Lúc hắn ta thấy rõ trang phục của người tới, trong đôi mắt âm nhu liền ngập tràn sự hung bạo: “Tên thái giám chết tiệt nhà ngươi, dám ra tay với tiểu gia ta đây sao?”
Từ trong mắt Lưu Thạch chợt bắn ra một tia sáng sắc lạnh, ngay khi ông ta định ra tay với thiếu niên lần nữa, giọng nói hờ hững của Vệ Du Sâm lại vang lên từ sau lưng ông ta: “Lưu Thạch, dừng tay.”
Thì ra người xuất hiện ở đây chẳng phải ai khác mà chính là thái giám tổng quản của Vệ Du Sâm – Lưu Thạch.
Vừa nãy, Lưu Thạch chỉ lộ ra chút thủ đoạn mà đã khiến đáy mắt thiếu niên kia lóe lên tia sáng mang vẻ không thể tin nổi.
Hiển nhiên thân thủ của Lưu Thạch là thứ tuyệt đối không thể lường được.
Ngày thường hễ có cơ hội ra tay thì luôn là Khưu Thành, gần như không đến phiên Lưu Thạch làm gì cả. Nhưng ai ngờ tới được cao thủ thật sự bên cạnh Vệ Du Sâm lại không phải Khưu Thành mà là vị thái giám tổng quản nhìn có vẻ vô cùng hiền hòa này chứ?
Dưới sự ra hiệu của Vệ Du Sâm, Lưu Thạch ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn thiếu niên một cái với ý cảnh cáo rồi mới không cam tâm tình nguyện mà ẩn đi, giống như vừa nãy khi thiếu niên đi vào không hề phát hiện ra sự tồn tại của ông ta vậy.
Thiếu niên nhìn nơi Lưu Thạch ẩn thân, đáy mắt có sự đề phòng. Khi hắn ta ngẩng đầu lên lại thì khí thế trên người đã có chuyển biến. Sự bướng bỉnh bất tuân vốn có cũng không thấy nữa, thay vào đó là cảm giác chững chạc không hề phù hợp với độ tuổi của hắn: “Không biết hoàng thượng gọi ta đến đây có việc gì vậy?”
“Ngươi chính là Tố Quang, Hạ Tố Quang à?”
Tố Quang cười lạnh một tiếng: “Nếu hoàng thượng đã gọi ta đến rồi, lẽ nào còn chưa kiểm tra rõ thân phận hay sao? Phải, ta chính là Hạ Tố Quang.”
Vệ Du Sâm bỏ qua sự vô lễ của hắn ta, hơi hất cằm lên, ra hiệu chỉ vào chỗ ghế ngồi cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Ngồi đi.”
Hạ Tố Quang cũng không khách khí, ngồi phịch xuống chiếc ghế phía sau, vắt chân lên, vẻ mặt thể hiện rõ “ta biết ngươi có việc phải cầu cạnh ta”, dáng vẻ thiếu đòn không biết trời cao đất dày.
Điều khiến người khác kinh ngạc là Vệ Du Sâm lại không hề để ý đến những hành động này, ngược lại còn nhìn hắn với vẻ ôn hòa khiến người khác không thể nào lý giải được.
Đến khi Hạ Tố Quang bị hắn ta nhìn đến mức khắp người đều khó chịu thì mới nhíu mày hỏi: “Hoàng thượng có chuyện gì xin cứ nói thẳng, nhìn ta như vậy là sao chứ?”
Khóe miệng Vệ Du Sâm nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại là uy nghiêm vô cùng: “Nghe nói ngươi còn có một người tỷ tỷ?”
Hạ Tố Quang cười, chỉ là gương mặt tuấn tú lại lộ ra một chút dữ tợn: “Không sai, ta có một tỷ tỷ thật, hiện giờ đang ở Phượng vương phủ. Hoàng thượng hà cớ gì phải quanh co lòng vòng? Nói thẳng ra là được rồi.”
“Nghe nói, nàng ta là ân nhân cứu mạng của Vệ Giới?”
Hạ Tố Quang nhướng mày: “Phải thì đã sao mà không phải thì đã sao?”
Ánh mắt Vệ Du Sâm chợt lạnh, gắt gao nhìn Hạ Tố Quang với vẻ bức bách: “Nếu phải thì tất nhiên là có lợi, còn nếu không phải, ha ha, tin rằng hai tỷ đệ ngươi cũng sẽ biến nàng ta thành phải.”
