TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 10

Thanh Nhã cư hoàn cảnh thanh u, trong viện có rất nhiều loại cây cối cao to, ánh mặt trời xuyên qua khe hở cành lá rơi xuống, dừng trên người Tiêu Sở Hiên cùng Thẩm Hinh Dung, hiện lên ánh sáng đầu hạ loang lổ.

Thẩm Hinh Dung đứng trước mặt Tiêu Sở Hiên, nhìn lên nam nhân so với nàng cao hơn rất nhiều, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, làm nàng cảm thấy hắn so với ngày xưa càng cao lớn hơn một ít.

“Ninh Vương điện hạ, ta có lời muốn nói cùng ngài.” Thẩm Hinh Dung âm thanh ngọt ngào nói.

Tiêu Sở Hiên nhìn lên đôi mắt sáng ngời của nàng, con ngươi chiếu ra bộ dáng của hắn, trái tim không khỏi run rẩy, nàng muốn nói cái gì?

“Nói cái gì?” Trên mặt Tiêu Sở Hiên trấn định hỏi.

“Ninh Vương điện hạ, chúng ta trước kia, có phải đã gặp qua ở nơi nào không?” Thẩm Hinh Dung hồi tưởng lại lúc vừa rồi nàng rời đi, ánh mắt Tiêu Sở Hiên nhìn nàng, thế mà khiến nàng sinh ra cảm giác quen thuộc kì lạ, nàng không khỏi nghĩ tới lời Tiêu Sở Hiên trước đây đã hỏi

—— “Ngươi không có gì khác muốn nói với ta sao?”

Nàng ban đầu cho rằng đây là Tiêu Sở Hiên đang hỏi chuyện cầu thân, nhưng nhớ lại, nàng mới phát hiện hẳn là không phải như vậy, lời Tiêu Sở Hiên nói cất giấu thâm ý.

Nhưng Thẩm Hinh Dung lại không biết, lời nàng vừa hỏi, lại làm hô hấp Tiêu Sở Hiên ngưng lại, tay rũ bên người đột nhiên siết chặt, trong lòng không khỏi suy đoán: Chẳng lẽ nàng nghĩ ra rồi?

“Lúc ta rời đi, phát hiện ánh mắt ngài có điểm quen thuộc, cảm giác như đã gặp qua, chúng ta trước kia có phải đã gặp nhau phải không?” Thẩm Hinh Dung nhíu mày, nàng cái gì cũng đều không nhớ nổi, thập phần buồn rầu.

Tiêu Sở Hiên nhìn bộ dáng Thẩm Hinh Dung cau mày, muốn duỗi tay đem đôi mày nàng vuốt phẳng, hầu kết trên dưới lăn lộn, há miệng thở dốc: “Chúng ta……”

“Dung Dung, Tam hoàng huynh.” Tấn Vương Tiêu Sở Đình từ hành lang bên cạnh đi tới, hắn xuất hiện đã đánh gãy lời Tiêu Sở Hiên còn chưa nói ra miệng.

Thấy Tiêu Sở Đình xuất hiện, Tiêu Sở Hiên đành phải dừng miệng, không tiếp tục nói nữa.

Tiêu Sở Đình đánh giá Thẩm Hinh Dung cùng Tiêu Sở Hiên, trong lòng hiện lên một tia không vui, trên mặt ôn nhuận như ngọc lộ ra tươi cười, “Dung Dung, nàng không phải nói muốn cùng Lâm Phong trở về sao? Sao còn ở đây vậy?”

Thẩm Hinh Dung biết Tiêu Sở Đình này trời sinh tính tình đa nghi, nếu để hắn biết nàng có chuyện cùng Tiêu Sở Hiên, hắn khẳng định sẽ gây bất lợi với Tiêu Sở Hiên, liền vội vàng cười ha ha, nói: “Ta muốn cùng đại ca trở về, trùng hợp lại chạm mặt Ninh Vương điện hạ, hôm nay ít nhiều nhờ Ninh Vương điện hạ cứu giúp, ta mới không xảy ra chuyện, đặc biệt hướng Ninh Vương điện hạ nói lời cảm tạ.”

Nàng trả lời đến hợp tình hợp lý, hẳn là sẽ không khiến Tiêu Sở Đình hoài nghi gì.

