Ung Trạch thật sự biết rất ít về cấu tạo cơ thể của con người.
Tuy động vật cũng có kỳ sinh lý, nhưng các biểu hiện trong kỳ sinh lý của chúng lại không giống con người, hơn nữa...
Kiến thức về mặt lý thuyết và kinh nghiệm thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Cậu nhìn vết máu chói mắt sau váy, đầu óc chỉ nghĩ đến miệng vết thương chảy máu đáng sợ, vì vậy Ung Trạch chưa nghĩ kỹ xem U U bị thương như thế nào đã gọi xe cấp cứu cứu người theo bản năng.
Hành động này của cậu khiến U U giật mình kinh hãi một lúc lâu, lúc quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy vị trí bé mới ngồi, trên mặt ghế có một vết nhỏ màu nâu thẫm, sau đó lại nhìn theo tầm mắt khiếp sợ của Ung Trạch liền thấy...
Ôi trời.
Là máu.
"... Không cần gọi xe cứu thương."
U U vậy mà rất bình tĩnh, bé xấu hổ che lại nơi bị bẩn sau váy, tay còn lại ấn xuống bàn tay cầm điện thoại muốn gọi điện của Ung Trạch.
"Em không bị thương, cái này không phải bị thương."
Thiếu nữ nhỏ có mái tóc dài qua vai, hai má đỏ ửng, thấy chủ quán tò mò nhìn sang lại nghĩ đến việc bản thân làm bẩn ghế của người ta, U U vô cùng ngượng ngùng.
Lúc này Ung Trạch mới chậm chạp phản ứng lại.
"Có phải là..."
U U nói nhỏ bên tai cậu: "Làm sao bây giờ, em làm bẩn ghế trong quán rồi, có phải em nên bồi thường tiền ghế không? Nhưng mà em không mang theo điện thoại..."
Còn có vấn đề về chiếc váy.
U U đưa tay che ở phía sau, cũng may bây giờ trong quán không có khách khác, bé cẩn thận xoay người, đưa lưng về phía tường để người khác không chú ý đến váy mình.
"Để anh xử lý."
Sau khi biết U U không bị thương, chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, lúc này Ung Trạch mới yên tâm được.
Cậu để U U ngồi xuống ở một bên, cười cười trấn an: "Anh sẽ nói với ông chủ, em chờ anh chút."
Bàn tay dày rộng ấm áp đặt trên đỉnh đầu, tựa như trong nháy mắt lại trở về lúc xưa.
Bé nhìn Ung Trạch đi đến cửa quán, nói vài câu với ông chủ, sau đó bước nhanh hòa vào đám người trên đường phố.
U U ngồi trên ghế đung đưa chân, ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ Ung Trạch trở về.
Lúc này bé mới chậm chạp nhận ra bụng nhỏ của mình có chút đau, cũng không biểu hiện quá rõ, trước đó bé còn tưởng rằng hôm nay mình uống nước đá nên bị tiêu chảy.
"Cô bé này..."
Lúc U U đang phát ngốc, vợ chủ quán từ trên lầu đi xuống.
Diện tích quán ăn không lớn, ở dưới là nơi buôn bán, trên lầu là nơi ở, có lẽ là chủ quán đã đi lên thông báo cho vợ mình, khi cô ấy xuống dưới thì trên tay cầm một ly nước đường nâu.
"Uống chút nước ấm đi." Vợ chủ quán hơn ba mươi tuổi, cười thân thiện: "Cậu trai tới cùng cháu đã đi mua đồ cho cháu thay, đợi lát nữa cháu lên lầu thay, trên đó cũng có băng vệ sinh của cô."
U U cười vô cùng ngọt ngào: "Cảm ơn chị ạ."
Một tiếng ngọt ngào gọi "chị" này của cô gái nhỏ khiến vợ chủ quán rất thoải mái.
"Người vừa nãy là anh trai em hay là bạn trai vậy?" Vợ chủ quán nhìn miệng nhỏ của cô bé nhấp nước đường nâu, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu: "Trông không giống em lắm, hẳn là bạn trai đi?"
"...?"
U U còn chưa ý thức được khoảng cách tuổi giữa bé và Ung Trạch đang dần ngắn lại. Trước đó chưa từng có người nào hỏi bé về vấn đề này, bởi vì khi ấy hai người trông kém nhau mười mấy tuổi, sẽ không có người liên tưởng kỳ lạ như vậy.
