*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
102: Khác biệt
Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
Lớp 1/1 có 42 học sinh, vừa đúng lúc là một số chẵn, nhưng vì lí do ngoài ý muốn nên trước khi khai giảng U U và một cô bé khác không thể đến báo danh.
Vì vậy cô giáo chừa lại một bàn trống cho hai bé.
Hôm nay U U đã đến nhưng không biết khi nào thì cô bé kia mới tới. U U nhìn xung quanh lớp, các bạn khác đều có đôi có cặp, chỉ có mỗi bé là lẻ loi một mình, đúng là có cảm giác vô cùng hiu quạnh.
Chỉ vì chuyện xảy ra của ngày trước buổi khai giảng, bé không nên tham lam ăn hết hộp kem lớn đó!
U U tủi thân bĩu môi nhỏ, bé rất rất rất hối hận.
Nhưng U U không biết rằng, khi bé đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hối hận vì thói ham ăn của mình thì các bạn khác trong lớp đều đang âm thầm đánh giá bé.
Hai bé gái ngồi phía sau U U thì thầm nói:
"Dây buộc tóc trên đầu cậu ấy nhìn thật đẹp."
"Tớ cũng thấy vậy! Còn nữa, giày của cậu ấy cũng rất đẹp!"
Đây là góc nhìn của các bé gái.
Còn các cậu bé ngồi phía sau lại bàn luận về cái khác:
"Sao cậu ấy lại buộc tóc như vậy nhỉ? Nhiều bím tóc như vậy, cậu ấy không thấy mệt sao?"
"Khuôn mặt của cậu ấy thật tròn, véo một cái chắc sẽ mềm lắm nhỉ?"
"Cậu dám sao?"
"Tớ không dám, cậu dám sao?"
Tiết học đầu tiên ồn ào nhốn nháo, khi giáo viên trên bục giảng vừa quay đầu viết bảng, lập tức âm thanh nói chuyện trong lớp lại lớn hơn.
U U cũng không biết tiếng ồn ở xung quanh là vì bé, sau khi ngây ngốc một lúc, bé nhanh chóng mở sách ra và chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài.
Anh hai nói, bé nhỏ tuổi hơn các bạn trong lớp nên việc học sẽ khó khăn hơn một chút.
Nhưng chỉ cần bé cố gắng thì sẽ không thua kém các bạn khác.
Bé phải cố gắng chăm chỉ học tập mới được.
Học được nửa tiết, tiếng nói chuyện của các bạn nhỏ trong lớp càng ngày càng lớn.
"Đừng nói chuyện nữa." Cô Giang không nhịn được gõ nhẹ lên bàn: "Nếu cô thấy bạn nào đang nói chuyện riêng thì cô sẽ trừ một ngôi sao nhỏ của bạn đó."
Các bạn nhỏ này vừa mới chuyển từ mẫu giáo lên lớp một nên chưa hoàn toàn thích nghi với cách học của tiểu học.
Vì vậy, các thầy cô dạy lớp một thường dùng ngôi sao nhỏ để khen thưởng, khuyến khích các bạn nhỏ hình thành thói quen chuẩn mực, có quy tắc.
Nếu có biểu hiện tốt thì sẽ được thưởng một ngôi sao nhỏ, trả lời câu hỏi tốt cũng được thưởng ngôi sao nhỏ.
Nói chuyện riêng trong giờ học sẽ bị trừ ngôi sao nhỏ, không nghe lời giáo viên cũng bị trừ ngôi sao nhỏ.
Những ngôi sao nhỏ mà các bạn nhận được sẽ được dán trên bảng xếp hạng ngôi sao trong lớp, bạn nào có một hàng dài những ngôi sao nhỏ đó chính là chuyện rất đáng để tự hào.
Vì vậy, khi vừa mới nhắc đến việc trừ ngôi sao nhỏ, các bạn vừa mới ồn ào nhốn nháo cũng lập tức yên lặng hơn rất nhiều.
Cô Giang vô cùng hài lòng.
Nhìn quanh lớp học, cô Giang liếc mắt một cái đã nhìn thấy bé gái ngồi bên cửa sổ đang ôm khuôn mặt nhỏ nhìn cô.
