Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ha ha...
Nghe Tư Dạ Hàn không chút do dự chọn mình, Diệp Oản Oản rất hài lòng ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tư Dạ Hàn đỡ hông Diệp Oản Oản để tránh cô bị ngã, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: "Quậy đủ rồi?"
Ôi, gây sự bị phát hiện rồi!
Diệp Oản Oản nhỏ giọng nói: "Ai bảo anh ta nhìn em như thể em là hồ ly tinh vậy, người ta thật thà lương thiện vậy mà..."
Thật thà lương thiện?
Ánh mắt Tư Dạ Hàn quét qua người nào đó tự nhận thật thà lương thiện.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, đại khái cũng có chút chột dạ, bĩu môi nói: "Lưu Ảnh không thích em, em cũng ghét anh ta."
"Đừng trêu chọc cậu ta." Giọng Tư Dạ Hàn mang theo ý cảnh cáo nhàn nhạt.
Diệp Oản Oản ấm ức: "Anh thiên vị!"
Con ngươi lạnh lùng của Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm nhìn cô: "Quả thật thiên vị."
Diệp Oản Oản: "..."
Được rồi được rồi, cô thừa nhận vừa rồi Tư Dạ Hàn đã cho cô đủ mặt mũi.
"Tóm lại người không phạm ta ta không phạm người, nếu Lưu Ảnh tiếp tục trừng em, em sẽ đi gieo họa cho ông chủ anh ta! Tức chết anh ta!" Diệp Oản Oản hừ một tiếng.
Tư Dạ Hàn: "..."
Nằm không cũng trúng đạn, đại khái tới giờ Tư Dạ Hàn chưa từng thấy qua loại thao tác này.
Ừ, tháng sau tăng lương cho Lưu Ảnh.
Rất nhanh xe đã lái đến nhà cũ.
Giống như Diệp Oản Oản dự liệu, lúc xuống xe cô ngay lập tức đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo tràn đầy sát ý của Lưu Ảnh.
Diệp Oản Oản biết mối thù này hôm nay đã kết xuống rồi.
Nhưng vậy thì có sao? Vị tiểu thư châu ngọc Tần Nhược Hi kia còn ở đây, cho dù cô làm gì, Lưu Ảnh cũng sẽ thấy cô không thuận mắt.
Cô được sủng mà kiêu, hại nước hại dân thì thế nào?
Kiếp trước người cô sợ nhất chính là Tư Dạ Hàn, ngoài anh ra thì còn có những cổ máy gϊếŧ người bên cạnh anh, ví dụ như Lưu Ảnh.
Mỗi lần bị ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ảnh nhìn, dường như cô phải trải qua một trận lăng trì vậy, còn chưa nói những lần bị cảnh cáo uy hiếp, bị đề phòng như kẻ gian.
Đợi ở Cẩm Viên nhiều năm như vậy, cho dù Tư Dạ Hàn có cho cô những thứ tốt nhất, cô cũng chưa từng quy thuận.
Đời này cô muốn đòi lại hết tất cả những ánh mắt khinh miệt trước kia.
Nếu không thể trở về làm một thiếu nữ thật thà lương thiện, cô cũng không ngại trở thành yêu phi!
Lão phu nhân thấy Tư Dạ Hàn nắm tay Diệp Oản Oản vào nhà, trên mặt hiện lên một nụ cười từ ái: "Hai đứa về rồi."
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Lão phu nhân oán trách nhìn đứa cháu tích chữ như vàng của mình, sau đó thân thiện kéo tay Diệp Oản Oản: "Oản Oản, mau tới đây! Để bà nội nhìn một chút!"
"Bà nội." Diệp Oản Oản ngọt ngào đáp một tiếng.
Cũng không thể trách lão phu nhân có ấn tượng tốt với cô. Ngoại trừ vì kiếp này cô không phạm sai lầm, còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Không chỉ ăn mặc xinh đẹp, dung mạo và khí chất cũng gây được cảm tình.
Nhìn qua vô cùng nhu thuận, lương thiện vô hại, khiến người khác theo bản năng liền buông lỏng cảnh giác, hơn nữa không nhịn được mà thương yêu.
"Tốt tốt, mập lên một chút rồi! Con quá gầy, bình thường phải ăn nhiều thêm một chút!" Lão phu nhân kéo cô đánh giá, hài lòng gật đầu.
Lúc trước thật sự Diệp Oản Oản vô cùng gầy, gầy đến tưởng chừng chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cô bay vậy. Trong khoảng thời gian này đã mập lên không ít, nhưng tổng thể vẫn còn hơi gầy.
Nhưng lấy sức ăn từ sau khi sống lại của Diệp Oản Oản, không cần hoài nghi, nuôi thành heo chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa nếu không biết tiết chế, có thể còn vượt cả cân nặng của năm mười tám tuổi.
"Vâng ạ, con ăn rất nhiều."
"Ngoan! À đúng rồi, bà nội thiếu chút nữa quên mất. Oản Oản, tới đây, bà nội giới thiệu cho con một người." Lão phu nhân tươi cười dắt cô vào nhà.