TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Chương 76

Edit: Tiểu Liên Hoa

Beta: Cy



Nhan Lộ Thanh mở to mắt, mặc dù vừa mới nói lời ân ái, nhưng vẫn không chút kiêng dè nhìn người trước mặt.

Cô bây giờ khác rất nhiều so với cô trước đây – người uống một ly đã gục. Sau khi uống xong mấy ly cô vẫn có thể nói chuyện làm việc như thường, đến đi bộ mà cô vẫn có thể đi thẳng, chỉ là trạng thái tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều so với lúc chưa uống rượu. Lúc tỉnh táo thì cô tuyệt đối không thể thẳng thắn nói lời ân ái như vừa rồi, cùng lắm chỉ có thể nói đùa trong lòng, nhưng bây giờ có thể nói ra mà không áp lực.

Nhìn nhau trong chốc lát, cô phát hiện Cố Từ cũng đang yên lặng nhìn mình. Đôi mắt anh quá tối, chỉ nhìn như vậy thì hoàn toàn đoán không ra anh đang suy nghĩ gì.

Nhan Lộ Thanh dứt khoát xoay người lại, hóa ra cô ngồi trên đùi và đưa lưng về phía anh, bây giờ thành mặt đối mặt ngồi trên đùi anh.

“Tại sao anh không nói chuyện?”

Cố Từ đưa tay ra ôm lấy cô, tay tùy ý đặt ở phía sau eo cô, có lẽ vì sợ cô không cẩn thận ngã ra sau.

Anh nói: “Đang nghĩ về tên WeChat của anh.”

Nhan Lộ Thanh chớp mắt: “Tên WeChat của anh thì sao? Nghe hay mà.”

“Ừ.” Cố Từ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc: “Rất hay.”

“Quả thực nó hoàn toàn phù hợp với mạch não của em.” Nhan Lộ Thanh rung đùi đắc ý đánh giá: “Nếu như em gọi anh bằng tên này, em chắc chắn cũng sẽ tự đặt tên Wechat này cho em.”

Nói xong cô cầm hai quả táo trong tay, quan sát một lát: “Cái này làm sao bây giờ? Chữ đều đã khắc rồi, anh có thể ăn hết cả hai không?” 

Cố Từ đột nhiên dừng lại, sau đó anh bật cười: “Anh tự ăn chính mình à?”

“…Đúng đó.” Nhan Lộ Thanh phản ứng lại: “Hình như không đúng lắm.”

Vừa vặn mấy tiếng trước cô cũng không ăn quá no, cơm tối ăn xong bây giờ đã tiêu hóa gần hết rồi, vì thế cô vừa ngâm nga khắc từng quả, lại ngâm nga mà ăn hết. Cố Từ còn giúp cô chia sẻ một nửa, mặt không khắc chữ thì anh ăn, còn mặt khắc chữ thì cô ăn.

Đại Hắc là ngôi sao của buổi sinh nhật nên uống nhiều nhất, Tiểu Hắc mặc kệ sinh nhật ai, luôn là người đầu tiên ngã xuống, dù sao cũng không ai quản bọn họ. Dì Disney không kéo được hai anh chàng to xác, vì thế bọn họ liền nằm ngủ say trên ghế dài.

Ăn xong “Từ Từ” thì Nhan Lộ Thanh rất vui vẻ, lại nảy sinh ý định uống rượu, vì vậy là lại nhõng nhẽo đòi hỏi uống thêm hai ly.

Ai ngờ, lúc trước cô coi như tỉnh táo, uống xong hai ly này lập tức trạng thái liền thay đổi, Nhan Lộ Thanh hoàn toàn uống say, sự tỉnh táo ban đầu của cô không còn nữa. Người cô mềm nhũn dựa vào người Cố Từ, bắt đầu nói nhảm, cơ bản là nghĩ đến đâu nói đến đó.

Cô trở nên rất xúc động, nửa đoạn trước còn vui vẻ ầm ầm, nửa sau lại vô cùng đau buồn. Khi Cố Từ ôm cô ra khỏi phòng ăn, lúc chuẩn bị trở về phòng thì cô mới dứt ra khỏi cảm xúc trước đó.

Cố Từ cảm thấy chỗ đầu cô dựa vào có hơi ẩm ướt.

Anh dừng lại và nghiêng đầu nhìn, nước mắt Nhan Lộ Thanh đã chảy đầy mặt.

“…”

Đôi mắt cún con đáng yêu lanh lợi của cô lúc này ươn ướt, nước mắt rơi lã chã, giọng nói có chút run rẩy: “Tại sao cho tới bây giờ anh cũng không bao giờ hỏi?”

Cố Từ rủ mắt xuống nhìn cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng mang theo an ủi: “Hỏi gì?”

“Em nói em xuyên qua tới đây, tất cả mọi thứ ở đây đều là những gì em nhìn thấy trong một quyển sách…” Nhan Lộ Thanh sụt sịt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tại sao anh chưa bao giờ hỏi em về cái kết của anh vậy?”

Vào phòng, Cố Từ đặt cô lên giường. Bởi vì Nhan Lộ Thanh cứ ôm lấy cánh tay anh không buông nên anh thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.

“Bởi vì em không cho phép anh hỏi.” Anh mỉm cười: “Em quên những gì mình từng nói rồi à?”

Nhan Lộ Thanh mơ hồ nhớ lại, dường như quả thực lúc vừa ngả bài thì cô đã cảnh cáo Cố Từ không nên hỏi điều này nữa, cô sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì.

Cô bĩu môi: “…Vừa rồi đột nhiên em nghĩ đến thì lại thấy thật sự tức giận và khó chịu.” Bộ não của cô bây giờ đang quay chậm và vốn từ vựng cũng không tốt. Cô chỉ khóc và lặp đi lặp lại như trút giận: “Mỗi lần nghĩ lại, em đều cảm thấy thật khó chịu, thật sự khó chịu chết đi được.”

Bởi vì chắc chắn mình sẽ uống rượu, cho nên Nhan Lộ Thanh đã tắm rửa rồi thay đồ ngủ trước bữa cơm tối. Cố Từ lại đưa cô đi vào phòng tắm, một tay ổn định cô ngồi bên cạnh bồn rửa tay, tay kia lau mặt và đánh răng cho cô.

Trong miệng cô đều là kem đánh răng, dù chỉ ậm ừ cũng phải nói liên tục các câu như “tức chết em” và “vì sao lại như vậy” mãi.

Sau khi Nhan Lộ Thanh được đánh răng xong, cô lại ở trên bồn rửa tay nhìn anh rửa mặt. Sau khi cả hai đã xong xuôi, Cố Từ lại đưa cô trở lại giường.

Nghe những lời cứ lặp đi lặp lại như máy móc trong miệng cô, anh đột nhiên hỏi: “Sao lúc đó em không cho phép anh hỏi?”

Đôi mắt đang khóc của Nhan Lộ Thanh hơi đau, cô đảo mắt nói: “Bởi vì em không muốn anh biết.”

Cô lôi cánh tay Cố Từ kéo anh vào trong chăn, sau đó nhấn mạnh: “Sẽ không ai muốn biết cái kết như vậy. Em vừa rồi không biết vì sao… hức… không biết vì cái gì, đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, mỗi lần nghĩ cũng có thể làm em tức chết, em…”

Bây giờ năng lực suy diễn của Nhan Lộ Thanh quá mạnh, bởi vì trước mặt có Cố Từ, thậm chí cô đã mô phỏng ra cảnh anh nằm một mình trên mặt đất, yên lặng mất đi hô hấp như miêu tả trong sách, thì cô lại không kiềm được bắt đầu rơi từng giọt nước mắt.

Cố Từ vừa nghe cô nói, vừa lau nước mắt cho cô. Đợi cô dứt khỏi cảm xúc này, khi cô gần như không còn muốn trút ra và dục vọng, cảm xúc cũng dần dần bình phục thì buồn ngủ cũng theo đó mà dâng lên.

Hai mắt Nhan Lộ Thanh nửa mở nửa nhắm, trước mắt vẫn là đường nét Cố Từ, cô nhìn thấy môi anh mở ra khép lại: “Không sao.”

Dừng lại trong vài giây, anh nói một cách nhẹ nhàng: “Anh đã biết hết rồi.” 

Trong đầu Nhan Lộ Thanh lập tức tỉnh táo.

Ngay sau đó lại bởi vì kết quả của việc tỉnh rượu lại biến thành một đống bột nhão, cô chậm chạp hỏi: “Gì cơ?”

“Anh đã biết kết cục mà em nói rồi.” Cố Từ lặp lại một lần nữa, giọng nói của anh đặc biệt nhẹ nhàng trong căn phòng yên tĩnh: “Nhưng điều đó đối với anh không quan trọng.”