Cô bé có khuôn mặt mềm mại và một đôi mắt to tròn, nét mặt vẫn chưa cởi bỏ sự phúng phính của trẻ con. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ kia được điểm thêm một đôi mắt giống như một quả nho mọng nước, đen nhánh, long lanh như biết nói.
Khi bé chăm chú nhìn vào ai sẽ làm người đó có cảm giác được yêu quý mà kinh sợ và được trân trọng.
Giống như người bé đang nhìn là một người rất rất quan trọng.
Cô giáo Giang đã bị đánh gục bởi đôi mắt to tròn biết nói của bé gái. Khi cô hồi phục tinh thần, cô nhìn các bạn nhỏ trong lớp nói:
"Mọi người nên học tập Cố U U, phải tập trung như bạn ấy, các em biết chưa?"
Các bạn nhỏ đồng thanh trả lời:
"Biết... Rồi... Ạ..."
Từ lúc cô Giang bắt đầu quản lý kỷ luật cả lớp thì U U đã mất tập trung, trong đầu bé toàn là câu hỏi "Trưa hôm nay sẽ ăn gì."
Bé giật mình khi nghe giọng nói đồng thanh của các bạn trong lớp.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao mọi người đều nói biết rồi?
Các bạn ấy biết cái gì?
"Để khen ngợi Cố U U đã rất ngoan ngoãn trong ngày đầu tiên đến lớp, cô quyết định thưởng cho bạn ấy một ngôi sao nhỏ."
Vì vậy khi U U đang ngây ngốc, bé vẫn không biết tại sao bé lại nhận được một ngôi sao nhỏ đầu tiên.
------
Trong lớp học bắt đầu ồn ào, những bạn nhỏ vừa nghiêm túc ngồi đúng vị trí của mình bỗng chốc trở thành những viên bánh trôi trong nồi, bắt đầu đi lung tung.
"Đi! Đi thay quần áo!"
"Hôm nay chắc chắn tớ là người đầu tiên chạy đến phòng thay đồ!"
"Tớ cũng muốn là người đầu tiên!"
Các cậu bé ríu rít chạy ra khỏi lớp, những bạn còn lại cũng cất sách vở rồi đi ra khỏi phòng học.
U U ngơ ngác, hoàn toàn không biết các bạn ấy đang làm gì hay muốn đi đâu, bé đành phải đi theo sau các bạn nữ vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Lúc này U U mới nhớ ra, hình như cô giáo nói tiết học tiếp theo là môn thể dục.
"Này..."
Thấy U U đứng ngây ngốc ở cửa phòng thay đồ, một cô bé tốt bụng vỗ vai bé, nhỏ giọng nói:
"Trên ngăn tủ... Có tên... Sau khi thay quần áo xong... Sẽ ra sân thể dục tập hợp..."
U U chăm chú lắng nghe cô bé kia lắp bắp giải thích, sau đó nở một nụ cười thật tươi, chân thành nói:
"Thì ra là vậy! Cảm ơn cậu!"
Tai bạn nữ kia đỏ bừng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bé, vội vàng kéo cô bạn bên cạnh đi thay quần áo.
U U bối rối trước phản ứng này.
Là do bé nói sai gì sao?
Tại sao bạn ấy lại có vẻ sợ bé như vậy?
Ban đầu U U vẫn luôn tự hỏi liệu rằng có phải mọi người cũng không thích bé giống như các bạn học ở nhà trẻ hay không.
Nhưng dọc theo đường đi từ phòng thay đồ đến sân thể dục, U U lại phát hiện hình như có vẻ hơi khác một chút.
"Này, bạn ơi!"
Khi đi qua ngã tư, U U đang định đi theo những cậu bé phía trước thì bỗng nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng.
Đó là bạn nữ cùng lớp.
"Các cậu ấy đi đường nhỏ, khó đi lắm. Đường lớn bên này nè."
U U dừng chân, vừa định nói sẽ cùng đi với các cậu, nhưng chưa kịp mở miệng thì bạn nữ vừa thân thiện nhắc nhở bé đã kéo bạn tốt của mình bước đi.
U U ngạc nhiên, một mình đi ở phía sau.
Với kinh nghiệm sống nông cạn của bé, U U thật sự không thể hiểu được thái độ kỳ lạ của các bạn cùng lớp.
