TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
Chương 111: Gió Nổi Lên



Liễu quý phi từng bước nặng nề đi về phía long tháp, tử khí trên người Minh Hoài đế tỏa ra, khiến nàng không có dũng khí tới gần, mà cách long tháp vài bước liền dừng bước, quay đầu nhìn Liễu Nguyên Tông
“Huynh trưởng, Hoàng thượng có lập chiếu thư truyền ngôi không?” Liễu quý phi hỏi
Hơn mười năm đồng giường cộng chẩm, nàng từ một thiếu nữ thanh xuân lột xác thành một quý phi phong tình vạn chủng, là nam nhân đang nằm trên long tháp cùng hoàng cung này đã hủy mất hết thảy tốt đẹp của nàng.

Nếu nói nàng không có cảm tình với hắn là giả, có điều người cũng đã chết rồi, thay vì bi thương, chi bằng ra sức nắm chặt những gì hiện có.
Liễu Nguyên Tông khẽ gật đầu “Hoàng thượng đã viết chiếu thư truyền ngôi, Thập nhị hoàng tử sẽ là tân quân của Tây Lương quốc”
Tiểu Thập nhị thừa kế ngôi vị? ánh mắt Liễu quý phi lóe lên, mang theo chút ảm đạm, nàng không phân rõ hoàng đế thực sự coi trọng Thập nhị hoàng tử hay vì nàng, bởi vì nàng làm bạn bên mình bao nhiêu năm nên mới đem con nàng nuôi lập làm tân đế
Liễu Nguyên Tông dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, khóe môi cong lên, đưa tay vỗ vỗ vai nàng, an ủi “Minh Phù, huynh trưởng biết ngươi vẫn còn ảo tưởng đối với Hoàng thượng, nhưng ngươi nhớ kỹ, hắn là hoàng đế Tây Lương quốc, tình yêu nam nữ đối với hắn chỉ là chút tình thú trong cuộc sống.

Hắn lập Thập nhị hoàng tử làm tân đế, thứ nhất là vì hắn là con nuôi của ngươi, chúng ta vì địa vị của mình mà sẽ hết sức ủng hộ hắn.

Thứ hai, giữa Thập nhị hoàng tử và Đại công chúa tình cảm thâm sâu, nếu rốt cuộc chúng ta không thắng được Lục Hoài Khởi thì dựa vào quan hệ của bọn họ, hắn sẽ không quá khắt khe với Thập nhị hoàng tử.

Thập nhị hoàng tử được sắc phong làm tân đế là vì Hoàng thượng đã có suy tính, không phải dựa vào ngươi mà tử bằng mẫu quý”
Lời của Liễu Nguyên Tông đã hoàn toàn hủy diệt ảo tưởng cuối cùng trong lòng Liễu quý phi, đôi con ngươi quyến rũ trở nên u lãnh, thanh âm đạm mạc truy vấn ‘huynh trưởng, chỗ các Thủ phụ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?’
Liễu Nguyên Tông đưa tay vuốt râu “chuyện trên triều đình đã có ta.

Ta và các vị đại nhân đã thương định xong, trước tiên không phát tang, chờ Lục Hoài Khởi hồi cung, hắn sẽ trở thành cá trong chậu của chúng ta, đến lúc đó sẽ công bố cái chết của Hoàng thượng”
Liễu quý phi thấy huynh trưởng thần tình thong dong trấn định, cả người lộ ra khí thế thượng vị giả uy nghiêm, trong lòng liền thấy an tâm hơn, liền đề nghị “huyn trưởng.

Lương kinh này dù là bề mặt hay bên trong đều có rất nhiều người bị Lục Hoài Khởi thu mua.

Nếu lúc trước chúng ta không dùng danh nghĩa của Hoàng thượng để áp chết, chắc chắn thế cục triều đình lúc này sẽ không yên ổn như vậy.Những khi hẳn đang đợi Lục Hoài Khởi hồi kinh, chúng ta phải nhân dịp hắn còn chưa trở về, mau chóng trừ bỏ tay chân của hắn”
“Ta sẽ thương lượng với các vị đại nhân, tìm cách diệt trừ vây cánh của Lục Hoài Khởi” Liễu Nguyên Tông lại nghĩ tới Trầm Thanh Lê “nghe nói Trầm Thanh Lê thừa nhận có tư tình với Bùi Diễm,còn châu thai ám kết.

Nàng không hổ là nữ nhi của Trầm thị, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, không đợi chúng ta phát hiện ra chuyện nàng mang thai, đã tìm một người cha khác cho hài tử của nàng và Lục Hoài Khởi”
Dù sao nàng đã bị mọi người bắt gian tại trận, bọn họ có đoán được đứa nhỏ này là của Lục Hoài Khởi lại chẳng thể bắt hắn cởi quần nghiệm thân, cho nên cứ một mực khẳng định đứa nhỏ là của Bùi Diễm.
Nhắc tới Trầm thị , Liễu quý phi lại thấy hận, dùng sức phất tay áo một cái, nhếch miệng nói “đầu óc xoay chuyển mau thì thế nào? Hoàng thượng không còn, trong cung này bản cung là lớn nhất, bản cung nhất định không để Trầm thị và nữ nhi của nàng ta dễ chịu”
Liễu Nguyên Tông thấy nàng như vậy, liền nhắc nhở “ Minh Phù,Đại công chúa là lợi thế để chúng ta áp chế Lục Hoài Khởi, trước khi chúng ta chưa bắt được hắn, ngươi nên khắc chế một chút, đừng để nàng xảy ra chuyện”
Không biết Liễu quý phi có nghe lời hắn hay không, chỉ cười nhẹ nói “huynh trưởng yên tâm, ta làm việc có chừng mực”
Lời này giống như sẽ vẫn nhằm vào mẹ con Trầm Thanh Lê, Liễu Nguyên Tông có chút không yên lòng nhưng lúc này có tâm phúc đến tìm hắn, hắn vì thế Liễu Nguyên Tông đành phải rời đi
Liễu quý phi trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn Minh Hoài đế nằm trên long tháp.

