*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
Đa số những người ở đây đều chưa từng nghĩ rằng, có dũng khí thể hiện cảm xúc chân thật của mình cũng là một loại dũng cảm.
Người trưởng thành đã quen thuộc với quy tắc của họ, càng biết được cách để bảo vệ mình, lời nói không biết có được đáp lại hay không thì sẽ không nói, việc nào không có lợi thì sẽ không làm.
Vừa bình tĩnh lại vừa kiềm chế bản thân, mỗi một phần thiệt hơn đều được đặt lên bàn cân trong lòng để cân đo đong đếm, phân biệt rõ ràng.
Nhưng mà......
Hình như U U vẫn chưa học được điều này.
Khán giả im lặng một lúc, không ít người xúc động nháo nhào phụ họa:
【 Chỉ có bạn nhỏ được bố mẹ che chở mới có sự dũng cảm này.】
【 Vốn dĩ cảm thấy U U chỉ là một đứa trẻ đáng yêu ngốc nghếch không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ lại cảm thấy thật sự giống như lời nói của Diệu Diệu, cô bé cũng có sự dũng cảm của chính mình.】
【 Hu hu, may mắn Diệu Diệu của chúng ta có một cô em gái ngốc nghếch, cho dù người khác có ra sao thì U U sẽ yêu Diệu Diệu mãi mãi! 】
【 Hai chị em này đúng là hệ chữa lành*, tôi khóc đây, bây giờ tôi cũng muốn mỗi ngày khi trở về nhà sẽ có một đứa em gái thơm thơm mềm mềm, hôn hôn tôi còn nói yêu tôi, hu hu.】
* Hệ chữa lành: những người ấm áp quan tâm, cứu rỗi và giúp đỡ nhau.
【 Đã lừa tôi sinh con gái! Còn muốn lừa tôi sinh thêm đứa thứ hai!】
U U không biết, bé chỉ nói mấy câu đã làm bao nhiêu người phải khóc, sau khi buông xuống bàn tay đang nâng mặt chị gái, bé được mẹ Chu Chu, người vô cùng yêu thích bé gái ôm đi rửa mặt.
"U U thật ngoan, con có thích Chu Chu không? Nhưng dì cũng rất thích con, con tới làm con gái của dì có được không?"1
Dì đang ôm bé trông rất xinh đẹp và dịu dàng, U U thấy mẹ cũng đang nhìn về hướng này, chần chừ một chút rồi nói:
"Con cảm ơn dì, nhưng mà......"
"Nhà dì có rất nhiều kẹo, U U thích ăn kẹo không? Con muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Vừa nghe thấy lời này Úc Lan đã biết không xong rồi.1
Đúng như dự đoán, vừa nãy U U còn nghĩ sẽ uyển chuyển từ chối bây giờ đã một mặt kinh ngạc, chính là bộ dáng 'Con định thẳng thắn từ chối nhưng mà dì ấy cho nhiều lắm'.1
"..."
Con thật có tiền đồ.
Bên kia, Cố Khải Châu vừa mới bị lời nói của U U làm cho cảm động, thừa dịp người khác đều đang nói chuyện với nhau, ông lặng lẽ dắt Cố Diệu Diệu đi tới một sườn núi nhỏ không có ánh sáng, sóng vai ngồi xuống.
Mặc dù micro trên người họ có thể thu được âm thanh nhưng tổ chương trình cũng không tiến tới gần, chỉ đứng ở xa xa, máy quay nhắm vào bóng lưng của hai bố con đang ngồi dưới ánh sao.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Cố Khải Châu: "Diệu Diệu, ba phát hiện, hình như chúng ta vẫn luôn không có thời gian để tâm sự."
Cố Diệu Diệu: "Có chuyện gì để nói đâu ạ?"
Cố Khải Châu: "Thì giống như U U đấy, con bé nói cả ngày cũng không hết chuyện, đang bắt cá chạch trong sân cũng có thể nói nửa tiếng, chuyện Miên Miên cả ngày không đi đại tiện con bé cũng có thể nói từ sáng tới tối... Hình như con không thích nói những chuyện này với ba?"
Cố Diệu Diệu: "Có thể là bởi vì con không có hứng thú với cá chạch hay chuyện đại tiện?"
Cố Khải Châu: "......"