Nhưng hiện tại U U đã sắp mười hai đứng cùng một chỗ với Ung Trạch trông mười lăm, mười sáu tuổi, nhìn bề ngoài thì chênh lệch tuổi không hề lớn.
"Đều không phải ạ." U U lắc đầu: "Em có anh trai, nhưng anh ấy không phải anh trai em.... Cũng không phải là bạn trai em."
"Vậy thì là gì? Bạn bè? Người quen?"
U U nghĩ ngợi, lại lắc đầu, không biết nên giải thích quan hệ giữa hai người như thế nào cho vợ chủ quán.
Bởi vì bé cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Ung Trạch thân thiết hơn như vậy một chút.
(Nguyệt: Trên tình bạn dưới tình yêu hả bé, vậy không tốt à nha:)))
"Là một người bạn rất rất quan trọng."
U U không miêu tả rõ được, chỉ có thể nghiêm túc tăng mức độ của nó.
Vợ chủ quán lại bày ra bộ dạng nhìn thấu hết thảy, ý vị sâu xa chống cầm: "Quả nhiên vẫn chỉ là một cô bé."
Cô ấy đứng dậy, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của U U.
"Không phải bạn bè cũng không phải bạn trai, giữa hai người khác giới không có khoảng cách mơ hồ như vậy."
"?"
U U cứ cảm thấy vợ chủ quán này nói chuyện như giáo viên dạy văn trên trường, một câu cũng có thể phân tích ra mười ý, mà bé thì đã mắc kẹt ngay ý đầu tiên.
"U U–"
Ung Trạch cầm một túi giấy vội vàng đi vào trong quán.
Bên trong túi giấy là váy để bé thay, nhưng mà Ung Trạch còn mua thêm một cái áo khoác để bé đeo trên eo.
"Đi thay đi."
U U chớp chớp mắt.
Vậy mà cậu còn suy xét đến vấn đề khi bé đứng dậy đi thay quần áo không quá thuận tiện.
"Sao vậy?" Ung Trạch thấy bé vẫn không di chuyển, thắc mắc hỏi.
U U cười cười, khen ngợi: "Anh thật cẩn thận."
Ung Trạch sửng sốt, chợt mỉm cười: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
U U nhớ tới trong lớp cũng có một bạn nữ lần đầu đến kinh nguyệt, vừa lúc bị một bạn nam trong lớp nhìn thấy.
Nhưng bạn nam kia lại không giống Ung Trạch mà là tựa như phát hiện ra một việc mới lạ, giương nanh múa vuốt thông báo cho toàn bộ con trai trong lớp khiến cô bạn ấy úp mặt khóc trên bàn cả buổi trưa.
U U ôm túi giấy, đi được chút thì bỗng nhiên xoay người.
"Anh Ung Trạch, anh cũng cẩn thận với những cô gái khác như này sao?"
Thiếu nữ nhỏ đứng trên bậc thang có lông mi dài, trong đôi mắt rực sáng ẩn chứa một chút tâm sự tuổi hồng.
Ung Trạch lại không rõ vì sao bé hỏi như vậy, chỉ lắc đầu: "Không có."
"Xung quanh anh chỉ có em là con gái."
Vợ chủ quán đứng một bên dỏng tai lên nghe xém chút đã tức chết vì lời này.
Lời này để lừa ai vậy?
Xung quanh cậu không có bất kỳ nữ giới nào khác??
Hiện tại tôi là không khí đúng không? Đúng không??
Nhưng bọn họ không biết rằng sớm chiều ở cạnh Ung Trạch quả thật chỉ có U U là con gái, những tiểu yêu quái giống cái trong mắt cậu không khác gì giống đực, đều chỉ là đồng tộc cậu cần bảo vệ mà thôi.
Còn cô gái loài người tên U U này không giống những yêu quái sống hàng ngàn hàng vạn năm.
U U nghe xong lời này, quả nhiên trở nên vui vẻ hơn.
"Vậy thì tốt rồi."
Bé để lại một câu không rõ ý vị này rồi tung tăng đi lên lầu.
Ung Trạch chọn cho bé một chiếc váy màu xanh khói, vì khá cấp bách nên cậu không lựa chọn quá cẩn thận, nhưng mà chiếc váy tuy chỉ được tùy tiện chọn trong tủ kính không ngờ lại vừa người U U.
Sau khi nói cảm ơn với vợ chồng chủ quán và bồi thừa phí cái ghế, Ung Trạch đưa U U trở về nhà bé.
