TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Chương 28: Cậu sỉ nhục tớ thế nào cũng được

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Pear Val

Cố Từ vừa nói xong, Lang đang nằm bò ra sàn lập tức đứng dậy chạy đến dưới chân Nhan Lộ Thanh, còn sủa một tiếng. Tuy không có tính công kích, nhưng giống như đang phối hợp với Cố Từ nói với cô rằng "Em đang nghe giảng thật đó."

Rất có tính sỉ nhục. Chó của công chúa cà khịa có khác. Quả nhiên là huyết mạch tương liên.

Không thể không thừa nhận chiêu này rất hữu dụng với cô. Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình bị sỉ nhục, cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch.

Cô tròn mắt nhìn Cố Từ, rút sách giáo khoa trong tay anh ra, hậm hực, "Để tớ tự học trước."

Sau đó, cô cắm đầu vào "nghiên cứu" sách kỹ thuật điện.

Cả một buổi sáng, đây là lúc cô tập trung nhất, đúng kiểu không học được nhất định sẽ không xong.

Cố Từ cười một tiếng. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng cổ vũ: "Cố lên."

Nhan Lộ Thanh tự học, Cố Từ ngồi chơi với chó bên cạnh, mừng vì cuối cùng cũng được nhàn rỗi.

Đại Hắc gõ cửa phòng đi vào thì thấy được một cảnh như thế.

Hai người cách nhau một cái bàn, một bên là Nhan Lộ Thanh đau khổ cắm mặt vào sách, bên còn lại là Cố Từ liên tục ra mệnh lệnh cho chú chó chăn cừu. Nhan Lộ Thanh mặc áo hoodie trắng ở nhà, Cố Từ mặc thuần màu đen, còn Lang có màu lông đen trắng, hai người một chó trông khá hài hòa.

Hồi cấp ba, Nhan Lộ Thanh cũng có học bù, nhưng cái kết đều khiến gia sư chạy trối chết, có đôi khi còn xảy ra sự cố trong lúc học. Ngay cả lần này gia sư đổi thành Cố Từ, Đại Hắc cũng không ngờ rằng sẽ có thể hài hòa như thế.

Nghe tiếng cửa mở, Nhan Lộ Thanh quay đầu lại, lên tiếng: "Có chuyện gì thế?"

Đại Hắc trả lời như bình thường: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Cậu đi ăn cơm trước đi," Cô dùng bút chọc chọc vào tay Cố Từ, "Tí nữa tớ xuống, hiếm lắm mới có hứng học thế này."

"Cậu định học xong mới ăn?" Cố Từ mỉm cười, "Đừng để đói đến hôn mê."

Nhan Lộ Thanh lập tức ngẩng đầu lên nổi cáu với anh: "Đã bảo không mắng rồi mà! Cố Từ, "không mắng" ở đây cũng mang nghĩa là "không được sỉ nhục" đó!"

"À." Cố Từ đứng dậy, đôi tay từ từ chống lên bàn, nhìn Nhan Lộ Thanh từ trên xuống, "Vậy lần sau nhớ nói đầy đủ."

"Này! Cậu thật..."

Đại Hắc đứng một bên nghe hai người đối thoại, nhìn cách cả hai ở chung với nhau, đơ ra một chút.

Bắt đầu từ bao giờ?

Hình như là từ ngày đầu tiên Cố Từ đến biệt thự.

Ngày đó anh ta nhận được lệnh bỏ thuốc và trói Cố Từ về, cứ tưởng rằng mình sẽ tiếp tục bị cắn rứt lương tâm, không ngờ Nhan Lộ Thanh gặp bác sĩ tâm lý xong như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Ban đầu anh ta khẳng định đó là giả vờ, có thể là vì Nhan Lộ Thanh muốn hấp dẫn Cố Từ, hoặc chỉ đơn giản là muốn chơi đùa. Anh ta cũng thường xuyên tự nhắc chính mình: Đây là bệnh nhân tâm thần, không phải thật.