Khán giả bình luận ngập màn hình:
【 Giúp đạo diễn Cố ghi phụ đề: Hôm nay không còn cách nào để tiếp tục nói chuyện.】
Cũng may khi ở với Cố Diệu Diệu, Cố Khải Châu đã quen với việc phải ngồi nói một mình, dù sao cái tật lắm lời của U U cũng được di truyền từ ông, một mình ông nói khoảng hai mươi phút, Cố Diệu Diệu cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại, đặc biệt là sau đó Cố Khải Châu còn nói một chuyện khiến cô không thể không cười chê ——
"Chuyện này có gì buồn cười sao?"
Cố Khải Châu lúng túng cười cười.
"Ba có thời gian nói chuyện cười với con còn không bằng nhanh nhanh đi tặng vòng hoa cho dì Úc." Cố Diệu Diệu đứng dậy vỗ vỗ vụn cỏ trên người: "Còn không tặng thì hoa sẽ trở nên xấu xí."
Trong lòng Cố Khải Châu nhiều lần nổi lên nhạc nền, mỗi lần vừa muốn nói ra tình cảm ấp ủ trong lòng thì bị Cố Diệu Diệu vô tình chặt đứt.
Cuối cùng Cố Khải Châu chỉ có thể kết thúc cuộc nói chuyện tâm sự với con gái, nhìn bóng lưng của con, nhẹ giọng nói:
"Diệu Diệu, dù có thế nào thì con cũng phải nhớ kỹ."
"Không phải chỉ có mình U U mang theo tình yêu của bố mẹ đến thế giới này."
"Con cũng vậy."
Đêm thu gió thổi xào xạc, thổi trên ngọn cỏ dại cao không tới mắt cá chân.
Nhẹ nhàng phất qua da thịt.
Bước chân của cô dừng một chút, rồi vội vàng chạy đi.
——
Cố Khải Châu cũng chưa quên chuyện của ngày kỷ niệm.
Dù sao cũng là người làm nghệ thuật, nếu để vợ mình mỗi tháng trải qua những ngày kỷ niệm giống nhau cũng không phải là chuyện hay ho gì, nếu vậy cũng đâu khác những người đàn ông học kĩ thuật không có thẩm mỹ và EQ kia đâu?
Nhưng mà quà tặng cho ngày kỷ niệm có chút sớm, cũng không kịp chuẩn bị cái gì, ngoại trừ vòng hoa nhỏ kia thì cũng chẳng có hoa hồng hay dây chuyền kim cương, vì đang ở rừng rậm nên ngay cả một ngọn nến để tạo không khí cũng không thể đốt.
Ông suy nghĩ nát óc, cũng chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất.
"U U, chúng ta lén tới đám cỏ lau bắt đom đóm được không?"
Nghe vậy hai mắt U U lập tức sáng lên, hưng phấn đến nhảy nhót.
"Được ạ, được ạ!"
Đom đóm!
Sáng lấp lánh!
Thế là Cố Khải Châu và Cố Diệu Diệu thương lượng xong chuyện giữ chân Úc Lan lại, rồi ông và U U đi tới đám cỏ lau gần đó để tìm đom đóm.
Đám cỏ lau cách chỗ này không xa, mặc dù hôm nay có trăng chiếu sáng bốn phía nhưng mấy cây cỏ lau rất cao đã che khuất bớt ánh trăng, tầm nhìn của mắt cũng có hạn.
Thật trùng hợp, Ung Trạch cũng có ý nghĩ này nên mới vào đây trốn.
Vừa không cần lo lắng bị đám người của tổ chương trình phát hiện, vừa có thể quan sát tính hình ở bên kia.
Chỉ là không nghĩ tới, Cố Khải Châu sẽ dẫn theo một đám người tới đây.
Càng không nghĩ tới, U U liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu trong đám cỏ lau.
"Ồ, thì ra cậu đang ở đây!"
Một con sư tử lớn nằm trong bụi cỏ lau, nhìn qua thì giống như là một con mèo lớn đã làm sai chuyện gì đó đang trốn trong một chiếc dép lê.
Đứng ở xa thì không thấy, nhưng mà vừa tiến vào bụi lau sậy, U U liếc mắt một cái đã tìm ra.
Bé không ý thức được là con sư tử này đang cố ý trốn ở đây, cô gái nhỏ đi tới trước mặt cậu ngồi xuống, trong hai bàn tay đang khép lại là một con đom đóm.