Ánh mắt Hạ Tố Quang chấn động, hắn ta không trả lời, nhưng vẻ mặt ngang với ngầm thừa nhận của hắn ta lại khiến nụ cười của Vệ Du Sâm càng thêm sâu.
“Ngươi nói xem, nếu trẫm chỉ định vị ân nhân cứu mạng này của hắn làm trắc phi cho hắn thì thế nào?”
Sắc mặt Hạ Tố Quang biến đổi, thoáng chốc đã đứng phắt dậy: “Hoàng thượng muốn chỉ hôn cho tỷ tỷ ta ư?”
“Sao? Các ngươi không muốn à?” Vệ Du Sâm nhàn nhã dựa người về phía sau, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
Sắc mặt Hạ Tố Quang chợt trở nên thay đổi thất thường. Hắn ta đã từng nghĩ hoàng thượng triệu kiến hắn ta là muốn lợi dụng gì đó, nhưng tuyệt đối không ngờ là lại chỉ hôn cho tỷ tỷ hắn ta. Điều này khiến hắn ta hơi chấn động. Dù sao thì dựa vào thân phận của Hạ Vân Hà, cùng lắm chỉ đủ để được làm một người thiếp, có thế nào cũng không ngồi lên được vị trí trắc phi.
Cám dỗ lớn như thế bày ra trước mặt, Hạ Tố Quang không ngốc mà đi cho rằng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Vệ Du Sâm làm như vậy, nhất định là có điều kiện có giá trị tương đương.
“Điều kiện.” Nếu có thể khiến tỷ tỷ hắn ta thuận lợi vào được vương phủ, hắn ta không ngại lựa chọn phản bội.
Vệ Du Sâm cười: “Ngươi rất thông minh. Trẫm thích nói chuyện với người thông minh. Có điều vậy thì cũng phải xem xem rốt cuộc trên người ngươi có chỗ nào đáng để trẫm lợi dụng không.”
Hạ Tố Quang hơi nhíu mày: “Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?”
Lẽ nào hoàng thượng nhắm trúng hắn không phải là vì hắn ta xuất thân từ vương phủ, không phải muốn mượn những gì hắn ta biết để tấn công vương phủ hay sao?
“Ý trẫm là ngươi phải chứng minh cho trẫm thấy ngươi có thể làm việc cho trẫm, chứ không phải chỉ dựa vào chuyện ngươi xuất thân từ Phượng vương phủ là mọi chuyện đều thuận lợi.”
Hạ Tố Quang ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen như đầm nước sâu của Vệ Du Sâm, liền phát hiện ra một cách khó hiểu rằng hình như vị hoàng thượng này lợi hại hơn nhiều so với những gì hắn ta tưởng tượng. Hắn ta lập tức có chút do dự.
“Ngươi đừng quên, mạng ngươi bây giờ đã không còn là của ngươi nữa rồi, mà là do trẫm ban cho ngươi.”
Trong giọng nói của Vệ Du Sâm ẩn chứa uy nghiêm và áp bức, ép cho Hạ Tố Quang không thể không cúi đầu với hắn.
“Ngài muốn kêu thuộc hạ làm gì ạ?”
Thuộc hạ?
Đối với lời tự xưng này của hắn, Vệ Du Sâm rất hài lòng, lập tức nói với hắn: “Ngươi đứng lên đi, lát nữa tự sẽ có ngươi dặn dò ngươi phải đi làm gì. Bây giờ, ngươi cần uống viên thuốc này vào.”
Dứt lời, Vệ Du Sâm đưa một chiếc bình màu xanh đậm ra đặt trước mặt hắn. Thân thể Hạ Tố Quang chấn động, ngẩng đầu, đầy vẻ không thể tin nổi: “Hoàng thượng làm vậy là không tin tưởng thuộc hạ sao?”
Khóe môi Vệ Du Sâm lại cong lên một nụ cười lạnh: “Ngươi có thể phản bội cả Vệ Giới đã nâng đỡ ngươi đến mức này, làm sao có thể cúi đầu phục tùng trẫm chứ? Chàng trai trẻ à, trên người ngươi đã dán cái danh phản bội rồi, trẫm không thể không đề phòng ngươi được.”