Nhưng không biết từ bao giờ, có thể là từ khi cô cho phép Tiểu Hắc ở lại chứ không phạt, có thể là từ khi cô tìm bác sĩ chữa bệnh cho Cố Từ,... anh ta cảm nhận được trên người thiếu nữ ấy một cảm giác khác ngoại trừ phục tùng và sợ hãi. Cảm giác ấy giống như... giống như anh ta vào đây không phải vì tiền, mà là vì thích ngôi nhà này, thích những người ở đây. Thích những cảnh tượng giống như bây giờ.

Gõ cửa phòng đi vào đã thấy thiếu niên thiếu nữ và một chú chó xinh đẹp nhìn lại. Ánh nắng ban trưa phủ lên người cả ba, ấm áp, hài hòa giống hệt một bức tranh.

-

Cố Từ xuống tầng hai mươi phút vẫn chưa thấy bóng dáng Nhan Lộ Thanh đâu.

Dưới ánh mắt ám chỉ liên tục của hai thần giữ cửa Đại Hắc và Tiểu Hắc, anh đứng dậy, lại đi lên tầng, vào trong phòng sách.

Tay đặt trên nắm cửa, Cố Từ định gọi cô ra ngoài, nhưng bên trong đột nhiên truyền ra giọng nói quen thuộc.

"Lang, vừa nãy mày nghe hiểu thật hả?"

Sau đó là tiếng chó sủa nhẹ.

Cố Từ: "..." Đang làm gì thế.

Không đợi anh nghĩ thêm, người bên trong nói tiếp: "Không thể nào..."

Thiếu nữ trong phòng nói hăng say: "Tuy mày là chó, còn là chó chăn cừu, chị cũng không tin mày có thể học được cái môn trời đánh này đâu."

"Này, nếu mày hiểu thật ấy, sủa một tiếng cho chị xem?"

Giây tiếp theo, bên trong lại truyền ra một tiếng "gâu" không có chút uy hiếp nào, nghe rất đáng yêu.

Nhưng sự chú ý của ai đó lại không đặt vào đấy.

Thiếu nữ ngạc nhiên một cách vô cùng khoa trương: "Không phải chứ? Mày thành tinh?"

Cố Từ: "..."

Nghe không nổi nữa, anh đè chốt xuống, mở cửa ra, lập tức thấy được Nhan Lộ Thanh đang nghiêm túc ngồi xổm nói chuyện với Lang.

Hai người nhìn nhau, Nhan Lộ Thanh có hơi xấu hổ: "Cậu... Cậu lên đây làm gì?"

Hiện tại cô rất ngứa mắt Lang. Cố Từ đã xuống tầng rồi, nó vẫn chọn ở trên này "kèm" cô học.

Cố Từ đi rồi, cô không tập trung nổi, học được một lúc thì muốn nói chuyện với Lang. Không ngờ rằng Cố Từ lại đột ngột xuất hiện.

"Thức ăn sắp nguội rồi." Cố Từ mặt không cảm xúc trả lời.

"À ừ, xuống liền." Nhan Lộ Thanh đứng lên, lết ra ngoài cửa với tốc độ sên bò, ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được: "Biểu cảm của cậu là sao thế? Cậu... nghe thấy hết rồi?"

Cố Từ lạnh nhạt nhìn cô, trong mắt đen có ý gì đó không rõ ràng.

"Ý cậu là chuyện cậu hỏi Lang xem nó có học được Kỹ thuật điện và Vật lý hay không à?" Anh tự nói rồi tự gật đầu, "Yên tâm, nghe thấy hết, một chữ cũng không bỏ sót."

"..."

Nhan Lộ Thanh cảm giác bữa trưa này cô nuốt không trôi – từ sáng đến giờ cô ăn măng đã đủ đầy bụng rồi.

-

Sức ăn của Nhan Lộ Thanh và Cố Từ không lớn, cả hai đều có bệnh dạ dày, nên bữa ăn chỉ có cơm canh đạm bạc.