Trong suy nghĩ của bé, thái độ của mọi người xung quanh đối với bé chỉ có hai trạng thái, một là không thích bé giống như các bạn trong nhà trẻ, hai là rất thân thiện và nguyện ý chấp nhận bé giống như đám người Điềm Điềm trong chương trình thực tế kia và cả Sầm Tuỳ nữa.
Nhưng trường hợp bây giờ lại không nằm trong hai loại này.
Bạn nữ kia không muốn đi cùng bé nhưng hình như cũng không ghét bé, vậy chuyện này là sao?
U U gãi gãi đầu, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
------
Tiết thể dục của lớp một rất đơn giản. Cả lớp báo cáo sĩ số, sau đó học thể dục theo đài phát thanh khoảng 20 phút, thời gian còn lại mọi người có thể tùy ý lấy dụng cụ, tự do hoạt động.
Tuy nhiên...
"Bạn nhỏ, sao em không đi chơi đi?"
Sau khi giải tán, giáo viên thể dục nhìn U U vẫn đang đứng tại chỗ, cúi người hỏi.
U U chớp mắt, thành thật trả lời:
"Bởi vì không có ai chơi với em."
Giáo viên thể dục: Tại sao bạn nhỏ này lại có thể bình tĩnh nói ra một chuyện đáng buồn như vậy?
Nhưng đúng là bé cũng không thể chơi đá bóng với các bạn nam. Còn về phía các bạn nữ thì mọi người đều chơi theo từng tốp, rất hài hoà, giáo viên cũng không thể miễn cưỡng nhét bé vào được.
U U nhìn các bạn nữ đang cùng nhau chơi đá cầu và nhảy dây gần đó, trong mắt hiện lên ánh sáng khao khát.
Bé chưa bao giờ được chơi những trò chơi này với các bạn cùng lớp.
"Vậy thì, thầy chơi bóng chuyền với em nhé?"
Thầy giáo thể dục cao gần một mét chín ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu hỏi bé.
Thầy cũng biết U U là con của gia đình nổi tiếng, tuy không được bảo phải đặc biệt quan tâm chiếu cố, nhưng khi nhìn thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác ngồi lẻ loi một mình, thật là quá đáng thương.
U U cũng không kén chọn, có người chơi cùng bé đã rất tốt rồi, ít nhất bé cũng không cần phải đứng ngây ngốc một mình.
Thế là một người ném một người đón bóng, cả hai cùng chơi bóng chuyền.
Vốn cho rằng các bé gái đều không giỏi chơi bóng nhưng không ngờ U U lại học bóng chuyền rất nhanh, động tác phản ứng cũng rất nhanh nhạy, thầy thể dục ngồi dưới đất phát bóng cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Nhưng sự nghiêm túc này khiến lực đánh có hơi mạnh, vô tình làm bóng chuyền đập vào đầu bé.
"Có sao không?"
Thầy thể dục căng thẳng.
Suy cho cùng, thầy là giáo viên của trường tiểu học tư thục nên cần phải nhạy bén và chú ý nhiều hơn, học sinh ở đây không phú thì cũng quý. Chỉ cần các bé có chút sơ sẩy gì, các bậc phụ huynh có thể sẽ gọi luật sư đến.
Đám trẻ con ở đây không phải chỉ đơn thuần là trẻ em, chúng đều là tiểu tổ tông!
Nhưng mà U U chỉ ngây người một chút, sờ sờ đầu, sau đó xoay người đi nhặt bóng.
"Thầy đánh lại lần nữa đi ạ! Em có thể đánh được!"
Cô bé ôm bóng chuyền cũng không tỏ vẻ được nuông chiều và lớn lên trong nhà giàu, thậm chí còn lộ ra vẻ đơn thuần, ngốc nghếch, dễ bị lừa, khiến người ta không khỏi nghi ngờ về chỉ số thông minh của bé.
Nhưng thầy giáo cũng không nghĩ thêm nữa, rốt cuộc thì những tiểu tổ tông khó hầu hạ có thể bớt đi một người lại càng tốt.
Những bé gái đang chơi nhảy dây cũng nhanh chóng chú ý đến hai thầy trò đang chơi bóng chuyền.
"Cậu ấy đang chơi với thầy Tiêu kìa... Tớ cũng muốn chơi với thầy Tiêu..."