Dù sao cũng là sinh ly tử biệt, trong lòng cũng có chút đau đớn nhưng chỉ chốc lát sau nàng đã cắn môi, quyết liệt xoay người đi ra ngoài
Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp nơi, nàng đón ánh mặt trời, gió thổi tung vạt áo của nàng, khiến nàng giống như phượng hoàng muốn giương cánh bay cao, huyến lệ tươi đẹp
Thanh yên lượn lờ tỏa ra từ lư hương mạ vàng.
Mộ Vân Dao nghiêng người trên trường tháp bằng gỗ hoa lê, trong tay cầm một chùm nho, nhẹ nhàng cho một trái vào miệng, cười giả dối “A Kha, ngươi xem, Trầm Thanh Lê không phải đã bị chúng ta hạ gục sao?người kia bên kia có biết, chúng ta cứ đổ việc này cho Liễu quý phi bọn họ là được”
Mộ Vân Dao cao hứng híp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú tà mị của Cao Vân Trạm.

Lần này nàng làm việc thỏa đáng như thế, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng cực kỳ tốt với hắn
A Kha cầm bút lông sói đứng trước một bình phong trắng trong thuần khiết.

Nàng không trả lời Mộ Vân Dao
Mộ Vân Dao lại nói “tính ra lần này ngươi nên cảm tạ ta, ta giúp ngươi trừ bỏ một đối tượng uy hiếp”
Bút lông sói trong tay A Kha vẫn không ngừng, không lâu sau một ngọn núi đã hiện lên trên bức bình phong, tuy nhiên tâm tình của nàng đã bị lời của Mộ Vân Dao làm ảnh hưởng, bút lông sói dừng lại, một giọt mực rơi xuống bức bình phong, làm cho ý cảnh bị phá hỏng
Nàng nhìn chằm chằm vết mực, mày cau lại.

Trầm Thanh Lê gặp chuyện, nàng hẳn nên cao hứng như Mộ Vân Dao nhưng lại không như vậy.

Có lẽ vì biết nàng ta có chút đặc biệt đối với nam nhân kia, nàng liền cảm thấy về mặt nào đó, mình đã thua Trầm Thanh Lê.

Dù lúc này Trầm Thanh Lê gặp xui xẻo, nhưng nghĩ tới nam nhân kia vì nàng ta mà nóng ruột nóng gan, nàng cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng, khiến nàng không thở nổi
Mộ Vân Dao nhìn chằm chằm bóng lưng của A Kha, trong mắt toát lên sự khinh thường.

Dù nàng mới là nhị công chúa thực sự thì sao,vừa sinh ra đã không có mẫu thân, sư phụ nuôi nấng nàng lại không quan tâm tới nàng, hiện tại ngay cả thân phận công chúa cũng bị mình chiếm lấy.

Nàng như vậy còn không tốt bằng mình nha.

Mộ Vân Dao lại nghĩ tới phong cảnh sau này gả đến Bắc Tề, làm thái tử phi của Cao Vân Trạm
Đèn cung đình treo cao, chiếu sáng hoàng cung đang bị đêm đen bao trùm.
Trầm thị bị áp giải đến cung của Liễu quý phi.


Trong cung điện kim bích huy hoàng, không chỗ nào không xa hoa càng làm cho Trầm thị trong bộ quần áo lam lũ thêm nghèo túng, chật vật.

Nàng hơi mím môi, đưa mắt nhìn một vòng trong điện,cuối cùng dừng lại chỗ Liễu quý phi đang ngồi trên cao
Đêm nay, Liễu quý phi một thân cung trang màu đỏ thêu bách điểu triều phượng, nàng đoan trang ngồi trên cao, ánh mắt không giấu được sự đắc ý
Đôi con ngươi sâu như giếng cổ của Trầm thị hơi động.

Trong hậu cung, chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mặc phượng bào.

Liễu quý phi dám mặc như vậy xuất hiện trước mặt nàng, hoàng đế…chẳng lẽ đã quyết định sắc phong nàng ta làm hoàng hậu
Một Vũ lâm quân đột nhiên đạp một cước thật mạnh vào chân nàng, thân mình Trầm thị lập tức nghiêng ngả, quỳ xuống trước mặt Liễu quý phi
Nhìn thấy kẻ thù nhiều năm quỳ trước mặt mìn, Liễu quý phi hài lòng cười, cảm giác vui sướng khiến nàng không thể bình tĩnh khi đối mặt với Trầm thị “tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta đã lâu rồi không ở cùng một chỗ nha.

