"Hừ, coi như muội thức thời, biết sai là được rồi.”
“Tục ngữ nói: ‘Biết sai phải sửa, không gì tốt hơn’. Ta và ca ca cũng không phải người tiêu diệt kẻ xấu. Được rồi, tha thứ cho muội đấy. Nhưng ta vẫn phải cảnh cáo muội, sau này không được phép nói những lời như thế nữa, hiểu chưa? Có được tình thân như vậy, còn cầu gì nữa?"
Ly Diên nắm chặt tay hai người, trong đôi mắt đẫm lệ là vô cùng xúc động.
Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại, Ly Diên ngập ngừng nhìn hai người: "Thực ra, lý do mỗi năm ta đều ra ngoài là để…"
"Được rồi, Diên Nhi. Đó là chuyện của muội, bọn ta không muốn hỏi. Chỉ cần muội sống vui vẻ là được, chỉ cần trong lòng muội có bọn ta, nhớ đến mọi người đã tốt hơn bất cứ thứ gì. Còn bí mật của muội, muội đừng nên nói cho bọn ta biết thì hơn."
Linh Dực mỉm cười nhìn nàng, vỗ nhẹ vào tay nàng.
Ly Diên vội lên, "Dực ca ca, ta thật lòng muốn nói cho mọi người biết, ta không hề miễn cưỡng. Huynh tin ta được không?"
"Diên Nhi, không cần phải nói. Bọn ta hiểu cả, bây giờ không phải vấn đề muội có muốn nói cho bọn ta biết hay không, mà là bọn ta không muốn biết.”
"Cho dù muội đang làm gì, ở trong lòng bọn ta muội sẽ luôn là muội muội của chúng ta. Dành thời gian về nhà một chuyến đi, phụ thân, nương, còn có gia gia đều muốn nhận muội làm người thân, muốn muội trở thành muội muội thật sự của bọn ta."
Lời nói của Linh Vận khiến Ly Diên sửng sốt ngẩng đầu: "Vận Nhi tỷ, tỷ, tỷ vừa nói gì?"
"Phụ thân và mẫu thân đã có ý này từ lâu. Vốn dĩ còn muốn công khai vào ngày sinh nhật của gia gia, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy… bất đắc dĩ chỉ đành tạm thời gác lại. Lần này thì khác. Bọn họ đã chọn ngày rồi. Bọn họ chỉ chờ muội trở về với bọn ta, chọn ngày lành tháng tốt nhận muội với danh nghĩa Linh gia. Từ nay về sau, muội sẽ là nhị tiểu thư của Linh gia. Không phải là thất tiểu thư bị người ta bắt nạt của Khang thân vương phủ nữa."
Lần này Ly Diên hoàn toàn câm lặng. Ngoài sự chấn động ra nhiều hơn là đau lòng và cảm động. Nàng có tài đức gì khiến họ nghĩ đến mình như vậy?
Nghĩa nữ, mặc dù là nghĩa nữ lại có được uy vọng của Linh gia, tương lai Ly Diên không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.
Nàng biết rằng họ đang giữ thể diện cho mình, không muốn nàng đến Tư U để trở thành một nước cờ thua chân chính. Bất luận như thế nào cũng mong Phượng vương nể mặt của Linh gia trang mà đối xử tốt với nàng. Ân tình này, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ không thể trả hết.
Ở kiếp trước, nàng sống mệt mỏi như vậy, không chỉ phải chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân mà còn phải chịu đựng áp lực quá lớn do xã hội hiện thực đè xuống. Ngay cả cha mẹ ruột của nàng, đối xử với nàng chỉ vì nàng có tiền.
Mỗi lần tìm đến nàng, trừ tiền ra chính là tiền, ngay cả thời điểm nàng ốm đau cũng không bỏ qua. Ân cần thăm hỏi và thương tiếc giữa người thân với nhau, kiếp trước nàng chỉ thấy ở trên người khác, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể có được nó.
So với việc bọn họ hết lòng yêu nàng, thương nàng, Ly Diên nàng cuối cùng làm được gì cho họ?
Lần đầu tiên Ly Diên cảm thấy dường như bảy năm nay mình đã sống vô ích. Nàng nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt chảy ra không phải nước mắt, mà là hối hận và quyết tâm.
"Được. Ta về nhà với ca ca và tỷ tỷ."
Một câu nói ngắn gọn như vậy, bên ngoài nghe như không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng lại khiến cho Linh Dực và Linh Vận hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Ly Diên mới biết cuối cùng hôm nay nàng đã nhận được cái gì.
Tương lai nên thế nào cũng đã có phương hướng.
