TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
Chương 262: Động Thân Mà Ra



Binh lính thủ thành Tây Lương nhìn đám Hắc giáp quân hung hổ bên dưới, sắc mặt đều ngưng trọng.

Bọn họ vốn phụ trách an nguy của Lương kinh, nhưng nhiều năm qua Tây Lương phát triển cường thịnh, chưa từng rơi vào tình trạng nguy cấp nên giờ không biết phải ứng đối thế nào
Trầm Thanh Lê liền nghiêm túc nói với các binh lính “chư vị tướng sĩ thủ thành, ta tin phu quân ta.

Hắn vào lúc tiên đế còn sống, gạt hết người trong thiên hạ, lên làm Đông Hán Đô đốc, hành vi như vậy, người khác đều cảm thấy hắn ti tiện nhưng là thê tử của hắn, ta chỉ thấy hắn gian nan vất vả.

Hắn du tẩu trong quan trường hiểm ác cùng tranh đấu hoàng quyền, cường đại thế nào, các vị đều thấy.

Mà trong lúc mọi người cho rằng hắn đã chết, hắn lại bí mật tập kết binh lực xâm nhập lãnh thổ Bắc Tề, báo thù cho dân chúng Tây Lương đã chết, chiến đấu hăng hái vì tôn nghiêm của Tây Lương chúng ta.

Có hắn, chúng ta liền có hi vọng sống sót nhưng nếu ngay bây giờ, đại quân Bắc Tề tiến công vào thành thì chúng ta còn có hi vọng sao? Bọn họ vốn là từ bộ tộc du mục phát triển lên, đối đãi với tù binh luôn không nương tay.

Nếu chúng ta thỏa hiệp hoặc yếu đuối là giao tính mạng mình vào tay bọn họ.


Các tướng sĩ, các ngươi hẳn không muốn giao tính mạng mình cho bọn họ, huống chi trong nhà còn có mẹ già con thơ chờ các ngươi trở về, dân chúng trong thành cũng đang nhìn các ngươi, lúc này đây không nên lui bước, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, không cần sợ đối phương”
Nghe Trầm Thanh Lê khích lệ, binh lính thủ thành sĩ khí dâng cao, bắt đầu tập trung tinh thần chống lại các đợt công kích của đại quân Bắc Tề
Đồng Vạn Kim kinh ngạc liếc nhìn Trầm Thanh Lê, thầm nghĩ nữ nhân này cũng biết cách ăn nói.
một phen khích lệ, cả thành binh lính sĩ khí lâm vào rung lên, bắt đầu tập trung tinh thần chống đỡ dụng tâm đồ đánh vào thành đến Bắc Tề đại quân.

Quay sang chúng quan viên, hắn lạnh giọng nói “các ngươi cũng biết, Lục Hoài Khởi sủng ái nhất là phu nhân hắn, hiện phu nhân hắn còn ở lại Lương kinh, hắn chắc chắn sẽ không mặc kệ Lương kinh.

Ngược lại, nếu lúc này còn có người nảy lòng gây rối, muốn giao Trầm Thanh Lê cho người Bắc Tề, Lục Hoài Khởi chắc chắn sẽ không bỏ qua”
Đám đại thần biết hắn đang cảnh cáo bọn họ, nếu Trầm Thanh Lê có việc gì, bọn họ cũng đừng mong được sống
Đồng Vạn Kim đi đến cạnh Trầm Thanh Lê “đi, ta hộ tống ngươi rời đi, nơi này quá nguy hiểm”
Trầm Thanh Lê cũng không từ chối, lời nên nói nàng cũng đã nói, chuyện nên làm cũng đã làm, ở lại đây cũng chẳng ý nghĩa gì, lập tức theo Đồng Vạn Kim rời đi
Tiểu hoàng đế cúi đầu nhìn theo bóng dáng bọn họ, rời đi cũng tốt, như vậy có thể an toàn hơn.