“Vậy nếu thuộc hạ không uống thì sao?” Hạ Tố Quang tức giận đến trợn tròn mắt, trong lòng dâng tràn lửa giận hừng hực.
“Ngươi không có lựa chọn. Bắt đầu từ khoảnh khắc ngươi bước chân vào hoàng cung thì ngươi đã không còn lựa chọn nữa rồi. Viên thuốc này ngươi uống cũng phải uống mà không uống cũng phải uống. Nếu không, người uống nó sẽ là tỷ tỷ của ngươi!”
“Ngươi…” Hạ Tố Quang đứng phắt dậy, sát khí chợt trào dâng trên người còn chưa phát ra thì đã bị một quyền từ bóng đen đột nhiên xuất hiện đánh cho tan tác. Khi hắn ta hộc máu ngã xuống đất, còn chưa ý thức được đối thủ là ai thì miệng hắn ta đã bị nhét một viên thuốc lành lạnh đắng chát vào. Sau đó, đối phương liền dùng thủ đoạn cứng rắn để ép hắn ta nuốt viên thuốc đó xuống.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Tố Quang thoáng chốc đã đỏ bừng. Hắn ta nhanh chóng chọc ngón tay vào miệng. Đáng tiếc là viên thuốc kia vào miệng liền tan, dù tốc độ của hắn ta có nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Nôn mửa hết nửa ngày cũng không thể nôn ra được thứ gì, chỉ có một gương mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, nhìn về phía Vệ Du Sâm, ánh mắt vô cùng oán hận: “Ngươi… rốt cuộc ngươi đã cho ta uống thứ gì?”
“Bán Nguyệt quỷ, từng nghe qua bao giờ chưa?” Đối lập với với sự hoảng loạn căm hận của Hạ Tố Quang, Vệ Du Sâm lại nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bán Nguyệt quỷ?
Thân thể Hạ Tố Quang run lên kịch liệt, sau đó đỏ bừng mắt, tức giận nhìn Vệ Du Sâm với vẻ không cam lòng: “Ngươi… đê tiện… Ngươi lại đi dùng thủ đoạn thấp hèn như thế với ta!”
“Bốp” một tiếng, bên mặt phải của hắn thoáng chốc đã bị đánh sưng vù, một mùi máu tanh nồng đậm chợt trào dâng trong khoang miệng.
Lưu Thạch bóp cằm hắn với vẻ mặt âm u, ép hắn nhìn ông ta, giọng nói bén nhọn ngập tràn uy hiếp: “Tiểu tử, đã đến nước này rồi mà ngươi còn dám ngông cuồng như thế sao? Xem ra ngươi vẫn chưa nhìn rõ vị trí của ngươi nhỉ? Ngươi tưởng bọn ta không có ngươi là không được hay sao? Nói cho ngươi biết, bọn ta có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào đấy! Đê tiện à? So về đê tiện, Hạ Tố Quang ngươi cũng không kém đâu nhỉ? Còn có tỷ tỷ kia của ngươi nữa. Ngươi tưởng rằng bọn ta không hiểu các ngươi chút nào sao? Ân nhân cứu mạng ư? Phì, có biết xấu hổ không? Nếu không phải nể tình các ngươi còn có chút tác dụng thì ta có thể bóp chết ngươi ngay bây giờ rồi đấy!”
Hạ Tố Quang bị lời nói của Lưu Thạch làm cho kinh động. Khi hắn ta ngước mắt lên nhìn về phía bọn họ, sắc mặt Lưu Thạch đầy vẻ âm u vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, còn Vệ Du Sâm thì ngồi đó với vẻ thản nhiên, như sớm đã nhìn thấu bọn họ rồi vậy.
Mà nực cười là hắn ta vẫn còn cho rằng Vệ Du Sâm này có điều cầu cạnh hắn ta, không ngờ vị hoàng đế nhìn có vẻ như bị “án mạng chữ Đỗ” dọa cho ngã bò ra này lại thâm tàng bất lộ như vậy. Còn cả vị thái giám bên cạnh hắn ta nữa, nhìn hiền hòa như thế mà lại là một kẻ tàn nhẫn.
Quả nhiên đã chứng minh cho câu nói đó rồi đúng không?
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, như nước biển không thể dùng đấu mà đo lường được.
Hắn ta thật sự là quá khinh địch rồi.
“Các ngươi… rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Hắn ta đã bị đút cho uống kịch độc cứ nửa tháng là phát tác một lần rồi, còn có lựa chọn khác hay sao?
