Thượng Quan Tình Hi nghiêng mặt qua, trên gương mặt cất giấu phù hoa vô tận lóe lên một loại đau đớn âm ỉ khó tả.
“Có lẽ là một loại cảm ứng trong chốn u minh chăng? Hơn nữa, chúng ta đều sống lại được, tại sao huynh ấy thì không chứ? Được rồi, không nhắc tới những thứ này nữa. Vốn muốn nói cho ngươi tin tức này, nếu ngươi đã biết ta cũng không cần ở lại nữa. Quốc yến mười lăm tháng tám ngươi sẽ có mặt chứ?”
Vệ Giới nhướng mày, Thượng Quan Tình Hi thở dài: “Mỗi lần nói chuyện với ngươi cảm giác như đang lầm lầu bầu vậy, đúng là vô cùng nhàm chán. Ngươi nói ngươi xem đứa trẻ chết bầm này, kiếp trước là một bánh bao thịt khiến người ta thích cỡ nào, sao kiếp này lại biến thành tảng băng khiến người ta ghét như vậy chứ?”
Vệ Giới hừ một tiếng, Thượng Quan Tình Hi tiếp tục: “Cũng không biết tên họ Vệ kia…”
Nói đến đây, đột nhiên nàng ta cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, Thượng Quan Tình Hi cạn lời kéo khóe miệng.
“Sao nào, ngươi còn muốn bảo vệ cái họ này hả?”
“Vệ Dật, Vệ Ly đều họ Vệ, người xác định người muốn tiếp tục kêu tiếp không?”
Vệ Giới lạnh lùng nhìn nàng ta, vẻ mặt đùa cợt.
“Vậy thì sao? Ngươi rất lưu luyến cái họ này hả?”
Thượng Quan Tình Hi mở mắt ra nhìn hắn một cái, khóe môi chứa một chút châm chọc.
Vệ Giới khẽ xì một tiếng: “Ta chán ghét cái họ này hơn bất kỳ ai, nếu có thể ta tình nguyện sửa họ. Nhưng bây giờ… ha ha, người có thể thay đổi điều gì sao?”
“Ta, ta sẽ khiến nó biến mất!”
Có lẽ Thượng Quan Tình Hi nghĩ tới Đỗ gia mười hai năm trước, đôi mắt thoáng cái trở nên thù hận.
“Là khiến nó biến mất, hay khiến toàn bộ Vệ thị đều biến mất?”
Vệ Giới hỏi tới, ép Thượng Quan Tình Hi buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hai chuyện này có gì khác nhau?”
“Có, rất khác, hơn nữa khác biệt rất lớn. Vệ Du Sâm chết rất đơn giản, Vệ thị diệt lại không đơn giản! Người xác định thật sự muốn hủy diệt toàn bộ Vệ thị sao? Kể cả ta, cũng kể cả nhi tử của Hi phi? Thậm chí là… Dung thân vương phủ, Vệ Diệp, Vệ Ly, hả?”
Trong lòng Thượng Quan Tình Hi khẽ chấn động, ngổn ngang cảm xúc, hàng mi vừa cong vừa dài hơi run run, giống như đang đấu tranh, cuối cùng nàng ta nói: “Cả ngươi cũng không ủng hộ ta báo thù đúng không?”
Sắc mặt Vệ Giới thoáng cái biến hóa thất thường, hắn nhìn đôi mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc của nàng ta, nhất thời trầm mặc.
Thượng Quan Tình Hi thấy hắn như vậy cho là hắn ngầm thừa nhận, lập tức nở một nụ cười bi thương.
“Ngươi cho rằng ta muốn làm vậy ư? Ngươi cho rằng ta muốn lấy mạng đổi mạng hả? Ngươi cho rằng ta muốn lãng phí thời gian quý báu vào thù hận đầy bụng hả? Lan Nhi, ngươi không thể nào biết mấy năm nay ta trải qua thế nào, càng không thể nào biết rằng mỗi lần ta tỉnh giấc nửa đêm, trong mơ đều là những người đã bị giết. Ta rất đau khổ, thậm chí chưa từng ngủ được một giấc yên ổn…”
Thượng Quan Tình Hi nói đến chỗ kích động, có kiên cường hơn nữa cũng không nhịn được rơi nước mắt như mưa.
Vệ Giới nhìn nàng ta xụi lơ dưới đất, không kìm chế được mà khóc như một đứa trẻ không nhà để về, trái tim nguội lạnh cũng không nhịn được mềm nhũn.