U U vốn định hỏi tại sao ban ngày cậu bỗng nhiên biến mất, nhưng mà lúc này dục vọng muốn chia sẻ của bé lại nhiều hơn, còn chưa kịp hỏi gì, bé đã vui vẻ đem hai bàn tay đang khép lại tới trước mặt cậu:
"Mình bắt được đom đóm rồi ——"
Âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng của đứa bé giống như là đang lẩm bẩm, cho nên các nhân viên đang quay ở bên ngoài cũng không biết là bé đang nói chuyện với người khác.
Trên thực tế, ngay cả Cố Khải Châu đang bắt đom đóm đầu bên kia cũng không biết con gái đang ngồi xổm nói chuyện vui vẻ với một con sư tử hàng thật giá thật.
Ánh mắt của Ung Trạch bị bé thu hút, cũng nhìn vào lòng bàn tay đang chậm rãi mở ra của U U.
Nhưng khi hai bàn tay hoàn toàn mở ra, nụ cười của bé nhanh chóng biến mất, thay vào đó lại là bộ dáng lúng túng, mờ mịt.
Đom đóm nhỏ nằm trong lòng bàn tay của U U không còn vỗ cánh bay trong bóng tối với ánh sáng màu xanh nữa.
Ánh sáng của nó đã trở nên yếu ớt, hơi thở thoi thóp còn có chút run rẩy.
"Nó, nó... Không sáng..."
Ung Trạch đã lường trước được kết quả này.
Trong màn đêm, đôi mắt màu hổ phách chỉ là một màu đen đặc, nhưng khi ánh trăng chiếu vào thì nó lại trở thành một viên ngọc đen đang phát sáng.
Cậu giơ tay đè lên micro trên cổ áo của U U.
"Sinh mệnh của đom đóm rất yếu ớt." Giọng nói của Ung Trạch dịu dàng nhưng lại chất chứa sự thương xót: "Cuộc sống của bọn chúng chỉ có thể duy trì từ năm đến mười bốn ngày, nếu như bị con người bắt giữ thì tuổi thọ của chúng sẽ ngắn hơn."
Mi mắt cô bé ướt át, ánh mắt đáng thương nhìn cậu:
"Là mình hại chết nó sao?"
Ung Trạch không biết phải trả lời như thế nào.
U U vươn một bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào bộ lông mềm mại của sư tử, âm thanh run rẩy:
"Xin cậu, giúp mình cứu nó có được không, thật xin lỗi, mình không nên bắt nó, mình chỉ là, chỉ là muốn tặng quà cho mẹ..."
Bé không biết, làm như vậy sẽ hại chết nó, chỉ là từ trước tới giờ bé chưa từng gặp qua loài côn trùng nào đẹp như vậy, nên muốn đưa tay chạm vào, không nghĩ tới sẽ hại chết nó.
Bỗng nhiên U U nhớ tới mấy con thỏ ở nhà trẻ đã bị bé dọa sợ tới nỗi vội vàng chạy trốn, buồn bã rơi nước mắt.
Vì sao lúc nào bé cũng khiến động vật chán ghét vậy chứ?
"Không sao." Ung Trạch dùng móng vuốt đỡ lấy con đom đóm trong tay bé, nhẹ nhàng bỏ nó vào một vũng nước nhỏ trong đám cỏ lau, nhìn nó trôi đi.
"Sau này đừng làm tổn thương động vật nữa là được."
U U dùng sức gật đầu, lấy tay áo lau nước mắt, kiên định nói:
"Lần sau mình sẽ không làm như vậy nữa!"
Bé nhìn ánh mắt trong suốt của con sư tử trước mặt, bỗng nhiên giang hai tay nhào tới ôm lấy bộ lông tơ mềm mại của nó.
Cánh tay của bé quá nhỏ, không có cách nào ôm hết cái đầu lớn của con sư tử, nhưng Ung Trạch vẫn nghe thấy âm thanh nho nhỏ của bé vang lên bên tai cậu:
"Sư tử, cậu rất lợi hại đúng không? Cậu sẽ không dễ dàng chết đi đúng không?"
Micro trên cổ áo đã bị che khuất, chỉ nghe thấy những tạp âm chói tai, bên tổ đạo diễn tắt tai nghe của U U đi.
Cho nên không có ai nghe thấy câu nói kia của Ung Trạch:
"Sẽ không, không ai có thể làm anh chết."2
Đây là sự tự tin tối thiểu của vua rừng rậm.
