Edit: Trà Hoa Nữ
Beta: Mel
Không khí cuối đông khô hanh, có chút ẩm ướt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim sẻ kêu ngoài cửa sổ, máy điều hòa không khí giúp ngăn cái lạnh bên ngoài thật ấm áp làm cho cô thật buồn ngủ.
Đã hơn 2 tháng kể từ khi đến đây, Cố Dĩnh Nhi đã dần hiểu được hoàn cảnh sống của cô. Cô đã xuyên qua như miêu tả trong tiểu thuyết, xuyên vào cô gái khác trùng họ trùng tên với mình đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi. Nơi này rất giống với đất nước trước đây của cô, nhưng bây giờ, cô không nhìn được, không biết có phải là cùng một nơi hay không.
Ngoài cha mẹ hàng ngày vào thăm cô, vợ chồng họ Lãnh đến đây thường xuyên nhất.
Theo như lời họ kể, ban đầu cô rất ái mộ con trai họ Lãnh Mộ Dương, có thể nói là nhất kiến chung tình, không phải anh thì không gả. Hai gia đình quan hệ rất thân thiết, họ thấy vậy cũng rất vui, ngầm đồng ý quan hệ của hai người. Vụ tai nạn này cũng một phần do Lãnh Mộ Dương gián tiếp gây ra, nhưng trách nhiệm chính vẫn là cô.
Trong phòng bệnh.
Lãnh phu nhân Dương Tử Tình vỗ nhẹ mu bàn tay Cố Dĩnh Nhi, giọng nói ôn hòa, “Dĩnh Nhi, Mộ Dương nói, chờ sức khỏe con tốt hơn, có thể xuất viện liền kết hôn, hai người ở bên nhau, con nói như vậy có được không?”
Cố Dĩnh Nhi nằm trên giường cười cười, không tỏ ý kiến, không nói gì.
Nếu Lãnh Mộ Dương thật sự có ý cưới Cố Dĩnh Nhi, hoặc đối với “cô ấy” có một chút tình cảm thì sau khi “cô ấy” xảy ra chuyện nhiều ngày vậy mà vẫn không đến thăm. Theo như cô cảm nhận, Lãnh Mộ Dương này không chỉ không thích “cô ấy” mà còn đặc biệt chán ghét, bằng không, nếu như có một chút giao tình thì lúc “cô ấy” bị thương nghiêm trọng như thế đã đến thăm.
Ôi đàn ông! Vẫn là không nên có nhiều ảo tưởng thì hơn.
Hiện tại, tuy rằng cô không nhìn thấy gì, nhưng tốt xấu gì vẫn còn giữ được mạng, ăn uống không lo, có gia đình ấm áp, như vậy cũng đủ rồi, nếu cầu quá nhiều, đó chính là lòng tham không đáy.
Một bên, mẹ Lãnh hiểu lầm biểu hiện của Cố Dĩnh Nhi, chỉ tưởng cô đang thẹn thùng, liền trêu ghẹo nói: “Dĩnh Nhi đang thẹn thùng sao?”
Cố Dĩnh Nhi đổ mồ hôi.
Dì ơi, trí tưởng tượng của dì thật là phong phú.
Dĩnh Nhi nào có thẹn thùng, vì đối với mẹ Lãnh, cô đã cạn lời.
Lãnh Mộ Dương này hiện tại đối với cô bất quá chỉ là người xa lạ thường được trưởng bối nhắc đến. Để anh ta cưới mình, chưa nói đến việc anh ta có nguyện ý hay không, mình còn không vui, chỉ là trước mặt mẹ người ta cũng không tốt để bác bỏ, chỉ có thể giữ im lặng, chỉ là… hình như bị hiểu lầm.
Thật là! Làm sao để nói đây, không thể ở trước mặt người ta nói con trai họ không tốt, chướng mắt mình. Cố Dĩnh Nhi đổ mồ hôi, đầu óc lướt qua một vòng vẫn không tìm được từ thích hợp.