Nhan Lộ Thanh tiêu hóa ý tứ của hai câu nói này của anh, cả rượu cũng đã bay hơi vài phần,cô trợn tròn mắt: “Anh… làm sao anh biết?”

Một khoảng yên tĩnh.

Cố Từ bình tĩnh nói: “Bởi vì anh đã từng trải qua rồi.”

“!” Đôi mắt của cô trợn to hơn nữa.

Không biết có phải biểu hiện và giọng điệu của anh quá mức bình thường không, nói về loại chuyện này giống như nói “tôi đã uống quá nhiều” rồi vậy, Nhan Lộ Thanh không hiểu sao hơi bị lây nhiễm, cô há miệng, nhưng lại không nói ra được câu gì.

Cố Từ nằm xuống bên cô, ôm cô và vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.

“Thật ra cũng không tệ như em nghĩ, là do anh tự chọn.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, kết hợp với động tác khiến anh có ma lực đưa mọi người vào giấc ngủ trong nửa phút: “Đối với anh mà nói, đó chỉ là một kết cục không có em.”

Đại não của Nhan Lộ Thanh tự nhủ mình không thể ngủ, nhưng mí mắt lại đánh nhau, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng nói của anh vào phút chót:

“Cho nên lần này, em phải luôn ở đó.”

*

Đêm hôm trước, Nhan Lộ Thanh không chống lại được rượu bia cuối cùng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm mở mắt ra, cô vẫn nhớ cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ.

Cố Từ nói anh đã biết hết rồi.

Cố Từ nói bởi vì anh đã từng trải qua.

Cố Từ nói, đó là do tự anh chọn.

Hàng nghìn từ ghép lại thành một câu.

Anh đã trùng sinh!!!

Khi Nhan Lộ Thanh tỉnh lại, không có ai ở bên cạnh, sau khi kết hợp lại những câu này trong đầu, cô lập tức ngồi dậy như một con cá chép nhảy khỏi mặt nước, đầu óc choáng váng vì ngồi dậy quá nhanh.

Cô bắt đầu nhớ lại từng chút một từ đầu đến giờ, Cố Từ chưa từng có một chút gì gọi là đáng nghi ngờ.

Điều nghi ngờ duy nhất là anh quá mạnh. Mạnh đến mức khi cô và Makka Pakka buôn chuyện về sự tích của các Boss, đã tự hỏi liệu anh có phải là một thành viên trong số đó hay không. Nhưng Makka Pakka đã phủ nhận điều đó, nói rằng anh đã tự mình chọn kết cục, cô không nên bị ám ảnh bởi nó nữa.

Tối hôm qua anh cũng không nói anh ám ảnh nó, chỉ nói là do anh tự chọn… Còn nói một ít lời khiến cô đỏ mặt tim đập.

Có phải Makka Pakka lại một lần nữa không xứng với danh hiệu số một rồi không? Học hành không tới nơi tới chốn, căn bản có thể không có ám ảnh gì?

Nhan Lộ Thanh đang suy nghĩ thì điện thoại dưới gối rung lên.

Cô lấy ra, là Cố Từ gửi tin nhắn.

[Công chúa đang bỏ trốn: Thức dậy thì gọi điện thoại cho anh.]

“…” Anh rất biết nắm bắt thời gian.

Nhan Lộ Thanh còn chưa nghĩ kỹ gọi điện thoại thì câu đầu tiên muốn nói là gì, nhưng lại không muốn đã đọc mà thờ ơ không trả lời anh, cho nên trước tiên trả lời một dấu chấm châu.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn:.]

Sau đó màn hình lập tức bật lên giao diện “Công chúa đang bỏ trốn” mời cô gọi video.

Trong lòng Nhan Lộ Thanh nghĩ trước hết không nên nghe, nhưng ngón tay lại rất thành thật chọc vào nút trả lời màu xanh lá cây.

Cố Từ đang đẩy một cánh cửa giống như phòng họp, từ bên trong đi ra.

Hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, còn thắt cà vạt màu xanh sẫm, lúc giơ tay lên theo thói quen nới lỏng cà vạt, ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với màu cà vạt. Nhan Lộ Thanh lập tức theo phản xạ có điều kiện nuốt nước miếng.

Cố Từ đi ra xa khỏi phòng một chút, tùy ý dựa vào hành lang nhìn cô: “Em dậy bao lâu rồi?”

“Mới đây thôi…” Nhan Lộ Thanh ăn ngay nói thật: “Vài phút trước khi anh gửi tin nhắn.”

Anh nói “Ừ”, sau đó dường như nhìn cô qua máy quay một lúc, híp mắt nói: “Sao lại có biểu cảm này?”

“Em á?” Nhan Lộ Thanh sửng sốt một chút: “Biểu cảm của em thì sao?” 

Cố Từ: “Giống như biểu cảm vừa nhìn thấy liệt tổ liệt tông của em vậy.”

“…”

Nhan Lộ Thanh lập tức lộ bộ mặt thật: “Gì chứ! Còn không phải do tối hôm qua anh nói ra chuyện khiến người ta vô cùng ngạc nhiên đó à!”

Cố Từ mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ồ… Xem ra lần này chuyện không nhỏ nhỉ?”

“…”

Thật biết cà khịa! Nhan Lộ Thanh oán giận trừng mắt nhìn anh.

Nhưng sau vài câu nói chuyện như vậy, mùi vị nói chuyện quen thuộc của anh lập tức khiến tinh thần người khác đều thả lỏng.

Nhan Lộ Thanh buồn bực nói sự thật: “Vừa rồi em đang suy nghĩ về mấy ngày đầu chúng ta gặp nhau.”

“Ừ.”

“Chính là khi… em muốn diễn tiết mục bạn thân với anh.” Cô dừng lại, gần như khó có thể mở miệng nói: “Không phải anh…”

Cố Từ tiếp lời cô: “Ừ, anh đều biết hết.”

“…”

Cô ngẩn người một lúc, nghĩ tới nhiều chi tiết nhỏ, ví dụ như trên đường đến biệt thự của nhà họ Kim, mấy người họ đã thảo luận về bộ phim trùng sinh của nữ phụ độc ác, câu nói của Cố Từ lúc đó “Nữ phụ diễn rất tốt”.

Cô cũng vỗ đùi và nói “tôi cũng nghĩ như vậy”.

Nhan Lộ Thanh không còn sức lực để kêu cứu nữa.

Khi cô đang bối rối, Cố Từ lại nói ở đầu dây bên kia: “Nhưng chỉ trong thời gian ngắn.” Trong lời nói của anh mang theo ý vỗ về: “Không phải anh đã nói rằng anh đã đoán được bí mật nhỏ của em từ lâu rồi à?”

“…”

Lại còn bí mật nhỏ.

Bí mật nhỏ cái rắm ấy!

Thật ra bí mật nhỏ dễ dàng bị đoán ra cũng rất xấu hổ, tự cho rằng diễn rất tốt trước mặt người trùng sinh cũng rất xấu hổ. Nhưng khi anh dùng sự xấu hổ để giải thích thì thật ra chuyện kia cũng không xấu hổ như vậy. Nhan Lộ Thanh vậy mà thật sự được an ủi một phần nào.

Nhưng cô cảm thấy chuyện này vẫn cần thời gian để hoàn toàn lành lại. Nhan Lộ Thanh thở dài: “Được rồi.”

Cô chưa kịp nói gì nữa, Cố Từ lại ở bên kia đột nhiên nói: “Anh thích em.”

“…?”

Làm gì vậy?

Nhan Lộ Thanh choáng váng trước lời tỏ tình đột ngột của anh.

Sắc mặt hôm nay của Cố Từ rất đẹp, màu môi hơi đỏ, lúc mở miệng nói chuyện đặc biệt quyến rũ người khác.

Cô trừng to mắt nhìn khuôn mặt của đại mỹ nhân đang mỉm cười, nhìn anh hết sức thản nhiên nói với mình: “Thích lúc em diễn, lúc em không diễn thì anh vẫn thích.”

“…”

Được rồi, không cần thời gian để chữa trị nữa, Nhan Lộ Thanh đã khỏi hẳn.

Anh thật sự biết cách dỗ người khác ghê.

Công chúa nước Măng biết cách cà khịa người khác nhất, một khi đã có tâm nói lời ân ái thì đến thần tiên cũng không chống đỡ nổi. Đánh thẳng vào hồng tâm, một câu giải quyết tất cả.

Cuối cùng có người mở cửa phòng họp gọi Cố Từ đi, Nhan Lộ Thanh cúp điện thoại xong mặt còn đỏ bừng, đi rửa mặt xong mới khôi phục bình thường.

Có thể coi như trong lòng đã hoàn toàn vượt qua được rào cản này.