“Ra là thế, nên nói lời cảm tạ, hôm nay thật sự ít nhiều nhờ Tam hoàng huynh cứu Dung Dung một mạng.” Tiêu Sở Đình như cũ tươi cười ôn hòa, ra vẻ cảm kích Tiêu Sở Hiên, giống như Thẩm Hinh Dung chính là người của hắn.

Tiêu Sở Hiên nhàn nhạt liếc Tiêu Sở Đình một cái, nhắc nhở hắn, “Ta cũng cứu ngươi.”

Tiêu Sở Đình nháy mắt câm miệng, Tiêu Sở Hiên cố ý trước mặt Thẩm Hinh Dung làm hắn mất mặt, hắn sẽ ghi nhớ lần này.

Xem quan hệ này của Tiêu Sở Hiên cùng Tiêu Sở Đình, Thẩm Hinh Dung liền biết càng nói sẽ càng không tốt, vẫn là cáo từ trước. Việc hôm nay còn chưa hỏi được, chỉ có thể đợi lần sau lại tìm cơ hội nói. Nàng liền hướng Tiêu Sở Hiên cùng Tiêu Sở Đình cáo từ, “Ninh Vương điện hạ, Tấn Vương điện hạ, hôm nay đã không còn sớm, ta cùng huynh trưởng trở về.”

Nói xong Thẩm Hinh Dung hướng hai người hành lễ, lui ra phía sau hai bước, nhanh xoay người, bước về phía đại ca Thẩm Lâm Phong đang chờ bên ngoài sân chạy đi.

“Đại ca.” Còn chưa đi gần, Thẩm Hinh Dung liền mở miệng kêu một tiếng.

Thẩm Lâm Phong bước lên trước, lộ vẻ quan tâm, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Hinh Dung lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chúng ta về nhà đi.”

Nói xong liền kéo ống tay áo Thẩm Lâm Phong, muốn nhanh về nhà.

Thẩm Lâm Phong luôn luôn yêu thương Thẩm Hinh Dung, đều là nàng nói cái gì chính là cái đó, giờ nghe nàng bảo phải về nhà, sợ rằng hôm nay nàng đã bị doạ, liền không trì hoãn, theo ý nàng rời phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.

Xe ngựa Ngụy Quốc Công phủ ngừng ở ngoài cửa lớn phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, hai đội thị vệ chờ ở bên, trong đó còn có thị vệ do Tĩnh Hoà Trưởng công chúa an bài hộ tống.

Thẩm Lâm Phong đem Thẩm Hinh Dung đưa đến cạnh xe ngựa, duỗi tay sờ đầu nàng, ánh mắt ôn hòa đáng tin cậy, “Lên xe đi, một lát liền có thể tới nhà.”

Thẩm Hinh Dung ngoan ngoãn mà “Dạ” một tiếng, dẫn theo làn váy lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Thẩm Hinh Nhã cùng Thẩm Hinh Lệ đã đợi hồi lâu, nhìn thấy Thẩm Hinh Dung lên xe ngựa, Thẩm Hinh Lệ không kiên nhẫn mà lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết làm gì, hại chúng ta chờ lâu như vậy.”

Thẩm Hinh Dung thiếu chút nữa bị người hạ độc vẫn là chuyện bí mật, người biết chuyện này rất ít. Thẩm Hinh Nhã cùng Thẩm Hinh Lệ cũng chỉ biết Thẩm Hinh Dung bị Tĩnh Hoà Trưởng công chúa kêu đi, nhưng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Hinh Lệ cảm thấy Thẩm Hinh Dung khẳng định lại có được chỗ tốt gì từ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa. Rốt cuộc người xung quanh luôn luôn đối đãi đặc biệt với Thẩm Hinh Dung, điều này làm cho nàng ta thực không thoải mái.

Thẩm Hinh Dung chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái là biết Thẩm Hinh Lệ suy nghĩ gì, tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng thật sự quá hiểu biết Thẩm Hinh Lệ, chỉ là nàng lười để ý Thẩm Hinh Lệ, Thẩm Hinh Lệ càng muốn biết nàng làm gì, nàng càng không nói cho Thẩm Hinh Lệ, nghẹn chết nàng ta!

“Em mệt mỏi, em muốn ngủ một lát, đại tỷ tỷ, về đến nhà kêu em một tiếng.” Thẩm Hinh Dung đắc ý mà hướng Thẩm Hinh Lệ nhướng mày, duỗi tay khoát tay Thẩm Hinh Nhã, đem đầu dựa vào đầu vai Thẩm Hinh Nhã.