Nhan Lộ Thanh không nhớ rõ mình đã cảm thán sức khỏe thật quan trọng bao nhiêu lần từ khi xuyên đến thân thể này. Tuy cô không tính là tham ăn, nhưng khẩu vị cũng không giống hòa thượng như thế, thậm chí còn đáng sợ đến mức hiện tại linh hồn của cô thèm ăn nhưng cơ thể cô lại chẳng muốn ăn chút nào.

Mỗi lần nuốt xuống mấy món đồ bổ dạ dày, cô toàn phải tự an ủi bản thân: Phải chữa dạ dày thật tốt, như thế cảm giác thèm ăn mới khôi phục được, mới có thể ăn thịt ăn cá như ngày xưa được.

Bữa trưa kết thúc rất nhanh.

Nhan Lộ Thanh đã tiêu tốn quá nhiều neuron não vào buổi sáng, chào Cố Từ xong là lập tức về phòng đánh một giấc. Đến lúc cô tỉnh lại xuống tầng thì lại thấy được cảnh công chúa chơi với chó như lúc ở khách sạn tại Điệp Diệp: Cố Từ ngồi trên sô pha, Lang ngồi bên cạnh chân anh, nghe theo mệnh lệnh của anh.

Cô tự pha một tách trà dưỡng sinh cho mình, đi đến bên cạnh, trầm trồ: "Cố Từ, cậu hợp với nghề giáo lắm đấy." Nói đoạn, cô ngồi xuống, chỉ chỉ chú chó chăn cừu, "Cậu không chỉ kèm cặp tớ mà ngày nào cũng dạy Lang nữa."

Cố Từ ừ một tiếng: "Dạy nó thì dễ, còn dạy cậu..." Anh dừng một chút, hẳn là nhớ lại trận chiến hồi sáng, nói tiếp, "Tôi cũng không chắc mình có hợp hay không."

"..." Nhan Lộ Thanh vừa mới tỉnh ngủ đã bị cà khịa nên không suy nghĩ gì, đốp chát lại ngay: "Nhưng tớ đâu có học cái này? Nếu cậu dạy tớ như thế, đương nhiên tớ cũng sẽ..."

Cố Từ quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang trợn mắt với mình.

Dù đôi mắt đã mở to ra, nhưng dáng vẻ đầu bù tóc rối ngái ngủ của cô vẫn khiến người khác cảm thấy đáng yêu.

Nhan Lộ Thanh vừa dứt lời đã loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn. Đến khi cô nói xong hẳn rồi, Cố Từ cười lên.

Trước kia cô bày trò, Cố Từ cũng cười, nhưng đa số chỉ cười một lúc là ngưng. Nhưng lần này thì không như thế, anh cười lâu hơn hẳn.

Nhan Lộ Thanh hận rằng thời gian không thể quay trở lại.

Cô đỏ mặt nhìn Cố Từ cười. Đôi mắt đẹp đẽ của anh như được phủ thêm một tầng hơi nước, trông càng thêm bắt mắt. Và rồi, đôi mắt đó lại đối diện với cô.

"Học sinh Nhan," Tiếng cười trong giọng nói của Cố Từ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, có thể thấy tâm tình của anh hiện tại khá tốt, "Tôi không ngờ cậu nghiêm túc so đo với nó đấy."

"..."

Nhan Lộ Thanh tức giận uống một ngụm trà, sau đó mở điện thoại vào Douyin, lục tìm video quay Lang từ hồi nào, đăng lên với dòng caption:

"Hôm nay học Vật lý đại học và Kỹ thuật điện, không học được. Chết cười là, giáo viên dạy bù lại nhận ra chó học được."

Sau đó, cô nhấn vào chia sẻ.

Trước kia, vì hoạt động quá tích cực trên các video hot nên cô có một lượng lớn fan hâm mộ. Cô luôn cảm giác fan này là fan chết, nhưng không ngờ rằng video đầu tiên vừa đăng lên xong, số like và số bình luận nhanh chóng xuất hiện.

[À à, thớt không biết nó học khoa Vật lý hả? [doge]]

[Ồ, bé cún này là bạn cùng khoa đại học của tôi đó. Tôi thi lấy bằng thạc sĩ, nó ngồi trước tôi.]