Bởi vì trước đó đã trò chuyện rất nhiều lần về đề tài gọi là Boss trùng sinh với Makka Pakka, cô gần như vừa mới bình tĩnh lại thì đã lập tức ra khỏi phòng tìm Makka Pakka.

Quả nhiên, tin tức Cố Từ là người trùng sinh đã khiến Makka Pakka khiếp sợ cả trăm năm.

“Cái gì?”

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Maria! Nói những lời bẩn thỉu sẽ bị khấu trừ tiền nhưng tôi không thể kiềm chế được, phải làm sao đây! Đm!!! Hóa ra là anh ấy!!!”

“Tôi sắp bước lên đỉnh cao của cuộc đời mình à? Tôi sẽ được thăng chức và tăng lương sao? Mẹ nó! Trong sách giáo khoa chả dạy cái này, tổng cộng cũng không có được mấy Boss trùng sinh, tôi đều là nghe các đàn anh đàn chị nói, các đàn anh đàn chị cũng đều là nghe các tiền bối trước kia nói, vì sao lại bị tôi gặp phải chứ?!”

Cũng bởi vì quá kích động, cho tới nay giọng nói trong trẻo đáng yêu mà Nhan Lộ Thanh đã cài đặt muốn nghe cũng không nhịn được nữa, Makka Pakka lộ ra giọng thật của mình, là giọng của một cô bé loli, phối hợp với những lời này nghe vô cùng đáng yêu.

Nhan Lộ Thanh vừa nghe vừa cười, vừa không nhịn được mà ghét bỏ: “Mày thật sự học hành không đến nơi đến chốn, suy nghĩ nghi ngờ lúc trước của tao là bị mày vứt đi đó!”

Buổi chiều Cố Từ về đến nhà liền nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang ngồi trên thảm trước ghế sô pha, bên cạnh là Sói đang vẫy đuôi giữa một đống chữ số và còn có một người máy bên cạnh nữa.

Tất cả mọi thứ đều giống lúc trước, nhưng trong khoảnh khắc anh đi tới bên cạnh Nhan Lộ Thanh, người máy vô dụng ngày thường được ân cần hỏi thăm đột nhiên khuỵu xuống, từ dùng “chân” trượt đi đã biến thành dùng “đầu gối” trượt đi, dùng một loại tư thế kỳ lạ nhưng lại buồn cười quỳ trên mặt đất để di chuyển về phía trước.

Nhan Lộ Thanh thấy thế liền bật cười.

Cố Từ lịch sự nhắc nhở: “Có hành đại lễ đi chăng nữa thì tao cũng phải nghiêm khắc dạy bảo mày thôi.”

Makka Pakka lắc đầu: “Đây không phải hành đại lễ.” Nó đối diện với mật mã của sự giàu có trên bước đường đi tới đỉnh cao trong cuộc sống của bản thân rồi nói: “Ngài không hiểu đâu, đây là việc tôi phải làm.”

“…”

Anh đi thay quần áo trước, sau đó ngồi bên cạnh Nhan Lộ Thanh, tầm mắt lại quét xuống chữ số dưới đất.

Chính giữa được xếp một số “2”.

Điện thoại đúng lúc thông báo một tin nhắn từ Wechat, Cố Từ nhìn lướt qua, khóe miệng hơi trầm xuống.

Lúc trước không hiểu sao tìm được hồ sơ xăm mình của mình, nhưng không có nội dung, sau đó căn cứ vào một tờ hóa đơn, cửa hiệu xăm đã chuyển đi từ lâu, tốn thời gian lâu như vậy mới tìm được thợ xăm lúc đó, cũng tìm được nội dung xăm của anh.

Không liên quan gì đến suy đoán của anh.

Đó là một dòng địa chỉ.

Anh xăm một dòng địa chỉ mà dù có tìm kiếm trên thế giới này thế nào đi chăng nữa, cũng không hề tồn tại.

Số 18-2-401 tiểu khu Lâm Cảnh thành phố Hoài Du.

*

Vì biết tin này, Makka Pakka kích động đến nỗi nó từ bên trong cơ thể người máy đã quay trở lại vị trí cũ, nói rằng phải đi hỏi gì đó, đại khái có thể sẽ có ích cho sự việc chưa biết sắp tới.

Nó nói: “Hỏi nhiều ngày như vậy, ký ức không thể lấy lại ngay được, nhưng có thể có những cách khác để biết trước.”

Ngay từ đầu khi Nhan Lộ Thanh biết đến việc đếm ngược thì cô không hoảng sợ lắm, không chỉ bởi vì cô gan lớn, mà là cô cảm thấy dù sao hệ thống chó má này cũng không thể rút lại được. Mặc kệ có trừng phạt gì, hai lần trước gần như liên lụy đến mạng người đều vượt qua được, lần này chắc chắc chắn cũng có thể được.

Nhưng đến ngày cuối cùng, cô cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.

Buổi sáng ăn cơm xong, Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha kề tai Cố Từ nói nhỏ: “Anh nói xem, lần trừng phạt này có phải là đột nhiên làm biến mất căn phòng này, giống như lúc đang đi rồi khiến em rơi xuống sườn núi vậy, sau đó để cho hai chúng ta rơi xuống mật thất gì đó không?”

Cố Từ nhìn ra tâm trạng của cô, cũng cảm thấy trạng thái của cô thích hợp tìm chút việc để làm hơn, nên anh phối hợp gật đầu: “Cũng có khả năng.” 

Vậy chúng ta phải đóng gói ít đồ ăn thức uống gì đó mới được! Nhan Lộ Thanh lập tức kéo anh trở về phòng, tìm ra vali có thể đựng được nhiều đồ nhất, vừa đựng đồ vừa nói thầm: “Nếu tham khảo lần trước, chắc sẽ không quá lâu, đựng một túi hẳn là đủ rồi.”

“Nhưng mà…” Cô lại không khỏi lo lắng: “Nếu chúng ta ở chỗ này lại đột nhiên biến mất, Đại Hắc và Tiểu Hắc đi kiểm tra camera, có khiến bọn họ phát bệnh tâm thần ngay tại chỗ luôn không?”

“…”

Lúc nào cũng không quên đứa con trai ngốc.

Cố Từ đứng lên, xách túi trước đây cô dùng để bỏ trốn ở một bên lên, kéo ra rồi nói: “Vậy đến nhà anh.”

Những thứ mà Nhan Lộ Thanh đóng gói đều là đồ mặc, đồ dùng, đồ ăn thức uống. Người máy là sản phẩm tưởng tượng, Nhan Lộ Thanh thấy nó biến mất rồi lại thấy nó đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là do tự Makka Pakka khống chế, cho nên muốn tìm nó thì chắc chắc chắn có thể tìm trực tiếp.

Vì thế buổi trưa ăn cơm xong, hai người lại lần nữa xách đồ rồi xuất hiện ở cửa biệt thự, dáng vẻ muốn đi xa.

Đại Hắc và Tiểu Hắc ngạc nhiên nhìn hai người.

Nhan Lộ Thanh vốn dĩ muốn nói đây là lần thứ hai bỏ trốn, nhưng cảm thấy lý do này sẽ bị người nhà họ Nhan tra hỏi, vì vậy cô đổi một lý do thoái thác khác: “Là thế này, tôi muốn đi làm tình nguyện viên ở bên ngoài… Ừm, chính là loại hoạt động tình nguyện thực hiện ý nghĩa cuộc sống, cụ thể cũng không biết bao lâu, tóm lại hai người cứ ở nhà trông nhà. À đúng rồi, tín hiệu điện thoại bên kia không tốt, nếu anh cả của tôi hỏi thì cứ nói cho anh ta biết như vậy.”

Bọn họ gật đầu, dáng vẻ như tin như không: “…Ồ.”

Nhan Lộ Thanh nhìn Đại Hắc và Sói có chỉ số IQ cao hơn đứa con ngốc lần cuối cùng rồi cùng Cố Từ lên xe.

Sau khi đến nhà của Cố Từ một lúc, vẫn chưa lên tầng thì Nhan Lộ Thanh đã nghe thấy âm thanh điện tử quen thuộc, người máy vừa vặn xuất hiện ở cổng. 

Makka Pakka đã biến mất hơn mười mấy giờ rồi.

Nhan Lộ Thanh nhìn nó lao tới trước mặt mình với tốc độ gần như dịch chuyển tức thì rồi hét lớn: “Maria!”

Cố Từ cũng nhìn theo. 

Makka Pakka: “Đã tìm ra cách rồi!”

