TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 231: 231: Chính Là Bởi Vì Tri Kỷ Lão Tử Mới Khó Chịu!



Tuyết lớn dần dần ngưng, mặt đất đóng băng thành từng lớp một, khó khăn đến mức những người thường ra cửa cũng có thể tưởng tượng được không nên đi.
Dù cho đường mới mở này đi dễ hơn với đường núi nhưng so với quan đạo vẫn kém hơn rất nhiều.

Con đường gồ ghề, nhấp nhô, có bùn, trơn ướt là thứ yếu, nếu như có thêm xe ngựa, nữ quyến, con đường trở về lần này còn khó khăn hơn so với họ tưởng tượng.
Dưới tình huống như vậy, lựa chọn tốt nhất là giảm bớt đồ đạc.

Nhưng nhìn bọn họ điên cuồng mua đồ, chất thành từng đống từng đống trên xe ngựa, Ly Diên trừ lắc đầu chỉ lại lắc đầu.
Ngược lại, Vệ Giới tương đối hiểu được tâm trạng của họ: “Những người này lúc sinh thời có thể sống ở Bất Dạ thành hai ba thángnở mày nở mặt đến mức nào? Nếu như không mang theo một vài thứ kỷ niệm trở về sao xứng với những khổ sợ mấy tháng này của họ được?”
Ly Diên cười nhạo một tiếng, “Nở mày nở mặt? Vậy phía sau cái nở mặt đó thì sao? Còn lại chính là thứ gì? Nói tới nói lui, chẳng phải muốn mua vài món ngụy trang bên ngoài để che đậy sự thật là họ thành tù nhân hay sao?”
Thế nhưng, giấy không gói được lửa, chân tướng sự tình sớm muộn gì khắp thiên hạ đều sẽ rõ.

Đến lúc ấy, họ rất có thể từ đối tượng cần thương hại biến thành đối tượng bị đùa cợt.
Như vậy cũng tốt hơn là nhân viên xin nghỉ bệnh ra ngoài du lịch.

Du lịch thì du lịch, ngươi còn đăng lên vòng bạn bè, sau khi chuyện bị bại lộ, sẽ đứng trước kết cục bị đuổi việc.
Cho nên nói, giả vờ thì phải bỏ ra cái giá nhất định.
“Vậy Công Tử Diễn đã tạo ra cơ hội cho họ thì sao? Chẳng phải là phá vỡ quy củ từ xưa đến nay của Bất Dạ thành à?”
Vệ Giới hỏi lại, lại làm cho Ly Diên cảm thấy buồn cười: “Thương nhân thích lợi.

Đây là vốn cơ bản để họ làm giàu.

Lần này Bất Dạ thành bị hao tổn nghiêm trọng, Công Tử Diễn nghĩ trăm phương ngàn kế giảm bớt tổn thất, tựa hồ đâu có gì đáng trách? Lại nói, quy củ là do người định, nếu như bảo thủ không chịu thay đổi, đó là cổ hủ.

Từ xưa đến nay, cổ hủ chỉ có tú tài nghèo kiết hủ lậu, thương nhân nếu mắc phải, vậy cách phá sản cũng không xa nữa.”
“Hơn nữa, quy củ của Bất Dạ thành cũng không bị phá hỏng, nên như thế nào vẫn là như thế ấy.


Người ta không thừa cơ nâng giá, càng không hạn chế mua đồ, nói rõ hắn vẫn là có nguyên tắc.

Nếu như bởi vì mấy ngày cuối cùng này tạo thành tranh đoạt, vậy cũng nói rõ đồ ở Bất Dạ thành đồ chỉ thường thôi.

Thứ còn và quý hiếm mới có thể thể hiện ra giá trị của họ!”
Thuyết pháp của Ly Diên mặc dù nghe vào có chút đạo lý, nhưng thái độ nàng bênh vực vô điều kiện cho Công Tử Diễn lại làm trong lòng Vệ Giới rất không thoải mái: “Không nghĩ tới thời gian chỉ qua nửa tháng, Công Tử Diễn đã thành công thu phục được ngươi.”
Ly Diên nghe vậy, nhịn không được liếc mắt, “Làm ơn, đây sao gọi thu phục chứ? Cô nương ta là người dễ dàng bị người khác thần phục như vậy?”
Vệ Giới cười lạnh: “Bản vương thấy các ngươi ở chung còn rất vui vẻ mà, đến thời gian này còn chạy nhanh hơn thỏ nữa!”
Buổi sáng mỗi ngày nàng đều ở chỗ này của Vệ Giới, buổi chiều thì muốn đến chỗ đó của Công Tử Diễn.