Nghĩ đến mình suýt nữa đã giết chết nàng, trong lòng chợt thấy chán ghét bản thân, hắn vậy mà lại tin lời Cao Quân Thận, đẩy nàng ra ngoài, tuy rằng có nhiều bất đắc dĩ nhưng rốt cuộc vẫn do hắn tồn tư tâm, là hắn vô năng.


Nếu là Lục Hoài Khởi, hắn nhất định sẽ không để tình trạng này xảy ra.

Hiện tại, hắn phát hiện hắn ngày càng thu xa Lục Hoài Khởi, so với hôn quân vừa gặp chuyện liền bó tay như hắn, Lục Hoài Khởi thích hợp nắm đại quyền hơn.

Nghe tiếng hô chém giết rung trời, hắn càng thêm hoang mang, không biết tiếp theo nên đi đâu, làm gì.
Có lẽ vì bị buộc vào tuyệt cảnh, có lẽ do không còn chọn lựa nào khác, mà binh lính thủ thành Tây Lương dốc hết sức mình, ngoan cường chống lại đại quân Bắc Tề, máu tươi đầm đìa phủ khắp tường thành, thi thể đầy trên đất.
Cao Quân Thận nhìn thi thể Hắc giáp quân chất đống ngoài tường thành, sắc mặt càng thêm hung ác nham hiểm nhưng không thể không hạ lệnh ngừng tiến công, sắc trời dần tối, cứ tiếp tục đánh thì với bọn họ rất bất lợi
Tiểu hoàng đế thấy Cao Quân Thận cuối cùng cũng hạ lệnh ngừng chiến, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, được cung nhân hộ tống trở về hoàng cung.
Tiểu hoàng đế vừa đi, Lạc Nam liền hiện thân, xem ra Cao Quân Thận sẽ đánh vào Lương kinh bất cứ lúc nào, nơi này sẽ nhanh chóng trở thành chốn thị phi, có lẽ hắn nên sớm có tính toán.

Trầm tư một lát, hắn liền cất bước rời đi
Đêm xuống, gió rét thổi căm căm mang đến cái lạnh thấu xương nhưng binh lính Tây Lương vẫn đứng thẳng người, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh, đề phòng quân địch đột kích.

Đột nhiên có tiếng bước chân từ xa đi đến, thủ vệ lập tức chỉa mũi thương, quát hỏi “người nào?”

Khi khuôn mặt thanh tú trầm tĩnh của Trầm Thanh Lê xuất hiện trong mắt bọn họ, thủ vệ vội vàng thu thương giáo lại, kinh ngạc hỏi “Lục phu nhân, sao ngài lại đêm khuya đến đây, đại quân Bắc Tề vẫn vây bên ngoài, nơi này là chỗ nguy hiểm, ngài vẫn không nên đến”
Trầm Thanh Lê mỉm cười đáp “ta chỉ là thấy các ngươi thủ thành vất vả, cố ý mang chút thức ăn đến cho các ngươi, hơn nữa cũng sợ đại quân Bắc Tề đột tập nên tới xem một chút” Phía sau nàng còn có mấy phụ nhân và hài tử tay mang thực hộp, xem ra là đúng như lời nàng nói
Binh lính cảm động nhận lấy, thầm cảm thán Lục phụ nhân và vị kia đúng là trời sinh một đôi, cũng may hôm nay đám người kia đã đến ngăn cản đúng lúc, bằng không nàng đã bị giết chết.

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Trầm Thanh Lê, bọn họ không khỏi khen ngợi sự can đảm của nàng, đối mặt mấy chục vạn đại quân Bắc Tề lại không hề sợ hãi, còn mạnh mẽ lên án Quân chủ Bắc Tề, có thể nói không thua gì đấng mày râu.

Nữ tử như thế, chẳng trách Lục Hoài Khởi lại yêu chiều sủng ái nàng
Trầm Thanh Lê đưa thức ăn xong liền quay về Lục phủ.

Lục Hoài Khởi không chết, còn đang công chiếm Bắc Tề, nàng là phu nhân hắn đương nhiên có lý do gì vẫn là tù nhân, đã được khôi phục tự do
Nhiễm Mặc, Lý thị và Trương Lực đều ở trong phủ chờ nàng.