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm ký ức, kháng cáo, khiếu nại, nhưng trong thời gian ngắn gần như không thể nào lấy lại ký ức được. Hơn nữa tôi cũng không nhìn thấy hình phạt của Maria là gì, bởi vì tôi là nhân viên tầng dưới cùng, quyền hạn không đủ, nhưng anh ấy không giống vậy…”

Makka Pakka dừng lại, quay sang Cố Từ: “Tôi và đàn chị của tôi đi hỏi một tiền bối trước kia từng đi theo Boss trùng sinh, anh ta không nói rõ ràng, nhưng chúng tôi suy đoán rằng nếu như tôi tạm thời liên kết với anh, như vậy anh có thể thông qua thông đạo này để đi ngược lại chỗ chúng tôi.”

“Nếu như anh đi, tôi đoán tất cả những thứ tôi không thể nhìn thì chắc chắn anh đều có thể nhìn thấy hết!” Đôi mắt của người máy phát sáng ánh sáng màu xanh lá cây: “Dù sao cũng là lỗi mà!”

“…”

Nhan Lộ Thanh tuyệt đối không ngờ giải pháp cuối cùng lại là cái này.

Lại hỏi Makka Pakka một vài chi tiết khác, nói tóm lại, nếu nó liên kết với Cố Từ, Cố Từ có thể thông qua một thông đạo nào đó của nó, trực tiếp đi ngược lại vào cái gọi là tổng bộ, cũng bởi vì thân phận cực kỳ đặc biệt của anh.

Trong đầu cô vẫn đang nghĩ “Chuyện này cũng bất hợp lý quá rồi” thì Cố Từ đã hỏi nó: “Liên kết thế nào?”

“Tôi và Maria không thể cởi bỏ liên kết, vì vậy tôi chỉ có thể tạm thời liên kết với những người khác trong vài giờ.” Bên cạnh người máy của Makka Pakka đột nhiên xuất hiện một chiếc vòng đeo tay nho nhỏ: “Anh đeo vào là được rồi.”

“…?” Nhan Lộ nhanh chóng quay đầu lại, giữ chặt Cố Từ: “Này, anh đừng quyết định nhanh như vậy chứ.”

Cố Từ đã đeo vòng tay kia vào, trên vòng sáng lên một vòng ánh sáng xanh dương, thoáng qua liền biến mất.

Anh khẽ đảo cổ tay, ngước mắt nhìn Nhan Lộ Thanh, lông mày như cười nhưng lại lộ vẻ lạnh lùng, trên người toát ra khí chất hoàn toàn khác với thường ngày: “Không chỉ riêng gì lần này, anh thấy nó không vừa mắt đã lâu rồi.”

Makka Pakka nâng móng vuốt lên, dùng tư thế nói thì thầm tiến đến bên tai Nhan Lộ Thanh: “Tất cả Boss trùng sinh đều dính dáng đến hệ thống, nên nó vô cùng hận bọn họ. Cho nên mặc dù Boss trùng sinh có trâu bò thế nào thì cho tới bây giờ chúng tôi cũng chưa từng học qua chuyện cụ thể, chỉ có thể nghe kể các câu chuyện xưa.”

“…”

Nhan Lộ Thanh vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng mà mày xem lúc trước trừng phạt ác độc như vậy, anh ấy đi sẽ không có nguy hiểm nào sao… Hoặc là cứ chờ là được rồi, dù sao chúng ta ở nhà, trừng phạt nghiêm trọng nhất cũng chỉ là đèn thủy tinh rơi xuống, chúng ta đến phòng an toàn không phải là xong rồi sao, cho dù thật sự quá đáng thì cũng…”

Cố Từ từ phía sau cô che miệng cô, sau đó ngón tay trượt xuống nhéo cằm cô, tự nhiên hôn cô một cái.

Makka Pakka lấy móng vuốt sắt che mắt.

Mà Nhan Lộ Thanh bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này không còn giọng điệu phản kháng nào.

Cố Từ nói: “Anh thật sự nhịn nó rất lâu rồi.”

“Còn có một ít chuyện muốn xác nhận, và…”

Ánh mắt anh tối sầm lại: “Đồ đạc muốn lấy về.”

*

Sáu giờ tối.

Nhan Lộ Thanh lo lắng ghé vào người máy bên cạnh nghe ngóng, cẩn thận hỏi bên kia: “Thế nào? Không phải là một nơi như đống đổ nát phải không?”

Tuyệt đối không ngờ một ngày mình lại để mặc Từ công chúa đi diễn phim khoa học viễn tưởng. Tất cả điều này được thực hiện trong phòng của Cố Từ, lúc này anh không có ở đây, nhưng cả hai vẫn có thể nghe thấy giọng nói của nhau thông qua Makka Pakka.

Makka Pakka dẫn đầu giải thích: “Không phải Maria! Mặc dù bây giờ tôi rất ghét tất cả các loại quy định của nó, nhưng trang trí và công nghệ của chúng tôi ở đó thực sự tuyệt vời, đâu có đổ nát đâu!”

Nhan Lộ Thanh khịt mũi, hỏi Cố Từ: “Anh có ở phòng làm việc của nó không? Có treo ảnh không? Anh có thấy Makka Pakka trông như thế nào không? Không phải là một đám người ngoài hành tinh, còn có xúc tu gì đó chứ?”

Makka Pakka uất ức: “Xúc tu gì chứ! Maria! Chúng tôi trông giống như cô vậy!”

“Ừ, thấy rồi.” Cố Từ nhàn nhã nói: “Người giúp đỡ vô dụng của em nhìn qua không quá mười lăm tuổi. Anh nghi ngờ rằng nó vô dụng là có lý do cả, chẳng hạn như khai báo sai tuổi, thuê lao động trẻ em.”

Makka Pakka ở bên cạnh tức giận đến nỗi đá chân loạn xạ.

Rõ ràng bầu không khí đang nghiêm túc, không hiểu sao đối thoại lại bắt đầu trở nên ngốc nghếch.

Nhan Lộ Thanh cười xong thì điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi hỏi: “Nơi đó trông như thế nào?”

Giọng Cố Từ mang theo một tia điện rè rè, cách vài giây, anh nói: “Cuối tháng 11 chúng ta cùng nhau xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, em còn nhớ không gian bên trong phòng làm việc trông như thế nào không?”

“Là cái xanh xanh tím tím, bao ngầu kia sao?”

“Ừ.” Cố Từ nói ngắn gọn: “Hoặc đó chỉ đơn giản là sự trùng hợp, hoặc một trong số họ sao chép ý tưởng của đối phương.”

Nhan Lộ Thanh đại khái đã hiểu.

Sau đó cô nghĩ đến gì đó, giọng nói hơi hưng phấn: “Vậy hình tượng của anh bây giờ là gì? Cũng giống như trong phim, mặc loại quần áo rất đẹp trai à?”

“Hơi giống vậy.” Bên kia dừng một chút, sau đó truyền đến giọng nói từ tính mang theo ý cười: “Em hẳn là sẽ thích.”

“…”

Bầu không khí vốn nên căng thẳng liền bị lời nói này của anh làm cho trở nên mập mờ.

Nhan Lộ Thanh đã bắt đầu cong khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, Makka Pakka thật sự không nhìn nổi nữa, nó cắt đứt bầu không khí bong bóng màu hồng không thích hợp của hai người, tích cực phối hợp nói: “Boss, để tôi chỉ đường cho anh đi, bởi vì anh dùng thông đạo của tôi, tôi có thể tương đối thuận tiện mà…”

“Không cần đâu.”

Bên kia truyền đến ba chữ lạnh nhạt cắt ngang giọng nói của nó.

Cố Từ nhìn tất cả xung quanh, trong đầu cũng không hiện ra ký ức vốn có, nhưng giống như có loại trực giác khó hiểu, dẫn anh đi thẳng về nơi muốn đến.

Qua một lúc, dẫn đến rất nhiều người xem, đại khái đã nắm rõ cấu tạo nơi này, Cố Từ mỉm cười với Nhan Lộ Thanh: “Hai người hình dung không sai, đúng là lỗi.”

Tổng thể nơi này nếu như giống một cái máy tính, vậy anh giống như là lỗi không cách nào giải quyết, quang minh chính đại đi lại trong một hệ thống hoàn chỉnh, chẳng qua mọi người cũng không muốn giải quyết anh, đều là trạng thái đến xem náo nhiệt.

Anh bước ra từ cái gọi là “Văn phòng”, rồi đi đến một lối đi bộ với kính trong suốt xung quanh.

Giống như người giúp đỡ vô dụng của chủ nhà Nhan nói, những người đeo khẩu trang hoặc mũ bảo hiểm gắn kính ở đây nhìn thấy anh đều hết sức kinh ngạc, có người muốn tới gần hỏi thăm, lại phảng phất như bị gì đó ngăn cản. Sau đó ánh mắt đám người kia càng trở nên khiếp sợ, giống như là không dám tin, lại giống như cuồng nhiệt.

