“Ít nhiều gì ngươi cũng kiểm soát cảm xúc của mình một chút đi. Nếu để gia nhìn thấy, để xem trừng phạt ngươi thế nào!”
Thanh Dục cau mày, đánh tay Thanh Thần.
Thanh Thần khinh thường bĩu môi: “Thật không biết thất ca trúng gió gì, nữ nhân khác không coi trọng, cố tình lại đi coi trọng nữ nhân làm bộ làm tịch kia. Mỗi lần thấy nàng ta, ta chỉ hận không thể tiến lên xé rách bộ mặt dối trá đó.”
“Ngươi ấy à, cũng chỉ được cái miệng. Ta nhớ lúc ở Phượng Trì sơn trang, ngươi còn băn khoăn có nên đưa mấy vị thuốc cho nàng ta không!”
Thanh Dục nhướng mày buồn cười nhìn hắn.
Ai biết được lúc này Thanh Thần lườm hắn một cái: “Ngươi biết gì chứ? Sớm chữa hết bệnh cho nữ nhân kia, nàng ta sẽ không cần ỷ lại Phượng vương phủ chúng ta nữa. Nhưng giờ tốt rồi, không có bốn vị thuốc kia, không biết nữ nhân kia còn muốn ở đây bao lâu nữa!”
Thanh Dạ khẽ cau mày khi nghe thấy lời này: “Dù sao nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng vương gia, chúng ta không nên quá đáng. Vương gia còn chưa nói gì, chúng ta ở sau lưng làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Thanh Thần có phần không cho là đúng nhếch miệng. Mặc dù trong lòng rất không phục và khinh thường, thế nhưng những lời ác độc cuối cùng lại không bật ra khỏi miệng. Lời của Thanh Dạ, cuối cùng hắn vẫn nghe lọt.
Mấy người còn phải bận chuyện khác, đương nhiên không rảnh ở đây khua môi múa mép đấu khẩu với nhau. Ra lệnh cho người canh hồ U Nguyệt cho tốt, bốn người liền đến thư phòng nghị sự.
Ở Hạ viên, Đỗ Quyên vừa bước vào phòng trong, một nữ tử xinh đẹp mặc đồ trắng đã ra đón, theo bản năng nhìn sau lưng nàng ấy, nhưng không nhìn thấy người mà nàng ta mong đợi, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Đỗ Quyên biết nhìn mặt nói chuyện, nhanh chóng nhẹ giọng an ủi: “Tiểu thư đừng lo lắng, vương gia đi đường ngày đêm mệt mỏi, đã ngủ rồi. Đợi vương gia tỉnh, sẽ tự đến nhìn người.”
Dáng người của nữ tử áo trắng mảnh khảnh, lông mày đẹp như tranh vẽ, khí chất xuất trần, rõ ràng là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng giữa hai đầu lông mày lại có dấu vết bệnh tật, sắc mặt cũng không hồng hào như người thường. Vẻ mặt tái nhợt như thế làm giảm đi cấp bậc tổng thể của nàng ta.
“Ngươi có gặp vương gia không?” Giọng của nữ tử nhẹ nhàng, mềm mại vô lực như cơn gió nhẹ phất qua.
“Không có, nô tỳ chỉ gặp được bốn vị hộ pháp. Có điều nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của họ, hiển nhiên còn chưa kịp thay quần áo.”
Nói cách khác, lời mấy người hộ pháp không phải là giả, cũng không lừa gạt nàng ấy.
Hạ Vân Hà vặn cái khăn trong tay, vẻ mặt ưu buồn nói: “Nếu là như thế, vậy ta cũng không tiện quấy rầy. Đỗ Quyên, đến phòng bếp với ta một chuyến nấu cho vương gia chút điểm tâm nhé?”
Đỗ Quyên ngập ngừng nhìn Hạ Vân Hà, muốn nói vương gia hoàn toàn không thích ăn mấy điểm tâm ngọt kia, cô nương người làm nhiều hơn nữa cũng là lãng phí thời gian. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ phất phơ trước gió của Hạ Vân Hà, lời đã đến khóe miệng cuối cùng vẫn hóa thành tiếng thở dài trong lòng. Thôi, nếu cô nương đã thích, vậy thì làm vậy!
Không ngờ hai người còn chưa đến phòng bếp,đã thấy quản gia dẫn theo một vị mỹ nhân áo đỏ đến hồ U Nguyệt cách đó không xa. Đỗ Quyên ngạc nhiên thốt lên: “A? Đó không phải là Hồng Ngọc công chúa sao?”
Hạ Vân Hà căng thẳng nói: “Không phải nói vương gia đã ngủ rồi sao?” Vậy bây giờ là có ý gì? Công chúa có thể gặp, nàng ta thì không thể sao?
Đỗ Quyên vẻ mặt càng mất mát của tiểu thư nhà mình, cạn lời giật giật khóe miệng. Nàng ấy cực kỳ muốn nói, đó là công chúa, lại là muội muội duy nhất của vương gia, đương nhiên người ngoài không thể so sánh được. Mặc dù người đã cứu vương gia, nhưng, nhưng bàn về thân phận cũng chưa đến lượt người ngoài ở nhờ vương phủ như ngươi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 80: Làm bộ làm tịch
Chương 80: Làm bộ làm tịch