Ly Diên không chút nghĩ ngợi nói: "Công tử nói đùa, sao ta lại có ngựa được chứ? Không có không có. Vậy, ta phải đi đây, không, không ở lại nữa. Công tử, bảo, bảo trọng."
Nói giỡn, đường dài dằng dặc, nếu nàng đưa Đạp Tuyết cho hắn, nàng làm sao chạy về cứu Ngốc Tử?
Công tử áo đen nghe vậy, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh. Nếu như vừa rồi hắn chỉ là lừa nàng, vậy hiện tại hắn có thể cực kỳ chắc chắn, nha đầu này cưỡi ngựa mà tới. Nếu không, ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này, một nữ nhân như nàng, cho dù xấu xí, nhỏ tuổi, nhưng chung quy vẫn là nữ tử, làm sao có thể không có phương tiện đi lại?
Hắn không tin là nàng đi bộ. Trong lúc suy nghĩ, giọng nói như một lưỡi dao lạnh băng của hắn lại cản đường Ly Diên: "Hoặc là để ngựa lại, hoặc là để mạng lại, ngươi muốn chọn thế nào?"
Bước chân của Ly Diên dừng lại bởi vì quá mức kinh ngạc về lời nói của hắn. Chớp mắt sau, nàng mới đột nhiên phản ứng lại.
Xin hỏi, nàng đang bị uy hiếp trắng trợn hả?
Ly Diên từ từ xoay người. Nam nhân mặc một bộ cẩm bào màu đen đẹp đẽ quý giá mà nặng nề, cho dù bị thương nặng nhưng vẫn đứng thẳng, sắc mặt càng lạnh lẽo không có hơi người mà nhìn nàng. Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy hắn là một nhân vật nguy hiểm, chưa từng muốn có dính dáng gì tới hắn, nhưng bây giờ...
Hắn vậy mà đe dọa tính mạng của nàng, như vậy sao được chứ?
Ly Diên nàng trời sinh là người sợ phiền phức, vì vậy dưới rất nhiều tình huống đều tuân theo nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nên hèn nhát thì hèn nhát. Có điều chỉ cần đe dọa lợi ích bản thân nàng, nội tâm mạnh mẽ của nàng sẽ sống lại trong chốc lát. Hắn muốn nàng để mạng lại, vậy cũng phải nhìn xem hắn có bản lĩnh này hay không!
Ly Diên thẳng lưng lên, thờ ơ ngước mắt, lẫm liệt không sợ hãi đón ánh mắt lạnh như băng của nam nhân, cười lạnh nói: "Dưới tình huống trúng độc nặng mà các hạ vẫn không quên uy hiếp người khác, quả là khiến bổn cô nương bội phục. Có điều, muốn cướp ngựa từ trong tay bổn cô nương, không dễ đâu!"
Trong chốc lát, trong mắt nam nhân hiện lên ánh sáng âm u. Hắn nhướng mày, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Ngươi biết y thuật."
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Ly Diên cười khẽ, quỷ nhan dưới ánh mặt trời loang lổ càng đen: "Biết thì sao? Không biết thì sao?"
Gương mặt nam nhân trầm tĩnh, không nói một lời, chỉ là cơ thể run lẩy bẩy kia lại khiến Ly Diên cảm giác được, hắn sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Vốn dĩ, nếu hắn không uy hiếp nàng, có lẽ nàng sẽ cân nhắc việc cứu hắn. Nhưng bây giờ, hắn sống hay chết liên quan gì tới nàng?
Ly Diên nàng bình sinh ghét nhất bị uy hiếp.
Ly Diên thấy hắn không nói lời nào cũng lười tiếp tục nói nhảm với hắn, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều xoay người. Vốn nàng tưởng rằng người sau lưng sẽ không còn sức ngăn cản nàng nữa, nhưng không ngờ rằng, nam nhân mạnh như ma quỷ này lại lập tức dịch chuyển tới trước mặt nàng, tay cầm trường kiếm, mặt không thay đổi nhìn nàng.
Ý gì không cần hỏi cũng biết, hoặc là cứu hắn, hoặc là phải giẫm lên thi thể của hắn mà đi.
Tuy rằng hắn không nói một chữ, nhưng không biết vì sao Ly Diên lại cảm nhận được những điều này từ trên gương mặt bình tĩnh sâu thẳm của hắn.
Ly Diên khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nhìn vết thương vẫn liên tục chảy máu của hắn, khóe môi nở nụ cười vô tình: "Các hạ có ý gì đây?"
Hắc y nhân nhếch đôi môi mỏng, nâng gương mặt lạnh đáng sợ, rồi lại không mất đi kiên cường, không nói gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 23: Hắc y cản đường
Chương 23: Hắc y cản đường