Bát quái là thiên tính của người đời, triều đại nào cũng đều giống nhau, đặc biệt là những tai tiếng tình cảm, càng có thể gợi lên hứng thú để mọi người đàm luận. Hiện giờ lời đồn cự hôn nháo đến cả kinh đô phố lớn ngõ nhỏ đều biết, một người là Ninh Vương điện hạ chiến công hiển hách, một người là công phủ tiểu thư như hoa như ngọc, hai người gặp lại thế này, thật là gợi lên tâm tư xem náo nhiệt của bao người!
Người ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều nghe qua chuyện này của Tiêu Sở Hiên cùng Thẩm Hinh Dung, hiện nay hai người xuất hiện ở tiệc Thưởng Hà của Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, không ít người đều cố ý vô tình mà hướng về bọn họ nhìn xem, một bộ hưng phấn chờ đợi hóng trò.
Trong đó Khương Bình Bình chính là người hưng phấn kích động nhất. Nàng cùng Thẩm Hinh Dung quan hệ không tốt, đã ăn mệt vài lần trên tay Thẩm Hinh Dung, trước nay không chiếm được tiện nghi gì, trong lòng vẫn luôn phi thường ghen ghét Thẩm Hinh Dung.
Hiện tại hay rồi, tiện nữ nhân Thẩm Hinh Dung kia, chẳng những cự tuyệt Ninh Vương điện hạ cầu thân, còn ở sau lưng hạ thấp Ninh Vương điện hạ, Ninh Vương điện hạ nhìn đến nàng ta khẳng định sẽ tức giận, nói không chừng sẽ hung hăng mà nhục nhã nàng một trận, làm nàng về sau không gặp được người. Khương Bình Bình hưng phấn nghĩ.
Tưởng tượng đến cảnh Thẩm Hinh Dung sẽ bị Ninh Vương điện hạ vả mặt không chút lưu tình, về sau không dám xuất hiện trước mặt người khác, Khương Bình Bình liền nhịn không được mà muốn ngửa mặt lên trời cười to, thật là quá sung sướng.
Thời khắc nàng quan sát động tĩnh Tiêu Sở Hiên cùng Thẩm Hinh Dung, chính là chờ trò hay lên sàn.
Phía trước, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tiêu Sở Hiên hàn huyên mấy câu, sau khi nói xong, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cười để Tiêu Sở Hiên ngồi bên cạnh, Tiêu Sở Hiên hành lễ, xoay người quay đầu lại.
Đến rồi, Ninh Vương điện hạ quay đầu rồi, hắn nhìn qua, mọi người trên mặt đều là biểu tình hưng phấn chờ mong xem kịch vui.
Ai ngờ, Tiêu Sở Hiên chỉ là lấy ánh mắt đạm mạc đảo qua toàn trường, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người bất luận kẻ nào, cho dù là thời điểm nhìn đến Thẩm Hinh Dung, cũng chỉ là nhẹ đảo qua, nửa phần cảm xúc dư thừa cũng không có, hoàn toàn chính là đem nàng trở thành một người xa lạ, thậm chí làm như không thấy, coi nàng như không hề tồn tại.
Phản ứng lãnh đạm thế này làm người ở đây có chút ngoài ý muốn, chờ mong trò hay lại căn bản không có, điều này làm cho tâm tư mọi người chờ xem bát quái đều mất một nửa.
Thẩm Hinh Dung trong lòng lại thấp thỏm khó an, tay siết chặt khăn giấu ở trong tay áo, nàng thế là biết mình đã đắc tội Tiêu Sở Hiên quá mức. Hắn lơ nàng như vậy, sợ là uất khí trong lòng còn chưa tiêu tan, cũng không biết lát nàng tìm hắn xin lỗi, hắn có thể bỏ đi không?
Đối diện, Tiêu Sở Hiên lập tức đi qua ngồi xuống cái bàn bên cạnh, trên gương mặt tuấn lãng không có biểu tình nào. Hắn vẫn luôn nhẹ nhấp môi mỏng, nhìn nô tỳ đưa nước trà lên, liếc mắt một cái cũng không nhìn đến phương hướng Thẩm Hinh Dung đối diện.
Khóe miệng Tĩnh Hoà Trưởng công chúa hơi nhếch lên, ánh mắt nghiền ngẫm từ Tiêu Sở Hiên quét về phía đối diện Thẩm Hinh Dung, thú vị thật!
……
Không bao lâu, Thưởng Hà yến bắt đầu.
Tốp năm tốp ba nhóm người có thể ngồi thuyền nhỏ đi giữa hồ ngắm sen, cũng có thể dọc theo hồ hoa sen tản bộ. Trên hồ hoa sen có hành lang được tu sửa khúc chiết vu hồi, một đường đi qua, có thể nhìn thấy thấy những phong cảnh khác nhau với giữa hồ.