Nhóm bé gái hâm mộ nhìn U U.
Thầy Tiêu vừa mới tốt nghiệp trường sư phạm thể thao, là giáo viên thể dục trẻ tuổi nhất và đẹp trai nhất trong khối lớp một.
Trời sinh con gái luôn luôn thích cái đẹp, hơn nữa thầy Tiêu cũng rất hiền lành, các bé đều thích học lớp của thầy Tiêu.
Có điều, mọi người đều nghĩ giáo viên là giáo viên, học sinh là học sinh, chưa từng nghĩ tới việc học sinh và giáo viên có thể cùng chơi trò chơi với nhau.
Đặc biệt hơn nữa, một lúc sau, khi đã chơi bóng chuyền mệt rồi, thầy Tiêu còn cho U U cưỡi lên cổ mình để trải nghiệm bầu không khí trên một mét chín, ngay cả các bạn nam đang chơi bóng bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ và ghen tị.
Bọn họ cũng muốn được ngồi trên cổ thầy Tiêu.
Dù cả đám không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt để thể hiện sự khát khao đó.
Bé gái vừa chỉ đường cho U U thì thầm:
"Chúng ta có thể rủ cậu ấy chơi cùng không, thấy cậu ấy chơi một mình như vậy... Rất tội nghiệp."
Vừa dứt lời, bé gái bên cạnh lập tức nói:
"Nhưng mà nếu chúng ta rủ cậu ấy chơi cùng thì cậu ấy cũng không muốn chơi với chúng ta đâu?"
Những người còn lại cũng phụ hoạ:
"Đúng vậy, đúng vậy. Cậu ấy khác chúng ta."
"Cậu ấy là ngôi sao nhí, ngôi sao chỉ chơi với ngôi sao thôi!"
"Thật lòng tớ cũng muốn hỏi xem cậu ấy mua dây buộc tóc ở đâu, nhưng mà... Có lẽ cậu ấy không muốn chơi với chúng ta đâu nhỉ?"
Các bạn nhỏ 6 tuổi mặt đối mặt nhìn nhau, không ai có dũng khí tiến thêm một bước để hỏi U U có muốn chơi với các bé hay không.
Dù sao thì...
Ở trong mắt các bạn nhỏ, U U chính là người đã xuất hiện trên ti vi, không giống với các bé.
4/1/2022
103: Hỏi thăm cả nhà
Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
Bởi vì trên người U U tỏa ra ánh hào quang của người nổi tiếng cho nên đến tận khi tan học, bé cũng chưa thể thiết lập được tình bạn thân thiết với bất kì ai trong lớp.
Mặc dù U U không biết rõ lý do, nhưng các bạn cùng lớp cũng không ghét bé, điều này cũng đủ khiến bé vui vẻ rồi.
Vì vậy, khi Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đứng ở cổng trường đợi lớp một tan học, hai người liếc mắt đã thấy U U trong đám đông, bé mang chiếc cặp sách màu hồng nhạt vui vẻ nhảy nhót, giống một con bướm nhỏ đang bay lượn.
Thẩm Tịch Xuyên hỏi:
"Ngày đầu tiên đi học có vui không?"
U U dâng trào cảm xúc, giọng nói mạnh mẽ vang dội:
"Vui lắm ạ...!"
Có thể nhìn ra bé vô cùng vui vẻ, nếu là trong truyện tranh, có lẽ xung quanh U U sẽ là những bông hoa rực rỡ màu sắc.
Nhưng mà, Cố Diệu Diệu nhìn bé, lạnh lùng nói:
"Trong vòng mười hai năm, một ngày nào đó em sẽ thấy mình giống như một đứa ngốc khi vui vẻ vì được đi học."
U U: ?
Sau khi lên xe, U U bắt đầu kể cho anh hai và chị gái nghe những chuyện đã xảy ra ở trường.
Con nít kể chuyện vẫn chưa có trình tự, bé cứ đông một câu, tây một câu, toàn kể những thứ linh tinh nhỏ nhặt, chẳng hạn như "Hôm nay cô giáo mặc một chiếc váy rất đẹp" hay là "Trong bữa cơm trưa có món thịt rất thơm."
Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng.
