Editor: Gin
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
--------------
"...... Cho nên, đây là nguyên nhân khiến ba người các con đuổi theo mấy thằng nhóc kia hơn nửa khu biệt thự à?"
Úc Lan vừa nói chuyện với người nhà của mấy đứa nhóc vừa bị đánh bên ngoài xong thì quay nhìn ba đứa nhỏ đang xếp hàng ngay ngắn.
Việt Minh trông chật vật nhất, trên quần áo có vài chỗ nhăn nhúm rách rưới toàn là bùn và đất.
U U vẫn sạch sẽ như trước khi ra ngoài, ngoại trừ lúc nãy chạy trốn quá nhanh khiến phần tóc mái bị gió thổi rối loạn, còn có một sợi tóc ngố không an phận dựng thẳng trên đỉnh đầu bé trông vô cùng buồn cười ra thì tất cả đều rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vừa bị người ức hiếp.
Còn có Cố Diệu Diệu mới học xong lớp đàn trở về bắt gặp tình huống này cũng dứt khoát xuống xe tham gia vào trận chiến....
Cô cũng chưa làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra đã nổi giận đùng đùng, mạnh mẽ giật lấy một nhánh cây nhỏ nằm trên mặt đất, sau đó quất lên người mấy đứa nhóc hư hỏng kia.
Cố Diệu Diệu chỉ là một cô gái nhỏ vừa đi nhà trẻ, đương nhiên không thể nào đánh lại học sinh tiểu học. Nhưng mà, giữa chừng cô nhào vô như thế đã tranh thủ cho Việt Minh một cơ hội thở dốc, ngay sau đó Việt Minh xoay người, lập tức một quyền xử lý một đứa, đánh cho ba bốn đứa con trai vắt giò lên cổ bỏ chạy tán loạn.
U U đứng bên cạnh hóng chuyện chỉ sợ thiên hạ không loạn, bước chân ngắn nhỏ hưng phấn đuổi theo phía sau, không ngừng hô to cổ vũ anh trai chị gái cố lên.
—— Mặc dù đánh nhau là không đúng.
—— Nhưng mà, chuyện gì chị gái đã ra tay thì chắc chắn không thể sai được!
Ánh mắt U U chăm chú mà kiên định, không khác biểu hiện của mấy fan não tàn là bao.
"Đánh không lại người khác thì trốn trong lòng mẹ mình khóc nhè, đồ vô dụng."
Cố Diệu Diệu liếc mắt nhìn mấy đứa nhóc cả người sưng sưng tím tím đứng cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng.
Úc Lan: "Con thì rất hữu dụng nhỉ? Bây giờ nhà người ta đến tận đây đòi tiền thuốc men, còn muốn mẹ xin lỗi mấy đứa nhóc này, nếu không họ sẽ lập tức bán tin tức nhà chúng ta ỷ thế hiếp người cho paparazzi, con nói nên làm sao bây giờ?"
*thợ săn ảnh, chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng
Úc Lan đương nhiên không phải thật sự đang hỏi Cố Diệu Diệu phải làm sao bây giờ.
Sau khi nghe xong ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện, thật ra bà cũng cảm thấy mấy đứa nhóc nhà mình không làm sai gì cả, nhưng mà bà cũng không thể nào cổ vũ hành động bạo lực như thế.
Lúc bà định gọi điện thoại bảo Cố Khải Châu trở về xử lý chuyện này thì Dì Trương ra ngoài mua đồ ăn đã về.
"...... Có chuyện gì vậy?"
Dì Trương mua đồ ăn xong vừa về đến nhà, thấy trong nhà đứng đầy người thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm, sau khi nhìn kỹ lại thì thấy Việt Minh nhà bà đang cúi đầu đứng giữa một đám con nít choai choai.
Gần như là không cần suy nghĩ nhiều, Dì Trương đã lập tức quy hết tất cả lỗi lầm lên người Việt Minh.