Quả thực là bản sao của người giúp đỡ vô dụng kia.

Ngoài ra, Cố Từ còn cảm nhận được mỗi khi anh thuận lợi đi qua một cánh cửa thì nơi nào đó sẽ truyền đến một luồng phản ứng cực kỳ khó chịu, sự có mặt của anh khiến người nào đó vô cùng đau khổ.

Giọng nói của Nhan Lộ Thanh vẫn từ trong đầu truyền đến, mà anh cũng không cần nói chuyện, bên kia cô có thể nghe được giọng nói của anh.

Cách nói chuyện này tương tự như lúc trước anh lười mở miệng thì gửi tin nhắn trên Wechat cho cô.

Cô hỏi: “Anh có thấy hệ thống chó má đó không? Thứ đó là người hay quỷ thế?”

Tay sai của cô ở một bên líu ríu: “Cũng là con người, là con người! Maria, chúng tôi thực sự không có xúc tu và không phải quỷ!”

“Chưa nhìn thấy.” Cố Từ trả lời xong, dừng một chút: “Nhưng bây giờ nó đang vô cùng khó chịu.”

Cố Từ dựa vào trí nhớ khó hiểu kia đi tới một gian phòng cuối cùng. Bên cạnh cửa viết phòng điều khiển chính mà Makka Pakka đã nói, cần quyền hạn mới có thể vào, nhưng dụng cụ ở cửa quét mặt anh một lần, sau đó dứt khoát mở rộng cửa lớn cho anh vào.

Hàng ngàn thông tin trên thế giới đều được ghi lại ở đây, lúc anh lần lượt tìm kiếm, Nhan Lộ Thanh ở bên kia và Makka Pakka lại không nói gì.

Cô không ngồi chờ nổi, liền đứng dậy đi lại khắp nơi trong phòng Cố Từ, đi tới bức tường đối diện giường, bước chân cô dừng lại.

Đứng trước bức tường này, cô không thể kiểm soát nhìn chằm chằm vào đó rồi bắt đầu ngẩn người.

Nhận ra cô có gì đó không ổn, Makka Pakka gọi cô: “Cô đang nhìn chằm chằm vào gì vậy? Đáng sợ thế…”

Nhan Lộ Thanh bỗng dưng phục hồi tinh thần.

“Ồ, không có gì. Tao chỉ nghĩ bức tường này… có vẻ như thiếu đi thứ gì đó.”

Makka Pakka biết việc cô trang trí phòng, nó bĩu môi: “Thiếu bức ảnh đôi thôi mà.”

“Không phải đâu!” Nhan Lộ Thanh theo bản năng phản bác, tay chỉ sang bên trái: “Ảnh đôi treo trên tường kia.”

Ngay khi lời nói được nói ra, ngay cả bản thân cô cũng thấy sửng sốt.

Bốn bức tường của Cố Từ đều sạch sẽ, toàn bộ đều không treo bất cứ thứ gì.

Vì sao cô lại cảm thấy một bức tường trong đó thiếu thứ gì đó, còn mặt khác nên có ảnh đôi?

Đang lúc cô và người máy nhìn nhau, giọng nói của Cố Từ bên trong truyền ra, mang theo chút mệt mỏi: “Tìm thấy rồi.”

Nhan Lộ Thanh nhanh chóng trở lại bên cạnh người máy rồi ngồi xuống: “Tìm thấy rồi sao? Nhìn thấy rồi à? Anh xem nhanh một chút rồi trở về đi.”

Cố Từ không nói gì.

Anh nhìn vào màn hình, những dòng chữ trên đó sáng đến chói mắt.

Tương tự như một mô-đun chấp hành nhiệm vụ.

[Nhan Lộ Thanh] – “Đã xóa.”

Trái tim anh đột nhiên trầm xuống, sau đó lý trí ý thức được ba chữ ở đây là chỉ ai, anh lại quay sang một bên.

[Nhan Lộ Thanh (Dị thế)] – “Thông số sai, bắt đầu sửa chữa. Trở lại dị thế và đếm ngược còn lại 0 ngày 00:00:03.”

Đồng tử Cố Từ đột ngột co lại.

Một giọng nam khó nghe vang lên phía sau lưng anh, giống như đang bị tra tấn gì đó, khiến người nghe cảm thấy rất đau khổ. Nhưng bị vây trong nỗi đau khổ như vậy, nhưng hắn ta giống như lại vui vẻ vì chuyện gì đó, giọng nói truyền ra gần như vặn vẹo.

“Cô ấy vốn không thuộc về nơi này.”

Khi giây đó biến thành 1, ánh mắt Cố Từ đảo qua một điểm sáng, đưa tay bấm dừng lại tất cả quá trình.

“Cũng không nên tồn tại trong trí nhớ của anh.”

Tất cả ánh sáng xung quanh đều tối, nhưng chỉ có sự đếm ngược không dừng lại.

“Đó là một sai lầm.”

Anh nhìn chằm chằm vào trước mắt mình, khi con số trở thành “00:00:00”.

Trong đầu, giọng nói của Nhan Lộ Thanh vốn đang không ngừng truyền đến đột nhiên biến mất.

*

Ngày 3 tháng 9 năm 2021.

Bệnh viện nhân dân thành phố.

“Ôi Tiểu Vương, cô gái phòng số 3 cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Y tá nhìn vào điện thoại rồi vỗ người đang ngủ say bên cạnh.

“Nhưng cho dù tỉnh lại… Không phải, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi thấy bác sĩ Lưu đã kiểm tra cho cô ấy bao nhiêu lần, người vẫn không thể tỉnh lại. Hôm qua có phải là gia đình cô ấy đến không? Cũng gấp đến độ không chịu nổi rồi.”

“Nhưng cô gái kia rất đẹp, trên đầu quấn băng, cũng không trang điểm, tùy tiện chụp ảnh lại cũng có thể đăng lên tạp chí! Trước đây tôi đưa một thực tập sinh nam mới đến để ghi lại số liệu kiểm tra sức khỏe của cô ấy, ây da, cậu trai đó nhìn cô ấy hai lần liền đỏ mặt, bây giờ mỗi ngày đều hỏi tôi tám trăm lần là cô ấy có tỉnh dậy không.”

“Tỉnh là tốt rồi, chúng ta đi xem thử đi?”

“Đi!”

Hai người đến phòng bệnh, thấy người từng nằm giống như bức tranh rốt cuộc đã ngồi dậy, đang bị bác sĩ lật mí mắt chiếu vào mắt, ngoại trừ môi tái nhợt, ánh mắt mê mang ra thì nhìn qua cũng không có gì khác thường. Cho dù nằm ba ngày, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn tỏa ra ánh sáng óng ánh độc đáo của thiếu nữ.

“Không có vấn đề gì nữa.” Bác sĩ bỏ mí mắt của cô xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cô có chỗ nào vẫn không thoải mái không?”

Nhan Lộ Thanh nhìn người trong phòng, trong đầu giống như bọc một tầng bùn đất, làm thế nào cũng không động não được. 

Cô nhắm mắt lại, muốn nhớ lại cảnh cuối cùng mà cô nhớ. Trong đầu hiện lên một hình ảnh xa lạ, có một căn phòng xa lạ rộng rãi sáng sủa, còn có một người máy, còn có…

“Cô bé này?” Bác sĩ quơ tay trước mặt cô: “Sao thế? Có vấn đề gì phải nói ra ngay để chúng tôi kịp thời kiểm tra lại.”

Hình ảnh đó trong nháy mắt liền biến mất.

Nhan Lộ Thanh mở mắt ra: “Không…”

Vừa nói xong một chữ, chóp mũi cô đột nhiên chua xót, khóe mắt trào ra chất lỏng ấm áp.

Tiếng khóc này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy rơi lệ, ai nhìn thấy cũng không thể làm ngơ, hai cô y tá đang đứng ở cửa xem náo nhiệt cũng đi vào.

Bởi vì lý do khiến bệnh nhân nằm viện trong phòng bệnh này nghe vô cùng ngốc nghếch, hơn nữa sức khỏe của bệnh nhân cũng không sao, cho nên bầu không khí nơi này vẫn tương đối thoải mái. Y tá vừa tìm khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Lộ Thanh, vừa trêu chọc bác sĩ Lưu: “Có phải vừa rồi anh soi mắt làm đau người ta không?”

Bác sĩ Lưu: “…”

“Không có, không có.” Nhan Lộ Thanh vội vàng xua tay: “Không phải, bản thân tôi cũng không biết vì sao tôi lại khóc.” Sau đó cô liền cảm ơn họ: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn chị gái xinh đẹp.”