Vì Linh gia, nàng nhất định phải sống thật tốt. Chỉ có sống mới có thể dùng nhiều cách hơn nữa đền đáp họ.
Lúc ở bên này đang huynh muội tình thâm thì Phượng Trì sơn trang ở bên kia không bình tĩnh như vậy. Đội ngũ giả mạo Phượng Nguyên quay về chịu trọng thương trước nay chưa từng có. Dưới sự tấn công đồng thời của nhiều đạo nhân mã, vậy mà không ai trong số năm mươi hai người còn sống.
Khi Hoa Mậu nhận được tin này cũng không thể ngồi yên được nữa: “Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà. Phượng Nguyên xuất sắc như vậy, lại không thể thu vào tay, thay vì giữ lại chi bằng giết cho xong việc. Chết tiệt, đám cặn bã này, cặn bã!”
"Đó không phải là Nguyên Nhi. Nhất định muội ấy đã trốn thoát bằng cách của mình."
Lời của Tô Ngu ngay lập tức được nhiều người công nhận: “Bọn ta biết, muội ấy là ai chứ. Đó là tiểu phúc tinh của chúng ta, sao lại có thể chết dễ dàng như vậy. Chỉ là, chỉ là thật đáng tiếc cho năm mươi hai người kia. Mỗi người đều là tinh anh lương tướng, cứ thế bị giết. Chúng ta có lỗi với họ."
"Nhưng nếu không có bọn họ, hành tung của Nguyên Nhi chưa chắc sẽ bảo đảm được..."
Thế giới này là như vậy, luôn là mạnh được yếu thua. Điều duy nhất có thể trả ơn là an tang long trọng cho bọn họ.
Những người được Phượng Trì sơn trang lựa chọn đều là những người không có nhà để về, không có họ hàng thân thích, chỉ có giúp nhau chống đỡ. Bây giờ họ ra đi cũng không thể để họ tang thân nơi hẻo lánh được.
Thù này, sớm muộn gì họ cũng sẽ giúp những người kia báo lại.
Tô Ngu cầm lấy giấy bút, mạnh mẽ viết hai chữ, "Hậu táng!" Rồi sai người truyền ra ngoài.
"Cũng không biết Diên Nhi hiện đang ở đâu. Dựa vào tính tình của muội ấy, e rằng cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ kia. Ta sẽ tìm hiểu rõ rốt cuộc là mấy đám người. Nếu để ta biết mấy nước bọn chúng đều tham gia, lão tử sẽ không tha cho những thứ vô ơn đó đâu."
Hoa Mậu quẳng lại câu này rồi nổi giận đùng đùng ra ngoài.
Sau khi hắn đi, Thẩm Tứ cạn lời lắc đầu, "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Không phải bọn họ đều giống nhau, người này làm đến mức này coi như hết thuốc chữa rồi. Huynh nói xem Diên Nhi bị người ta ghét cỡ nào?"
"Đệ bớt nói mấy câu châm chọc đi được không? Đệ thì tốt hơn chỗ nào chứ? Chúng ta lại tốt hơn chỗ nào? Thế giới này vốn dĩ không công bằng. Trong mắt người khác, sự chân thành của đệ còn không bằng cứt chó!"
Hàn Tẫn bỏ lại lời này, mặt không thay đổi bỏ đi.
Hàn Thuật nhìn đệ đệ của mình, áy náy nói với Tô Ngu và Thẩm Tứ: "Thực xin lỗi, tâm trạng đệ ấy không tốt. Hôm qua phụ thân bọn ta lại…"
"Được rồi, huynh đệ nhà mình còn cần giải thích sao? Huynh mau đi xem đệ ấy đi, bọn ta không sao."
Tô Ngu vội vỗ vai Hàn Thuật. Hàn Thuật áy náy nhẹ gật đầu với hai người, thở dài rời khỏi.
Cùng lúc đó, Thanh Thần cũng nhận được tin tức về Phượng Nguyên, hắn lập tức đến báo cho Vệ Giới.
Vệ Giới nhìn xong, ngón tay mảnh khảnh đặt lên lên bàn gõ cái được cái không, lát sau nói: "Ngươi thấy sao?"
Thanh Thần nheo mắt, nghiêm túc nói: "Phượng Nguyên này có thể nói là kiếm được hết danh tiếng ở thịnh hội bốn nước. Chẳng những khiến tên tuổi Phượng Trì sơn trang thoáng cái truyền ra ngoài mà còn khiến bản thân vang danh thiên hạ. Tuy rằng đều là chuyện tốt nhưng cũng mang đến cho nàng ta vô vàn rắc rối. Xem đó, nàng ta vừa đi đã có nhiều thế lực theo đuôi như vậy. Mặc kệ là từ phương diện nào, e rằng ngày tháng sau này của Phượng Trì sơn trang sẽ không được thoải mái rồi.”