Thấy hắn ta cuối cùng cũng chịu thua, Lưu Thạch hừ lạnh một tiếng. Lúc này, ông ta mới buông lỏng hắn ta ra. Vệ Du Sâm từ trên cao nhìn xuống hắn: “Trẫm muốn ngươi thay trẫm đến Long đế quốc một chuyến!”
Đồng tử của Hạ Tố Quang chợt co lại: “Hoàng thượng, cái này e là không được, thực lực của thuộc hạ chưa đạt tới võ vương…”
“Chưa đạt tới nhưng sắp đạt tới rồi. Theo những gì ta biết, nay ngươi chẳng qua chỉ còn kém một bước nữa thôi. Hơn nữa, trẫm có rất nhiều thuốc để nâng cao tu vi, tin rằng chưa tới một tháng là ngươi đã có thể thăng cấp rồi. Đến lúc đó, một Long đế quốc nhỏ nhoi có là gì chứ?”
Các người nói thì dễ, nếu Long đế quốc đơn giản như vậy, tại sao Vệ Giới lại cứ chậm chạp kìm hãm tu vi của chính mình?
Hạ Tố Quang theo bản năng liền muốn cự tuyệt, nhưng đối diện với sự uy hiếp từ kẻ mạnh như Lưu Thạch, hắn chỉ có thể bất chấp mà nhìn về phía Vệ Du Sâm: “Đến Long đế quốc làm gì?”
Vệ Du Sâm cười lạnh: “Đến lúc đó tự sẽ có người liên lạc với ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi biết thân biết phận, không chỉ thuốc giải của ngươi sẽ được đưa đến đúng hạn vào mỗi tháng, mà ngay cả tỷ tỷ ngươi, trẫm cũng sẽ bảo đảm nàng ta được thuận lợi trở thành Phượng vương trắc phi. Thế nào?”
Hắn ta còn cự tuyệt được sao?
Hạ Tố Quang cười đầy tự giễu. Vốn cho rằng ra khỏi cửa lớn Phượng vương phủ, hắn ta sẽ có cơ hội tốt hơn, nhưng không ngờ kết cục cuối cùng lại thê thảm thế này.
Ha ha, sớm biết như vậy thì còn chẳng bằng tiếp tục nhẫn nhịn ở trong vương phủ. Ít nhất thì từ trước đến nay Vệ Giới chưa từng dùng thủ đoạn cứng rắn với hắn ta. So ra thì Vệ Giới thật sự là quá quang minh chính đại rồi.
Xưa nay Vệ Giới xử lý người khác đều không làm những trò nham hiểm. Cho dù hắn muốn xử ai thì cũng là quang minh chính đại, không giống người này. E rằng từ ngày cứu Hạ Tố Quang, hắn ta đã nghĩ xong xuôi việc phải lợi dụng Hạ Tố Quang như thế nào rồi.
Chỉ đáng tiếc, hối hận cũng đã muộn!
Điều Hạ Tố Quang không biết là ngay từ sau khi hắn ta ra khỏi Phượng vương phủ thì đã có người âm thầm theo dõi hắn ta. Bao gồm cả việc hắn được người của Vệ Du Sâm cứu giúp một cách bí mật, thậm chí là lặng lẽ đưa vào cung, mỗi bước đều được truyền tới tai Vệ Giới vô cùng tường tận.
“Vệ Du Sâm gặp hắn rồi à?”
Thanh Dạ gật gật đầu: “Gặp rồi ạ, thậm chí còn đuổi hết người xung quanh ra, tạm thời vẫn chưa biết bọn họ sẽ có âm mưu gì.”
Vệ Giới thảm nhiên bình tĩnh lật một trang sách, nói với vẻ không quá để ý: “Bất kể bọn họ muốn làm gì, cứ tiếp họ là được rồi.”
“Hạ Vân Hà đó, vương gia định xử lý thế nào?”
Mọi người đều là người thông minh. Muốn khống chế Hạ Tố Quang, đơn giản chỉ cần một Hạ Vân Hà này mà thôi. Bọn họ muốn lợi dụng Hạ Vân Hà thì trực tiếp giết chết là xong rồi, hà cớ gì phải phiền phức như vậy chứ?
“Giữ lại, xem xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì.”