Thẩm Tịch Xuyên hỏi:
"Vậy em ngồi một mình không thấy buồn chán sao?"
U U ngạc nhiên, lắc đầu:
"Không ạ. Lúc trước ở nhà trẻ U U toàn chơi một mình!"
Dường như bé xem đây là chuyện có thể chứng minh rằng bé rất có năng lực, giọng điệu của bé cũng không tỏ ra đau khổ gì, thậm chí còn có chút tự hào.
Nhưng mà vào tai hai người anh chị kia, trong lòng hai người vừa kinh ngạc, lại vừa mang theo cảm xúc phức tạp.
Thẩm Tịch Xuyên trầm mặc sờ đầu bé.
Mà Cố Diệu Diệu lại trầm tư suy nghĩ, chính cô cũng không có chút kinh nghiệm nào trong việc kết bạn với người khác để chỉ cho U U, chỉ có thể nói với U U về kinh nghiệm quý giá mà cô đã từng trải qua.
"U U, nếu có người bắt nạt em thì không được im lặng chịu đựng, nhất định phải bắt nạt lại họ."
Khuôn mặt U U tràn ngập sự ngây thơ, trong tâm trí bé không hề tồn tại khái niệm ăn miếng trả miếng.
"Bắt nạt lại là như thế nào ạ?"
Cố Diệu Diệu kiên nhẫn truyền dạy bí quyết mắng chửi người khác của bản thân:
"Nếu có người mắng em ngốc, em lập tức mắng họ mất dạy, em thấy xấu hổ thay cho mẹ bọn họ!"
U U khiêm tốn hỏi: "Tại sao em phải phải xấu hổ thay cho mẹ bọn họ?"
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
"Bởi vì mẹ họ không dạy dỗ tốt bọn họ!"
"Nhưng mà, tại sao không nói là ba họ đã không dạy tốt bọn họ?"
"..."
Cái này... Nói vậy cũng có lý.
"Có thể là vì mắng người quan trọng với đối phương sẽ có hiệu quả hơn. Mẹ quan trọng hơn, ba thì sao cũng được."
U U trầm ngâm: "Nhưng mà mắng chửi người như vậy có phải là hơi vô lễ không ạ?"
Cố Diệu Diệu nghiêm túc dạy hư bạn nhỏ:
"Người khác vô lễ trước thì em mới phản kích, phản kích thì sao gọi là vô lễ được chứ? Hơn nữa chúng ta cũng không phải trách mẹ ruột của họ mà chỉ mang tính tượng trưng thôi, trong thực tế khi nhìn thấy các dì ấy, chúng ta cũng nên nói một tiếng chào dì ạ."
Thẩm Tịch Xuyên: "..." Cô dạy những thứ lung tung, lộn xộn gì vậy.
Khi xe vừa chạy đến cổng nhà, Cố Diệu Diệu đã chỉ dạy cho U U những điều tinh túy trong kinh nghiệm "Mắng chửi người khác mà không mắng mẹ, cũng giống như chơi đạn bông mà thôi."
Tổng kết lại là khi bị người khác bắt nạt, thì chuyện hỏi thăm* cả nhà họ luôn là chuyện đúng đắn.
* Ý chỉ việc lôi cả nhà họ ra mắng.
U U giống như một học sinh ngốc nghếch không thể hiểu được thâm ý của cô giáo, bé còn đang cố gắng nhớ lại những nội dung được dạy, khi bé đang định nhẩm lại những lời đó thì Cố Diệu Diệu đã xuống xe, Thẩm Tịch Xuyên vỗ vai bé nghiêm túc nói:
"Quên hết những gì mà chị gái vừa dạy đi."
U U: ??
"Bị bắt nạt thì chỉ cần tìm anh hoặc chị gái là được, những cái khác thì không cần nhớ."
Trên thực tế, trong suy nghĩ của U U thì quyền uy của chị gái vẫn cao hơn anh hai rất nhiều, nhưng mà cho dù bây giờ bé muốn nói với anh hai rằng "Em chỉ muốn nghe lời chị gái" cũng vô dụng.
Bởi vì ngoại trừ câu "Hỏi thăm cả nhà họ" của Cố Diệu Diệu thì U U không hề nhớ thêm một câu nào khác.
Nhưng tại sao người khác bắt nạt bé mà bé lại phải hỏi thăm người nhà của họ?