“Tử Tình, chị đã đến rồi.”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cao Cầm tiến vào liền thấy Cố Dĩnh Nhi vẻ mặt điềm tĩnh trên giường, bên cạnh là mẹ Lãnh, đặt hộp giữ ấm trong tay xuống, giải vây cho Cố Dĩnh Nhi đang không biết đáp lại như thế nào.
“Chị đến thăm Dĩnh Nhi, hôm nay trạng thái của Dĩnh Nhi tốt hơn rất nhiều, bác sĩ nói không lâu nữa có thể xuất viện.” Mẹ Lãnh nhìn đồng hồ treo tường, mắt sáng ngời, cười cười rồi đứng dậy sờ tóc Dĩnh Nhi, ” Chị đi ra ngoài một chút, cho mẹ con 2 người có thời gian tâm tình.”
“Vậy chị đi đi!” Cao Cầm cười, ngồi bên cạnh Cố Dĩnh Nhi, nâng cô dậy và nói, “Chờ thêm mấy ngày nữa thời tiết ấm lên một chút, mẹ dẫn con ra ngoài đi dạo được không?
“Được ạ!” Cố Dĩnh Nhi vừa nghe thấy có thể ra ngoài chơi, cả người đều hưng phấn.
Cô đã nằm đây hơn 2 tháng, mỗi ngày 24 giờ, mỗi giờ mỗi phút đều có người trông chừng, họ đều coi cô là búp bê sứ mỏng manh, vì vậy, cô không được phép di chuyển xung quanh. Hôm nay mới bước 2 bước, đã bị dì Lãnh kéo lại trên giường, rõ ràng bác sĩ đều nói không có vấn đề gì lớn, nhưng mọi người cứ xem cô như bệnh nhân nguy kịch.
“Con đấy, thật là nghịch ngợm!” Cao Cầm dí nhẹ đầu Cố Dĩnh Nhi, mây mù trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Ban đầu bà còn lo lắng con gái sẽ bởi vì bị mù mà tự làm tổn thương mình, hiện tại, xem ra bà đã lo lắng quá nhiều.
Đương sự Cố Dĩnh Nhi cũng không quan tâm, hiện tại trong lòng đang tơ tưởng về cái hộp giữ ấm trong tay mẹ mình, cô và mẹ đúng là không cùng suy nghĩ.
“Mẹ, hôm nay mẹ nấu gì vậy, thơm quá à!” Cao Cầm vừa mở hộp giữ ấm ra, Cố Dĩnh Nhi đã nghe mùi, con sâu thèm ăn trong bụng bị lôi ra, nuốt nước miếng, chờ không nổi nữa liền hỏi.
Tay nghề của mẹ cô là số một, cái gì qua tay bà nấu cũng đều là mỹ vị, làm cho cô ăn thật nhiều, mỡ ở bụng đã bắt đầu tích lũy.
“Con mèo ham ăn!” Cao Cầm cười, đưa một muỗng bồ câu hầm đến trước miệng Cố Dĩnh Nhi, “Ăn thử đi con, cẩn thận nóng.”
Mặc dù trong lòng có tiếng gào thét yêu cầu cô không được ăn, không cần ăn, nếu ăn thì sẽ béo nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được, mở miệng cắn một miếng rồi lại một miếng, hương vị thơm ngon lập tức bao trùm lấy đầu lưỡi, híp mắt lại, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ. Rất nhanh, một chén lớn canh bồ câu liền thấy đáy, Cố Dĩnh Nhi vẫn cảm thấy chưa đã thèm, liếm liếm môi.
Thật là ngon, muốn ăn thêm một chén nữa quá!
Sờ sờ bụng, Cố Dĩnh Nhi buồn bã phát hiện cái bụng vừa nãy còn xẹp lép, giờ lại phình ra như một trái dưa hấu, không hóp lại được.
Ý tưởng trong đầu liền bị chặt đứt một cách dứt khoát.
“Mẹ, mẹ cứ nuôi con như vậy thì chắc con sẽ trở thành con heo mất.” Cố Dĩnh Nhi cười nói.
