TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 228: 228: Hoàng Đế Nước Mị



Đừng trách nàng nói chuyện độc, đụng phải mấy người thì cũng sẽ như thế.
Nói thật, nàng không có quá nhiều ký ức về Ly Thiên Tuyết, dù cho gặp lại, cũng lười đi dò xét.

Nhưng bây giờ, nàng ta lại bức nàng không thể không liếc mắt nhìn.
Bây giờ để mắt tới gương mặt này, chỉ cảm thấy nàng ta có quá nhiều chỗ giống với Khang vương phi hùng hổ trong trí nhớ.
Khang vương phi trong trí nhớ, là một người lợi hại.

Dù cho bà ta sinh ra đều là nữ nhi, nhưng có bản lĩnh có thể quản lý những nữ nhân ở hậu viện chỉ sinh nữ nhi.

Đủ để có thể thấy được thủ đoạn không hề tầm thường.
Dáng dấp Ly Thiên Tuyết không kém, năm nay mặc dù mới mười ba tuổi, nhưng những nên nơi nên nở nên vểnh đều đủ.

Nhìn gương mặt kia của nàng ta cũng coi như thuộc loại xinh đẹp.

Nếu có thể thay đổi tính cách vẫn có khả năng có được tương lai tốt đẹp.

Đáng tiếc nàng ta bị chiều quá mức độ, không biết trời cao đất rộng.
Loại tính cách này, ở phủ Khang thân vương phủ có lẽ có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ra khỏi phủ Khang thân vương, người tôn trọng sẽ không nhiều lắm.
Từ thịnh hội bốn nước đến bây giờ, Ly Thiên Tuyết coi như đã đi một vòng trên giang hồ, đã chịu khổ chưa? Chịu rồi, hơn nữa là cực kỳ khổ.

Thế nhưng tính tình lại hình như không hề có ý định thay đổi.

Dù cho Công Tử Diễn trước đó đã ra tay dạy dỗ nàng ta, hình như nàng ta cũng không hiểu rõ sự thật bây giờ không phải đang ở phủ Khang thân vương.

“Ly Diên, ngươi là người của Khang thân vương phủ, cả ngày ở cùng người Linh gia trang còn ra thể thống gì nữa? Ngươi không thấy cha, thấy đám tỷ tỷ ở đây sao? Ngươi cứ như vậy không nhìn đến? Ngươi cứ thế giẫm đạp người di nương đã dạy ngươi như vậy?”
Giẫm đạp di nương?
Ánh mắt Ly Diên bỗng dưng phát lạnh, tay ở trong tay nắm thật chặt.

Đồ ngu này, đến lúc này rồi còn diễu võ giương oai?
Muốn tìm chết!!!
Ly Hồng Đào thấy Công Tử Diễn đã rời đi, nghĩ đến mình đường đường là Khang thân vương lại bị nữ nhi của mình ép cho không thể không cúi đầu, thậm chí sau đó cũng không thèm nhìn bọn họ đã định rời khỏi, là phụ thân của nguyên chủ, tất nhiên là trong lòng cảm thấy bất bình, ánh mắt nhìn về phía Ly Diên cũng xen lẫn sự không vừa ý.

Bây giờ Ly Thiên Tuyết nói chuyện như vậy, sợi dây nào đó trong lòng ông ta càng rung lên, lúc này cũng không khuyên giải, cứ như vậy trầm mặt nhìn xem nàng.
Ly Vi cùng Ly Duyệt mặc dù cũng là thứ, nhưng sống có tôn nghiêm hơn Ly Diên nhiều.

Mặc dù hai người không có trong sáng, xinh đẹp như Ly Thiên Tuyết thế nhưng thuộc về loại hình dịu dàng, tú lệ.

Bây giờ thấy Ly Hồng Đào và Ly Thiên Tuyết đều trừng mắt lạnh lùng nhìn Ly Diên, ngay cả biểu tình trên mặt các nàng cũng hơi ngượng ngùng.
Ly Diên còn chưa lên tiếng, Linh Vận ở bên cạnh cũng đã nhịn không được: “Ôi, tính tình của ta đã táo bạo, sao còn có người da mặt dày như vậy chứ? Có biết xấu hổ hay không hả.

Này, đang nói các ngươi đấy, bốn cha con nhà các ngươi đó? Hỏi các ngươi đấy, có biết xấu hổ không hả?”
“Ngươi, chính là ngươi, Ly Thiên Tuyết.