Rốt cuộc thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Việt Minh đánh nhau với những đứa trẻ khác.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, là do Việt Minh nhà tôi làm sao? Thật xinh lỗi, ngại quá, tiền thuốc men tôi sẽ gửi lại cho mọi người, Tiểu Minh sao con lại làm như thế? Không phải mẹ đã dặn con không được đánh nhau với người khác sao? Sao con còn....."
Việt Minh vừa muốn mở miệng giải thích, lập tức nghe người đàn bà đứng đối diện cất giọng quái gở nói:
"Con trai nhà bà thật sự đã làm như thế, không chỉ đánh nhau, mà còn dẫn theo hai cô gái nhỏ đánh nhau cùng cậu ta."
Vừa nghe Việt Minh vậy mà lại dẫn theo U U và Cố Diệu Diệu đánh nhau với người khác, hai mắt Dì Trương thoáng chốc tối sầm lại, xém chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
"Con, đứa nhỏ này!"
Bà ấy cũng không đợi Việt Minh mở miệng giải thích, cánh tay dùng lực, một cái tát như trời giáng tán mạnh vào giữa lưng Việt Minh.
"Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy?!"
Ánh mắt Dì Trương đỏ hoe, ầng ậng nước, tức giận đến mức run cả người.
Bà ấy nhìn vết thương trên người Việt Minh thì lòng đau như cắt, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản.
Cái tát này đã đánh nát tất cả những lời giải thích mà Việt Minh chuẩn bị nói ra.
"Ngơ ngẩn cái gì? Còn không mau đi xin lỗi người ta, con nhìn đi con đánh con nhà người ta thành cái dạng gì rồi?"
Úc Lan cũng không ngờ rằng Dì Trương hoàn toàn không thèm hỏi rõ đầu đuôi sự việc, mà đã gấp rút trách mắng Việt Minh.
Còn Việt Minh thì đã sớm tập mãi thành quen rồi.
Lần nào cũng như vậy, chỉ cần cậu ta đánh nhau, tranh chấp hay có chút mâu thuẫn với mấy đứa trẻ khác, thì mẹ cậu ta sẽ như thế. Hoàn toàn không muốn hỏi rõ lí do, việc đầu tiên mà bà ấy làm chính là yêu cầu cậu ta cúi đầu nhận lỗi.
Sau một hồi trầm mặc nặng nề, một giọng nói non nớt của cô gái nhỏ vang lên.
"Không xin lỗi!"
U U gấp đến mức nhìn người nhà của đám nhóc kia, rồi lại quay đầu nhìn Úc Lan, dậm chân uất ức nói:
"Bọn họ ăn hiếp Miên Miên! Lấy đá ném Miên Miên! Bọn con không sai!"
Dì Trương sửng sốt.
...... Sao chuyện này lại có liên quan đến Miên Miên?
U U bất bình thay Việt Minh, bé có rất nhiều chuyện muốn nói rõ ràng, nhưng mà bé vừa tức giận vừa lo lắng, nghẹn một hồi cũng không nói nên lời.
Người lớn trong nhà của đám nhóc kia vốn dĩ vẫn còn đang vô cùng khó chịu, nghe U U nói thế lại càng thêm không hài lòng.
"Có ý gì?"
"Mấy người dạy con như thế sao? Còn là tiểu minh tinh đấy, đây chính là tố chất của tiểu minh tinh sao?"
"Đúng vậy, con mấy người đánh con chúng tôi bị thương, phải xin lỗi!"
U U hô to: "Không xin lỗi! Bọn cháu không sai!"
"Gia đình cháu đã dạy, bị người khác đánh nhất định phải đánh trả lại, bọn họ ra tay trước bị đánh là đáng đời, cháu cho rằng mấy anh trai nhỏ này không có cha mẹ dạy dỗ, nên cháu mới mạn phép thay cha mẹ họ dạy dỗ một phen."
Không giống với U U chỉ biết lặp đi lặp lại một câu như ruồi nhặng bị mất phương hướng, Cố Diệu Diệu vừa mở miệng, lời nói ra vô cùng trật tự rõ ràng:
"Không ngờ rằng bọn họ cũng có mẹ dạy dỗ đó, thật xin lỗi, là cháu nhìn không ra nha."
23/10/2021