Cho nên hôm nay muội muội đưa tỷ đến đây, thật ra muốn tỷ tỷ cùng muội muội xem vào thứ đồ chơi tốt”
Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến làm Trầm thị không vui nhưng nhiều năm làm hoàng hậu cũng đủ để nàng ngông nghênh hơn hẳn Liễu quý phi.

Nàng chỉ lười nhác nhìn thoáng qua Liễu quý phi, mặc kệ nàng ta khoe khoang
Liễu quý phi hừ lạnh, đứng lên đi về phía cửa đại điện.

Đám người hầu ở phía sau nàng lập tức lôi Trầm thị đuổi theo.
Trầm Thanh Lê và Bùi Diễm bị nhốt trong hai phòng giam nhỏ bé ẩm ướt, dược hiệu trên người đã sớm tiêu tán.
Bùi Diễm miệng cắn một cọng cỏ, không tự chủ mà nhìn về phía Trầm Thanh Lê.

Ánh sáng lúc tối lúc sáng chiếu trên gương mặt nàng, thấy nàng nhẹ khép mắt, hàng mi cong cong khiến người ta không nhìn rõ cuồng phong đang nổi lên trong mắt nàng
Bùi Diễm cong môi tự giễu “ lần này, chúng ta huề nhau, không ai liên lụy ai” hắn làm gian phu khiến thanh danh của Trầm Thanh Lê bị mang tiếng, nhưng nàng cũng đã chụp cái mũ làm cha cho hắn.

Bọn họ sẽ là đôi gian phu dâm phụ bị cả Tây Lương phỉ nhổ.

Tâm tình của hắn bây giờ vô cùng phức tạp
‘Thật xin lỗi” Trầm Thanh Lê nhẹ giọng nói.Nàng bắt hắn làm cha của hài tử nàng là không đúng, sau này nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ trả lại nhân tình này cho hắn
Bùi Diễm thấp giọng nói “ trước khi Lục Hoài Khởi rời khỏi Lương kinh có bố trí gì không? ta cảm thấy lần này là bọn họ nhằm vào ngươi.

Nếu Lục Hoài Khởi không có an bài gì, tiếp theo ngươi chắc chắn sẽ không được dễ chịu”
Hiện tại thế cục triều đình thế nào, Trầm Thanh Lê không rõ lắm, nàng cũng không biết Lục Hoài Khởi có an bài gì hay không.

Nàng chỉ biết Lục Hoài Khởi nhất định sẽ tới cứu nàng.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Trầm Thanh Lê nghiêng tai lắng nghe, đoán được người tới nhất định không chỉ một mình.

Nàng đưa mắt nhìn qua, thấy Liễu quý phi dẫn đầu đi trước, theo sau là một đám người áp giải Trầm thị cùng đi đến trước mặt nàng.
Trầm Thanh Lê đột nhiên có chút bất an
Trầm thị nhìn thấy Trầm Thanh Lê bị giam, đồng tử đột nhiên co rút, cũng không còn vẻ trấn định như trước nữa
‘Liễu thị, A Lê là Tây Lương quốc Đại công chúa, ngươi có tư cách gì mà giam nàng? Mau thả nàng ra.

Lục Hoài Khởi đâu? Ngươi dám bắt A Lê, không sợ hắn sẽ tìm các ngươi trả thù sao?” Trầm thị cao giọng hô to.

Nàng đã trải qua muốn vàn sóng to gió lớn nhưng chỉ cần chuyện có liên quan tới Trầm Thanh Lê, nàng liền trở nên xao động bất an.
Trầm thị lớn tiếng ồn ào nhưng lúc này đối với Liễu quý phi lại chính là thanh âm dễ nghe nhất trên đời.

Nàng đi đến bên cạnh Trầm thị, hộ giáp sắc bén trên tay xẹt qua mặt nàng ta, lưu lại mấy vết máu
‘Trầm thị, bản cung nếu dám bắt giam Tây Lương Đại công chúa nhất định là đã được Hoàng thượng cho phép’ môi đỏ khẽ mở,nàng tà ác nói bên tai Trầm thị “các ngươi đúng là mẹ con.

Ngươi trộm nước, con gái ngươi trộm nam nhân.

Mẹ con các ngươi đúng là thích trộm gì đó nha”
Trầm thị còn chưa kịp phản ứng, Liễu quý phi đã thu hồi nụ cười, lạnh lùng ra lệnh “người tới Đại công chúa không tuân thủ nữ tắc, dâm loạn vô sỉ, dụng hình cho bản cung”
Lập tức có người tiến lên, bắt đầu dụng hình với Trầm Thanh Lê.

Bàn kẹp kẹp vào mười ngón tay, đám người hầu dùng lực kéo ra, hình cụ thu lại, cảm giác đau đến tâm tê phế liệt kéo tới, trên mặt Trầm Thanh Lê tràn ngập sự thống khổ
Nữ nhi bảo bối bị tra tấn như vậy, Trầm thị sao có thể chịu được, giãy khỏi đám người hầu, đánh về phía Liễu quý phi “tiện nhân.

A Lê là Tây Lương đại công chúa, Mộ thị cũng không phải không có công chúa dưỡng nam nhân.


Ngươi dựa vào cái gì mà đối với A Lê như vậy”
Liễu quý phi cười gian “vì sao lại đối xử với nàng như thế? Lời này hỏi thật thú vị.