Nghe xong lời này U U cảm thấy mờ mịt, nhưng Ung Trạch lại nói chắc chắn như vậy, bé cảm thấy hình như bé đã quên mất chuyện gì đó nhưng mà trong lúc nhất thời bé cũng không muốn nhớ lại.
"U U!"
Đầu bên kia đám cỏ lau vang lên âm thanh của Cố Khải Châu.
"Con bắt được rồi sao? Con chạy đi đâu rồi?"
U U nghe thấy có người gọi, lập tức lên tiếng:
"Con ở đây! Ba ơi chúng ta đừng bắt đom đóm nữa! Đom đóm thật đáng thương—!"
Ung Trạch không thể xuất hiện trước mặt người ngoài, cậu đấy U U ra ngoài.
"Anh sẽ tặng quà cho mẹ em, đi tìm ba của em đi, đừng để bọn họ đi tới bụi cỏ lau bên này, chỉ cần đứng đợi ở bên ngoài là được."
U U rất tin tưởng sư tử, nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, bé xoay người chạy đến chỗ Cố Khải Châu nói:
"Chúng ta đi gọi mẹ tới đây, yêu quái nói muốn tặng quà cho mẹ."
Ung Trạch: "..."
Cậu không nên tin tưởng lời nói của một đứa bé.
Nhưng mà cũng vì là trẻ con nên Cố Khải Châu và những nhân viên khác đều cho rằng đây chỉ là mấy lời nói lung tung rối loạn của con nít, nhưng không thể lay chuyển ý muốn nhất định phải đi gọi mẹ đến của U U, cuối cùng Cố Khải Châu chỉ có thể thỏa hiệp.
Úc Lan: "Chỗ này tối lửa tắt đèn như vậy, con kêu mẹ tới đây làm gì?"
Không chỉ Úc Lan, mấy ông bố bà mẹ cùng các bạn nhỏ khác cũng theo nhau tới.
Cố Khải Châu không thể làm gì hơn, chỉ có thể lấy vòng hoa đeo lên cho Úc Lan, một bên thẳng thắn nói:
"Vốn dĩ muốn bắt đom đóm cho em, nhưng mà U U lại không muốn làm hại chúng cho nên chỉ có thể mang em tới đây xem......"
Thuận tiện giải thích luôn vòng hoa này là do Diệu Diệu giành được, con bé để ông tặng cho Úc Lan.
Úc Lan có chút kinh ngạc nhìn cô một cái.
Cố Diệu Diệu bình tĩnh nói: "Chúc hai người có một ngày kỉ niệm vui vẻ."
Từng là người được đề cử giải ảnh hậu, Úc Lan cẩn thận phân tích một chút cũng không phát hiện trên mặt cô có chút dấu hiệu diễn kịch nào.
Con bé đang thật lòng sao?
Không đợi bà suy đoán rõ ràng ý nghĩ của Cố Diệu Diệu, dưới ánh trăng, bụi cỏ lau liên tục chuyển động, giống như bị một luồng gió thần bí thổi qua, tạo thành những gợn sóng như sóng biển.
"Mọi người nhìn kìa!"
Trong đám người có người nhạy bén, liếc mắt một cái đã thấy được cảnh tượng xuất hiện trong đám cỏ lau.
Một con, hai con, ba con.
Vô số đốm sáng từ trong bụi cỏ lau bay ra, những con đom đóm ẩn núp trong bụi cỏ cũng bị gió thổi mà bay lên, chúng bay lơ lửng rồi tụ tập giữa không trung, sau đó phân tán ra giống như ma thuật.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn khung cảnh kỳ diệu này, cho đến khi lũ đom đóm dần dần vây quanh mọi người, mới hồi phục tinh thần, mới biết được đây là sự thật.
"Thật, thật là đẹp......"
Mấy bạn nhỏ rất ít khi được tiếp xúc với thiên nhiên, cả đám đều kinh ngạc.
"Con muốn sờ sờ."
Chu Chu là đứa nhỏ đầu tiên vươn tay ra, muốn đụng vào một con đom đóm đang bay trên đỉnh đầu, lại bị U U nghiêm khắc đánh vào tay.
"Không được sờ! Đom đóm sẽ chết đó!"
"Chỉ sờ một chút thôi!"
"Một chút cũng không được!"