“Dùng Vệ Du Sâm và tử tự của hắn ta đổi toàn tộc Vệ gia được chứ?”
Thượng Quan Tình Hi ngước đôi mắt sưng đỏ ẩm ướt kia lên, trong mắt viết đầy kinh ngạc: “Tại sao?”
“Không phải ta nhân từ nương tay, mà là không muốn biến Vệ gia thành Đỗ gia thứ hai, oan oan tương báo phải đến bao giờ? Chẳng lẽ hai nhà Đỗ Vệ phải dây dưa đời đời kiếp kiếp như vậy sao?”
“Không, hắn ta đừng hòng, vĩnh viễn cũng đừng hòng. Kiếp này Đỗ gia nhất định phải cắt đứt triệt để với bọn chúng, vĩnh viễn không dính dáng tới nữa, vĩnh viễn!”
Thượng Quan Tình Hi hơi ngẩn ra, giờ mới hiểu mình đang nói gì. Nàng ta nghĩ tới cái giá phải trả khi tiêu diệt Vệ gia, e rằng còn đáng sợ hơn Đỗ gia lúc trước. Cho dù trong lòng nàng ta có không muốn, có đau khổ, không cam lòng đi nữa, nhưng cũng buộc phải cúi đầu xuống.
“Ngươi nói rất đúng, ha ha, oan oan tương báo tới khi nào mới dứt!”
“Làm khó người có thể nghĩ thông, như vậy ta an tâm rồi!”
Câu nói khó hiểu của Vệ Giới khiến Thượng Quan Tình Hi lập tức nhíu mày: “An tâm?”
“Đúng vậy, dù sao bây giờ ta cũng mang cái túi da Vệ Giới, họ Vệ, nếu người thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt Vệ thị, ta đang làm Chiến vương đấy, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.”
Giúp nàng ta, Vệ Giới sẽ là tội nhân Vệ thị! Đừng nói cái túi da hiện tại của hắn họ Vệ, ngay cả linh hồn của hắn cũng mang huyết mạch Vệ gia, đời này kiếp này, hắn đừng hòng trốn thoát!
Chỉ cần một người Vệ gia còn sống thì không thể coi là diệt tộc chân chính! Hơn nữa, giết nhiều người vô tội như vậy là Vệ Du Sâm chứ không phải tộc nhân của Vệ gia. Diệt tộc, không khỏi quá đáng.
Vệ Giới hắn tuy không phải người lương thiện gì, nhưng cũng không phải kẻ giết người vô tội bừa bãi. Nếu hắn thật sự làm chuyện tương tự Vệ Du Sâm năm đó, thì hắn có khác gì hắn ta đâu?
Hôm nay Vệ Du Sâm là trời của nước Tư U, trời sập, chờ đợi dân chúng nước Tư U sẽ là cái gì?
Hậu quả đó, hắn hoặc nàng ta tuyệt đối không gánh nổi!
Đương nhiên, khả năng thứ hai lại càng không thể. Hắn không thể nào đi giúp Vệ Du Sâm, nhưng như vậy có nghĩa Vệ Giới sẽ kháng chỉ bất tuân!
Hắn thật không muốn có một ngày sẽ đưa mình hoặc nàng ta, thậm chí toàn bộ Phượng vương phủ đến tình trạng như vậy.
Tóm lại, bất kể thế nào, kết cục cuối cùng tuyệt đối là mắc kẹt giữa hai bên, theo bên nào cũng không xong.
Để không bị hạn chế bị động, đồng thời để sinh linh không bị giết chóc bừa bãi, càng là vì khiến triều cương nước Tư U ổn định hơn, bọn họ chỉ có thể buông tha cho một số chấp niệm, dùng điều này để… tác thành cho dân chúng!
Tuy rằng Vệ Giới chỉ nói một câu nhưng cũng đủ để Thượng Quan Tình Hi liên tưởng tới nội dung kế tiếp.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng nàng ta cong môi tự giễu.
“Ngay từ đầu ta đã sai rồi, sai vô cùng. Sao ta có thể trông chờ ngươi sẽ giúp ta làm gì chứ, ha ha, là ta quá ngây thơ. Ngươi nói rất đúng, ngươi không chỉ mang cơ thể họ Vệ, ngay cả linh hồn cũng thế. Trong cơ thể ngươi chảy dòng máu Vệ gia bọn họ, sao ngươi có thể đứng chung một chỗ với kẻ khác họ như ta chứ? Chung quy là ta suy nghĩ hão huyền quá rồi!”
