Mặc dù Đinh Nghiêu đã giải thích cho Ung Trạch hiểu màn hình led ngoài tòa nhà cao tầng là gì, nhưng vẫn khuyên nhủ cậu.
"... Không cần thiết đâu, cậu bình tĩnh một chút, đây chỉ là một cuộc thi đấu nhỏ mà thôi."
Không phải Đinh Nghiêu cảm thấy trận đấu nhỏ không quan trọng, nhưng chỉ là vòng sơ loại của một cuộc thi nhỏ mà lại bày ra trận thế lớn như vậy sẽ gây nên một áp lực vô hình cho U U.
Hơn nữa, nếu không đạt được hạng nhất thì chẳng phải sẽ khiến cho tâm lý của bé trở nên nặng nề hơn sao?
Sau khi nghe Đinh Nghiêu giải thích, Ung Trạch cũng cảm thấy có chút hợp lý.
"Ừ, vậy để lần sau."
Chờ sau này U U tham gia vào những cuộc thi lớn hơn và giành được thứ hạng cao hơn thì cậu sẽ cân nhắc đến việc này.
Đinh Nghiêu:... Đúng là người có tiền, muốn làm gì thì làm.
Ở trên sân băng, U U đang làm nóng người cùng với bạn bè của mình thì thấy trên khán đài có các bạn nhỏ cùng mặc đồng phục màu đen, tay cầm banner cổ vũ khiến cho bạn bè của bé đều chớp mắt ngạc nhiên:
"U U... Những người đó đều đến để cổ vũ cho cậu à?"
U U đang vẫy tay chào Ung Trạch như một ngôi sao đang vẫy tay chào người hâm mộ của mình vậy, khi quay lại thì khoé miệng của bé cười toe toét đến tận mang tai.
"Ừm! Tớ cũng không ngờ lại có nhiều người đến như vậy!"
Mặc dù có nhiều bạn nhỏ mà bé chưa từng gặp qua nhưng khi nhìn thấy Hầu Thời Việt thì có lẽ U U cũng đoán ra được chúng là những tiểu yêu quái trong sở thú.
Rất có tấm lòng!
Cô bạn nhỏ của U U nhoài người lên phía trên lan can, nhìn những người đang cổ vũ cho U U một cách đầy nhiệt tình thì có chút hâm mộ.
"Tớ cũng muốn có thật nhiều người cổ vũ tớ như vậy..."
Cha mẹ cô bạn nhỏ của U U quá bận rộn với công việc nên không có thời gian để đến xem trận đấu đầu tiên của bạn ấy.
Nếu so với U U - người đang có những cổ động viên đầy nhiệt tình thì cô bạn của bé trông có vẻ cực kỳ cô đơn.
"Không sao đâu!" U U vươn tay ôm bả vai của cô bạn, trên khuôn mặt nở một nụ cười nói: "Tớ chính là fan của cậu, một mình tớ có thể thay thế cho mười người!"
1
Lúc này hai cô bé nhỏ mới ôm nhau thân thiết và nở nụ cười.
"... Thì ra là đang cổ vũ cho con bé ấy à."
Nghe được cuộc đối thoại của hai cô bé, mẹ của thí sinh bên cạnh liếc nhìn U U, giọng điệu quái gở nói: "Cháu kiêu ngạo cái gì chứ? Cũng không phải là trận đấu so fans ai nhiều hơn, cho dù có cổ vũ liên tục cho cháu thì khi lên sân cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân."
U U và cô bạn nhỏ của bé nghe xong không hiểu ra sao.
"Fans thì có liên quan gì đến thực lực vậy?"
"Không liên quan gì luôn."
"Vậy tại sao bác ấy lại nói những điều như thế chứ?"
"Tớ cũng không biết nữa, có thể bác ấy cảm thấy hơi ghen tị, chúng ta không nên vạch trần bác ấy đâu."
"..."
Ai ghen tị chứ!
Hai cái đứa trẻ này vì sao còn tự cảm thấy bản thân rất tốt vậy!!
Nhưng đến lúc trận đấu bắt đầu thì bà ta mới biết rằng hai đứa trẻ này thật sự không cần kiêu ngạo để làm gì.
Mà người ta vốn có quyền để kiêu ngạo.
Đầu tiên là cô bạn nhỏ Tống Linh của U U. Là một thí sinh phái sức mạnh, cô bé vừa vào sân đã áp đảo những thí sinh nghiệp dư đến cánh tay cũng không vươn rộng được, hoàn toàn phát huy hết lợi thế của đôi tay và đôi chân thon dài. Toàn bộ quá trình trượt băng tự do của Tống Linh diễn ra vô cùng vững vàng và ổn định, sau đó lại áp đảo thêm thí sinh đang lắc lư, thậm chí là té ngã ở phía trước.
Tống Linh vừa vào trận đã trực tiếp kéo trình độ của trận đấu lên cao.
Cố Khải Châu trên khán đài vã mồ hôi: "Trẻ con bây giờ đều lợi hại vậy sao, cô, cô bé này chỉ lớn hơn U U của chúng ta hai tuổi đi..."