“Em ngủ đi, về đến nhà chị kêu em.” Thẩm Hinh Nhã ôn nhu mà sờ sờ đỉnh đầu nàng, duỗi tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào trên người mình ngủ thoải mái chút.

“Đại tỷ tỷ, chị thật tốt.” Thẩm Hinh Dung khóe miệng cong lên, an tâm nhắm mắt lại, đem Thẩm Hinh Lệ bên cạnh tức giận đến không chịu được.

……

Thời điểm Thẩm Hinh Dung đi theo Thẩm Lâm Phong về nhà, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa mang theo Tấn Vương Tiêu Sở Đình vào cung.

Đến Càn Nguyên điện, trải qua thông truyền, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tấn Vương Tiêu Sở Đình rốt cuộc cũng gặp được hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu.

“Thỉnh an hoàng huynh.”

“Thỉnh an phụ hoàng.”

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tấn Vương Tiêu Sở Đình cung kính mà quỳ trên mặt đất, cùng nhau vấn an.

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu buông sổ con trong tay, giương mắt nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất, rất ngoài ý muốn: “Các người hai cô cháu thế nào mà cùng nhau tới gặp trẫm?” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa vội nói: “Là có chuyện quan trọng hướng hoàng huynh bẩm báo.”

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu nghe vậy cười, ngữ khí thoải mái mà nói: “Trẫm biết, hôm nay em ở trong phủ tổ chức Thưởng Hà yến, lại gặp mấy bài thơ hay, mấy bức họa đẹp à?”

“Không phải, thần muội tiến cung không phải vì mấy điều này.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa nhanh nói nguyên do tiến cung, “Là đã xảy ra chuyện, hoàng huynh.”

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu hơi kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì?”

Chuyện khác hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu không dám nói, nhưng đối với người muội muội Tĩnh Hoà Trưởng công chúa này, hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu vẫn có vài phần hiểu biết, nếu không phải thật gặp chuyện gì, em ấy sẽ không chạy đến trước mặt hắn nói loại lời này.

“Hôm nay trong phủ, có người muốn độc chết Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Hinh Dung……”

“Em nói cái gì?” Không chờ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa nói hết lời, hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu sắc mặt biến đổi, nghiêm mặt nói: “Dung Dung có sao không?”

“Dung Dung không có việc gì, không có trúng độc, hết thảy bình an, hoàng huynh yên tâm.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa liền biết hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu thế nào cũng sẽ nổi nóng, không dám trì hoãn, nhanh đem sự tình đã xảy ra một chút cũng không sai mà nói một lần, “Lúc ấy tỳ nữ kia muốn hạ độc, may mắn bị Ninh Vương điện hạ kịp thời phát hiện, đã bắt được tỳ nữ hạ độc, nhưng dù cho ma ma thẩm vấn như thế nào, tỳ nữ kia cũng không chịu nói ra người phía sau màn làm chủ là ai, thần muội đành phải để Ninh Vương điện hạ đem nữ tì kia đưa đi Đại Lý Tự. Thần muội cũng tự biết ngự hạ không nghiêm, hướng Hoàng Thượng thỉnh tội, cầu Hoàng Thượng trách phạt.”

Tấn Vương Tiêu Sở Đình cũng nhanh nói: “Nhi thần lúc ấy cũng ở đó, nhi thần cũng có sai, không có bảo vệ tốt Dung Dung, thỉnh phụ hoàng trách phạt.”

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tiêu Sở Đình, trong lòng suy tư, Thẩm Hinh Dung xém chút trúng độc, rốt cuộc có quan hệ với hai người bọn họ hay không?

Cùng lúc đó, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cũng đang suy tư, bà bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức quỳ bò trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Cầu Hoàng Thượng hạ lệnh, cho Đại Lý Tự nghiêm tra án này, mau chóng bắt lấy hung phạm phía sau màn.”

Tấn Vương Tiêu Sở Đình thấy Tĩnh Hoà Trưởng công chúa làm như vậy, hắn làm theo, “Cầu phụ hoàng hạ lệnh, mau chóng bắt lấy hung phạm.”

Trong đại điện, sàn gạch sáng đến độ có thể soi chiếu ra bóng dáng hai người, hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu híp lại con ngươi, nhìn chằm chằm Tĩnh Hoà Trưởng công chúa phía dưới nói: “Em có biết, nếu trẫm hạ lệnh để Đại Lý Tự nghiêm tra việc này, trong phủ trưởng công chúa người của em cũng phải tra không?”