Nàng còn bận loay hoay so sánh thuốc men, tên này thế mà còn ở đây nói châm chọc?
Thật sự là tức chết nàng!
Người nào đó chỉ lo tức giận, hoàn toàn không nghe ra được giờ đây nàng đã nghiễm nhiên đã bị người nào đó đóng lên dấu sở hữu riêng.

Khi đồ riêng của hắn bị người khác ngấp nghé, biểu hiện ra chính là không vừa ý và ghen ghét.

Bây giờ hắn chính là như vậy.
Ly Diên không nghe ra được, cũng không có nghĩa những người khác không nghe hiểu, nhất là Thanh Thần đi gần bọn họ nhất, bị lời nói chua loét của Vệ Giới mà giật mình suýt nữa rơi cả tròng mắt.
Ông trời ơi, chẳng lẽ thất ca nhà bọn họ mỗi ngày đều ăn không biết vị là vì vị thất cô nương này đi sang chỗ của Công Tử Diễn, mà không phải hầu ở chỗ của hắn?
“Trưa nay ngươi vẫn phải đến chỗ đó?”
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói âm trầm của thất ca nhà bọn họ vang lên.
Thanh Thần đang chỉnh lý lại ý ẩn sâu trong đó nên tốc độ trong tay không tự chủ chậm lại, vểnh tai nghe động tĩnh trong phòng.
Ly Diên cơ hồ không hề nghĩ ngợi đã gật đầu, “Đúng.

Bây giờ buổi trưa bận rộn, giữa trưa có thời gian, ta còn muốn, “

“Ngươi đồng ý làm cơm trưa cho ta thì sao?” Đột nhiên, một giọng nói cắn răng nghiến lợi cắt ngang nàng.
Ly Diên quay đầu, nhìn hắn kỳ lạ, “Ngươi sao vậy? Gần đây đồ ăn không hợp khẩu vị à? Không đúng, cơm canh của ngươi đều là ta tự mình hỏi rồi giao phó xuống, lúc trước ngươi ăn rất vui vẻ, sao hôm nay lại?”
Nói rồi không tự chủ đi đến trước mặt Vệ Giới, đưa tay sờ thử trán hắn.

Sau khi kiểm tra nhiệt độ, cau mày lại đi kiêm tra mạch đập: “Kỳ lạ, không nóng mà.

Ngươi còn có chỗ nào không thoải mái à?”
Rõ ràng không phải là một đôi bàn tay nhỏ như bình thường, thậm chí còn to hơn, lớn hơn so với người bình thường, nhưng loại mềm mại lại làm cho thần kinh căng thẳng của hắn lập tức thư giãn, ngay cả nhiệt độ của tay cũng vừa hợp.
Nàng cứ như vậy đứng ở khoảng cách gần trước giường của hắn, gần đến khiến hắn có thể ngửi được rõ mùi thuốc không giống người khác trên người nàng.
Hắn lưu luyến mùi này, càng đặc biệt lưu luyến xúc cảm và nhiệt độ thuộc về nàng.
Nếu như cứ tiếp tục giữ như vậy thì tốt biết bao?
Khi ý nghĩ này chạm vào não của hắn, đại não Vệ Giới nổ “oanh”, con ngươi cũng theo cỗ lực này bỗng nhiên liên tục co rụt!
Ông trời, hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Hắn vậy mà mê luyến mùi và xúc cảm của nàng?
Ha ha, đây thật đúng là trò cười mà.

Không, sao lại có thể như thế được?
Tuyệt đối không có khả năng.

Đây không phải là hắn.

Hắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn, buồn cười như vậy.
Lúc này hất đầu ra, đánh vào tay Ly Diên: “Bản vương không có chỗ nào không thoải mái cả.”
Sờ vào chỗ mu bàn tay bị hắn đánh có hơi nóng lên, Ly Diên bày ra tư thế “chó cắn Lã Động Tân”: “Không có thì không có, ngươi đánh cái gì chứ, đau chết được.


Ngươi thật đúng là, thật sự là,”
Thật sự là nửa ngày, cũng không có can đảm mà phun ra chữ “chó” ra.

Nàng tin, nàng mà nói ra câu kia, chỉ sợ sẽ không đơn giản chỉ là bị đánh như vậy.
Chỉ có thể tức đến dậm chân: “Không có đúng không? Nếu ngươi rất tốt, vậy ta không ở lại đây làm chướng mắt của ngươi!”
Một âm thanh “rầm” vang lên, khi Thanh Thần từ gian phòng trong thư phòng chạy ra, nào còn bóng dáng của Ly Diên nữa?
Nhìn vào nội thất một cái, một cái gối đầu liền bay vào hắn: “Cút!”
Thanh Thần bị dọa đến rụt cổ, lập tức nhảy cách xa ba mét an toàn hơn, ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu sau cũng không hoàn hồn lại.