Trận đấu chưa qua được một nửa mà đã có một đối thủ mạnh mẽ như thế, muốn giành được hạng nhất có vẻ không dễ dàng như vậy.
"Không cần lo lắng." Ung Trạch vừa ở một bên lẳng lặng chờ đợi U U lên sàn đấu, vừa dùng giọng điệu khiến người khác an tâm nói: "Em ấy sẽ thắng."
Cố Khải Châu có chút sững sờ.
Tuy khi cậu thiếu niên này nói ra những lời đấy một cách bình tĩnh và ung dung như vậy vô cùng đẹp mắt, nhưng nếu như cậu ta không cầm bảng đèn led cổ vũ trên tay thì hẳn sẽ đẹp trai hơn nữa.
Sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc không bao lâu thì trận đấu thứ hai bắt đầu, cũng là lúc U U ra sân.
Đây là trận thi đấu đầu tiên của U U, bình thường công việc của Úc Lan Và Cố Khải Châu quá bận rộn nên chỉ đến sân băng để xem bé luyện tập một vài lần, mấy lần sau thì ít dần đi.
Hai người họ không biết trình độ của U U như thế nào nên không khỏi cảm thấy lo lắng cho bé.
Cũng không phải họ sợ U U sẽ không thể giành được hạng nhất, mà là lo lắng bé không dễ dàng gì mới tìm được sở trường bản thân yêu thích, nếu như ngay trận đầu tiên đã ngã ngồi dưới sàn băng và bị mọi người cười nhạo, chuyện này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho trái tim non nớt của bé!
Tuy rằng Úc Lan không thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài, nhưng những móng tay dài bấu vào da thịt đã cho thấy rằng bà đang rất căng thẳng.
À, nhưng đó không phải là da của bà mà là da của Cố Khải Châu.
"--Tiếp theo, xin mời thí sinh số 21 - Cố U U tiến vào sàn đấu."
Trên sân băng, cô bé nhỏ với mái tóc được búi lên, tư thế thẳng tắp, dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ đang trượt từ mép sân băng vào trung tâm sàn đấu.
Không xảy ra sự cố gì cả, hoàn hảo hoàn hảo.
Trong khoảng thời gian trống trước khi tiếng nhạc vang lên thì Trì Hoán cầm một bảng đèn led, hét lên: "Cố lên U U!"
Ngay khi giọng nói này phát ra thì những tiểu yêu quái đang thưa thớt cổ vũ cũng theo phong trào mà đồng loạt hét lớn.
"Cố lên U U!"
"Cố lên! Cậu có thể làm được!"
"U U đang thi té ngã cố lên! Cậu sẽ không thua đâu!!"
Hầu Thời Việt vỗ vào đầu yêu quái nhỏ và giải thích rằng: "Đây không phải là một trận thi ngã."
Ung Trạch làm một cử chỉ im lặng thì âm thanh cổ vũ nhiệt tình mới giảm dần.
Ánh mắt của cậu và cô gái nhỏ trên sân băng đằng xa giao nhau.
U U nở một nụ cười thật tươi.
Giây tiếp theo, bản nhạc dài và nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đó là bài hát « Một ngày hè » trong bộ phim « Vùng đất linh hồn ».
Trong sự chú ý của vô số người, cô gái nhỏ từ từ trượt trên sân băng theo điệu nhạc.
So với các thí sinh dự thi trước đó thì U U tuổi nhỏ nhất quả thật không chiếm ưu thế, thân hình bé chưa nảy nở, tay chân không đủ mảnh khảnh không cách nào thể hiện sức hấp dẫn của sự ưu nhã, cũng không có sức lực lớn như Tống Linh.
Nhưng mà theo nhạc đệm chậm rãi rồi ngay lúc tiết tấu nhạc nhanh hơn, cô gái nhỏ trên sân băng nhảy lên theo giai điệu, hoàn thành nửa vòng nhảy Axel* tuyệt đẹp, khiến người xem và giám khảo ngồi ở khán đài phải sáng bừng hai mắt.
(*Một trong các kỹ thuật nhảy cơ bản trong trượt băng.)
Động tác của bé... dường như vô cùng uyển chuyển, nhẹ nhàng và lưu loát.
Cố Diệu Diệu kinh ngạc nói: "... Sao em ấy làm được vậy?"1
Rõ ràng là một bánh bao nhỏ trông mum múp thịt, làm thế nào mà có thể nhảy... nhẹ nhàng như vậy?
Cố Khải Châu và Úc Lan cũng không ngờ được, U U lúc còn nhỏ sẽ ngã ngay trên mặt đất phẳng, vậy mà có thể hoàn thành một động tác bật nhảy dứt khoát lưu loát như thế trên sân băng.
Mặc cho bé không có thân hình thon thả bằng người khác, nhưng nền tảng của cô gái nhỏ này vô cùng vững chắc.
Cũng như vậy, khi xoay chân sau, tuy bé không có tay chân đủ dài, nhưng lại ổn định, linh động, có lẽ không đủ ưu nhã, nhưng mỗi động tác đều mềm mại nhẹ nhàng tựa như đã hòa làm một với âm nhạc.