Y tá nghe gọi thế thì nở gan nở ruột, cười tủm tỉm nói: “Người nhà cô sẽ nhanh chóng tới thôi, chờ thêm một chút.”

Nhan Lộ Thanh gật đầu.

Nhưng không biết vì sao nước mắt cô vẫn chảy không ngừng, khuôn mặt đầy nước mắt ướt sũng để y tá lau cho cô, bản thân cô thì ngơ ra luôn, còn thuận miệng tự chửi mình một câu: “Đây là tôi đụng hư não hay là đụng hư tuyến lệ của mình rồi thế.”

Mãi đến mười phút sau, khi nhìn thấy viện trưởng và vợ của viện trưởng, Nhan Lộ Thanh mới giống như huyệt vị gì đó bị đả thông, trí nhớ cuồn cuộn không ngừng tràn vào đầu.

Giữa chuyến bay cô có đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại vì mải mê đọc tiểu thuyết nên quên thắt dây an toàn.

Hơn nữa máy bay quá xóc nảy, giống như tất cả đều lộn nhào, đầu cô đập vào ghế trước, sau đó liền mất đi ý thức.

Y tá: “Vốn nhận được điện thoại rất sốt ruột, cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là từ trên máy bay đưa xuống. Chúng tôi suy nghĩ rằng lần này tiêu rồi, tai nạn hàng không đó, tai nạn hàng không bình thường tỷ lệ sống sót rất nhỏ, thương vong cũng nhiều, nên đã chuẩn bị không ít nhân viên y tế, dọn dẹp nhiều nơi, còn kê thêm giường tạm thời.”

“Không ngờ luôn đó!” Một y tá khác vỗ đùi, cười ha ha: “Làm gì có tai nạn hàng không nào đâu, hóa ra là một cô gái đập đầu bất tỉnh trên máy bay, đập đến nỗi chấn động não luôn!”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Lúc đầu chỉ là vết thương nhẹ, thế nhưng không hiểu tại sao cô hôn mê không tỉnh, còn khiến cho sân bay bên kia cũng rất coi trọng. Tóm lại cô hôn mê mấy ngày, đã vì sự tích này mà nổi tiếng trong bệnh viện. Lúc xuất viện, còn có loại phương tiện truyền thông nhỏ không có tiếng tăm đến phỏng vấn, tiêu đề “Nữ sinh viên đại học đi học vì luồng khí lưu khiến máy bay xóc nảy rồi đụng đầu dẫn đến chấn động não”.

Nhan Lộ Thanh: “…”

Fine, có lẽ đây chính là lần ngu ngốc nhất cuộc đời.

Nhan Lộ tỉnh dậy đến ngày hôm sau liền xuất viện. Bởi vì miệng cô ngọt, chiếm được không ít trái tim của mấy chị y tá, trước khi đi còn không quên ngọt một chút: “Cảm ơn các chị gái xinh đẹp đã chăm sóc!” Khiến một y tá không nhịn được mà nói “Sau này thường xuyên đến chơi”, mọi người xung quanh đều cười bò.

Sau khi từ bệnh viện đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh đi thẳng đến khuôn viên trường, hành lý của cô đã được viện trưởng sắp xếp đưa đến ký túc xá.

Cô ngồi ở ghế sau xe, nhìn thành phố hoàn toàn xa lạ ngoài cửa sổ, xung quanh cũng đột nhiên yên tĩnh lại.

Ma xui quỷ khiến, Nhan Lộ Thanh lấy điện thoại ra, mở quyển tiểu thuyết đang đọc trên máy bay. Cô vốn đọc đến đoạn nhân vật mình thích chết thì không muốn đọc tiếp nữa, nhưng lại ôm tâm tư kết cục anh có thể có sống lại hay không nên đã mua luôn đoạn kết.

Nhưng không có.

Hoàn toàn không có.

Vì thế cô lại tức giận trở về mấy chương trước đó kể về Cố Từ, lật qua lật lại xem. Sau đó gặp phải luồng không khí xóc nảy, đụng bất tỉnh.

Vì vậy, ngay sau khi mở cuốn sách, vẫn còn ở nơi cô đã đọc trước đó.

Dòng đầu tiên có hai từ “Cố Từ”.

Nhan Lộ sững sờ nhìn chằm chằm cái tên này.

Không biết tại sao, có một cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.

*

Nhan Lộ Thanh đến thành phố xa lạ này trước một ngày, không ngờ vừa nhắm mắt rồi mở ra đã bỏ lỡ một loạt các hoạt động như lễ khai giảng, so với các bạn khác đã đi học chậm hơn bốn ngày. Cũng may cô vô cùng dễ ở chung với người khác, trên người lại có tin tức ngốc nghếch, lúc giới thiệu mình cũng không quên nhắc tới mình chính là sinh viên đại học chấn động não kia. Cho dù gia nhập muộn, cô cũng nhanh chóng thông qua mấy tiết học mà quen biết hơn phân nửa bạn học.

Thỉnh thoảng cô cảm thấy mình cực kỳ thích nghi với môi trường đại học, giống như cô đã từng học đại học vậy.

Môi trường ký túc xá của cô lại tốt đến kỳ lạ, rõ ràng là ký túc xá bốn người, nhưng chỉ có cô ở cùng một đàn chị năm ba khác.

Đàn chị tên là Lê Tích Tích, xuất quỷ nhập thần. Nhan Lộ Thanh đã đến trễ mấy ngày, không ngờ ngày hôm sau cô vào ở thì Lê Tích Tích mới đến trường.

“Lễ gặp mặt” mà đàn chị dành cho cô cũng vô cùng hoành tráng.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình quá tập trung vào Cố Từ, cô không thoát ra được, vừa rảnh rỗi liền đi xem đoạn anh xuất hiện. Lúc Lê Tích Tích mở cửa vào cô cũng không chú ý, đang dựa vào đầu giường xem Cố Từ. 

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: “Ồ, đàn em đang đọc tiểu thuyết chị viết à?”

“…!!!” Trong lòng Nhan Lộ Thanh dâng lên ba dấu chấm than kinh ngạc, cô cứng ngắc quay đầu lại, kinh ngạc há to miệng: “Chị… Chị đã viết một cuốn tiểu thuyết sao?”

Lê Tích Tích gật đầu: “Ừm hửm.”

Nhan Lộ Thanh không dám tin: “Đàn chị, tại sao chị lại nói cho em biết chuyện bí mật như vậy?!”

Hôm đó Lê Tích Tích uống say, hai má đỏ ửng rất rõ ràng, giống như mới nhớ tới nên “A” một tiếng: “Đàn em, em nhớ giữ bí mật nha.”

“???”

Nhan Lộ Thanh còn lên mạng tìm kiếm, tác giả của quyển sách kia tên là “Tây Tịch Tẩy Tế”, chưa từng để lộ thông tin ngoài đời thật của mình, hơn nữa độc giả của cô ấy vô cùng khao khát muốn biết tin tức của cô ấy để muốn gửi một vài lưỡi dao gì đó.

Đại khái thật sự uống nhiều quá rồi nên mới dám nói với mình như vậy, Nhan Lộ Thanh quả thật sẽ không rao truyền về cô ấy.

Nhưng Nhan Lộ Thanh cũng là fan Cố Từ, từ sau khi biết chuyện Lê Tích Tích là tác giả gốc, Nhan Lộ Thanh quả thực không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn bạn cùng phòng của cô nữa, đơn giản là vừa yêu vừa hận.

“Em cũng là fan của Cố Từ, chị không sợ nửa đêm em thừa dịp chị ngủ mà đâm chị một dao à?”

Lê Tích Tích lại giống như không nghe thấy, nhìn trái nhìn phải nói: “Em là fan Cố Từ sao? Hai ngày trước chị vừa cập nhật, là ngoại truyện về Cố Từ, em xem chưa?”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Hả?”

Lê Tích Tích: “Cập nhật vào ngày chị đến trường đó.”

Nhan Lộ Thanh lập tức mở phần mềm màu xanh lá cây ra, phát hiện cô ấy thật sự đã cập nhật một bài viết riêng trên danh sách chương.

“Ngoại truyện cấp ba của Cố Từ.”

Nhan Lộ Thanh nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy chuyên mục của cô ấy dường như thiếu chút gì đó, nhưng cô lại nhớ không ra, miệng lẩm bẩm: “Đàn chị, có phải chị nên viết một quyển xem trước…” 

Lê Tích Tích: “Xem trước gì?”

Nhan Lộ Thanh lập tức nghẹn họng.

Tại sao cô lại nói những lời vừa rồi?

Không giải thích được. 

“Em vừa rồi nói nhảm thôi, chị đừng để ý tới em.”

Nói xong, Nhan Lộ liền bấm vào ngoại truyện mới đăng của Lê Tích Tích.