“Vâng.” Thanh Dạ đang định rời đi thì Vệ Giới lại đột nhiên hỏi: “Người theo dõi cửa thành có truyền tin tức gì tới không?”
Thanh Dạ hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hiểu ý Vệ Giới nói điều gì, liền nhẹ lắc đầu: “Hồi bẩm vương gia, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì ạ. Trong số những người lui tới không hề có người chúng ta muốn tìm.”
“Thuật dịch dung của nàng ấy cao siêu như vậy, dù các ngươi muốn tìm thì e là cũng không dễ dàng thế đâu.”
Nhưng, hắn vừa dứt lời thì ánh mắt đã chợt lạnh. Khi Thanh Dạ còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì bóng dáng Vệ Giới đã biến mất ngay tại chỗ.
Nhìn cửa lớn đang mở, Thanh Dạ thất kinh trong lòng, vội vã chạy ra. Nhưng trừ làn gió tĩnh lặng không tiếng động ra, đâu còn chút động tĩnh nào khác chứ?
Khinh công của người tới thật giỏi, là ai vậy?
Linh Diên không ngờ mình vừa lộ mặt đã bị phát hiện. Tên Vệ Giới đáng chết này, sao lại nhạy bén thế chứ?
Điều khiến nàng phẫn nộ hơn là lần này hắn lại chạy đuổi theo nàng tới tận ngoài thành. Hắn khôi phục công lực từ lúc nào thế? Vậy mà nàng lại không biết.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Linh Diên lại chạy đến mức thở hồng hộc rồi, liền dứt khoát giảm tốc độ, yên lặng chờ hắn tìm tới.
Rất nhanh, nàng đã cảm nhận được một ánh nhìn băng lạnh khóa chặt lấy mình. Ngay sau đó, nàng liền nhảy từ trên cây xuống, đi tới trước mặt hắn với vẻ vô cùng phóng khoáng.
Đôi mắt đen lặng im như đầm nước lạnh của Vệ Giới gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng. Chốc lát sau, khóe môi đã cong lên như cười lại như không: “Phượng cô nương, đã lâu không gặp. Quả nhiên ngươi sống rất tốt mà.”
Không sai, người trước mặt không phải ai khác mà chính là Linh Diên trong thân phận Phượng Nguyên đã vào kinh trước.
“Còn chưa nhận quà của Phượng vương điện hạ mà, làm sao bổn cô nương nỡ chết được chứ?”
Thiếu nữ trước mắt mặc một bộ y phục đi đêm màu đen, càng tôn lên vóc dáng lả lướt của nàng. Dáng người không tính là quá cao, chừng một mét sáu mươi. Trên mặt có che khăn đen, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào hắn, ẩn chứa sự đề phòng không dễ phát giác.
“Đã đến để đòi nợ thì tại sao lại lén la lén lút vậy?”
Ánh mắt của Vệ Giới quá mạnh mẽ, khiến Linh Diên không ngăn được da đầu tê dại cả lên. Nghe hắn hỏi như vậy, nàng lập tức có chút hụt hơi, ngẩng đầu lên đầy vẻ mất tự nhiên: “Bổn cô nương thích thế, ngươi quản được à?”
“Ha…” Tiếng cười chợt vang lên, dọa cho người nào đó nhảy dựng. Nàng mở to đôi mắt sáng long lanh, nhìn hắn không chớp mắt. Ông trời ơi, ngọn núi băng khổng lồ này lại tan chảy rồi kìa, thật đúng là được mở mang tầm mắt mà.
“Ngươi… ngươi cười ư?” Phượng Nguyên đưa tay ra chỉ vào hắn, vẻ mặt như thấy ma.
“Bổn vương là người, tại sao lại không thể cười?”
“Phụt, ngươi còn biết chữ “cười” này cơ à? Cũng không biết là ai cả ngày mang khuôn mặt người chết, cứ như ai thiếu nợ ngươi mấy vạn lượng bạc vậy. Giờ lại nói câu này. Sao lúc ngươi đen mặt không thấy ngươi nói mình là người?”
Vừa cho Linh Diên cơ hội, nàng đã không nhịn được mà bắt đầu phỉ nhổ hắn.
Nhưng nhìn vẻ mặt người đó càng lúc càng kỳ dị, Linh Diên mới phát hiện ra có phải lời mình nói hơi trôi chảy quá rồi không?