Đến tận khi đi ngủ U U vẫn không thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói này.
Xem ra mắng chửi người khác cũng là một môn học vô cùng uyên thâm, chỉ có chị gái mới có những nghiên cứu chuyên sâu và kinh nghiệm thực tế phong phú về môn học này, U U cảm thấy bản thân bé còn phải học hỏi rất nhiều rất nhiều.1
Sáng hôm sau, U U vẫn có trạng thái rất tốt khi đi học. Cố Diệu Diệu vẫn còn ngái ngủ, trong miệng đang nhai bánh mì, U U đã mang cặp xong rồi, bé thúc giục khi nào mới có thể đi học.
Cố Diệu Diệu bị kéo lên xe, vô cùng chắc chắn nói cho bé:
"Em sẽ hối hận... Chắc chắn em sẽ hối hận..."
Nhưng mặc kệ sau này có hối hận hay không, chứ lúc này nhiệt huyết đến trường của U U vẫn vô vùng mãnh liệt.
Khi bé đến lớp học, thậm chí người bạn phụ trách quét dọn vệ sinh buổi sáng còn chưa đến.
Lớp học trống không, U U vui vẻ đi lấy nước, lúc quay lại lớp, trong phòng học đã có người, chính là bạn nữ hôm qua nói chuyện với bé trong phòng thay quần áo.
"Buổi sáng tốt lành!"
U U chủ động chào hỏi, tràn đầy năng lượng.
Bạn nữ kia giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của U U, giống như nhìn thấy ma, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp:
"Buổi sáng, buổi sáng tốt lành..."
Sau khi chào hỏi, cô bé ngượng ngùng đỏ mặt tía tai, không dám nhìn U U, một mình lẳng lặng bước lên bục giảng, bắt đầu lau bảng đen.
U U ngồi vào chỗ, nâng má yên lặng nhìn bạn nữ kia.
"Cậu tên gì vậy?" U U chủ động phá vỡ sự trầm mặc.
Người cô bé run run, lo lắng giống như lúc bị cô giáo điểm danh vậy.
"Tớ tên là... Tống Sở Hàm..."
U U cười nói: "Tớ tên Cố U U!"
"Tớ biết."
Tống Sở Hàm liếc mắt nhìn trộm U U. Khuôn mặt U U tươi cười rạng rỡ, ánh mắt bình tĩnh trong sáng, loại khí chất này rất thần bí, giống như ánh sáng lấp la lấp lánh, chói sáng đến mức người khác không thể bỏ qua, nhưng cũng vì vậy mà khiến người khác không dám tiếp cận.
Một lát sau, trong lớp học lại có thêm vài người nhưng chỉ có một mình Tống Sở Hàm dọn vệ sinh.
U U đứng dậy đi đến phía sau cô bé, hỏi:
"Tại sao chỉ có một mình cậu dọn vệ sinh vậy?"
Tống Sở Hàm do dự trả lời: "Tớ cũng không biết."
Lúc này vừa mới khai giảng không bao lâu, đây cũng là lần đầu tiên cô bé trực nhật.
Tống Sở Hàm nghĩ đến nhiệm vụ mà hôm qua cô giáo đã phân phó cho mỗi người vào lúc tan học, không khỏi nhìn ra ngoài phòng học, lo lắng nếu đến giờ vào lớp mà chưa dọn xong sẽ bị cô giáo mắng.
"Không sao đâu!" Từ lâu U U đã muốn thử xem cảm giác dọn vệ sinh là thế nào. thấy thế bé lập tức xắn tay áo nói: "Tớ giúp cậu, cùng nhau dọn dẹp!"
Lúc ở nhà, mỗi lần thấy dì Trương quét sàn, bé cảm thấy chơi rất vui, nhưng mà dì Trương lại không bao giờ cho bé đụng vào những thứ đó.
U U cũng không có kinh nghiệm quét rác, nhà họ Cố lại quá lớn cho nên dì Trương cũng không thể mỗi ngày đều dùng cây chổi thở hổn hển quét nhà, vì vậy trong nhà có hai robot quét sàn.