Ngoại truyện cấp ba của Cố Từ chỉ có ba ngàn chữ, đánh dấu chưa hoàn thành, nhưng nội dung cũng hết sức lằng nhằng. Phần lớn chương truyện nói về độ đẹp trai và độ nổi tiếng của anh, nhưng cho dù có lằng nhằng như vậy, độc giả đối với loại phiên ngoại solo này vẫn rất vui vẻ, độ nhiệt tình ở khu vực bình luận rất cao.

Nhưng Nhan Lộ Thanh xem xong, trong đầu hiện ra ba chữ “Không đúng”.

Cô cảm thấy không phải như thế.

Trường cấp ba của Cố Từ không phải như vậy.

*

Từ sau khi xem xong ngoại truyện cấp ba của Cố Từ, mỗi ngày Nhan Lộ Thanh đột nhiên bắt đầu nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, cô không thể nhớ mình đã mơ thấy gì, cô băn khoăn không biết mình có bị di chứng của cơn chấn động não không. Cô đến nhờ bác sĩ Lưu tư vấn, sau đó nhờ bác sĩ Lưu giới thiệu một buổi tư vấn tâm lý.

Kết quả cô không gặp vấn đề gì.

Đương nhiên Nhan Lộ Thanh biết tâm lý của mình không có vấn đề, từ khi cô trưởng thành tới nay, cô nhìn mọi chuyện đều rất thoáng.

Không thể nói là không nhìn ra được điều gì, cũng chính là sau khi đọc quyển tiểu thuyết kia, có làm thế nào cũng không bỏ được nhân vật Cố Từ này.

Cô không muốn nằm mơ nữa, mỗi ngày cô đều chỉ đi đến ba nơi là đi học ở trường, đến căng tin rồi về ký túc xá. Lê Tích Tích suốt ngày ru rú ở nhà, thời gian hai người ở chung không ít, cũng tự nhiên càng ngày càng trở nên thân thiết.

Lê Tích Tích có rất nhiều thiết bị điện tử, tiền cô ấy viết tiểu thuyết kiếm đủ để thỏa mãn vô số sở thích của bản thân, cho nên mua gì cũng thường rất hồ hởi. Bởi vì muốn học vẽ tranh nên mua máy tính bảng, mua xong phát hiện mình không thích hợp, Lê Tích Tích thuận miệng hỏi Nhan Lộ Thanh: “Em có biết vẽ không?”

Nhan Lộ Thanh không biết tình huống của mình xem như là biết hay không.

Cô nói: “Biết vẽ một chút, nhưng em chưa bao giờ học vẽ chuyên nghiệp.”

Lê Tích Tích lập tức đưa cả máy tính bảng và bút cho cô: “Vẽ chị xem thử nào.”

Nhan Lộ Thanh rõ ràng là lần đầu tiên dùng bút điện tử vẽ trên màn hình điện tử, nhưng khi cô đặt bút vẽ lại cực kỳ lưu loát, bởi vì không hiểu phần mềm, dẫn đến chỉ có đường nét, không có layer cũng không có màu sắc.

Sau khi vẽ xong, Lê Tích Tích tò mò hỏi: “Em vẽ ai vậy?”

Trên máy tính bảng là một thiếu niên có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, mặc quần tây áo ngắn tay bình thường, vẻ mặt lạnh lùng lại dịu dàng cùng với đôi mắt u ám.

Nhan Lộ Thanh nghe câu hỏi này, đột nhiên sửng sốt, trong lòng giống như trống rỗng một khoảng.

Một lúc lâu sau, cô mới trả lời: “Có thể là… Cố Từ.”

Lê Tích Tích nhiệt tình khen ngợi cô, hơn nữa đề nghị cô mở Weibo, đăng một vài bản vẽ fanfic, sau đó Lê Tích Tích có thể giúp cô chia sẻ trên Weibo.

Nhan Lộ Thanh khó hiểu: “Để làm gì?”

“Như vậy em có thể nổi tiếng mà.” Lê Tích Tích lại nói: “Chủ yếu là lần đầu tiên chị nhìn thấy hình tượng Cố Từ mà em vẽ, chị cảm thấy rất phù hợp với hình tượng nguyên bản.”

Nhan Lộ Thanh vẽ tranh nhanh, học cũng nhanh, hơn nữa cô thiếu kiến thức sử dụng phần mềm nhiều hơn, mấy ngày bù lại, rất nhanh từ đường nét biến thành bản vẽ hình người với ánh sáng và phối màu tương đối xuất sắc.

Vẽ nhân vật như vậy, fan cũng tăng nhanh, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không vì vậy mà sinh ra cảm giác thành tựu gì. Cô rảnh thì vẽ, vẽ xong là đăng, có đôi khi vẽ ra cảnh tượng thậm chí ngay cả mình xem cũng không hiểu.

Cô cảm thấy hành động này rất kỳ lạ, giống như đang thông qua vẽ… để nhớ một người nào đó vậy.

Nhan Lộ Thanh càng ngày càng thân với Lê Tích Tích hơn, cũng thân với các bạn học khác. Bạn học của cô cũng nghe nói về chuyện ký túc xá chỉ có hai người, chẳng qua họ nói cho Nhan Lộ Thanh nghe một ít lời đồn kỳ quái, nghe nói Lê Tích Tích rất nổi tiếng ở khoa Tiếng Trung – nổi tiếng vì sự kỳ quái của mình.

Nhan Lộ Thanh vẫn không cảm nhận được sự kỳ lạ trên người Lê Tích Tích, mãi cho đến một đêm nào đó, Lê Tích Tích đột nhiên nhắc tới một ít đề tài kỳ quái.

“Đàn em à, em tin tiểu thuyết cũng có thể tự động hình thành không?”

“…” Lúc ấy là đêm khuya, Nhan Lộ Thanh nhất thời đã được bổ não một câu chuyện kinh dị. Nhất là lời này là từ miệng một tác giả tiểu thuyết nói ra, cô sợ hãi đến nỗi tóc gáy dựng thẳng lên.

Cô quấn chặt chăn bông: “Chị đang kể chuyện ma à?”

“Vậy để chị đổi cách nói khác.” Lê Tích Tích lại hỏi: “Em có tin không? Một số cuốn tiểu thuyết thực sự sẽ xuất hiện các nhân vật có ý tưởng riêng của mình.”

Nhan Lộ Thanh nhớ tới hai chữ “kỳ quái” mà bạn học nói với mình, ngón tay đều hơi run rẩy. “Chị… chị đã gặp rồi sao?”

“Đã từng gặp.” Lê Tích Tích nói: “Chính là Cố Từ.”

Nhan Lộ Thanh vốn sợ không chịu nổi, nghe được cái tên này, lại bình tĩnh lại lạ thường.

“Anh ấy thì sao?”

Lê Tích Tích: “Lúc đầu, chị nghĩ anh ấy chắc là thích con người của nữ chính. Chị đã nghĩ về cách sắp đặt này.”

Nhan Lộ Thanh cảm thấy khó chịu không thể giải thích được sau khi nghe điều này, nhưng vẫn không thể không hỏi: “Vậy tại sao chị vẫn chưa…”

“Tại sao chị không viết ra à?” Lê Tích Tích thở dài: “Không phải là chị không viết, là anh ấy không muốn, nên chị cũng không thể làm gì.”

“…”

Đoạn đối thoại rất quỷ dị, nhưng Nhan Lộ Thanh lại hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

Sau đó, điểm kỳ quái này của Lê Tích Tích bị Nhan Lộ Thanh hoàn toàn xem nhẹ, cuộc sống cùng ký túc xá của hai người coi là hài hòa.

Từ sau lần tư vấn tâm lý đó, Nhan Lộ Thanh vẫn liên tục nằm mơ như trước, nhưng cô không bao giờ tìm kiếm bác sĩ nào nữa.

Vào cuối tháng chín, giấc mơ của cô trở nên rõ ràng hơn. Một ngày cuối tháng chín, cô thức dậy từ giấc mơ của mình, nhớ rõ ràng rằng cô đã mơ thấy một nơi.

Một nơi cô đã sống vào ba năm trước.

*

Vào một kỳ nghỉ dài ngày vào tháng mười, Nhan Lộ Thanh đã bay trở lại thành phố Hoài Du.

Vì không muốn vợ chồng viện trưởng luôn phải gánh chi phí cho mình, nên Nhan Lộ Thanh vẫn là người có cơ hội thì tranh thủ kiếm tiền trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Kỳ nghỉ hè tốt nghiệp lớp 12 cũng tích góp được một số tiền, cô làm gia sư khoa văn đạt hiệu quả rất tốt, tiền lương mà bố mẹ học sinh cho cô rất ổn, tuy dùng một phần nhỏ để đi ăn tối nhậu nhẹt với bạn bè thì vẫn còn dư rất nhiều.