Khi đang định vãn hồi thì người nào đó lại đột nhiên vọt tới trước mặt nàng, thoáng chốc đã bóp lấy cằm nàng. Nàng lui về sau theo bản năng, nhưng lại “bộp” một tiếng đập người vào thân cây phía sau. Nhìn gương mặt hắn càng lúc càng gần, Phượng Nguyên cảm giác hô hấp của mình cũng muốn ngừng luôn rồi.
Đột nhiên, trên mặt lành lạnh, không khí chợt tụ lại. Trời ơi, cuối cùng cũng sống lại rồi.
Lúc này nàng mới ý thức được khăn che mặt bị người ta tháo xuống, gương mặt xinh đẹp như hoa phù dung liền bại lộ trước mặt người nào đó.
Bàn tay như ngọc chạm nên của nam nhân khẽ cử động, cằm của nàng liền bị ngón tay hắn nâng lên một cách vững vàng. Ngay sau đó, gương mặt nhăn nhó mà bá đạo của hắn dần kề sát vào nàng từng chút từng chút một. Khi đã gần đến mức chỉ còn bằng khoảng cách một nắm tay, hắn liền dừng lại.
Linh Diên rất không quen với tư thế này, đặc biệt là nam nhân này còn cách nàng gần như vậy. Hô hấp của hai người cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, nhất là khi hắn quan sát nàng khắp trên dưới trái phải. Hơi thở ấm nóng của hắn còn phả lên gò má nàng, nhột nhột, khiến nàng rất khó chịu.
“Ngươi… ngươi buông ta ra…” Linh Diên thử đưa tay ra đẩy tay hắn, không ngờ nam nhân lại đột nhiên buông cằm nàng. Hai bàn tay cử động cùng lúc, vững vàng đè tay nàng lên thân cây.
Linh Diên kinh ngạc, bị động tác đột ngột này dọa cho sợ muốn chết, theo bản năng muốn đưa chân ra. Nhưng hình như người nào đó đã sớm dự liệu được, đôi chân thon dài đè lên chân nàng một cách chuẩn xác không sai lệch.
Ông trời ơi, động tác này… có phải động tác này quá chọc ghẹo người khác rồi không?
Vệ Giới càn rỡ với nữ nhân như vậy từ lúc nào thế chứ?
Cái tên thối tha không biết xấu hổ này, có biết giờ nàng đang là người đã có chồng hay không?
Nghĩ đến Linh Diên vì hắn mà trăm cay nghìn đắng đi lấy thuốc, nàng liền đầy vẻ oán hận. Quả nhiên nam nhân chẳng có kẻ nào tốt, quả nhiên nam nhân đều là đồ háo sắc. Người xấu xí như nàng, đáng đời bị hắn vứt bỏ mà.
Mẹ nó, thật đúng là uất ức quá đi.
“Này, tốt xấu gì ngươi cũng là người đã có vợ rồi. Ngươi đối xử với người ta như vậy, vương phi nhà ngươi có biết không?”
Đôi mày đẹp của Vệ Giới khẽ nhướng lên, nhìn nàng nở nụ cười như có như không: “Sao? Ngươi đang bất bình thay cho nàng ấy à?”
Phượng Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Bổn cô nương lười quản chuyện vợ chồng các ngươi. Ta đến để đòi nợ, không phải là đến hiến thân. Ta khuyên ngươi thức thời chút đi, mau buông tay ra. Nếu không đừng trách bổn cô nương không khách khí với ngươi?”
“Sao nào? Lại muốn chơi trò hạ độc à?”
Đáng tiếc, Phượng Nguyên lúc này chỉ lo muốn thoát khỏi hắn, không ý thức được chữ “lại” trong lời của Vệ Giới có ý gì.
“Nếu đã biết rồi, còn không mau thả ta ra?”
“Nếu bổn vương không thả thì sao? Ngươi có thể làm gì bổn vương?”
Vệ Giới không chỉ không lui bước mà ngược lại còn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, đến khi…
Đôi môi lành lạnh của hắn chạm lên bờ môi anh đào phấn hồng của nàng, người bị hôn và người hôn đều chấn động.
Ông trời ơi, vậy mà lại hôn thật rồi.
Đệt, nụ hôn đầu của ta cứ như vậy mà mất sao?
Che mặt (⊙o⊙)cho xin đi, nụ hôn đầu của ngươi sớm đã mất từ khi ở đại lục Tứ Phương rồi, sao vẫn còn nghĩ đến nụ hôn đầu chứ?