Bé từng hỏi dì Trương, tại sao robot nhỏ chỉ xoay một vòng, lập tức sàn nhà đã sạch sẽ. Dì Trương giải thích là bởi vì bên trong robot nhỏ có chứa thêm một con robot nhỏ hơn để quét rác, những con robot nhỏ trốn trong đó chăm chỉ làm việc và không bao giờ nói chuyện.
U U cảm thấy cũng đúng, vì thế bé bắt chước những con robot trong tưởng tượng của mình, robot nhỏ được giấu trong những chiếc vỏ tròn nhỏ, giống cái dây cót ở trong đồ chơi, từng bước từng bước nhỏ nhưng lại di chuyển rất nhanh trong lớp học.
Cây chổi dưới tay bé cũng di chuyển rất nhanh, nhìn qua lại có cảm giác giống như mấy đoạn video ma quái.
Có cậu bạn liên tục liếc mắt nhìn bé, tò mò hỏi:
"Sao cậu lại... Quét sàn như vậy?"
Bé giống như một con chim cánh cụt nhỏ đang lắc lư.
U U nghiêm túc giải thích: "Robot quét nhà của tớ đều quét thế này."
Cậu bé do dự nói: "Nhà tớ cũng có robot quét rác, nhưng sao nó không quét giống cậu?"
U U nghĩ nghĩ, khẳng định nói: "Có lẽ là do robot nhà tớ cao cấp hơn một chút?"
Robot trong nhà bé là những con robot nhỏ trốn trong chiếc vỏ tròn âm thầm làm việc đó!
Có lẽ là do U U nói quá nghiêm túc, nên cậu bé kia cũng nửa tin nửa không, tự hỏi có thể mua một con robot quét rác mới lạ như vậy ở chỗ nào.
Công việc dọn dẹp buổi sáng rất nhẹ nhàng, chỉ cần lau bảng đen và quét sàn là được. Hai cô gái nhỏ cùng nhau làm việc, vừa lúc dọn dẹp xong trước giờ vào học, Tống Sở Hàm vừa định nghiêm túc cảm ơn U U thì chuông vào lớp đã vang lên.
Lôi Phong* làm việc tốt không cần hồi báo, nhanh chóng quay trở về vị trí của chính mình.
* Lôi Phong: một chiến sĩ của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Sau khi chết, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, cũng được dùng để chỉ người hăng hái giúp đỡ người khác mà không cần trả ơn.
Tiết tập đọc buổi sáng sẽ đọc bài thơ hôm qua cô Giang dạy. Dưới sự che giấu của âm thanh đọc bài, bạn cùng bàn Tống Sở Hàm khẽ hỏi:
"Vì sao Cố U U lại giúp cậu dọn vệ sinh vậy?"
Tống Sở Hàm: "Không biết nữa. Cậu ấy chủ động giúp tớ, cậu ấy thật tốt bụng."
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, tiêu chuẩn đánh giá người tốt người xấu cũng rất thấp. Theo quan điểm của Tống Sở Hàm, U U chủ động muốn dọn vệ sinh cùng bé đã là người vô cùng tốt bụng, không hề giống như tưởng tượng của mọi người.
Bạn cùng bàn nghiêm túc hỏi: "Vậy... Có phải cậu đã nói chuyện với cậu ấy đúng không?"
Tống Sở Hàm dùng đầu ngón tay tính tính, đúng là nói rất nhiều câu.
Bạn cùng bàn: "Vậy cậu có thể giúp tớ hỏi xem... Dây cột tóc của cậu ấy mua ở đâu không?"
Dây cột tóc của U U rất đẹp! Cô bé thật sự rất thích nó!
Tống Sở Hàm ngơ ngác gật đầu.
Hôm nay vẫn như hôm trước, U U không có ai ngồi cùng, cũng không tìm được bạn nữ nào cùng đi vệ sinh, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay bé đã biết thêm một người bạn mới, đối với người dễ thoả mãn như U U thì bé vẫn có tâm trạng rất tốt.
Chỉ là vào lúc tan học, U U ra về hơi muộn một chút, bé nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc.
Thì ra là một bạn nam cùng tổ trực nhật với Tống Sở Hàm.
Bởi vì buổi sáng cậu ta không đến dọn dẹp vệ sinh, lúc tan học, U U cố ý nhớ kĩ cậu bạn này. Nhưng bé không ngờ rằng, buổi sáng không đến thì thôi, tan học xong cũng phải dọn dẹp, thế mà cậu ta lại chuẩn bị đeo cặp sách chạy!