“Vậy thì tra.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cắn răng. Bà chỉ cần nghĩ đến việc có người duỗi tay đến phủ trưởng công chúa, ban đêm không ngủ an ổn được. Không bằng để cho hoàng đế giúp bà tra một lần, tương tự cũng để hoàng đế kiểm tra bà, chỉ cần có thể làm hoàng đế yên tâm, bà cũng có thể an tâm.

“Làm đi, việc này trẫm cho phép.” Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu nhìn chằm chằm Tĩnh Hoà Trưởng công chúa trong chốc lát, rốt cuộc khuôn mặt hòa hoãn một ít, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa còn xem như thức thời, biết nên làm như thế nào.

“Người tới, truyền ý chỉ trẫm, để Đại Lý Tự nghiêm tra việc này.”

Thánh mệnh vừa ra, lập tức liền có thái giám đi Đại Lý Tự truyền chỉ.

“Tạ hoàng huynh.”

“Tạ phụ hoàng.”

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tấn Vương Tiêu Sở Đình quỳ rạp trên mặt đất âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này xem như vượt qua nguy hiểm.

“Trở về đi.” Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu vẫy vẫy tay, trên mặt có chút không kiên nhẫn, cầm lấy sổ con trê ngự án nhìn tiếp.

“Thần muội cáo lui.”

“Nhi thần cáo lui.”

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tấn Vương Tiêu Sở Đình nhanh từ trên mặt đất đứng lên, lui hai bước, liền xoay người ra ngoài.

“Tấn Vương lưu lại.” Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu bỗng nhiên mở miệng.

Nghe được lời này, Tấn Vương Tiêu Sở Đình hai chân mềm nhũn, ‘bang’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất, trong thanh âm có chút run rẩy, “Phụ hoàng……”

“Con không cần sợ hãi, trẫm chỉ là có việc muốn hỏi con?” Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu cho dù không nhìn đến, cũng biết hắn thế nào, trong lòng có chút không vui vẻ gì.

“Dạ, phụ hoàng.” Tấn Vương Tiêu Sở Đình chỉ có thể căng da đầu tiếp tục quỳ trên mặt đất, chờ hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu hỏi chuyện.

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Con cùng Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tiến cung hướng trẫm nói chuyện này, là ai đưa chủ ý cho các người?”

“Là, là chủ ý của Ninh Vương.” trước mặt hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu, Tiêu Sở Đình không dám nói dối, một năm một mười mà đem việc Tiêu Sở Hiên kiến nghị với Tĩnh Hoà Trưởng công chúa như thế nào nói ra.

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu nghe xong, buông bút trong tay, vẫy tay nói với Tiêu Sở Đình: “Con lui ra đi, trở về cấm túc ba ngày, tránh ở bên ngoài lắc lư.”

Tiêu Sở Đình vừa nghe, phạt nhẹ nhàng như vậy, chỉ là cấm túc ba ngày mà thôi, căn bản không tính là trách phạt gì. Nếu nơi này không phải là Càn Nguyên điện, hắn đã không nhịn được cao hứng đến nỗi nhảy lên, vội vàng cùng hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu cáo lui, ra cung một bước không ngừng.

Sắc trời dần tối, hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu đứng lên, cất bước đi đến cửa đại điện, nhìn trời đất rộng lớn bên ngoài, sâu kín nói: “Vậy mà là Ninh Vương ra chủ ý cho Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, nghe nói nó mấy ngày trước đi Ngụy Quốc Công phủ cầu thân Dung Dung còn bị cự tuyệt, có chút ý tứ.”

Đại thái giám Phúc công công ở bên cạnh thấp giọng nói: “Ý tứ Hoàng Thượng là……”

Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu quay đầu lại, con ngươi thâm trầm hiện lên ánh sáng, muốn mở miệng nói gì lại do dự một chút, lúc lâu sau, ông cuối cùng vẫn sửa lại chủ ý, nói với Phúc công công: “Ngươi đi tư khố của trẫm chọn mấy thứ đồ vật cho cô nương gia rồi đưa đi Ngụy Quốc Công phủ, mẹ Dung Dung chết sớm, con bé như vậy, trẫm dù sao cũng phải che chở nó một chút.”

Đọc truyện chữ Full