Vệ Giới khẽ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng chẳng những Thượng Quan Tình Hi không hiểu mà còn nói những lời như vậy.
“Người biết ta không có ý đó mà.”
Thượng Quan Tình Hi cười châm chọc: “Ngươi yên tâm đi, không cần biết ngươi có ý gì, chuyện sau này của ta sẽ không liên quan gì tới ngươi. Hơn nữa, ngươi đã coi trọng Vệ gia như vậy, có phải đã sớm nói cho cái kẻ trong cung kia biết có cường địch sắp tới không?”
Trước sự đùa cợt của Thượng Quan Tình Hi, Vệ Giới có chút bất đắc dĩ: “Chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Phải biến thành thế này à?”
“Không phải bây giờ chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng hả? Tiểu tử ngốc, Sát môn của ta không phải chỉ có một mình ta, cũng không phải chỉ có một mình ta có thù oán với hoàng thất. Cho dù ngươi có ngăn được ta cũng không ngăn được những người khác. Có lẽ ban đầu ta không nên nhận ngươi, như vậy thì dù trong tương lai chúng ta đối mặt cũng không có dính dáng như vậy!”
Trong lòng Vệ Giới rùng mình, đột nhiên tiến lên giữ chặt cánh tay nàng ta. Thượng Quan Tình Hi không gạt ra, lạnh lùng nhìn hắn: “Tiểu tử thối, ngươi đang ép ta cắt đứt với ngươi à?”
“Ta hi vọng… lần này người khoan hãy hành động thiếu suy nghĩ, xem thử năng lực tiềm ẩn của Vệ Du Sâm rồi hãy nói.”
“Ngươi cho rằng Tử Hoàng cung của ta làm việc vô dụng lắm à? Điểm này không cần ngươi tới nhắc ta phải làm thế nào Đừng quên, năm đó ta không chỉ là hoàng hậu của hắn, ta còn từng làm quân y và quân sư của hắn. Ngươi cho rằng trên đời này còn ai hiểu hắn ta hơn ta?”
Không ngờ rằng Vệ Giới nghe xong ngược lại tràn ngập khinh bỉ nhìn nàng ta một cái.
“Vậy thì sao? Mười hai năm trôi qua rồi, người cho rằng con người sẽ không thay đổi hả? Nếu năm đó người có thể nhìn thấu hắn ta thì sao lại rơi vào tình trạng hôm nay? Người như vậy không phải tự tin, là tự phụ! Nếu người cho rằng đường đường quốc quân của nước Tư U sẽ bị ‘Án mạng chữ Đỗ’ dọa tới mức không gượng dậy nổi thì không khỏi quá coi thường người này rồi! Hắn ta có thể quyết đoán tiêu diệt nửa nước Tư U trong một lần, người cảm thấy hắn ta sẽ bị cái gọi là ‘Nguyền rủa’ quấy nhiễu, hàng đêm mơ thấy ác mộng, bị tra tấn tới chết sao? Hơn nữa mấy năm qua nước Tư U lớn mạnh từng ngày, thật sự tất cả đều là công lao của Vệ Giới ta sao? Xì, người khác không biết, ta còn có thể không biết hả? Nên nhớ, người càng có thể tàn nhẫn với bản thân thì càng không thể xem thường năng lực của hắn ta! Bởi vì… hắn ta có thể vứt bỏ hết tất cả bất kỳ lúc nào!”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi phát lạnh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Vậy thì sao? Kiếp trước chúng ta thua ở chỗ nào, kiếp này hắn ta sẽ gặp báo ứng ở chỗ đó. Chờ xem, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, bây giờ quyết định không khỏi hơi sớm quá!”
Nói đến đây, rõ ràng Thượng Quan Tình Hi không muốn tiếp tục chủ đề này, đột nhiên nàng ta nhìn Vệ Giới.
“Gương mặt này của ngươi khiến ta nhìn mà chướng mắt, dựa vào năng lực của lão nương, chữa trị một vết sẹo chỉ là chuyện cỏn con, ngươi có muốn cân nhắc một chút không?”