Năm đó ngươi tự tay giết chết Đại tỷ ta sao không nghĩ tới điều này?Còn nữa, ngươi hạ độc trong dược thiện của ta, hại ta không thể có con.

Tiện nhân, những thống khổ mà ngươi gây cho tỷ muội chúng ta cũng đã đến lúc phải hoàn trả”
Hộ giáp sắc nhọn xẹt qua mặt Trầm thị, Liễu quý phi ngoan tâm ra lệnh “không được thất thần, nhanh nhẹn chút cho ta”
Đám người hầu lại ra sức kéo chặt hình cụ, mười ngón tay của Trầm Thanh Lê gần như bị vỡ vụn
Liễu quý phi nhìn biểu cảm thống khổ trên mặt nàng, cảm giác vô cùng thỏa mãn, nói với Trầm thị “mẹ nợ con trả, rất hợp lý”
Trầm thị nhìn Trầm Thanh Lê không chớp mắt, kích động la to “ngươi muốn báo thù thì tìm ta, không cần nhắm vào nàng.

Nàng vô tội, nàng cái gì cũng không biết”
Trầm thị càng thống khổ, Liễu quý phi càng vui sướng.

Nàng cười cười, liếc nhìn đám người hầu một cái.

Bọn họ liền dùng tay mạnh hơn, Trầm Thanh Lê rốt cuộc chịu không nổi, thống khổ la lên
Trầm thị lập tức quỳ xuống cầu xin Liễu quý phi “Quý phi nương nương, ta van cầu ngươi.

Ngươi bỏ qua cho A Lê đi, chỉ cần ngươi chịu buông tha nàng, ngươi bảo ta làm gì cũng được”
Từng là hoàng hậu cao cao tại thượng, giờ lại quỳ xuống cầu xin dưới chân nàng, Liễu quý phi cảm thấy mình cao cao tại thượng, cố ý giễu cợt Trầm Thanh Lê “Đại công chúa, ngươi bây giờ rất thống khổ phải không? như vầy đi, bản cung sẽ làm người tốt một lần, chỉ cần ngươi thề vĩnh viễn không nhận nàng, bản cung sẽ thương xót mà bỏ qua cho ngươi”
Cảm giác đau đớn tàn phá từng dây thần kinh của Trầm Thanh Lê, nàng cảm thấy sống không bằng chết nhưng nghe Liễu quý phi đưa ra điều kiện như thế, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trầm thị một cái, sau đó nhắm mắt cắn răng tiếp tục chịu đựng.

Tuy đến giờ nàng vẫn không thể tha thứ cho Trầm thị nhưng tự nàng không nhận với bị người khác bức bách không nhận là hai chuyện khác nhau.

Nàng không muốn khuất phục Liễu quý phi, trở thành công cụ của nàng
Bùi Diễm yên lặng nhìn mọi việc, thấy Trầm Thanh Lê đau đến mặt biến sắc vẫn cắn chặt răng kiên trì, trong mắt lóe lên sự thương tiếc
“Quý phi nương nương, Đại công chúa hiện đang mang thai, thân mình vốn suy yếu.

Ngươi còn sai người tra tấn nàng như vậy, nếu hài tử trong bụng nàng có chuyện gì, không biết các ngươi đến lúc đó dùng cái gì để áp chế Lục Hoài Khởi” Bùi Diễm uy hiếp Liễu quý phi
Liễu quý phi không cam lòng cứ vậy bỏ qua cho Trầm Thanh Lê nhưng lúc này Liễu Nguyên Tông lại xuất hiện.

Hắn nhìn thấy Trầm Thanh Lê bị kẹp tay, lập tức sai người thả nàng ra.
Hình cụ được cởi bỏ, hai tay Trầm Thanh Lê máu chảy đầm đìa, hai chân mềm nhũn, cả người ngã ngồi trên đất.
Liễu Nguyên Tông trầm mặt, xoay người, kéo Liễu quý phi rời đi, cũng sai người đem Trầm thị về lại phòng giam
Rời khỏi nhà giam, Liễu Nguyên Tông mới buông tay Liễu quý phi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ‘ngươi sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Lục Hoài Khởi còn chưa trở về, nếu nàng thực sự bị ngươi tra tấn mà xảy ra chuyện không hay, chúng ta căn bản không có gì để áp chế hắn”
Liễu quý phi vẫn còn sa trong cảm giác đã sỉ nhục được Trầm thị, bị Liễu Nguyên Tông chỉ trích như vậy, không kiên nhẫn đáp “huynh trưởng, ta là người có chừng mực, ta chỉ là muốn Trầm thị thống khổ một chút mà thôi” cũng không định giết chết Trầm Thanh Lê
Liễu Nguyên Tông cũng không muốn tranh cãi với nàng, chỉ dặn dò vài lời rồi rời đi
Hạo Giang, biên cảnh giữa Tây Lương và Nam Đàn hiện có tới một phần tư binh lực của Tây Lương đóng trú, người quản lý quân doanh chính là lão tướng Ngụy Minh.

Hắn xuất thân hiển hách, từ nhỏ đã dấn thân vào binh nghiệm, dựa vào bản thân mà giành lấy tước vị, trở thành Thái thú bảy quận cũng được người xưng là Dũng tướng quân.

Một danh tướng như vậy, nếu gặp được minh quân thì không cần lo lắng về sĩ đồ, cố tình, hắn lại có một quân vương như Minh Hoài đế.