Thẩm Hinh Lệ có tính toán của mình, nàng không muốn cùng Thẩm Hinh Dung và Thẩm Hinh Nhã cùng nhau ngắm sen, liền tìm cớ: “Ta đi thay quần áo, các người đi trước du ngoạn đi, trong chốc lát ta tới tìm các người.”
Thẩm Hinh Dung đã sớm đoán được Thẩm Hinh Lệ sẽ đơn độc đi riêng, cũng không ngăn cản nàng ta, nhàn nhạt nói: “Chị đi đi, em cùng đại tỷ tỷ liền ở bên hồ đi một chút, chị chốc lát tới đó tìm chúng ta.” “Ta đây đi một chút sẽ về.” Thẩm Hinh Lệ trong lòng tính toán việc của mình, đứng dậy mang theo nha hoàn liền đi.
Mắt thấy Thẩm Hinh Lệ rời đi, Thẩm Hinh Dung lén lút cho Hồng Lăng bên cạnh một ánh mắt, để nàng đi theo Thẩm Hinh Lệ, nhìn xem nàng ta chạm mặt ai, lại làm cái gì.
Hồng Lăng ngầm hiểu, lén lút đi theo.
“Tam muội muội, chúng ta đi đến hành lang một chút đi.” Thẩm Hinh Nhã nhìn thấy đại ca Thẩm Lâm Phong bị mấy người bạn tốt kéo đi nói chuyện phiếm, nàng liền đề nghị cùng Thẩm Hinh Dung đi lên hành lang tản bộ ngắm sen.
Thẩm Hinh Dung đang trộm quan sát động tĩnh của Tiêu Sở Hiên, nàng muốn tìm một cơ hội nói mấy câu với hắn, nhưng hắn vẫn luôn có người ở bên, nàng là một nữ hài tử cũng không thể trực tiếp đi, chỉ có thể nôn nóng mà ở bên cạnh chờ.
“Tam muội muội, em đang nhìn gì vậy?” Thẩm Hinh Nhã thấy Thẩm Hinh Dung thất thần, căn bản không nghe được lời nàng nói, vẫy vẫy tay ở trước mặt em ấy.
Thẩm Hinh Dung phục hồi tinh thần, mở to mắt nhìn Thẩm Hinh Nhã, nhấp môi nói: “Đại tỷ tỷ, chị mới vừa nói cái gì cơ?”
“Chị nói chúng ta đi lên hành lang một chút.” Thẩm Hinh Nhã đem lời nói mới rồi lặp lại một lần, lo lắng mà nhìn nàng, “Em có phải có chuyện gì không?” Thẩm Hinh Dung không muốn để Thẩm Hinh Nhã biết dự tính của mình, vội vàng nghiêng đầu nói không có việc gì, trên mặt tươi cười, “Em cũng vừa lúc muốn đi đến hành lang bên kia một chút.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Thẩm Hinh Nhã duỗi tay lôi kéo tay Thẩm Hinh Dung, cùng nhau rời Hà Phong các, hướng về hành lang bên kia mà đi.
……
Tiêu Sở Hiên mới vừa ứng phó xong một tên thế gia công tử tiến lại đây bắt chuyện, đôi mắt đảo qua, liền phát hiện chỗ Thẩm Hinh Dung ngồi đối diện lúc trước đã không thấy người đâu, hắn vội vàng đứng dậy, cự tuyệt những thế gia công tử khác, bước nhanh rời khỏi Hà Phong các, tìm kiếm chung quanh bóng dáng của Thẩm Hinh Dung.
Lúc ở Hà Phong các, có nhiều người như vậy, Tiêu Sở Hiên vẫn luôn nhẫn nại, biểu hiện ra bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trên thực tế hắn biết Thẩm Hinh Dung vẫn xem trộm hắn, hơn nữa là bộ dáng có chuyện muốn nói với hắn.
Hắn muốn biết nàng muốn nói với hắn điều gì.
Tiêu Sở Hiên đuổi theo, đôi mắt sắc bén quét một vòng, rốt cuộc trên phía hành lang thấy được Thẩm Hinh Dung, nàng đang theo bên cạnh Thẩm Hinh Nhã, không biết hai người nói gì đó, trên gương mặt mỹ lệ hiện ra nụ cười xinh đẹp, bộ dáng rất vui vẻ.
Gió mát từ trên mặt hồ thổi đến, liễu rủ ven hồ theo gió nhẹ đưa, mang đến một trận mát lành.
Gió thổi đung đưa váy áo Thẩm Hinh Dung, sợi tóc bên tai theo gió nhẹ múa, nàng giơ tay đem sợi tóc vén ra sau tai, lộ ra sườn mặt hoàn mĩ, dụ dỗ người ta duỗi tay vỗ lên da thịt như ngọc kia.