[Ỏ, chó chăn cừu? Lúc nào tôi cũng muốn có một con, không có ý gì khác, chủ yếu là muốn học tập cùng nó.]

...

Nhan Lộ Thanh sa mạc lời.

Nhưng không ngờ video này lại may mắn thế nào, được chia sẻ khá nhiều, có độ hot nhất định. Cô đăng bình luận có thể thăng cấp cho nên đăng video cũng thế. Do đó, tuy bực nhưng cô vẫn quyết định tạm thời không xóa.

Sự thật chứng minh, Nhan Lộ Thanh liều mạng trong buổi sáng đầu tiên là có ích.

Trưa hôm đó, Cố Từ không chấp nhận nổi, vừa cà khịa cô vừa tận tâm tận lực chỉ dẫn cho cô, cô bắt đầu có dấu hiệu hiểu mấy bài học tà giáo này. Sang ngày hôm sau, rốt cuộc cũng có thể nghe giảng từ đầu đến cuối, không cần nói một chút rồi dừng một chút nữa.

Ngày đầu tiên là "Vô Tự Thiên Thư", ngày hôm sau là "Hữu Tự Thiên Thư", sang ngày ba ngày bốn là "Có thể đọc sách."

Tuy từ "Có thể đọc sách" lên đến "Có thể hiểu sách" còn một khoảng cách, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy với tiến độ thế này, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nghỉ giữa giờ hôm nay, Nhan Lộ Thanh rốt cuộc cũng để ý rằng mình đã quên béng luôn chuyện của Cố Từ.

"À phải rồi, thầy Cố này," Mấy hôm liên tiếp, cô thay đổi xưng hô với Cố Từ xoành xoạch, "Tớ quên hỏi cậu học ngành gì rồi."

"Cậu không biết?" Thầy Cố nào đó cong mắt, "Chúng ta sớm chiều sống chung, hiện giờ cậu mới nhớ hỏi cũng không dễ dàng gì."

"..."

Đang ghét bỏ cô hỏi quá muộn đúng không.

Nhan Lộ Thanh ủ rũ giải thích, "Học nhiều nên lag, học nhiều nên lag... Dạo này tớ mất ăn mất ngủ thế nào cậu cũng không phải không biết mà."

Cố Từ không nói, đưa tay ra gõ gõ tài liệu vật lý trên bàn.

Nhan Lộ Thanh khiếp sợ nhìn anh: "... Đùa à? Vật lý?!"

Dạo này Vật lý bón hành cho cô quá nhiều, đến nỗi cô phải sai Đại Hắc đi mua thuốc mọc tóc. Cho nên, phản ứng đầu tiên của cô là: Học ngành này có còn là người không?

Và phản ứng thứ hai: ... Bảo sao Cố Từ giỏi như thế.

"Vì sao cậu học Vật lý?" Nhan Lộ Thanh đọc nhiều tiểu thuyết, những người kiểu như Cố Từ đa số đều học quản trị kinh doanh các kiểu, nếu không thì cũng phải học IT, nên rất bất ngờ với lựa chọn của Cố Từ, "Chẳng lẽ... ước mơ của cậu hồi nhỏ là trở thành nhà khoa học?"

"..." Cố Từ nhìn cô, một lời khó nói hết, "Không phải."

"Vì sở thích?"

"Chưa đến mức thích." Anh ngả người ra sau ghế, nói, "Tại tôi có do dự học mấy ngành."

Nhan Lộ Thanh hứng thú: "Mấy ngành nào thế?"

"Vật lý, toán học, thiên văn."

Nhan Lộ Thanh: "..." Vừa nghe đã thấy bản thân không xứng.

"Rồi sao cuối cùng lại chọn Vật lý?"

"Bốc thăm trúng."

"..." Đây là thế giới của boss đấy à.

Nhan Lộ Thanh không vì mình học Văn mà cảm thấy thế này thế kia. Văn vốn dĩ là sở trường của cô, là sở thích của cô, không cần phải so đo cao thấp với ai. Nhưng cô thật sự rất ngưỡng mộ những người học giỏi ngành mình không học được.