Minh Hoài đế trọng văn khinh võ, lại thích Đạo giáo, cho nên không xem trọng một võ tướng như Ngụy Minh, rất nhanh đã bị nhũng viên quan khác hạch tội tham ô, sau đó bị cách chức.

Cho đến hơn một năm trước, Tây Lương phát sinh xung đột với Nam Đàn lại không chiếm được thế thượng phong, còn phải cắt vài tòa thành đền bù.

Lục Hoài Khởi liền đề nghị với Minh Hoài đế, Ngụy Minh mới có thể khoác chiến bào lần nữa, trở thành thống soái quân doan Hạo Giang.
Hôm nay, Lục Hoài Khởi cùng Ngụy Minh đứng trên đài thao luyện quan sát bên dưới.

Trải qua hơn một năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân binh đại doanh Hạo Giang sĩ khí tăng cao, không còn gầy yếu vô năng như trước.
Lục Hoài Khởi chắp tay sau lưng, hài lòng nhìn chúng binh sĩ thao luyện trên giáo trường, nghiêng đầu nói với Ngụy Minh “lần này ta tự mình đến đại doanh Hạo Giang, ngoài thay Hoàng thượng an ủi chúng tướng sĩ cũng hi vọng có thể trực tiếp nói rõ với Ngụy tướng quân.

Tây Lương chúng ta mấy năm qua luôn an phận ở một chỗ, bị những quốc gia khác nhìn chằm chằm nhớ kỹ, mấy tòa thành trì bị Nam Đàn xâm chiếm cũng chưa đòi lại được.

Ta nghĩ lần này Ngụy tướng quân không cần đến địa phương khác, ngài cứ giúp Hoàng thượng thao luyện binh sĩ ở Hạo Giang cho thật tốt.

Nhanh thì một hai tháng, chậm thì vài ba tháng, chúng ta sẽ rửa sạch nỗi nhục lúc trước với Nam Đàn”

Dã tâm rõ ràng như vậy khiến Ngụy Minh cũng phải giật mình.

Trước kia hắn chướng mắt Lục Hoài Khởi, một thái giám làm nhiều việc ác nhưng khi biên quan thất thủ, đám quan văn trên triều đình chỉ biết thóa mạ võ tướng bọn họ vô năng, chỉ có Lục Hoài Khởi đứng ra thuyết phục Minh Hoài đế để hắn quản lý quân doanh Hạo Giang.

Không chỉ thế, những võ tướng vốn không được coi trọng như hắn vì quan hệ với Lục Hoài Khởi mà ít hay nhiều đều được trọng dụng.
Chức trách của võ tướng bọn họ là bảo vệ quốc gia.

Lục Hoài Khởi và đám quan văn đấu thế nào, bọn họ không quan tâm.

Cho nên vừa nghe Lục Hoài Khởi có thể đòi lại mấy tòa thành bị Nam Đàn chiếm đóng, Ngụy Minh liền đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc “chuyện dẫn quan, Lục đô đốc không cần bận tâm, chỉ cần đến lúc đó, Lục đô đốc có thể trấn an đám quan viên trong triều là được.

Lão phu không nói phét nhưng chỉ cần Hoàng thượng chịu hạ lệnh tấn công Nam Đàn, lão thần chắc chắn sẽ vì Tây Lương đoạt lại cương thổ đã bị chiếm đóng”
Lục Hoài Khởi gật đầu “Ngụy tướng quân đã nói vậy, bản giám tất nhiên tin tưởng năng lực của ngươi.

Sau này Ngụy tướng quân chỉ cần an tâm dụng binh, chuyện trong triều không cần ngài phí tâm”
Có lời này của Lục Hoài Khởi, Ngụy Minh liền an tâm hơi.
Lục Hoài Khởi vừa xuống đài đã thấy Trương Lực chạy đến, liền híp mắt hỏi “sao ngươi lại tới đây? Trong cung xảy ra chuyện gì sao?”
Trương Lực phong trần mệt mỏi đáp “Đô đốc gia, không xong rồi.

Hoàng thượng đã bị huynh muội Liễu quý phi cùng các quan viên khác mê hoặc, bắt đầu đại khai sát giới với người của chúng ta”
Tuy Đô đốc gia nhà hắn trước khi rời Lương kinh đã sắp xếp hết thảy, chẳng qua lần này huynh muội Liễu quý phi, Tây Lâm đảng và Lưu Trực lại cấu kết với nhau, lại có Hoàng thượng chống lưng, bọn họ mới có năng lực xuống tay với người mà Lục Hoài Khởi đã xếp trong cung.

Tình hình như vậy, nếu đám người Trương Lực phản kích, thế nào cũng bị Hoàng thượng định tội phản nghịch, vậy thì càng không có khả năng xoay người.

Cho nên Trương Lực không còn cách nào mới đi tìm Lục Hoài Khởi
Toàn thân Lục Hoài Khởi lập tức tỏa ra hàn khí bức người “A Lê, nàng hiện thế nào?”
“Phu nhân đã bị đám người kia giam lỏng” Trương Lực đáp
Lục Hoài Khởi khẽ cau mày “Trương Lực, ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức trở về” tuy biết rõ đám người kia dùng Trầm Thanh Lê để áp chế hắn nên tạm thời nàng không có nguy hiểm về tính mạng nhưng hắn vẫn rất lo lắng cho nàng, vì thế đành tạm thời thay đổi kế hoạch
Nửa nén nhang sau, Lục Hoài Khởi đã cùng Trương Lực cỡi ngựa thẳng tiến về Lương kinh.