Lúc Diên Nhi còn nhỏ, ngươi đã bắt nạt muội ấy thế nào? Vương phi nương mà ngươi gọi kia đối xử với muội ấy như thế nào? Lúc đầu, bản cô nương không muốn nhắc lại chuyện xưa, nhưng có người đã được cho mặt mũi lại không cần, nếu là như thế, hôm nay bọn ta sẽ nói thẳng ra, phân tích những chuyện xảy ra mười năm này từng li từng tí cho tốt, ở đây múa vuốt với các ngươi một chút nhé, Khang thân vương?”
Cho dù ai nhìn vẻ ngoài không nhiễm trần thế của Linh Vận cũng sẽ không tưởng tượng nổi, nàng có một mặt hung bạo như thế, mà thật ra đây chính là tính cách thật sự của Linh Vận.
Nàng có thể cương, có thể nhu, có thể trở thành nữ thần cao cao tại thượng trong lòng mọi người cũng có thể lôi thôi đến mức khiến ngươi không muốn tin đó chính là nàng, cũng có thể táo bạo như một tên côn đồ.
Tính cách của nàng sẽ theo thay đổi theo tâm tình của nàng.


Nói nàng là người có nhiều mặt cũng không sai.
Với nhận biết trước đó của Ly Diên, Linh Vận mãi mãi là tiêu chuẩn của đích nữ thế gia, dịu dàng đoan trang, sống không hề thật với bản thân.

Nhưng từ lúc biết được Ly Diên, mới khiến cho Linh Vận sống càng thêm sinh động, càng thêm tươi đẹp.
Sự thay đổi mà Ly Diên mang đến cho huynh muội bọn họ không phải dùng dăm ba câu là có thể nói rõ ràng, nhưng đối phó với Ly Thiên Tuyết này lại có thể giải quyết bằng dăm ba câu.
Quả nhiên, nghe xong Linh Vận có ý nhắc lại đồ chuyện xưa, trên mặt Ly Hồng Đào vừa mới giả vờ đau buồn lập tức sụp đổ: “Thế chất nữ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.

Ngươi thấy đã một thời gian dài không gặp nhau, không bằng chúng ta tìm một nơi ngồi xuống, tâm sự nhé?”
Linh Vận hừ một tiếng, liếc mắt nhìn những người đáy mắt đầu tràn đầy ý định hóng chuyện, khóe miệng câu ra độ cong tùy ý.
“Trò chuyện? Trò chuyện gì chứ? Trò chuyện việc hai cha con các người bắt nạt nhị muội muội của ta hả? Xin lỗi nhé, bản cô nương cũng không có thời gian rỗi.

Còn có, cái gì mà thế chất nữ? Cô nương ta tới bây giờ không hề nghe phụ thân nói qua có vị thế bá như Khang thân vương, Khang vương gia gì cả.

Ngài đó, nhận lầm người rồi.”
Khuôn mặt Ly Hồng Đào trong chốc lát từ xanh sang đỏ, bị một tiểu bối đánh vào mặt như thế trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ là khiến ông ta xấu hổ.

Điều khiến ông ta tức giận chính là đám người đang vây quanh mình lại là người trộn lẫn của các nơi.
Hôm nay vốn đã rất mất mặt.

Hiện tại chính là mất mặt đến nhà bà ngoại rồi.
Lúc đầu, còn nghĩ lợi dụng chữ “hiếu” để ép Ly Diên, không nghĩ tới bên cạnh nàng lại có người vì nàng mà ra mặt.


Chuyện này khiến cho Ly Hồng Đào đã tính toán thật tốt, muốn nhân cơ hội uy hiếp, cảm thấy rất khó chịu.
Nói thế nào thì nói, hương vị này khó mà thay đổi.

Ly Diên êm đẹp đứng ở chỗ đó chế giễu, mà hai cha con bọn họ lại bị tổn hại thanh danh.

Cuối cùng là chỗ nào không đúng chứ?
Linh Vận khoanh tay, cứ thế lạnh lùng nhìn Ly Hồng Đào, tư thế ngươi không thu tay lại, cô nương ta liền phụng bồi tới cùng.
Biểu tình của Linh Dực ở bên cạnh cũng rất lạnh, dáng vẻ có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Ly Diên được bọn họ một trái một phải che chở, ép cho lời nói của Ly Hồng Đào đến miệng cũng không thể không nuốt xuống, kéo Ly Thiên Tuyết một mặt không cam lòng, xám xịt rời đi.
“Cứ như thế đi rồi? Ái chà, người này thật là không thú vị, hại gia không có trò hay để nhìn!”
Ngọc Ngân có chút tiếc nuối phẩy phẩy quạt xếp cầm trong tay, quạt hai cái, dường như cảm giác có gió mát viu viu thổi đến, có hơi lạnh, cóng đến mức hắn ta vừa hít phải khí lạnh.

“Ba” một tiếng đóng cây quạt lại.
Mẹ chứ, ra ngoài một chuyến đã bỏ lỡ cả mùa hè rồi.

Cái cây quạt này là thứ để trang bị cho mùa hè, hiện tại chắc chắn là không dùng được.