"Đợi một chút...!"
U U siết chặt quai cặp, thoáng cái vụt nhanh lên đứng trước mặt cậu bạn đang muốn chuồn êm kia.
"Cậu không dọn vệ sinh sao?"
Cậu ta kinh ngạc trước câu hỏi của U U, sau đó đáp:
"Tớ không muốn dọn vệ sinh, rất bẩn."
Hình như Tống Sở Hàm đã đi giặt giẻ lau nên không có trong phòng học, lúc này chỉ có U U và cậu bạn kia.
U U bị sốc trước vẻ cho mình là đúng của cậu ta:
"Nhưng mà mỗi người đều phải trực nhật, đây là lời cô giáo nói."
Rõ ràng cậu ta xuất thân từ gia đình giàu có, nhếch cằm lên, có chút tư thái của kẻ từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo nói:
"Tớ không giống bọn họ. Ở nhà tớ chỉ có người hầu mới làm loại chuyện như quét dọn vệ sinh này, tớ không muốn làm."
Nói xong, cậu ta nhìn U U với ánh mắt kỳ lạ.
"Lần trước tớ đã muốn hỏi, tại sao cậu lại muốn giúp người khác dọn vệ sinh? Cậu đúng là kỳ lạ, cậu không thấy dơ sao? Mẹ tớ nói trẻ con có tiền đồ sẽ không làm những việc vặt vãnh như vậy."
Đây rõ ràng là một cậu bé có học thức cao, thậm chí từ trước đến giờ U U chưa bao giờ sử dụng loại từ vựng cao cấp như việc vặt.
Nhưng bé chỉ bị sốc trước trình độ văn hoá và khí thế của cậu bạn kia một chút thôi, sau đó thái độ vẫn rất kiên định nói:
"Không được, nhất định cậu phải quét dọn vệ sinh! Không thể để Tống Sở Hàm làm một mình!"
Cậu ta nhíu chặt mày, vô cùng chống cự:
"Không, tớ không muốn chạm vào giẻ lau và chổi."
"Cậu không thể đi!"
"Tớ phải đi!"
"Tớ không cho cậu đi!"
"Dù cậu có là minh tinh thì cũng không nên lo chuyện bao đồng như vậy chứ!"
"Tớ không bao đồng! Dù sao cậu cũng không thể đi!"
U U duỗi hai tay chặn cửa lớp, rất có dáng vẻ quyết tâm "Nếu cậu muốn đi thì phải bước qua xác tớ."
Cậu nhóc kia cũng là người có tính tình thiếu gia nên lập tức vươn tay đẩy U U.
Nhưng mà tay của U U đã nắm chặt khung cửa, cố gắng không buông, thậm chí trong lúc hai người xô đẩy bé còn cảm thấy trào dâng niềm tự hào khi ra tay giúp bạn mà không tiếc mạng sống.
Đáng tiếc niềm tự hào đó không thể chống đỡ nổi, mới hai phút đã bị đối phương đẩy ra.
Đúng lúc này, Cố Diệu Diệu chờ ngoài cổng trường thật lâu mà không thấy U U nên lên lầu xem thử, vừa lúc thấy cảnh tên nhóc kia đẩy U U.
Cô nhíu mày, nhanh chóng bước tới.
U U cũng bị hành động thô lỗ của cậu bé kia chọc cho tức giận. Ngực bé phập phồng, thở hổn hển, giống như một con chó bull nhỏ đang tức giận, bé cố gắng nhớ lại những gì chị gái đã dạy trong ngày hôm qua.
Chị gái bé nói cái gì nhỉ?
Thăm hỏi cái gì nhỉ?
Cố Diệu Diệu vừa mới đi đến sau lưng U U, lập tức nghe bé hùng hổ nói với âm thanh to kinh người...
"Tớ muốn xấu hổ thay mẹ cậu nha..."
"Tớ muốn chào cả gia đình cậu..."
"Mọi người trong gia đình cậu có ổn không..."
Cậu bạn: "Cũng, cũng ổn?"
Cố Diệu Diệu: Gì? Cmn, chị dạy em như vậy sao??1
8/1/2022