*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Thiên Bách Nguyệt
----------------------✨🎁✨-------------------
Đời trước Thẩm Tịch Xuyên không vào Cố gia sớm như bây giờ.
Vì tai nạn giao thông, cậu mất cha mẹ mất cả chân trái của mình.
gia cảnh nhà họ Thẩm bình thường, sau khi cha mẹ cùng mất cậu chỉ có thể ở nhờ họ hàng, ở rất nhiều nhà nhưng vì tính cách âm u, chẳng chỗ nào cậu trụ được lâu.
Cả tuổi thơ của cậu bị người ta đá tới đá lui, như một gánh nặng ai ai cũng ghét bỏ.
Mãi đến khi lên cấp 3 cậu mới được đưa tới Cố gia.
Cố Khải Châu danh tiếng vang xa, gia cảnh giàu có, lúc nhỏ lại từng được cha mẹ cậu giúp đỡ, vì vậy sau khi đến Cố gia, Thẩm Tịch Xuyên không phải bị ném tới ném lui nữa.
Cậu vốn nghĩ rằng, Cố gia sẽ là chốn dung thân tốt nhất.
Thẳng đến mùa hè năm ấy, thiếu nữ du lịch ở Châu Âu kia trở về, phát hiện cô có thêm anh trai.
Thiếu nữ tuổi dậy thì kiêu căng tùy hứng, như một tiểu thú có ý thức lãnh địa cực cao, toàn thân đều biểu hiện sự kháng cự với người đột ngột xuất hiện trong gia đình cô.
Cô xé vở bài tập của cậu.
Mắng cậu là quái vật.
Thậm chí còn cố ý đẩy rơi xe lăn điện, mặc cậu một mình trong mưa không thể chuyển động, bị mưa xối đến sốt cao.
Nếu chỉ như vậy, Thẩm Tịch Xuyên còn chịu đựng được, dù sao từ nhỏ, ở hết nhà này đến nhà khác, cậu chưa bao giờ được hoan nghênh.
Nhưng duy nhất một điều cậu không cho phép bất kỳ ai đụng đến là cha mẹ cậu.
"...... Cái đồng hồ bỏ túi(1) này là cái gì?"
*Đồng hồ bỏ túi có ảnh:
Một ngày kia, di vật của mẹ mà cậu cất thật kỹ bị thiếu nữ ác ma tìm thấy.
"Cái này rất quan trọng với mày?"
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của thiếu nữ vân vê chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo.
Nụ cười ngây thơ hồn nhiên cùng khuôn mặt kế thừa sự ưu tú của cha mẹ kia, thật sự như nữ thần tươi sáng tốt đẹp trong lòng bao người cùng lứa.
Nhưng trong mắt Thẩm Tịch Xuyên, đó là ác mộng bao đêm, là ác mộng khủng khiếp nhất.
"Trả lại cho tôi......"
Ba chữ phát ra từ cổ họng, khớp hàm cậu phát run, không biết là do sợ hãi hay là vì oán hận.
Bên trong chiếc đồng hồ kia là tấm ảnh gia đình duy nhất của cậu.
Trong cuộc sống tâm tối vô vọng kia, chỉ có tấm ảnh này mới có thể giúp cậu ấm áp một chút, là vật chứng cho cậu biết mình cũng từng được yêu thương.
"Mày cướp đi ba tao, đồ vật gì đó, sao tao phải trả lại cho mày?"
Tiếng nói của thiếu nữ non nớt lại phát ra lời nói sợ.
Xoạt ——
Tấm ảnh bị xé nát.
Đồng hồ bỏ túi bị ném vào trong vũng nước, chia năm xẻ bảy.
Thiếu niên luôn kiềm chế chịu đựng, ở một khắc kia bị bóng tối vô tận bao trùm.
Méo mó đến chính cậu cũng sợ hãi, là quái vật chân chính.
——
Cố Khải Châu đi xuống xe, nhìn con gái nhỏ gần 1 tháng không gặp lại nhìn Sầm Tùy mồ hôi đầy đầu.
Hiển nhiên mới nhìn vào ông cũng cảm thấy là U U bắt nạt người ta.
Nhưng ông hiểu rất rõ đứa con gái ngây thơ ngốc nghếch này, con bé không bị người khác bắt nạt là may lắm rồi, làm sao khi dễ người ta được?
"Ba ba!"