Linh Diên muốn né tránh động tác thân mật của hắn, nhưng không ngờ nam nhân này lại như đã sử dụng bùa định thân với nàng vậy. Nàng không nhúc nhích được thì thôi đi, lại còn trơ mắt nhìn hắn sau một thoáng cứng đờ liền bắt đầu hành động, hành động rồi.
Đôi mắt trợn lên tròn xoe của Linh Diên ngây ra nhìn hắn hít một cái như đang nếm đồ ngọt, như mê như say, mút lấy môi của nàng.
Nàng nghẹn ngào ra tiếng, hắn lại thừa thắng xông lên, nhân lúc trống mà len vào, công chiếm thành trì…
Cuối cùng, sau khi hắn xâm nhập, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua này lại trở nên không thể vãn hồi. Thậm chí hắn còn đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng, ra sức ôm hôn, không để cho nàng có khoảng trống mà thở.
Cảm giác phẫn nộ và ấm ức ngập tràn trong lòng cuối cùng đã hóa thành một bãi bùn dưới hơi thở dồn dập lúc nóng lúc lạnh của hắn. Nàng mềm nhũn nghiêng ngả dựa vào lòng hắn, mặc hắn tìm tòi khám phá…
Không biết qua bao lâu, người nào đó mới nhớ ra nàng gần như đã sắp ngất xỉu. Khi hắn ôm ngang eo nàng, Linh Diên vẫn còn trong trạng thái toàn thân mềm oặt, không có sức lực. Nàng muốn đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại ôm nàng càng chặt hơn.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể mặc kệ hắn. Nhưng điều nàng không ngờ là người này lại trực tiếp đưa nàng tới hồ U Nguyệt của hắn.
Hồ U Nguyệt là nơi ở riêng tư của hắn, cho dù là Linh Diên cũng chưa từng tới đây. Không ngờ lại để nàng khi hóa thân thành Phượng Nguyên đặt chân đến trước.
Ha ha, thật đúng là giễu cợt không nói nên lời.
Hắn đặt nàng lên ghế tựa dài chứ không phải là giường. Điều này khiến Linh Diên hơi an tâm được một chút. Khoảnh khắc rời khỏi hắn, nàng liền trốn thật xa.
Vệ Giới thấy nàng tràn đầy đề phòng với hắn như con mèo xù lông, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Giờ mới nhớ ra đề phòng, có phải là hơi muộn rồi không?”
Linh Diên đầy vẻ phẫn nộ: “Ngươi… tên lưu manh nhà ngươi. Ngươi… ngươi lại dám làm chuyện khiếm nhã với ta. Ta… ta muốn… ta muốn…”
“Ngươi muốn làm gì? Sao? Thấy còn lưu luyến à? Có muốn tiếp tục không?”
Đôi mắt lanh lợi của Linh Diên thoáng chốc đã trợn tròn lên. Nàng nhìn nam nhân rõ ràng còn đang hưng phấn dạt dào trước mặt mình mà không thể tin nổi. Nếu không phải bản thân đang ở hồ U Nguyệt, nàng thật sự sẽ hoài nghi người này có phải Vệ Giới mà nàng quen biết không.
Linh Diên sau khi cải trang rất sạch sẽ gọn gàng, đôi mắt sáng trong mà thấu suốt, trắng đen rõ ràng, long lanh rạng ngời, lông mày cong cong nhìn vô cùng thanh tú đáng yêu. Không tính là tuyệt mỹ nhưng rất khiến người ta yêu mến.
Nàng như vậy là kiểu dễ khiến nam nhân nổi lên ham muốn bảo vệ nhất, không còn gì nghi ngờ. Đặc biệt là khi nàng dùng đôi mắt ngập nước mà nhìn người nào đó, lại khiến hắn lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn trực tiếp “đòi hỏi” nàng.
Cảm giác này khiến Vệ Giới rất kinh ngạc, đặc biệt là khi hắn tìm thấy mùi hương quen thuộc ấy trên người nàng, hắn liền nảy sinh suy nghĩ chọc ghẹo. Không ngờ chọc ghẹo rồi lại khiến bản thân mình hãm sâu vào đó, không thể tự thoát ra được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 319: Bán Nguyệt quỷ
Chương 319: Bán Nguyệt quỷ