Vệ Giới nghe vậy, khóe môi cong lên một đường cong lạnh lùng: "Lần này nàng cứu người nhưng lại tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm. Tuy rằng hại nhiều hơn lợi, nhưng tiểu nha đầu này rất quen với hình thức ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’ này."
Ánh mắt Thanh Thần khẽ động nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Giới, đột nhiên nói: "Thất ca, Phượng Nguyên không ở đó sao?"
“A… nàng ta không dễ chết như vậy đâu.” Vệ Giới nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Cốc cốc cốc" ba tiếng, giọng của Thanh Dạ vang lên ngoài cửa: "Vương gia, vừa nhận được tin tức."
Thanh Thần bước tới cửa ngay lập tức. Thanh Dạ ôm Hải Đông Thanh đang đứng ở cửa. Thanh Thần vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu nhóc con này, sau đó lấy một ống tre nhỏ ở mắt cá chân của nó, quay người giao cho Vệ Giới.
Vệ Giới mở ra xem, cau mày theo bản năng.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Vệ Giới búng ngón tay, lá thư kia bay về phía Thanh Thần. Thanh Thần thuận tay bắt lấy, nắm trong tay thật chặt, mở ra xem, không giấu được sự ngạc nhiên trong lòng.
"Thật không ngờ, vị Khang thất tiểu thư này lại tự mình chạy đến Tư U, còn lén lút như vậy, chỉ sợ Ly Hồng Đào vẫn chưa biết nhỉ? Chuyện này thú vị rồi đây. Vương gia muốn gặp à?"
Vệ Giới giương mắt liếc hắn một cái. Khóe miệng Thanh Thần giật giật, lập tức ngược ngùng nói: "Ha ha, không phải thuận miệng hỏi thôi sao?"
"Không cần để ý nàng ta, trước tiên cứ quan sát. Có vấn đề gì thì tùy thời báo lại."
Thế này là không có ý định đánh rắn động cỏ ư?
Thanh Thần gật đầu. Cũng có lý, bọn họ đã điều tra nguyên nhân tại sao Ly Hồng Đào không để Ly Diên xuất hiện. Tiểu nha đầu này mới mười tuổi, cho dù sang năm cũng mới mười một tuổi. Nhỏ như thế, sao gả đi được?
Còn nữa, nghe nói ngoại hình của nàng cao lớn vạm vỡ, mặt đen bẩm sinh, lại vô cùng xấu xí. Người như vậy làm sao có tư cách trở thành Phượng vương phi?
Dù là hoàng đế nước Mị hay hoàng đế của bọn họ đều không thèm để ý. Bọn họ không thèm để ý, vương gia bọn họ để ý làm gì?
Dù sao thì thanh danh của Vệ Giới đã gần như bị họ hủy hoại. Nếu Vệ Du Sâm có ý định làm nhục hắn, ha ha, điều đó thực sự không cần thiết. Từ trước đến nay Vệ Giới hắn không quan tâm những chuyện này. Bọn họ muốn làm loạn thì cứ để bọn họ làm loạn cho đã đi.
Về phần Ly Diên này, nghe nói là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, xấu thì xấu, xấu rất tốt, xua đuổi tà ma, đặt trong vương phủ dù sao cũng là một phong cảnh xinh đẹp.
Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn chắc chắn sẽ bảo đảm nàng cơm áo không lo. Nếu nàng có những suy nghĩ và hành động không nên có, vậy xin lỗi, hắn không quan tâm cuối cùng nàng có phải vì hoà thân mà đến hay không, nên giết thì giết.
Ly Diên vốn muốn thừa dịp lén lút quay lại đi xem xét mấy cửa hàng ở Tư U, nhân tiện tìm cho Phượng Trì sơn trang bọn họ chút phúc lợi, không ngờ rằng bị bị ca ca tỷ tỷ nhà mình cảm hóa.
Được rồi, chỉ sợ hành động xem xét này không có cách nào để thực hiện bí mật được. Nhưng đã đến Tư U một chuyến không thể cứ thế đi được, đúng không?
Đặc biệt là trong thịnh hội bốn nước, phải biết rằng thời điểm sẽ xảy ra vô số điều thú vị. Nếu cứ thế mà đi thì thật là đáng tiếc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 117: Toàn quân bị diệt
Chương 117: Toàn quân bị diệt