“Nhã tỷ tỷ, Dung muội muội, hoá ra các người ở chỗ này, làm chúng ta tìm thật vất vả.” Ngô Linh Nhi mang theo bạn tốt Tạ Vân cùng La Mỹ Oanh lại đây tìm Thẩm Hinh Dung và Thẩm Hinh Nhã cùng nhau chơi đùa. Ngô Linh Nhi là cháu gái nhà mẹ đẻ Ngô Uyển Thu, cùng Thẩm Hinh Dung là biểu tỷ muội, mấy người này đều là bạn bè, quan hệ luôn luôn thân mật hữu hảo.
“Làm sao mà nãy giờ không thấy ba người?”
“Chúng ta mới vừa đi dạo một chút bên cạnh đình.”
“Hiện tại chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Nhiều thêm ba người, lập tức càng thêm náo nhiệt, mấy người một bên nói đùa, một bên dọc theo hành lang thưởng thức cảnh sắc hồ hoa sen
Trong lúc cười đùa, Thẩm Hinh Dung lơ đãng quay đầu, liếc mắt một cái đã thấy được Tiêu Sở Hiên một mình đứng ở hồ hoa sen, hắn mặc áo gấm màu lam tơ vàng thêu ám văn, dáng người cao thẳng, ngọc thụ lâm phong, phảng phất như cách xa mọi người.
Thẩm Hinh Dung vẫn luôn đợi cơ hội nói chuyện đơn độc cùng Tiêu Sở Hiên, lúc này thấy hắn chỉ có một mình, vội vàng quay đầu nhìn nhìn Thẩm Hinh Nhã các nàng, thấy Thẩm Hinh Nhã cùng Ngô Linh Nhi các nàng cười đến vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới mình.
Dùng sức nhấp môi, Thẩm Hinh Dung xoay người, vội vàng dọc theo hành lang trở về, bước nhanh hướng tới chỗ Tiêu Sở Hiên.
Tiêu Sở Hiên đứng ở cạnh hồ hoa sen, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Hinh Dung xoay người trở lại, hắn hơi suy tư, nghĩ tới cái gì, nháy mắt xoay người, hướng tới bên cạnh bước nhanh rời đi.
Thẩm Hinh Dung nhìn thấy Tiêu Sở Hiên xoay người đi, trong lòng sốt ruột, vội vàng nhanh bước chân hơn, cố gắng đuổi theo.
Phía trước Tiêu Sở Hiên đi như bay, đầu cũng không ngoảnh lại, phía sau Thẩm Hinh Dung theo sát không tha, nửa điểm cũng không dám chậm trễ, chỉ sợ dừng lại sẽ không đuổi kịp.
Thế là một người chạy một người đuổi theo, bất tri bất giác đã đi tới chỗ vườn yên tĩnh.
Mặc kệ bước chân Thẩm Hinh Dung có nhanh đến thế nào, trước sau vẫn cách Tiêu Sở Hiên một khoảng, chỉ có thể thấy bóng dáng cao thẳng phía trước, làm cách nào cũng đuổi không kịp Tiêu Sở Hiên, thật sự là theo đến mệt mỏi, nàng sắp nhụt chí, cuối cùng chỉ có một biện pháp, liền thở phì phò kêu một tiếng, “Ninh Vương điện hạ xin dừng bước.”
Tiêu Sở Hiên nghe được hơi thở nàng không ổn, trong thanh âm còn mang theo một tia ủy khuất, trên mặt trầm xuống, dừng bước chân.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Thanh âm lạnh nhạt, thậm chí đầu cũng không ngoảnh lại.
Trước đó đã đoán trước thái độ Tiêu Sở Hiên đối với mình sẽ không tốt, Thẩm Hinh Dung cũng có thể thản nhiên tiếp thu, nghĩ đến những lời đồn đãi đả thương người trong kinh thành, Thẩm Hinh Dung cảm thấy thực áy náy, thiệt tình thực lòng nói: “Ninh Vương điện hạ, trong kinh những lời đồn không phải ta nói……”
“Ta biết.”
Thẩm Hinh Dung hơi hơi dừng một chút, ngay sau đó minh bạch ý tứ của hắn. Hắn thông minh như vậy, đương nhiên biết những lời nói đó không phải nàng nói ra, hắn không trách nàng.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy thực áy náy, khiến hắn vô duyên vô cớ bị người làm thấp coi khinh, áy náy nói: “Thực xin lỗi……”
Giọng nói còn chưa rơi xuống đất, Tiêu Sở Hiên đột nhiên xoay người, con ngươi đen nhánh như mực nhìn chằm chằm nàng thật sâu. Người hắn đang chăm chú nhìn là cô nương hắn tâm tâm niệm niệm mười mấy năm. Trong thân thể khí huyết rít gào quay cuồng, phải dùng sức rất lớn mới có thể khắc chế sự thô bạo trong cơ thể, duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, mà không phải đem nàng mổ xẻ, nhìn một cái xem nàng rốt cuộc có trái tim hay không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 7
Chương 7