Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mẹ Tống đoạt lấy di động trong tay Diệp Oản Oản, nhìn màn hình khóa của con trai, rõ ràng là ảnh thân mật của nó và cô gái kia.
Sự thật tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy xếp ở trước mắt, Tiền Như Lan cảm giác như trời long đất lỡ, nghĩ tới cảnh mình vừa xúc động đi đánh Giang Yên Nhiên, sợ không có cách nào cứu vãn được, nhất thời hối hận đến tím ruột.
Tức giận và kinh hoàng đan xen, bà ta đem tất cả ý hận phát tiết lên người Trầm Mộng Kỳ, vọt tới trước mặt, kéo tóc của cô ta: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này! Chính mày câu dẫn con trai tao đúng hay không! Tao đánh chết mày, đồ không biết xấu hổ! Còn nhỏ tuổi không lo học tập, lại chạy đi câu dẫn vị hôn phu của người ta! Ba mẹ mày dạy mày thế nào!"
Trầm Mộng Kỳ không nghĩ Diệp Oản Oản chỉ thuận tiện nói một câu lại khiến mọi tiêu điểm đẩy lên trên người cô ta, da đầu cũng sắp bị Tiền Như Lan kéo ra rồi, cô ta đau đớn hét lên: "A! Con không có... Con không có... Con không biết... Con không biết cái gì cả..."
"Mày không biết? Đến giờ mày vẫn giả bộ! Chẳng phải mày thấy điều kiện của Tử Hàng nhà tao tốt nên muốn trèo lên cành cao hay sao, loại người như mày tao thấy nhiều rồi!"
Tống Tử Hàng thấy người trong lòng bị mẹ đánh mắng như vậy, nhất thời sốt ruột: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mẹ mau buông Mộng Kỳ ra! Chuyện này không liên quan gì tới Mộng Kỳ, cho dù có lỗi thì cũng do con sai! Con thích Mộng Kỳ, Mộng Kỳ đơn thuần lại hiền lành, còn tốt hơn Giang Yên Nhiên kia gấp trăm lần!"
"Con câm miệng lại cho mẹ! Còn không mau lăn tới đây xin lỗi Yên Nhiên! Mẹ thấy con bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội rồi! Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc đã rót cho con bùa mê thuốc lú gì! Tao ngược lại muốn xém một chút, là nhà nào nuôi ra được đứa con gái không biết xấu hổ như mày!"
Tống Tử Hàng nhìn bộ dạng đau đớn của Trầm Mộng Kỳ, tim cũng sắp đau chết rồi: "Con không xin lỗi, dựa vào gì con phải xin lỗi! Cho dù con không làm như vậy, sợ rằng Giang gia bọn họ cũng đã sớm có ý định này! Mẹ cho rằng Giang Yên Nhiên trung thành lắm sao? Sau đó chẳng phải ngay lập tức đi tìm tên tiểu bạch kiểm Sở Phong đó rồi à!"
Trầm Mộng Kỳ khóc không thành tiếng: "Dì, còn xin lỗi... con thật sự xin lỗi. Con thật sự không biết Tử Hàng có hôn ước, con quả thật rất thích Tử Hàng. Tử Hàng ưu tú như vậy, không có cô gái nào không động tâm, ngay từ đầu bởi vì Yên Nhiên nên con mới cố nén tình cảm, sau đó là Tử Hàng cho con dũng khí... Nhưng nếu con biết Tử Hàng và Yên Nhiên có hôn ước, bất luận thế nào con cũng sẽ không xen vào bọn họ."
Trầm Mộng Kỳ khóc như hoa lê đái vũ, vài ba lời liền phủ nhận tất cả, còn khiến mình trở thành người bị hại.
Cái bộ dạng uất ức đáng thương kia không chỉ khiến Tống Tử Hàng xót thương không dứt, ngay cả Tiền Như Lan khi nghe cô ta khen con trai mình ưu tú, lực đạo của tay cũng dịu lại không ít, mọi người vây xem thậm chí cũng dần dần dao động.
"Nhìn dáng vẻ của Trầm Mộng Kỳ hẳn là không biết chuyện gì rồi."
"Tôi đoán cô ấy cũng bị Tống Tử Hàng lừa!"
"Trầm Mộng Kỳ cũng thật đơn thuần, bị tên cặn bã kia hại đến như vậy!"
Diệp Oản Oản đứng ở giữa đám người, khóe môi nâng lên một nụ cười giễu cợt.
Đã tới lúc này còn vọng tưởng tẩy trắng không còn dấu vết ư?
Thật muốn chờ sau khi Tống Tử Hàng biết rõ trên đầu mình có một vùng thảo nguyên rộng lớn, chỉ được xem như một lốp dự phòng sẽ có biểu cảm gì.
Diệp Oản Oản ung dung tới một chỗ yên tĩnh, gọi một cuộc điện thoại.
"A lô, Trịnh học đệ! Tôi? Tôi là Oản Oản, bạn thân nhất của Mộng Kỳ! Bây giờ Mộng Kỳ đang gặp chút phiền toái, đang bị Tống Tử Hàng ức hiếp, cậu nhanh tới đây xem thử đi! Chúng tôi đang ở hội trường. Đúng! Vô cùng khẩn cấp, chuyện này chỉ có cậu mới giúp Mộng Kỳ được!"