Nói trắng ra là, màn biểu diễn của Tống Linh cho mọi người thấy một kỹ thuật cao siêu, còn màn thể hiện của U U lại khiến người ta cảm thấy những động tác bật nhảy trên sân băng kia, đối với bé nó tự nhiên như đang hô hấp.
Với một đứa trẻ mà nói, đây là loại thiên phú có thể thấy bằng mắt thường một cách chân thực.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương cuối cùng cũng kết thúc.
Cô gái nhỏ mặc đồ trượt băng màu hồng dừng ở trung tâm sàn đấu, hơi thở có chút dồn dập khom khom lưng, sau đó trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua phản ứng ở xung quanh.
- Vì sao mọi người đều chỉ vỗ tay mà không nói lời nào?
- Phản ứng của huấn luyện viên hình như cũng bình thường?
Trong lòng U U lộp bộp một tiếng, đợi bé đứng thẳng dậy, hướng tầm mắt lên trên...
Thiếu niên thẳng tắp giơ bảng đèn led lên cao hết cỡ, dáng vẻ ung dung, không hề ngượng ngùng vì hành vi khác xa phong cách thường ngày của mình.
Tựa như việc này đối với hắn vốn không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Trái tim có chút bất ổn của U U dường như được một đôi tay vững vàng đón lấy ngay lập tức, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
Dù vậy thì... một màn huấn luyện viên và các bạn thường ngày luyện tập chung xúm lại ôm chặt lấy bé đã vượt ngoài dự đoán của U U.
"U U, em thật lợi!"
"Cú nhảy em vừa nhảy kia rất tuyệt! Em có biết mình vừa vượt qua số điểm của Tống Linh, hiện tại đã dẫn đầu không!?"
Ngay cả Tống Linh cũng kéo tay bé nói: "A a a a có phải cậu giấu mình luyện tập ngoài giờ! Sau này có luyện tập thêm thì nhớ phải gọi mình! Không được trộm cố gắng sau lưng mình!!"
U U được mọi người vây quanh có chút kinh ngạc.
Bình thường lúc tập luyện ở sân băng, huấn luyện viên gần như không khen bé bao giờ, vì vậy U U chưa bao giờ có cảm giác chân thật rằng tốc độ tiến bộ của bản thân nhanh đến thế nào.
Bé thật sự trượt tốt như vậy sao?
Có thể là vì bé trượt không tốt nên mọi người mới tốt bụng đến an ủi bé hay không?
U U nhìn quanh bốn phía, đôi mắt tràn đầy sự mờ mịt.
Cho đến khi tầm mắt bé dừng trên người nhà họ Cố đang ở chung một chỗ với Ung Trạch cách đó không xa.
Không cần lời nói, dường như bé cũng có thể cảm nhận được từ ánh mắt, rằng mọi người trong nhà đứng ở đó đều tự hào vì bé.
Rốt cuộc bé cũng làm tốt một việc.
Bé là niềm tự hào của bọn họ.1
U U cảm nhận được một khẳng định như vậy.
Sau vòng đấu loại là vòng bán kết, tiếp đó là trận chung kết.
Thành tích của U U ở vòng đấu loại cũng không phải là kiểu phù dung sớm nở tối tàn. Có huấn luyện viên Doãn Hạc Ý giám sát, mặc dù U U đã xả hơi hai ngày thì cũng rất nhanh bị các buổi huấn luyện tàn khốc của cô lăn lộn đến mức không cáu kỉnh nổi.
Một đêm trước trận chung kết, trong lúc nghỉ ngơi U U chuồn ra khỏi sân băng, ăn vụng mì lạnh nướng mà Ung Trạch mua cho bé.
"Ăn ngon không?" Ung Trạch ngồi xổm giữa cầu thang nghiêng đầu nhìn bé.
"Ngon ạ!" U U cắn hai miếng: "Nếu sau này có thể ăn một ngày thì tuyệt biết mấy!"
Ung Trạch cười cười: "Chuyện này hình như hơi khó."
Rốt cuộc thì cậu không chắc chắn sẽ ở thành phố này mỗi ngày để đưa đồ ăn cho bé.
"Nhưng mà... Chỉ cần anh rảnh thì nhất định sẽ đến."
Chúa sơn lâm không hề nuốt lời.
Trận chung kết hôm sau, U U mặc trang phục trượt băng đính kim cương mà ông nội đặt riêng cho bé, xuất sắc giành được chức quán quân của cuộc thi trượt băng cấp trung - tiểu học quận Tĩnh Hải.
Đây là chức quán quân đầu tiên bé đạt được.
Sau đó nữa là cái thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Tích lũy từng cúp quán quân một, cô gái nhỏ vốn có tay chân ngắn nhỏ cuối cùng cũng như cành liễu ngày xuân, từ từ vươn dài ra.
Mấy độ xuân thu qua đi.
Vào mùa hè năm lớp sáu, cô bé học lớp hai ngày nào đã bước đầu biểu hiện sự duyên dáng của một thiếu nữ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 177: NT 5 - Sao em ấy làm được vậy?
Chương 177: NT 5 - Sao em ấy làm được vậy?