giai Kì sao chị với bà chằn Đông Nhi kia không vào mà làm diễn viên đi ? Em tin chắc với cái trình độ diễn suất cộng thêm với gia thế sau lưng, không mấy chốc hai người sẽ trở thành những tiểu minh tinh được săn đón nhất nhì tại đất nước này đấy ! Trình độ diễn suất đỉnh cao như vậy mà bị bỏ lỡ đúng là tiếc thật ! "
–" Thật ra khi ông trời cho chị và Đông Nhi sinh ra trong trên thế giới này là muốn hai đứa chị trở thành diễn viên đó nhưng số phận và dòng đời đưa đẩy nên cả hai đứa mới đi học kinh doanh đó em trai ! "
–" Mà có cái gì ăn không ? Mang qua đây đi ! Chị đói mốc meo ra rồi ! "
–" Không có gì đâu ! Kể cả có em cũng không mang tới đây ! Hồi nãy chật vật lắm mới sang được đây, em không muốn quay lại phòng bệnh của mình đâu ! " Đông Lăng lạnh nhạt nói

Suốt mấy ngày nay ở trong bệnh viện nằm im một chỗ rồi ăn thức ăn mà Đông Nhi mang tới mãi cũng chán nên hôm nay hắn mới rời phòng bệnh, tính xuống bên dưới hít thở không khí trong lành một chút.

Đang đi thì hắn vô tình nhìn vào bảng tên bệnh nhân ở bên ngoài thì thấy ba chữ Hứa Giai Kì ở đó, vì muốn xác nhận xem người đó có phải coi không nên hắn đã mở cửa ra xem thử.

Mắt thấy Hứa Giai Kì đang nằm tỉnh bơ trên giường bệnh nên hắn mới ngang nhiên mà vào trong đây ngồi .
–" Để em gọi cho bà chị mang đồ ăn tới cho ! Kiểu gì vài phút sau bả cũng xuất hiện ngay tại phòng bệnh này cho coi ! "
–" vậy cũng được ! Nói Đông Nhi qua nhanh nhanh nha.

Mà không cần gì nhiều đâu chỉ cần vài túi đồ ăn vặt thôi ! "
Đông Lăng nghe xong liền dùng tay làm kí hiệu OK sau đó cầm điện thoại gọi cho Đông Nhi
\[ Có chuyện gì ? \] Giọng nói lạnh nhạt của Đông Nhi vang lên
–" Chị hai, chị có thể mang chút đồ ăn vặt tới bệnh viện cho em không ?"

\[ Vặt cái gì mà vặt ? Mày muốn chết à ? Chị mày bận trăm công nghìn việc mà mày gọi cho chị chỉ để mang đồ ăn vặt tới cho máy á? Mày có tin chút nữa chị mà đến là mày lại nằm liệt giường thêm vài ngày nữa không hả? \] Đông Nhi tức giận nói, hiện tại cô đang rất bực bội.

Suốt ba ngày rồi cô không liên lạc với Hứa Giai Kì xong lại còn phải chăm cho thằng em dở hơi này nữa !
–" Em có nói chị mua cho em đâu, làm gì mà gắt thế ?! Là Giai Kì của chị kêu em gọi đó ! Thế giờ có mang tới không ? "
\[ Mày nghĩ chị mày tin không ? \]
–" Không tin thì tự mình nói chuyện với chị ấy đi ! " Đông Lăng hững hờ đáp sau đó ném điện thoại cho Hứa Giai Kì
–" Thật sự là mình đó Đông Nhi.

Mình đang ở bệnh viện, cậu mang chút đồ ăn vặt tới cho mình được không ? "


Đọc truyện chữ Full