Lúc trước Trầm Thanh Kiểu nói Lạc Nam đã bắt được Chu thị chỉ là dối gạt hù dọa nàng, thực ra Chu thị vẫn luôn dưỡng bệnh ở Lý Ngư viên, hiện đã hồi phục, biết nàng hồi phủ cũng mang theo hạ nhân trở về, còn có cả quản gia
Trầm Thanh Lê đi dọc theo hành lang trong phủ, nhìn khung cảnh ngổn ngang trước mắt, khẽ thở dài, cuối cùng cũng trở lại, tuy có nhiều biến đổi nhưng may mắn là những người bên cạnh nàng đều còn sống, mà hắn cũng vậy.

Nghĩ tới Lục Hoài Khởi vẫn còn trên dương thế, trong lòng nàng đột nhiên rất cảm kích lão thiên gia, nàng lại nhớ tới quẻ xăm đã xin được ở chùa trước đó, lão hòa thượng nói bọn họ trải qua rất nhiều trắc trở, giờ nhìn lại, đúng là như thế.


Chỉ mong bọn họ thuận lợi vượt qua ải này, sớm ngày đoàn tụ.

Nàng sờ sờ bụng mình, hi vọng lúc hài tử ra đời thì hắn cũng trở về, nàng muốn người đầu tiên hài tử nhìn thấy là phụ thân hắn
Lúc này, Trầm Thanh Kiểu đang ngồi bên cửa sổ trong Minh Nguyệt lâu, lo lắng chờ Lạc Nam trở về.

Mấy ngày trước nàng đã thương lượng với Lạc Nam, một khi Cao Quân Thận đánh hạ Tây Lương, bọn họ sẽ nhanh chóng đầu hàng hắn, Lạc Nam không thiếu tiền, tin rằng Cao Quân Thận sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Tuy nhiên nàng vẫn lo lắng, sợ xảy ra chuyện bất ngờ, Cao Quân Thận đột nhiên trở mặt.

Tây Lương có sụp đổ hay không, nàng không quan tâm, quốc gia dân chúng đối với nàng không đáng để nhắc tới, nàng chỉ lo lắng an nguy của bản thân.

Nàng rất hiểu tính nết của lão hồ ly Cao Quân Thận, hắn âm tình bất định, rất có thể sẽ hạ lệnh công thành, e là đến lúc đó mạng nàng cũng không giữ được
Đợi hồi lâu cũng thấy nha hoàn bẩm báo Lạc Nam đã trở về, nàng vội vàng mở cửa nghênh đón, làm như lo lắng cho hắn mà nhào vào lòng hắn, ôm thật chặc, sau đó hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu nói “ta rất lo lắng, sợ ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi không sao chứ?”
Lạc Nam cúi đầu nhìn nàng, đưa tay thương tiếc lau nước mắt cho nàng “đừng sợ, không phải ta đã trở lại sao, không có việc gì” Nói xong đỡ nàng ngồi xuống giường, kể lại sự việc xảy ra trên thành lâu hôm nay
Trầm Thanh Kiểu nghe xong, vẻ mặt không thể tin, gian nan hỏi “Lục Hoài Khởi không chết?” Được Lạc Nam khẳng định, nàng liền nhướn mày, lạnh lùng nói “hắn sao lại không chết chứ? Hắn không chết, Trầm Thanh Lê cũng không bị hành hình, hai bọn họ đều không chết” Nàng hoảng hốt che mặt, ngã vào lòng Lạc Nam, thống khổ nói “vì sao, vì sao dù ta nghĩ ra cách gì, nàng vẫn có thể sống tốt, mà ta lại thống khổ thế này”
Lạc Nam đau lòng an ủi nàng, vất vả lắm mới dỗ được Trầm Thanh Kiểu an tâm nghỉ ngơi, hắn thở dài đi ra ngoài, hắn đã đáp ứng Trầm Thanh Kiểu đi gặp tiểu hoàng đế, vì vậy dù lúc này đang rất mệt mỏi, hắn vẫn đi về phía hoàng cung.


Đọc truyện chữ Full