U U cất giọng trong trẻo hô một tiếng, ngay sau đó liền nhảy xuống xe chạy như bay tới nhào vào trong lòng Cố Khải Châu.
"Lâu như vậy không gặp nên U U nhớ ba ba à?"
Cố Khải Châu bế U U lên, mỉm cười nhận lấy nụ hôn mang theo nước của con gái bé bỏng.
"Nhớ!" Bé lại bổ sung "Chị cũng nhớ nũa!"
Lúc này Cố Khải Châu mới nhìn tới Cố Diệu Diệu ngồi trên bậc thang.
Ánh mắt Cố Diệu Diệu rất tĩnh lặng.
Cố Khải Châu không biết nên miêu tả cảm giác này thế nào, con bé không chỉ không giống một đứa trẻ 6 tuổi mà ánh mắt kia còn như đang nhìn một họ hàng xa không thân không quen.
Cố Khải Châu cảm thấy giây tiếp theo con bé mở miệng liền gọi chú cũng không phải chuyện lạ gì.
Cố Diệu Diệu không biết suy nghĩ của ông, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng "Bố".
Không mang theo tình cảm.
Cố Khải Châu mới lạ mà hỏi han con gái lớn một lát.
Nghe thấy động tĩnh Cố Khải Châu trở về, Úc Lan trong phòng cũng chậm rì rì đi ra, dựa vào cạnh cửa lạnh nhạt nhìn Cố Khải Châu cùng đứa nhỏ ông mang về.
"Diệu Diệu, U U, tới đây."
Úc Lan xem thường trợn mắt lên, trông vô cùng bất mãn, còn Cố Khải Châu đã đẩy Thẩm Tịch Xuyên tới.
"Tuy là có chút đột ngột, nhưng mà từ hôm nay trở đi, anh Thẩm Tịch Xuyên sẽ ở lại nhà của chúng ta."
Tầm mắt U U vẫn đặt ở trên người cậu.
Theo từng lời của Cố Khải Châu, ký ức mơ hồ của bé như được một bàn tay vô hình xua đi sương mù.
"Tịch Xuyên, về sau hai nhóc này sẽ là em gái con, con cứ xem nơi này như nhà mình, tuy con họ Thẩm nhưng sau này đã là người một nhà của Cố gia."
Cố Khải Châu hơi ngồi xổm xuống trìu mến xoa đầu cậu bé.
"Về chân giả thì con không cần lo, qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ đưa con đến bệnh viện tư vấn, rồi con sẽ đứng lên..."
Cảnh trong mơ cùng hiện tại trùng khớp.
Cậu bé có tóc đen và đuôi mắt dài cùng làn da tái nhợt cơ hồ là trong suốt dưới ánh mặt trời, như tiểu huyết tộc trong các truyện cổ tích.
Mà tiểu huyết tộc biểu cảm tĩnh mịch kia đang lạnh lùng và cảnh giác nhìn chằm chằm bé.
"....A!"
Cô bé nhỏ U U theo bản năng sợ hãi chui ra phía sau Cố Diệu Diệu.
Hu hu thật đáng sợ.
U U không thể ăn, không cần ăn U U QAQ*
(*một biểu cảm thường được sử dụng trong các mạng xã hội, có nghĩa là khóc)
Thẩm Tịch Xuyên rũ mắt nhìn bé.
Phản ứng của U U có chút khác xa với dự liệu của Thẩm Tịch Xuyên.
Trong tưởng tượng của cậu, Cố U U lúc nhỏ hẳn là kiểu đúng lý hợp tình làm trò trước mặt mọi người, là kiểu con nít sẽ nói "Con không cần một người anh tàn tật".
Không nên là như thế này, không nên là kiểu chú chim nhỏ ngây thơ đơn thuần, dễ sợ hãi không có chút lực công kích nào.
"Sao U U lại trốn anh trai?" Cố Khải Châu không vui nhíu mày, "Chân anh trai không tiện, con phải chải chăm sóc anh thật tốt biết chưa?"
Cố Khải Châu nói lời này, thật ra cũng không hoàn toàn vì bảo vệ Thẩm Tịch Xuyên.
Cha mẹ Thẩm Tịch Xuyên tất nhiên là ân nhân của ông, nhưng ông càng để ý hơn đến việc giáo dục con gái.
Ông hy vọng U U sẽ là một đứa trẻ lương thiện.
U U ở sau lưng Cố Diệu Diệu đi ra một tí, cúi đầu nhìn chân bé.