Vào thời khắc này, cô đột nhiên cảm thấy Makka Pakka nói đúng, Cố Từ có lẽ chỉ đơn giản là có chỉ số IQ cao.

Vì đả kích này mà trong phòng trầm mặc một lúc.

Không bao lâu sau, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó. Cô cười hì hì nhìn Cố Từ, giọng điệu rất thiếu đánh: "Ồ, thầy Cố, tớ còn tưởng cậu thích tâm lý học cơ."

Cố Từ dùng mắt gửi cho cô một dấu chấm hỏi.

"Thì cậu thích đọc "Tâm lý của biến thái" thế còn gì, còn thích đến mức đọc không buông tay nổi." Nhan Lộ Thanh chớp chớp mắt nhìn anh, "Cậu nói có đúng không?"

Trong lòng cô hét lên vui sướng. Này thì suốt ngày khịa người ta này! Này thì suốt ngày đọc cuốn đó trước mặt người ta này!

Nhưng sung sướng chưa được mười giây thì Cố Từ bắt lấy lời cô: "Đúng là có hứng thú thật."

Sau đó, anh mỉm cười, "Nhưng so với tâm lý học, học một ngành khiến người khác kính nể và khiếp sợ vẫn sảng khoái hơn nhiều." Cố Từ nháy mắt với cô, "Cậu nói có đúng không?"

Nhan Lộ Thanh ngày nào cũng gào tám trăm lần "Vật lý đáng sợ nhất thế giới": "..."

Ai cần mày thách ảnh chứ? Tự vả rồi đấy thấy chưa.

-

Vì cô quá trầm mê trong học tập, lúc nghỉ trưa, Makka Pakka chủ động online nói chuyện với cô, "Maria, dạo này cô không có thăng cấp đâu đó. Tin tôi đi, bàn tay vàng thăng cấp xài tốt cực kỳ!"

"À..." Nhan Lộ Thanh nhớ lại, trừ mấy hôm trước đăng video về Lang, đúng là cô không mở Douyin lên tí nào, không thăng cấp được.

Nhưng cô đang dần quen với cuộc sống không có mấy thứ như hệ thống thế này, cứ như thể cô chỉ đơn giản là học bù với một anh gia sư đẹp trai dịu dàng độc mồm vậy. Có đôi khi, đã quen với một cái gì đó rồi thì nguyên nhân gây ra nó không còn quan trọng nữa.

Sự xuất hiện của Makka Pakka khiến cô tỉnh lại.

Nhan Lộ Thanh đáp ứng sẽ thăng cấp, Makka Pakka offline.

Sau đó, cô nhớ ra lâu rồi mình không để ý đến nam nữ chính nguyên tác, lo rằng mình sẽ bị đôi chim câu này liên lụy, lập tức mở WeChat lên theo dõi tiến triển giữa Khương Bạch Sơ và Tề Nghiên Xuyên.

Cô nhấn bừa vào mấy bong bóng trong khung thoại của Khương Bạch Sơ, cả chữ và hình cùng xuất hiện, mang theo những chuyện xảy ra giữa hoa hồng nhỏ và cây tùng nhỏ.

Nào là lúc đại hội thể thao, Khương Bạch Sơ không cẩn thận bị trẹo chân, Tề Nghiên Xuyên bế lên phòng y tế; nào là hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, trang phục biểu diễn của Khương Bạch Sơ bị ác ý cắt mất, Tề Nghiên Xuyên nhảy vào cứu cánh; nào là Khương Bạch Sơ được người khác thổ lộ, Tề Nghiên Xuyên gặp được, nói móc mỉa; Khương Bạch Sơ không chịu nổi, tìm đến tận cửa cãi nhau, rồi Tề Nghiên Xuyên ép người ta vào tường, hỏi, mẹ kiếp, rốt cuộc cậu có chấp nhận không?

...

Có thể xác nhận hiện tại cô không gặp nguy hiểm.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Đọc truyện chữ Full