“Nuôi một con lớn thì thật tốt, cảm thấy sờ rất thoải mái dễ chịu.” Cao Cầm véo nhẹ má Cố Dĩnh Nhi và trêu đùa. Thịt nhiều, cảm xúc thật là tốt, mẹ cô nhịn không được liền nhéo một cái nữa.
Cố Dĩnh Nhi không cao hứng, ầm ĩ lên, chu chu cái miệng, đáng yêu vô cùng, “Mập lên không tốt, mập lên không có ai muốn con mất!”
“Ai nói không có ai muốn con, đây không phải đã đến rồi sao?” Dì Lãnh trêu cô, cười nói.
Nghe thấy tiếng bước chân, phía sau còn có một người đàn ông, Cố Dĩnh Nhi không để ý, chỉ cho là bác Lãnh, cũng không cảm thấy câu nệ.
“Dì nói vậy là muốn nuôi con cả đời sao?” Cố Dĩnh Nhi cười nói, nghiêng đầu, sau đó lập tức phủ định, ” Như vậy không được đâu, ba mẹ con sẽ ghen tị đó, có đúng không mẹ?”
Một đôi mắt to nhìn về hướng Cao Cầm, chớp chớp mắt, dù đôi mắt không có thần thái nhưng vẫn làm cho người ta yêu thích không thôi.
Lãnh Mộ Dương vừa vào cửa liền thấy thần sắc vui vẻ của Cố Dĩnh Nhi, trong lòng hơi giật mình.
Cố Dĩnh Nhi là loại người gì anh còn không biết sao.
Khi còn nhỏ, Cố Dĩnh Nhi là một tiểu công chúa bốc đồng, sau này cách xa mười mấy năm, sau khi anh về nước liền dây dưa không bỏ, so với lúc nhỏ thì còn điêu ngoa hơn, không được liền la lối khóc lóc.
Chỉ là, hiện tại…
Hình như có gì đó không giống nhau.
“Mộ Dương, còn thất thần làm gì, còn không nhanh vào đây?” Mẹ Lãnh nhìn Lãnh Mộ Dương như vậy liền nhẹ giọng trách, “Hôm qua không phải con muốn đến thăm Dĩnh Nhi sao? Sao mà giờ lại giống như cái đầu gỗ vậy?”
Khóe miệng Lãnh Mộ Dương không khỏi giật giật.
Ngày hôm qua, khi anh về nước, mẹ anh liền nói rõ tình huống hiện tại của Cố Dĩnh Nhi cho anh, còn hạ tối hậu thư, nếu anh không đi thăm cô thì không cần nhận người mẹ này nữa.
Dù sao đi chăng nữa, Cố Dĩnh Nhi cũng được coi như lớn lên cùng anh, tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hiện tại cô ta cũng đã mất trí nhớ, trước mắt còn cái gì không thể gạt sang một bên được. Hơn nữa, mẹ anh còn nói như vậy thì sao anh từ chối được?
“Dĩnh Nhi.” Lãnh Mộ Dương khổ sở gọi, giọng điệu có chút cứng nhắc
Theo như anh nhớ, đây là lần đầu tiên anh gọi cô thế này, có chút không quen.
“Ừm.” Cố Dĩnh Nhi nghiêng đầu theo hướng âm thanh, biểu tình trên mặt có chút ngây thơ.
Cô còn chưa rõ đây có phải là kinh hỉ mà dì Lãnh sáng nay thần thần bí bí nói hay không, nếu được, cô tình nguyện dì Lãnh cho cô nhiều đồ ăn ngon hơn, nam nhân đều là mây bay, sờ được cũng không thấy được, đỉnh cái rắm.
“Chúng ta ra ngoài trước, để lại không gian cho hai đứa nhỏ này đi!” Mẹ Lãnh nháy mắt với con trai mình, sau đó kéo mẹ Cố ra khỏi phòng bệnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Đáng Giá Trên Trời
Chương 2: Lần đầu gặp mặt
Chương 2: Lần đầu gặp mặt