U U nghiêm khắc đến nỗi không có tâm trí nhìn ngắm những con đom đóm xinh đẹp, bé giống như một nhân viên bảo vệ rừng, chống nạnh quan sát bốn phía, nhìn thấy người nào muốn bắt đom đóm bé lập tức đánh lên bàn tay của người đó, ngay cả nhân viên công tác cũng bị bé đánh một cái.
【Ha ha ha ha ha, U U thật là đáng yêu! Khi nào núi Trường Trạch tuyển thêm kiểm lâm vậy, nhất định phải cân nhắc tới U U của chúng ta!】
【Ha ha ha, buồn cười chết mất, đến gần một chút để xem cũng không được, thật là quá nghiêm khắc rồi.】
【U U đừng đánh nữa, Chu Chu sắp bị em đánh tới mức choáng váng rồi kìa. Ha ha ha】
【Ha ha ha, U U đừng mềm lòng! Đánh cho Chu Chu nhớ, bằng không khi em quay người đi em ấy sẽ bắt nữa!】
【Hu hu, người đẹp tâm cũng đẹp, U U của chúng ta thực sự là thiên sứ nhỏ ở nhân gian, mẹ vĩnh viễn yêu con!】
Mà lúc này Cố Diệu Diệu đang nhìn thiên sứ nhỏ ở nhân gian đuổi theo đánh Chu Chu, nhịn không được cong môi lên cười.
"Chú Chu, đàn violin lúc nãy có mang theo không ạ?"
Đạo diễn Chu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ý của cô, kêu nhân viên công tác lấy cây đàn violin tới.
Vừa mới đeo vòng hoa do Cố Khải Châu tặng, Úc Lan còn chưa kịp nói gì thì bên tai đã vang lên một điệu Valse* du dương, bé gái sáu tuổi còn có chút thiếu hụt trong việc khống chế lực của các ngón tay, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới giai điệu dễ nghe kia.
*Điệu Valse: là loại nhạc có nguồn gốc từ châu Âu, viết ở nhịp 3/4, có tinh thần tươi sáng, vui tươi và có cảm giác lôi cuốn.
Nhất là ở khoảnh khắc lãng mạn này, các cặp bố mẹ ở đây đều bị khúc đàn này làm cho cảm động.
Bọn họ nắm tay một nửa kia và cả con của mình, dưới ánh sáng của bầu trời đầy sao và đom đóm, tay cầm tay nhẹ nhàng đung đưa.
U U vốn muốn khiêu vũ với chị gái, nhưng mà tay của chị gái cũng không rảnh, vì vậy bé chỉ có thể lén lút đi vào đám cỏ lau, tìm sư tử còn chưa rời đi.
"Sau này U U nhất định sẽ bảo vệ động vật thật tốt!"
Ung Trạch không biết vì sao bé cố ý tìm mình để nói chuyện này nhưng cậu vẫn yên lặng lắng nghe.
U U chậm rãi vượt qua chướng ngại vật, thuần thục dựa vào phần lông bờm trên cổ của cậu, vui vẻ nói:
"Chờ mình cao lớn như cậu, mình cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt."
Ung Trạch bình tĩnh nói với bé:
"Em không cần phải cao lớn giống tôi."
Lòng hiếu thắng của bé rất lớn: "Mình có thể! Mình sẽ ăn nhiều hơn nửa chén cơm, mình sẽ cao lên, siêu cao luôn!"
Âm thanh ngây thơ pha lẫn một chút đáng yêu, Ung Trạch không nỡ đả kích bé thêm lần nữa.
"Cho nên......"
"Yêu quái ơi, chờ mình lớn lên, sau này cậu nhất định phải tới tìm mình chơi nha."
Mặc dù không biết vì sao phải chờ tới khi lớn lên, nhưng Ung trạch hơi rũ mắt, nhìn ánh mắt chân thành của cô gái nhỏ, cuối cùng cũng nghiêng đầu cụng trán với bé.
Xem như là một lời hứa.
Cậu không biết, vừa nãy bỗng nhiên U U nghĩ tới, ở trong mơ, khi lớn lên bé sẽ bắt nạt yêu quái.
Bé không biết phải giải thích như thế nào, không thể làm gì khác hơn ngoài suy nghĩ đợi sau này lớn lên bé sẽ chứng minh cho yêu quái sư tử thấy.
Những chuyện U U đã làm trong giấc mơ kia, bây giờ U U ngoan ngoãn này tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm.
Bé lấy tất cả kẹo mà bé có thể ăn trong tương lai ra bảo đảm, thề!1
1/12/2021