Nhưng cô dùng số tiền này nộp học phí một học kỳ, bây giờ lại mua vé máy bay qua lại vào thời gian cao điểm tháng mười, chút tiền kia lập tức chỉ còn lại một chút.

Nếu như là Nhan Lộ Thanh trước kia, cô nhất định sẽ dùng kỳ nghỉ này làm công việc tạm thời ở bên này kiếm tiền. Dù thế nào cô cũng không có khả năng bay trở về, chứ đừng nói đến vì một giấc mơ khó hiểu.

Nhưng khi cô tiêu tiền sẽ không thấy hối hận, cô thầm nghĩ phải trở về thật nhanh.

Nhan Lộ Thanh chào hỏi viện trưởng trước, sau khi xuống máy bay trước tiên đi thăm một nhà ba người bọn họ, sau đó cầm chìa khóa, bắt taxi đi thẳng đến điểm đến.

Số 18-2-401, tiểu khu Lâm Cảnh, thành phố Hoài Du.

Đây là một khu học xá tương đối cũ trong khu phố cổ, là nhà của một người bạn viện trưởng, quanh năm bỏ trống. Nghe Nhan Lộ Thanh nói muốn thuê ở một tuần, người đó không nói hai lời liền đồng ý, cũng không cần tiền thuê.

Năm lớp 10, lúc đó bởi vì động đất, ký túc xá trường học không thể ở, học sinh đều phải tự mình tìm, viện trưởng đã nhờ bạn bè của ông cho cô thuê với giá rẻ.

Tiểu khu hầu như không có chút thay đổi nào so với năm đó, Nhan Lộ Thanh theo con đường trong trí nhớ rẽ, đi thẳng, mang theo vali leo cầu thang, sau đó đến cửa phòng.

Chìa khóa được tra vào cửa, cô vừa mở cửa ra, mùi của một ngôi nhà cũ kĩ xộc vào mặt cô, giống y như năm đó. Bụi bặm theo động tác mở cửa chui vào trong mắt cô, Nhan Lộ Thanh vô ý thức nhắm chặt mắt lại…

Trong nháy mắt đó, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh.

*

Ngày 1 tháng 11 năm 2018.

Thành phố Hoài Du gặp phải trận động đất cấp trung bình, thương vong rất ít, nhưng trường trung học số 1 thành phố Hoài Du bởi vì trận động đất này mà xảy ra hư hỏng. Qua kiểm tra, ba tòa nhà ký túc xá không thể nào ở được.

Bởi vì phải ưu tiên sự tiện lợi của học sinh lớp 12, cho nên trường liền ra thông báo cùng ngày, sắp xếp học sinh lớp 10 và một nửa lớp 11 đều không thể nào ở lại trường.

Nhan Lộ Thanh ngồi ở phòng học lớp 10 nghe thấy tin dữ như vậy, đang mặt mày ủ rũ, may mà bạn cũ của viện trưởng có một căn nhà cũ ở khu học xá gần trường học, hôm đó chìa khóa đã đến tay cô, nói điện nước cũng có thể cung cấp bình thường.

Hành lý của cô không nhiều lắm, nhà ở gần trường học, huống hồ toàn bộ học sinh lớp 10 đều bận rộn dọn đồ đạc, cô cũng ngại để người khác giúp đỡ.

Vì thế Nhan Lộ Thanh dọn nhà xong đã sắp mệt gần chết.

Nhưng phòng này đã lâu không có ai dọn dẹp, buổi tối cô còn phải ngủ, chỉ có thể lấy lại tinh thần quét dọn vệ sinh sơ một lần.

Diện tích phòng nhỏ, một phòng một sảnh, cho dù như vậy thì sau khi quét dọn xong phòng khách và phòng vệ sinh, Nhan Lộ Thanh cũng đã sắp không nâng nổi cánh tay. Cô quyết định ngủ một đêm trên ghế sô pha trước khi dọn dẹp phòng ngủ vào ngày mai.

Sau đó, Nhan Lộ Thanh nghiên cứu máy nước nóng dùng như thế nào, thử nghiệm nhiều lần, rồi đi tắm rửa, cơn buồn ngủ lập tức dâng lên như thủy triều.

Nhan Lộ Thanh đang chuẩn bị đi về phía sô pha, lúc đi ngang qua phòng ngủ thì bước chân liền dừng lại.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải dọn dẹp, trước tiên nhìn xem đại khái bẩn đến mức độ nào đã rồi tính.

Nghĩ như vậy, cô liền quay đầu mở tay nắm tay cửa phòng ngủ…

Khác với lúc mở cửa phòng khách, nhiệt độ trong phòng này cao hơn, ấm áp hơn, còn phảng phất một luồng hương thơm cực kỳ dễ ngửi.

Bởi vì xảy ra ngoài ý muốn, buổi chiều không đi học, lúc này đã gần hoàng hôn, toàn cảnh căn phòng này xuất hiện trước mắt cô, đơn giản mà đẹp mắt, chiếc giường lại vô cùng lớn.

Quan trọng nhất là…

KHÔNG MỘT HẠT BỤI!!!

Nơi này con mẹ nó so với phòng khách bên ngoài quả thực là hai thế giới.

Nhan Lộ Thanh trợn tròn mắt.

Bạn viện trưởng có lòng tốt gọi dì lao công đến dọn dẹp cho cô sao? Dường như chỉ có khả năng này thôi.

Cô mơ màng trừng mắt đi về phía trước vài bước, xác nhận mình không nhìn lầm.

Phòng ngủ lớn hơn phòng khách, ngôi nhà này là cấu trúc quỷ gì vậy.

Cô thích lắm!

Cô thật sự rất thích, phòng khách nhỏ là gì, phòng ngủ lớn mới hạnh phúc!

Không ngờ căn nhà này cho cô một bất ngờ lớn như vậy, nhưng bây giờ Nhan Lộ Thanh chỉ muốn ngủ, đèn còn chưa bật đã ngã xuống giường, nằm trên gối tỏa hương thơm nhàn nhạt rơi vào mộng đẹp.

Hoàn toàn không chú ý nhìn đến bức tường phía sau cô vẫn còn có một cánh cửa khác.

*

9 giờ tối.

Thiếu niên vừa về nhà đẩy cửa phòng ngủ ra, trong bóng tối ném túi xách chính xác lên bàn, sau đó mới bật đèn.

Vốn muốn lấy quần áo đi tắm rửa, đang muốn cất bước thì ánh mắt quét tới giường của mình.

Đôi mắt đẹp của anh nheo lại.

Mặt giường vốn bằng phẳng phồng lên một mảng – một người đang nằm ở đó.

Là một cô gái tóc dài, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra đôi mắt to tròn, lông mi giống như một chiếc quạt nhỏ, ngủ say đến nỗi hai má phiếm đỏ.

Cẩn thận phân biệt thì trong phòng còn có tiếng thở rõ ràng của cô, hoặc nói là ngáy nhẹ.

“…”

Chàng trai nhìn cô chằm chằm một lúc rồi đưa mắt nhìn bức tường đối diện giường.

Nơi đó vậy mà lại có thêm một cánh cửa.

“…”

Dường như đèn quá sáng khiến cô gái trên giường nằm không thoải mái, chàng trai nhìn cô trở mình, đưa tay dụi dụi mắt, sau đó lông mi giống như cái quạt nhỏ khẽ chớp rồi mở ra, lộ ra một đôi mắt to tròn ướt sũng.

Rất sạch sẽ.

Nhìn không ra có tâm tư xấu xa gì.

Nhan Lộ Thanh vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một chàng trai cao gầy đứng cách đó không xa.

Dáng vẻ của đối phương khiến người khác nhất thời không nghĩ ra từ nào có thể diễn tả được, khí chất lạnh lùng, làn da trắng nõn, ngũ quan… Nhan Lộ Thanh rất ít khi khen ngợi con trai, khen gái đẹp thì khen nhiều riết quen, phản ứng đầu tiên trong lòng lại là… đại mỹ nhân.

Cô ngủ mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, vì thế đang lúc cô chuẩn bị nhìn mỹ nhân xong thì hai mắt nhắm lại ngủ tiếp, đối phương lại đi về phía trước hai bước.

Đại mỹ nhân nhàn rỗi đứng ở bên giường, cười nhạt với cô rồi dịu dàng nói:

“Trước khi tôi báo cảnh sát, nói cho tôi biết cô đi vào bằng cách nào.”


*Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu niên công chúa:? Nữ đạo tặc hái hoa à? Mấy người bây giờ hành động trực tiếp ở trong nhà sao?

Thiếu niên gấu trúc:? Tôi không có!

Đọc truyện chữ Full