Còn có bộ đồ hắn ta mặc đây, mặc dù vẫn không giảm đi phong tình của hắn ta, nhưng so sánh với đồ vàng mà hắn ta yêu nhất chỉ là tạm được thôi.
Nhìn trời tuyết sẽ không dễ dàng gì tan đi, Ngọc Ngân hơi buồn bực nghĩ đến, không biết còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể rời khỏi nơi này.
Mặc dù Ly Hồng Đào đã đi nhưng liên quan đến bát quái của phủ Khang thân vương vẫn lan truyền nhanh chóng, truyền đến tai từng người chuyên gia nghe chiều gió ở các nước.

Trong đó còn có người không thể coi thường, chính hoàng đế nước Mị.
Lại nói hoàng đế nước Mị, từ trước đến nay đều sống an nhàn sung sướng, nào đã từng trải qua những thăng trầm như vậy?
Thời điểm ở thịnh hội bốn nước còn có thể uy phong một chút, nhưng sau khi biến thành tù nhân của Bách Lý Phức, mặc dù được hầu hạ mỗi ngày ăn ngon uống sướng, nhưng không chịu nổi mất đi tự do, nhất là khi ở nơi này ông ta vẫn là đối tượng quan trọng được chăm sóc.
Lại thêm thân thể này của ông ta đã bao nhiêu năm chưa từng rèn luyện, cho dù linh khí nơi này tốt cũng không thể chịu đựng được các chức năng cơ thể trì trệ của ông ta.
Tu luyện đã không có ý nghĩa đặc biệt với ông ta.


Vì thế, khi người khác đều bận rộn hấp thu khí lực ở đây, nắm chặt thời gian để tu luyện, những kẻ không thể người tu luyện như bọn họ, sinh hoạt một ngày thật sự là trải qua bằng một năm.
Thật vất vả được giải cứu, vốn cho rằng là người một nhà, sao lại là từ một hố lửa này nhảy đến một hố lửa khác rồi.
Lúc ông ta còn trẻ tuổi cũng có tu luyện, nhưng lúc ấy là tuổi trẻ, bây giờ đã có tuổi, lại đi chiến đấu với đám ma thú trong núi Hắc Tác, đây không phải liều mạng thì là cái gì?
Đáng tiếc, người ta mặc kệ thân phận ngươi là gì, chỉ cần có cơ sở, đều bị đuổi lên núi.

Tuy nói là bất đắc dĩ, tuy nói đợt đầu tiên đều sống được nhưng đáng được ăn mừng chính là có người bảo vệ nên ông ta không bị thụ thương.
Mắt thấy ngày tháng có thể nở mày nở mặt đến rồi, không ngờ một trận tuyết lớn lại khiến bọn họ bị vây ở nơi này, tiếp theo đó tin tức bên ngoài cũng không vào được, bọn họ cũng không truyền tin ra ngoài được.

Trong lòng hoàng đế nước Mị đã sớm bất ổn, nôn nóng, bất an.
Nhất là lúc nghe Long đế quốc có hành động với bọn họ, sau khi được Bất Dạ thành nhiều lần bảo vệ, ông ta hoàn toàn an tâm về Bất Dạ thành.
Có thêm một vị bằng hữu còn mạnh hơn là thêm một đối thủ, ông ta và hoàng đế nước Thiên Độc phá lệ ứng xử cẩn thận với Công Tử Diễn, thế nhưng hết lần này tới lần khác lúc này lại lòi ra mấy tên không có não, còn lại là là người của hoàng thất nước Mị của ông ta, đủ để tưởng tượng mặt hoàng đế nước Mị đen thành dạng gì.
Hôn sự của Ly Diên là ông ta tự mình ban xuống, đương nhiên ông ta hiểu rõ Ly Diên là nhân vật ra sao, nhưng ông ta không biết là tiểu nha đầu tại sao đang êm đẹp lại bỏ nhà bảy năm.

Lúc trước Ly Hồng Đào nói cho ông ta biết là ra ngoài tu luyện, vậy hôm nay nhìn vào, khẳng định không chỉ là như thế.
Hay cho Ly Hồng Đào ngươi lại dám khi quân?
Bây giờ hoàng đế nước Mị là tù nhân, không sai, nhưng còn chưa tới mức thay đổi triều đại.

Chỉ cần ông ta vẫn là hoàng đế nước Mị một ngày, vậy ông ta liền có tư cách bảo vệ chính mình, cho nên lúc này ra lệnh cho người đưa Ly Hồng Đào đến trước mặt.
Vốn dĩ, ông ta nghĩ chỉ cần tùy tiện tìm một cô nương đưa đến nước Tư U ứng phó ứng là được, nhưng bây giờ không được rồi.

Ly Diên này không phải không có giá trị mà là cực kỳ có giá trị.

Nếu như không phải đã hạ thánh chỉ, chỉ sợ ông ta đã sớm đã thu hồi lệnh đã ban ra.
Có một mầm mống tốt như thế lại không cần, hết lần này tới lần khác lại yêu thương Ly Thiên Tuyết ngu xuẩn kia, Ly Hồng Đào này thật sự là càng sống càng hồ đồ.


Đọc truyện chữ Full