Mà ngay lúc này, Lưu Trực mang theo chiếu thư của Minh Hoài đế đến quân doanh Hạo Giang, khi biết Lục Hoài Khởi đã rời đi, hắn nổi giận mắng nhiếc một hồi rồi cũng phải mau chóng hồi kinh, hi vọng có thể đuổi kịp Lục Hoài Khởi ở giữa đường
Minh Nguyệt ở ngoại ô Lương kinh là am ni cô hương khói cực thịnh.

Tương truyền có một phụ nhân xuất giá nhiều năm mà không có con, sau khi đến Minh Nguyệt am xin được lá thăm tốt, trở về liền có thai, còn là long phượng thai.

Từ đó Minh Nguyệt am liền nổi danh khắp Lương kinh và các vùng lân cận, rất nhiều nữ quyến đều đến đây thắp hương bái Phật vào ngày rằm, mồng một…
Trầm Thanh Kiểu hiện đang để tóc tu hành tại Minh Nguyệt am.

Nàng tướng mạo tuyệt diễm, làm người lại khẳng khái hào phóng, chẳng bao lâu đã quan hệ rất hòa hợp với các ni nô khác
Hôm nay, Hồng Dược từ bên ngoài trở về, chào hỏi có lệ với mấy ni cô gặp dọc đường rồi nhanh chóng đi đến hậu viện tìm Trầm Thanh Kiểu
Trầm Thanh Kiểu đang quỳ trên bồ đoàn, vẻ mặt hiền lành, thành tâm niệm kinh
“Tiểu thư, trong cung truyền đến tin tức nói Đại công chúa phóng túng vô sỉ, cấu kết cùng gian tế Bắc Tề.

Nghe nói văn võ bá quan trong triều hiện đang thảo luận nên xử lý nàng thế nào”
Tiếng niệm kinh ngưn bặt, Trầm Thanh Kiểu mở mắt, trong mắt tràn đầy u lãnh
Mộ Vân Dao vậy mà cũng có chút tài năng, có thể kéo Trầm Thanh Lê ngã ngựa
Hồng Dược cắn môi, bộ dáng nóng lòng muốn thử “tiểu thư, chúng ta có nên nhân cơ hội này làm chút chuyện không?” không thể cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho Trầm Thanh Lê ah
Trầm Thanh Kiểu đứng dậy, lạnh lùng liếc Hồng Dược một cái rồi nhìn về phía hoàng cung, sau đó nhỏ giọng ra lệnh “Hồng Dược, giờ ngươi đi tìm Bạch Thanh Lạc, nói với hắn…”
Hồng Dược nhận mệnh rời đi
Bạch Thanh Lạc là tú tài nghèo kiết hủ lậu ở Lương kinh, tuy nhiên loại người này thường tự xưng là người đọc sách, tự cho là thanh cao, thường xuyên viết lời châm chọc triều đình hắc ám và bày tỏ tài năng không thể thi triển.

Có rất nhiều người cũng như Bạch Thanh Lạc, nên có sự đồng cảm với hắn, cũng vì thế mà Bạch Thanh Lạc cũng có chút danh tiếng trong giới đọc sách.
Vài ngày trước đó, Trầm Thanh Kiểu đã tính kế khiến nàng và Bạch Thanh Lạc vô tình gặp mặt, vừa nhìn thấy nàng, Bạch Thanh Lạc liền có cảm giác như gặp được tiên nữ hạ phàm, lập tức thần phục dưới váy của nàng.

Cho nên nếu lần này Trầm Thanh Kiểu muốn hắn giúp đỡ, hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt
Mấy ngày sau, một số văn nhân Lương kinh bắt đầu đệ thư lên triều đình, thóa mạ Đại công chúa Trầm Thanh Lê cam hạ lưu, phóng túng vô sỉ, hơn nữa trong lúc binh lính ở biên cươn gian khổ bảo vệ quốc gia, Trầm Thanh Lê thân là Đại công chúa lại không làm gương còn cấu kết với gian tế Bắc Tề.

Một công chúa bất trung bất hiếu như vậy, nếu không bị trừng phạt sẽ khiến không chỉ tướng sĩ chốn biên quan mà toàn dân chúng Tây Lương lạnh tâm
Cũng nhờ các văn nhân này ban tặng mà Trầm Thanh Lê trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán khắp đầu đường ngõ hẻm.

Nam nhân nhắc tới nàng thì mắng nàng phóng túng vô sỉ, đã gả cho Lục Hoài Khởi còn gian díu với nam nhân Bắc Tề.