Bé cũng không cố ý trốn.
Chỉ là nhớ tới bé bắt nạt người ta tàn nhẫn như vậy, bé thấy rất xấu hổ.
"... U U biết rồi ạ."
Giọng trẻ con yếu ớt, nghe có chút chột dạ.
Lúc này Cố Khải Châu mới hài lòng xoa đầu U U, sau khi dặn dò dì Trương chuẩn bị phòng cho Thẩm Tịch Xuyên lại bảo Cố Diệu Diệu đến thư phòng ông.
Hai cha con họ nhiều năm không gặp nhau, hắn* có chút lời muốn nói riêng với Cố Diệu Diệu.
(*Vì là suy nghĩ của Nhân vật nên xưng "hắn", của dẫn chuyện xưng "ông", các nhân vật khác tương tự.)
Trước khi đi, Cố Diệu Diệu quay đầu lại nhìn Thẩm Tịch Xuyên.
Đời trước cô chưa bao giờ nghe nói đến người này, cũng không biết là xuất hiện từ cái xó xỉnh nào.
Hơn nữa ánh mắt của hắn.
Tóm lại nhìn kiểu nào cũng không phải người tốt đẹp gì.
Nghĩ như vậy nhưng chính Cố Diệu Diệu cũng không biết, cái ánh mắt khiến cô thấy khó chịu này, cùng ánh mắt của cô ngày đó khi vừa trở lại Cố gia, gần như là giống y chang.
Thậm chí còn u ám hơn vài phần.
---------------------------
"...... Nhóc trốn ai vậy??"
Sầm Tùy phát hiện Cố Diệu Diệu và U U đều không thấy đâu hết, tìm cả buổi mới tìm được U U ở hành lang tầng hai.
U U đang ngồi xổm ở chỗ rẽ sợ tới mức đập mông xuống đất.
Bé nháy nháy mắt rồi trợn tròn lên.
"Sao anh Sầm Tùy lại tìm được U U?"
Rõ ràng bé đã trốn kỹ như vậy!
Sầm Tùy đắc ý làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đồ ngốc, bím tóc của nhóc lộ ra ngoài hết rồi."
Cô nhóc nghe vậy thì buồn bực vươn móng vuốt nhỏ ấn bím tóc của mình xuống.
Sầm Tùy cảm thấy bé rất chi là đáng yêu, chọc chọc mặt bé:
"Sao nhóc có thể ngốc như này thế, đến trốn cũng không trốn được."
U U hơi nhăn mặt, nghiêm túc nói: "Em không ngốc."
"Nhưng sự thật là nhóc rất ngốc nha."
"Anh mới ngốc, bị chị chơi cũng không biết, mưu kế----"
Lúc này Sầm Tùy mới phản ứng lại, khi nãy Cố Diệu Diệu để hắn làm kéo xe rõ ràng là chơi hắn, cậu ta căn bản không tính để hắn lên xe ngồi!
Càng làm hắn bực mình là U U vậy mà không nhắc hắn!
"... Anh tức giận rồi!" Sầm Tùy đứng dậy, "Chị nhóc là đồ xấu xa, anh không bao giờ chơi cùng hai người nữa!"
U U nghe thấy hắn nói xấu chị, ngẩng đầu lên, âm thanh vừa non nớt vừa hung dữ nói: "Không chơi thì không chơi nữa, U U đi tìm người khác chơi!"
Sầm Tùy lập tức phản bác: "Nhóc ngốc như vậy, ngoại trừ anh thì còn bạn nhỏ nào chịu chơi cùng?"
Nói xong chính Sầm Tùy cũng sửng sốt.
Hắn có phải hay không...... Nói sai rồi?
U U ngẩn người, mím môi, không hé miệng.
Sầm Tùy nói quả thật đã chạm đến tâm hồn nhạy cảm của U U.
Ở nhà trẻ, mấy bạn khác đều nói mẹ bé là người phụ nữ hư cho nên bé là con của đồ xấu xa, mọi người đều không chơi với bé.
Lúc hoạt động ngoại khóa, các bạn khác ai cũng có đội, chỉ có bé mỗi lần luôn bị bỏ rơi một mình.
Không ai muốn cùng tổ đội với bé, mọi người đều không thích bé.
Sầm Tùy thấy cục bột tròn trước mặt nghe hắn nói liền ngây người, đứng tại chỗ cả buổi cũng không phản ứng lại.