Mà trong đầu không ngừng nhớ lại đoạn đối thoại vô cùng ngây thơ của hai người.
Nhất là chủ tử nhà bọn họ.

Rõ ràng là muốn giữ người lại kết quả đây lại làm người ta giận bỏ đi.
“Thất ca, huynh muốn ăn cơm thất cô nương làm, huynh cứ trực tiếp mở miệng nói là được, tội gì lại móc người ra, còn đuổi người đi nữa?”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời.
Thanh Thần thấy thế, thận trọng nói tiếp: “Thất ca, huynh không biết, đoạn thời gian huynh hôn mê, thất cô nương thật sự khổ cực ngày đêm, không hề nghỉ ngơi tử tế chăm sóc huynh.

Lúc đó, bốn người bọn đệ còn ở thành số một, hoàn toàn không biết chuyện này.

Đợi khi nàng ấy thông báo cho bọn đệ cũng đã là chuyện nửa tháng sau rồi.”
“Thất cô nương với thất ca huynh chắc chắn là không thẹn với lương tâm.

Nhưng dù sao nàng không phải chỉ có mình bệnh nhân là huynh, còn có Công Tử Diễn nữa.

Đệ biết thất ca chướng mắt tay nghề người bên ngoài nhưng huynh cũng phải để người ta nghỉ tý chứ? Thật vất vả mới thở được lại bị huynh làm cho mệt nhọc, vậy ai đến xem bệnh cho thất ca đây?”
“Đại phu tri kỷ với người bệnh giống người ta như vậy, huynh đi đâu tìm chứ?”

Chính bởi vì tri kỷ, lão tử mới khó chịu!
Suy nghĩ lóe lên, lông mày Vệ Giới lại xoắn vào lần nữa.


Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh Ly Diên dùng cách giống hệt đó mà đi chăm sóc Công Tử Diễn.
Theo ánh mắt của hắn càng ngày càng âm trầm, một vòng khí tức u ám đang không ngừng lan tràn lan toả ra ngoài.

Điều này khiến Thanh Thần đứng ở ngoài cửa theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Ông trời ơi, thật sự tức giận rồi?
Trên thực tế, Vệ Giới đúng thật là tức giận, nhưng lại không phải là bởi vì Ly Diên mà là bởi vì chính hắn.
Hắn hoảng sợ phát hiện, Ly Diên đã không tự giác được mà dung nhập vào cuộc sống của hắn, khiến hắn theo bản năng đặt nàng dưới cánh của mình, trở thành một bộ phận không thể chia cắt khỏi thân thể của hắn.

Loại lòng tham chiếm hữu mãnh liệt này dù không tính là gì lại đáng sợ tới nỗi quen thuộc.
Người như hắn, sợ nhất chính là dính đến người nào, trở thành thói quen của nhau.
Hắn đã từng, quen thuộc sự chăm sóc của mẫu thân, tham luyến ôm ấp của mẫu thân.

Nhưng cuối cùng thì sao?
Bà lại chết ở trong lòng của hắn…
Ly Diên, một hành động của thiếu nữ có bề ngoài xấu xí này có thể đánh vỡ lớp bụi đã bám lâu trong tim hắn, khiến hắn không tự chủ được chú ý tới nàng, cũng vì nàng mà khẩn trương.

Vệ Giới muộn màng phát hiện, đây không phải một báo hiệu tốt.
Nhiều năm như vậy, người mà hắn quan tâm tới bây giờ đều không có kết cục tốt.
Mẫu thân là thế, ông ngoại là thế, ngay cả chính hắn cũng thế.
Ly Diên là nhân tài khó có được của giới y, nếu như theo hắn…
Vệ Giới bực bội lắc lắc đầu, ý định vứt vẻ u sầu ra sau não.

Thế nhưng hắn buồn rầu phát hiện, có vài người, có một số việc, một khi đã đóng quân thì không phải ngươi muốn vứt, muốn quên là có thể vứt được.
Khi Ly Diên mang theo mặt thối chạy đến Minh Nguyệt sơn trang, quản gia nói cho nàng biết Công Tử Diễn vẫn đang thu xếp.

Ly Diên cũng không nóng giận, tự mình chạy đến phòng bếp, bây giờ làm món ngon gì đây?
Nếu như Vệ Giới biết mỗi ngày, giữa trưa Ly Diên đều chạy qua Minh Nguyệt sơn trang không phải vì người đáng thương kia mà bởi vì chịu không nổi mấy món ăn thanh đạm của hắn, vì tham mấy món mỹ vị của Công Tử Diễn, không biết có bị tức thổ huyết không?


Đọc truyện chữ Full