Nữ nhân thì càng khỏi phải nói, gán ghép cho nàng đủ biệt hiệu: dâm phụ, tiện phụ…Thậm chí hài tử khi nhắc tới nàng cũng nghiến răng nghiến lợi
Trong hoàng cung, Liễu Nguyên Tông cùng Tứ đại Thủ phụ nhân lúc này bắt giam những người là bộ hạ hoặc có thể là bộ hạ của Lục Hoài Khởi
Hôm nay, bọn họ đang cùng trao đổi chính sự, có tiểu thị vệ đi vào thông báo “các vị đại nhân, Lưu đô đốc trở lại, hiện đang ở bên ngoài cầu kiến”
Lưu Trực đô trở lại? vậy sao Lục Hoài Khởi lại chẳng có tin tức? Liễu Nguyên Tông vội vàng cho người đưa Lưu Trực vào
Lưu Trực phong trần mệt mỏi đi vào, nhìn thấy năm người vẻ mặt ngưng trọng, lộ ra biểu tình xấu hổ ‘các vị đại nhân, tạp gia đến đại doanh Hạo Giang thì Lục Hoài Khởi đã rời khỏi, ta một đường đuổi theo lại không thấy bóng dáng hắn”
Lo lắng làm việc không tốt sẽ bị Minh Hoài đế phạt, hắn lại chắp tay, tươi cười khách khí nói ‘các vị đại nhân, thật sự không phải tạp gia không muốn làm tốt việc Hoàng thượng giao phó, mà là Lục Hoài Khởi quá mức gian trá, tạp gia hoài nghi hắn hiện đã trở lại Lương kinh, nhưng chắc sợ bị Hoàng thượng định tội nên mới chưa dám xuất đầu lộ diện.

Nếu Hoàng thượng có truy cứu, kính xin các vị đại nhân nói tốt giúp tạp gia vài lời”
Liễu Nguyên Tông cùng Tứ đại Thủ phụ đưa mắt nhìn nhau, sóng ngầm tụ lại

“Lưu đô đốc, ngươi đoạn đường này một mực bôn ba hẳn đã rất mệt mỏi, cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi” Liễu Nguyên Tông khách khí nói
Lưu Trực không nhìn thấy Minh Hoài đế lại sợ mấy người này không giúp hắn nói tốt, khiến hắn bị hoàng đế vắng vẻ, vì vậy nụ cười trên mặt càng thêm cung kính ‘các vị đại nhân, tạp gia muốn gặp Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng lúc này có chịu triệu kiến tạp gia”
Liễu Nguyên Tông đưa tay vuốt râu, trầm mặt “Lưu đô đốc, thân thể Hoàng thượng không được thoải mái.

Ngươi vẫn nên đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chờ Hoàng thượng khỏe hơn, chúng ta sẽ để ngươi gặp Hoàng thượng”
Lưu Trực lập tức có dự cảm bất an.

Trước kia Lục Hoài Khởi là hồng nhân bên cạnh Minh Hoài đế, hắn muốn gặp mặt hoàng đế còn phải trưng cầu ý kiến hắn ta, bây giờ hắn lại phải nhìn sắc mặt đám người Liễu Nguyên Tông.

Hắn bị Lục Hoài Khởi ức hiếp thì thôi đi, giờ không có hắn, hắn vẫn bị ức hiếp, vậy Lục Hoài Khởi có rơi đài hay không, hắn cũng đâu được ích lợi gì.

Tuy trong lòng bất mãn nhưng Lưu Trực cũng là người biết hành sự theo hoàn cảnh, vì thế chỉ bĩu môi, khom người rời đi
Liễu Nguyên Tông nhìn Tứ đại Thủ phụ, nói “xem ra Lục Hoài Khởi đã biết chúng ta đào hố cho hắn nhảy, nên hắn mới không hiện thân ở Lương kinh lúc này, có khả năng kế hoạch của chúng ta phải thay đổi”
Từ lúc bị dụng hình, Trầm Thanh Lê không thể dùng tay ăn cơm, mặc quần áo.

Nhưng nàng giống như cỏ dại mặc mua to gió lớn cũng không bị sụp đổ
Bùi Diễm không chỉ một lần phát hiện ra nàng trong đêm dài bị đau đớn tra tấn đến không ngủ được, nhưng nàng lại không hề rên rỉ ra miệng, mà luôn trầm mặc chịu đựng.

Nàng kiên nghị như vậy, khiến hắn phải nhìn nàng bằng con mắt khác
“Đại công chúa, những người đó là đang lợi dụng ngươi để áp chế Lục Hoài Khởi, nên dù hắn thực sự đến cứu ngươi, phu thê các ngươi có lẽ sẽ không có kết quả tốt” Bùi Diễm không muốn đả kích nàng nhưng vẫn phân tích lợi hại rõ ràng
Lúc này Trầm Thanh Lê đang dùng cái tay bị thương bưng chén, tay còn lại nắm chặt đôi đũa, không ngừng và cơm vào miệng.

Thức ăn của bọn họ chỉ là cơm thừa canh cặn, Bùi Diễm dù đã chịu qua gian khổ còn không muốn ăn nhưng nàng lần nào cũng nuốt hết vào bụng
Trầm Thanh Lê nhai nuốt xong, mới đáp lời “sẽ không.

Lục Hoài Khởi nhất định sẽ cứu được ta ra ngoài” mà trước khi được hắn cứu, chuyện nàng cần làm là chiếu cố tốt bản thân.

Ăn no, ngủ đủ, tận lực để hắn không phải lo lắng cho ànng
Bùi Diễm để ý khi nàng nói những lời này thì tròng mắt đen âm u lóe sáng như có nhiều ánh sao ẩn trong đó, còn khi nhắc tới Lục Hoài Khởi thì đuôi lông mày nhướng lên, khóe mắt không giấu được ý cười, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp.