Gió đêm ngày hè êm dịu, hai người không gọi xe mà đi bộ hai mươi phút trở về khu biệt thự.
Trong ánh trăng mờ ảo, thiếu nữ nhỏ bên cạnh cậu thả nhẹ bước chân, làn váy phấp phới tựa như gợn sóng trên biển xanh lấp lánh ánh trăng.
Mà đôi mắt biết cười của bé như ánh sáng được phản chiếu trên mặt biển.
Bước chân của cậu hơi chậm lại, đi phía sau cách bé hai bước, lẳng lặng nghe bé kể về chuyện trên trường, vài việc vặt xảy ra ở sân băng, ngẫu nhiên có chiếc xe đi qua, cậu cũng không nói gì, im lặng đi ra ngoài sát đường xe chạy.
Ngày hè văng vẳng tiếng ve kêu qua đi, hết năm này đến năm khác, thiếu niên đi sau thiếu nữ nhỏ lẳng lặng theo dõi quá trình trưởng thành của bé.
Vào năm U U lên cấp ba, thiếu nữ mười lăm tuổi đã hoàn toàn lột xác một cách ngoạn mục khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Nét mặt cô vẫn mơ hồ ẩn hiện sự ngây thơ trong sáng không rành thế sự, nhưng thân hình đã hoàn toàn rũ bỏ mọi nét trẻ con, dần dần xuất hiện sự duyên dáng uyển chuyển nhẹ nhàng chỉ thuộc về thiếu nữ.
Nhờ có gia cảnh tốt và sự bảo vệ của người nhà, trên người cô như có như không mang theo một khí chất quý phái.
Có lẽ vì hằng năm đều chỉ bận rộn ở trên trường và sân băng nên U U rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô tựa như một đóa hoa hồng được nâng niu chăm sóc cẩn thận bên trong lớp kính, khắp người đều toát lên cảm giác sang trọng đẹp đẽ.
Nếu thô tục một chút thì cô liền trông giống kẻ ngốc nhiều tiền dễ bị lừa, là một loại khí chất khiến người ta muốn phạm tội.
Cũng may...
Một năm mười lăm tuổi này của U U, Ung Trạch làm chúa sơn lâm đang được bồi dưỡng cuối cùng cũng hoàn thành sơ lược chương trình học trở thành người thừa kế.
Cậu không cần phải ngồi nghe buổi họp của mấy người trung niên bụng bia, cũng không cần đi theo nhóm lão yêu quái tóc hoa râm làm quen với việc vặt của hiệp hội yêu quái.
Xét thấy chúa sơn lâm tương lai cần phải hòa nhập vào xã hội loài người, vào năm lớp 10 của U U, cậu đã đăng ký học lớp 11 tại trường của cô.
(Chương trước quên nói nên hiện tại nói chút về hệ thống giáo dục ở TQ, tiểu học bên họ học 6 năm, còn cấp 2 và cấp 3 đều học 3 năm - dành cho ai chưa biết.)
U U ngốc nghếch nhiều tiền dễ lừa, ngay cả ở trường học trong khoảng thời gian này cũng được bảo vệ một cách chu toàn.
Hai người làm hàng xóm cùng đi một chiếc xe đến trường, giữa trưa cùng đến căn tin ăn cơm, sau tiết tự học buổi tối lại cùng trở về biệt thự, gần như là như hình với bóng.
Chuyện này đã đả động đến chủ nhiệm hai lớp, khiến bọn họ không thể không gọi hai người này đến văn phòng.
"Ừ thì... Tuy cô biết thành tích của hai bọn em đều không tệ, hai gia đình cũng có quan hệ khá tốt, nhưng rốt cuộc thì hai em một người vẫn là tuyển thủ quốc gia, một người lại có thành tích tốt như thế, yêu sớm có phải hơi...?"
"Yêu sớm?"
U U chớp chớp mắt: "Bọn em không có yêu sớm ạ."
Ung Trạch cũng thành thật bảo: "Cô giáo, bọn cô có phải đã suy nghĩ nhiều quá?"
Cô giáo vừa mới tận mắt nhìn thấy U U chạy chậm nhào vào lòng Ung Trạch lúc trước:... Không hề, bọn em không cảm thấy là do mình nghĩ quá ít sao?
Thực tế, hai người họ quả thật không nghĩ nhiều như vậy.