Sầm Tùy chột dạ quan sát một lát, thấy U U không có dấu hiệu sắp khóc mới thoáng yên tâm.
Nhưng chỉ yên tâm được 5 giây.
Ngay thời điểm Thẩm Tịch Xuyên đẩy cửa phòng bên cạnh đi ra, thì cục bột nhỏ với vẻ mặt chết lặng này hình như mới phản ứng lại bé vừa chịu thiệt thòi, não bộ không quá nhanh nhạy hơn nửa ngày mới nhận được tín hiệu muốn khóc.
Sau đó với một tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mà vẻ mặt bé dần dần chuyển thành khóc thút thít (khóc nhỏ)---
Lại qua nửa phút, U U bất chợt khóc lớn lên.
Bé khóc cứ như bị oan ức rất lớn, kiểu khóc người nhìn người thương vô cùng này khiến Sâm Tùy sinh ra vô vàn áy náy, hoàn toàn quên bén chiều nay hắn mới bị Cố Diệu Diệu mắng ác hơn nhiều.
"Ôi.... Nhóc, nhóc đừng..."
"....U U ghét anh! U U không phải bạn nhỏ không có bạn bè! Anh nói bậy hu hu hu..."
U U khóc đến mức đầu nhỏ đều choáng cả lên.
Đôi mắt bé trong hai hàng nước mắt giàn giụa mơ hồ thấy Thẩm Tịch Xuyên đi ra từ phòng mới của cậu, đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn về phía này.
... U U không phải là đứa trẻ hư không ai thích!
Bé muốn chứng minh cho Sầm Tùy!
Vì thế cục bông nhỏ vừa khóc đến rơi cả nước mũi xiên xiên xẹo xẹo đi đến chỗ cậu bé trên xe lăn, muốn ôm chặt chân cậu.
Nhưng vừa duỗi tay bé lại chỉ bắt được một ống quần trống rỗng.
Tiếng khóc U U chợt dừng lại.
Bé dùng khuôn mặt giàn giụa nước mắt cùng nước mũi ngơ ngác nhìn tay đang nắm ống quần của cậu, hình như có chút vô thố* ---
(*Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi)
Vì sao chỗ này lại trống không?
Ngón tay Thẩm Tịch Xuyên nắm chặt tay vịn, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch.
Gần như là trong một nháy mắy, câu nói của U U khi hai người họ gặp nhau lần đầu hiện lên trong đầu cậu.
"... Là thiếu một chân à? Thật quái dị..."
"...Anh* có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi không? Tôi sợ là nhìn thấy anh buổi tối sẽ gặp ác mộng..."
(*Trước đó Thiên để tao-mày vì lúc đó U U vô cùng chán ghét Thẩm Xuyên, còn đây là lần đầu gặp nên chỉ lạnh lùng chứ không đối chọi gay gắt.)
Vết thương cậu cho rằng nó đã đóng vảy nay lại lần nữa mơ hồ truyền đến từng cơn đau, chỉ chờ một câu của cô bé trước mặt, vết thương ấy liền bị xé rách lần thứ hai, máu tươi tràn đầy mà trần trụi xuất hiện trước mắt cậu.
U U ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa khóc xong nhìn vào con ngươi hung ác u tối của Thẩm Tịch Xuyên, tựa như muốn mở miệng nói chuyện.
Thẩm Tịch Xuyên liền như bị điện giật, đột nhiên đẩy xe lăn, di chuyển ra sau muốn né tránh, lại không ngờ đằng sau không có đường lui, vì thế bị đập mạnh vào cánh cửa---
Rầm!
Cái gáy đau đớn làm đại não cậu trống rỗng trong chốc lát, nhưng cũng không đâm quá mạnh, chỉ là âm thanh hơi lớn.
Sầm Tùy lại hoảng sợ, hô to:
"Cậu không sao chứ!"
Dưới lầu truyền đến âm thanh dò hỏi của Úc Lan và dì Trương, Sầm Tùy vừa chạy xuống lầu vừa nói "Thẩm Tịch Xuyên bị đụng đầu rồi ạ".
U U bắt trượt do Thẩm Tịch Xuyên lui về sau, một lúc lâu sau bé mới bò dậy, chậm chạp nghe thấy lời Sầm Tùy, bấy giờ mới ý thức được tiếng rầm lúc nãy là âm thanh đầu đụng cửa.
Thẩm Tịch