Hắn đột nhiên hiểu được vì sao nàng lại trở thành yếu điểm của Lục Hoài Khởi
Lúc này một đám Vũ lâm quân đi vào, Trầm Thanh Lê liền nghĩ Liễu quý phi lại muốn tra tấn nàng.

Đám Vũ lâm quân không nói tiếng nào, chỉ im lặng lôi nàng và Bùi Diễm ra khỏi phòng giam, còn đeo gông xiềng.

Ra khỏi nhà giam, bọn họ liền bị đưa lên hai chiếc xe tù chạy về hướng ngoài hoàng cung
Lương kinh hôm nay vô cùng náo nhiệt, sáng sớm đã có rất nhiều người tụ tập bàn tán chuyện Đại công chúa Trầm Thanh Lê gian dâm sắp bị đưa lên pháp trường nhận hình
Lục Hoài Khởi giả trang thành tiều phu lẫn trong đám người, bên cạnh hắn là Trương Lực và Đồng Vạn Kim
Trương Lực cảnh giác nhìn chung quanh, rất sợ mọi người phát hiện ra bọn họ
Đồng Vạn Kim lại nhịn không được, thấp giọng mắng Lục Hoài Khởi “ta đã sớm nói với ngươi rồi, cưới Trầm Thanh Lê là tương đương cưới một cọc phiền toái, ngươi lại không nghe, giờ thì tốt rồi, thê tử bị người ta bắt, ngươi lại trốn tránh như rùa rụt cổ” tuy vậy hắn vẫn hi vọng có thể cứu được Trầm Thanh Lê, hai mắt đảo một vòng, nhìn thấy người của bọn họ đã lẫn trong đám đông, chỉ chờ Lục Hoài Khởi ra lệnh là xông lên cứu người
“Đến, xe tù chở Đại công chúa đến” có người hô lên, không khí vốn náo nhiệt càng trở nên sôi trào, đám đông nhanh chóng đứng dạt sang hai bên đường.
Xe tù chở Trầm Thanh Lê và Bùi Diễm cũng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người
Lục Hoài Khởi híp mắt nhìn Trầm Thanh Lê, mấy ngày không gặp, nàng dường như gầy hơn
Đồng Vạn Kim ở bên cạnh nhẹ giọng mắng “mẹ nó, đám người đúng là không nể mặt Lục Hoài Khởi ngươi chút nào” nhưng thấy Lục Hoài Khởi nhất thời xúc động liền đưa tay đè hắn lại, không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ
Dân chúng hai bên đường dùng ánh mắt phỉ nhổ nhìn Trầm Thanh Lê, miệng nói vô số lời dơ bẩn
Trầm Thanh Lê mím môi, an ủi bản thân là những người này không biết được tình hình thực tế, cho nên bị che mắt mà thôi.

Tiếc rằng đám đông lại không để nàng yên, một cái trứng gà thối liền ném trúng đầu nàng, tiếp theo là cà chua, rau thối…
“Lục Hoài Khởi làm xằng làm bậy, nàng gả cho hắn chứng tỏ không phải người lương thiện gì, giờ còn thông đồng với gian tế Bắc Tề.

Tây Lương quốc chúng ta có một đại công chúa như thế đúng là bất hạnh” có người cao giọng mắng, tiếp theo là vô số lời phụ họa
“Tiện nhân”
“Dâm phụ”
“Đáng bị thiên đao vạn quả”
Trầm Thanh Lê trở thành đối tượng để bách tính phát tiết ,cả người nàng toàn là đồ dơ bẩn
Khi xe của Trầm Thanh Lê đi ngang qua, Đồng Vạn Kim cảm nhận được thân mình Lục Hoài Khởi run rẩy kịch liệt, hắn biết hắn ta đang tức giận, còn là rất giận, vội dặn dò “ngươi ráng nhịn, hiện tại chung quanh có rất nhiều người, chúng ta dù cứu được cũng không thể mang nàng đi”
Lục Hoài Khởi mặt căng cứng, hai mắt hồ ly lóe lên hung ác nham hiểm.

Hắn thề, hôm nay A Lê phải nhận những sỉ nhục này, ngày khác những người kia sẽ phải trả gấp trăm ngàn lần
Trầm Thanh Kiểu che mặt đứng trong đám đông, nhìn Trầm Thanh Lê chật vật như chó nhà tang, liền không giấu được vẻ đắc ý.

Nhìn đi, người cười cuối cùng vẫn là nàng
“Hồng Dược, chúng ta đến pháp trường đi, nơi đó chắc chắn còn có trò hay để xem” Trầm Thanh Kiểu cười nói
Hồng Dược cũng biết trò hay mà nàng nói chính là thiên la địa võng mà đám người Liễu quý phi bày ra đế bắt Lục Hoài Khởi.

Nàng cũng cười, đỡ tay Trầm Thanh Kiểu rời đi
Chủ tớ Mộ Vân Dao và A Kha cũng có mục đích như bọn họ.

Mộ Vân Dao vốn là công chúa, không thể một mình ra cung nhưng bọn họ sao có thể bỏ qua náo nhiệt bực này, nên đã cải trang trốn ra ngoài
Đối với bốn người này, có thể tận mắt nhìn thấy Trầm Thanh Lê xui xẻo, dù thế nào cũng đáng giá để mạo hiểm.


Đọc truyện chữ Full