Ước chừng là vì từ nhỏ đã quen nhau, U U lại là một cô nhóc thích dính người, thấy người đẹp thì mặc kệ là nam hay nữ đều nhào tới cọ cọ, Ung Trạch càng không ghét sự thân cận của cô, vì vậy hai người chưa bao giờ có cái gọi là ý thức duy trì khoảng cách.
"Hai cậu thật sự không yêu đương?" Bạn học bên cạnh U U khiếp sợ hỏi.
"Thật sự không có."
Ung Trạch cũng đáp lại như thế với bạn bè xung quanh cậu.
Tin tức này vừa được tung ra, một đám người vốn tưởng bọn họ là người yêu xao động mãnh liệt.
Hóa ra hai học sinh tài sắc vẹn toàn của trường họ không phải là một đôi!
Vậy bọn họ còn chờ gì nữa!!!
Các giáo viên cũng không ngờ được, lúc đầu bọn họ muốn bắt hai kẻ yêu sớm, nhưng không những không bắt được mà cô cậu học sinh trong trường còn ngầm dấy lên từng hồi rung động nôn nao.
U U còn tốt, mỗi ngày cô không phải đi học trên trường thì cũng là huấn luyện ở sân băng, muốn tiếp cận cũng không tìm được thời gian tiếp cận.
Còn thời gian Ung Trạch ở trường thì nhiều hơn, nữ sinh muốn tiếp cận cậu rất dễ tìm được thời cơ thích hợp, hơn nữa vì Ung Trạch làm hội trưởng Hội học sinh nên các cô gái muốn có được phương thức liên hệ của cậu không hề khó khăn.
"Anh đang làm gì vậy?"
U U nhìn Ung Trạch học xong tiết tự học buổi tối rồi đến sân băng đón cô, cậu đang cúi đầu cầm điện thoại trả lời tin nhắn, bộ dạng dường như có chút buồn rầu.
"Người này." Ung Trạch đưa điện lên trước mắt U U: "Tuy anh không biết cô ấy là ai nhưng hình như cô ấy đang có chuyện phiền não."
U U nhìn kỹ, Ung Trạch chưa trả lời lại một tin nào, đối phương đã gửi tiếp một tin khác.
Cô xem đến cuối, nhẩm nội dung tin nhắn: "... Mình thật sự rất đau buồn, cậu có thể đến an ủi mình chút không?"
Ồ.
Xin kính nhờ Ung Trạch không quen biết cô ấy.
(Nguyệt nghĩ câu trên là lời tường thuật lại tin nhắn trong đầu U U.)
Không có bạn bè nào khác để tâm sự, quả thật trông rất đáng thương.
Trong tin nhắn còn có định vị của công viên gần đây, U U đang trộm uống trà sữa nghĩ, dù sao cũng đang rảnh, không bằng mỗi ngày làm một việc tốt.
"Vậy được rồi, chúng ta đi an ủi cô ấy một chút đi!"
Ung Trạch thấy U U dường như rất thích thú thì cũng không từ chối.
Vì thế hai người tự nhiên sóng vai nhau tản bộ đến công viên trên định vị, rất tự nhiên thấy được cô gái đứng ở nơi đã ước định, lại tự nhiên mà tiến tới dò hỏi: "Chào chị."
U U tươi cười thân thiện chào hỏi.
"Nghe bảo chị có chuyện phiền não, nếu bọn em có thể giúp cái gì thì chị cứ nói, không sao cả!"
Cô gái quen dùng kịch bản trà xanh kia không ngờ rằng, kịch bản giả vờ đáng thương tội nghiệp bản thân vẫn luôn dùng rất tốt lại không lừa được sự chú ý của nam thần, nhưng lại lừa được một người ngốc bạch ngọt thật sự cho rằng cô ấy có phiền não.
Cô ấy nhìn thiếu nữ vẻ mặt ngây thơ, lại nhìn nhìn thiếu niên sau cô có biểu cảm lạnh nhạt.
Rất rõ ràng, lúc nhận được tin nhắn của cô ấy, hai người đang ở cạnh nhau.
"Tôi mong hai người có thể nhanh chóng kết hôn, xin cảm ơn."
— Cái gì mà không yêu đương!!
— Đồ lừa đảo!! Hai người này là kẻ lừa đảo!!!
Hu hu U U lớn rồi, không còn là bé con nữaaaa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 179: NT 7 - Thật sự không yêu đương?
Chương 179: NT 7 - Thật sự không yêu đương?