Không ngờ Vệ Giới trực tiếp chống cự, cách xa nàng ta một chút: “Không cần, cho dù ta muốn khôi phục như cũ cũng không cần đến người, y thuật của người vẫn nên giữ lại dùng cho Vệ Ly đi!”
“Này! Hài tử chết bầm này, ngươi nói gì đó?”
Thượng Quan Tình Hi thu lại tất cả cảm xúc không ổn định, khôi phục phần nào nét ngây thơ trong sáng thuộc về thiếu nữ. Nàng ta nhìn hắn với vẻ xấu xa, mượn cớ đùa giỡn nhi tử, quên đi chuyện vừa rồi bọn họ suýt chút nữa cãi vã không vui.
Trước sự bất mãn của người nào đó, Vệ Giới lại khinh thường hừ lạnh: “Chẳng lẽ y thuật của người còn có thể cao hơn Linh Diên sao?”
“Thế nào? Có nương tử liền quên mẹ ruột hả? Mới đó mà đã bắt đầu chê bai lão thái bà này rồi sao? Vệ Giới, không ngờ rằng ngươi lại là loại người đó, đúng là khiến mẫu thân đau lòng quá, hu hu…”
Vệ Giới nhìn nàng ta giả tình giả ý, vẻ mặt buồn rười rượi thì khóe miệng giật giật: “Người không cảm thấy ba chữ ‘lão thái bà’ không thích hợp với cơ thể hiện tại của người sao? Hơn nữa, bây giờ người còn không lớn bằng ta, ta không bắt người gọi mình là ca ca đã là nể tình thân phận kiếp trước của người rồi. Vậy mà người còn muốn ta gọi người là mẫu thân, quá, quá kỳ lạ!”
“Ngươi giỏi lắm Vệ Giới, thảo nào cái tên chết bầm nhà ngươi lâu như vậy rồi mà không chịu gọi ta là mẫu thân, hóa ra ngươi còn muốn chiếm lời của lão nương hả? Còn ca ca? Ca cái đầu ngươi, nghĩ hay lắm, đời này lão nương sẽ không gọi ngươi một tiếng ca ca đâu!”
Vệ Giới hít vào một hơi, dùng sức bóp ấn đường. Nghĩ sao hắn cũng không hiểu, một nữ nhân kiếp trước đoan trang thục đức như vậy, sao kiếp này lại trở thành thế này?
Ấu trĩ, quá ấu trĩ, không phải là nữ nhân này thật sự cho là mình trở lại lúc mười hai tuổi chứ? Tuy rằng rõ ràng nàng ta chỉ có mười hai tuổi, nhưng chuyện này không tương xứng với linh hồn của nàng mà!
Nếu Vệ Giới biết trong cơ thể nương tử nhà mình cũng cất giấu một linh hồn không bình thường, chẳng biết hắn sẽ có vẻ mặt đặc sắc thế nào?
“Tuổi của Vệ Ly cũng không lớn hơn ta, nếu linh hồn của hắn thật sự là người đó, vậy hai người ngược lại rất xứng đôi đấy.”
Có lẽ thấy Thượng Quan Tình Hi không đứng đắn như vậy, Vệ Giới bất giác nảy ý đùa giỡn.
“Nhưng… cứ vậy thì đừng nói là người, ngay cả hắn cũng phải thay đổi xưng hô với ta một chút. Ha ha ha, ngươi không biết, người này gọi là thất thúc rất thuận miệng, nếu hắn biết ta là Vệ Lan, người nói xem hắn sẽ có vẻ mặt thế nào đây?”
Dường như Vệ Giới đang nghĩ đến chuyện gì đó đáng vui mừng, tâm trạng phấn khởi hiếm thấy. Ngay cả dung nhan thường ngày thoạt nhìn dữ tợn lạnh lùng cũng dịu đi rất nhiều, chẳng còn đáng sợ như lúc trước.
Cảnh tượng như vậy rơi vào mắt Thượng Quan Tình Hi là chói mắt và ấm ức cỡ nào?
Sống lại nhỏ hơn nhi tử thì thôi đi, cố tình Vệ Dật cũng nhỏ hơn hắn hai tuổi, đây đúng là tổ hợp kỳ lạ. Điều đáng an ủi chính là tuổi nàng ta không lớn hơn Vệ Dật…
“Con ngoan, gọi một tiếng mẫu thân nghe thử xem. Đã mười hai năm mẫu thân không được nghe rồi, kêu một tiếng để ta nghe thử đi.”
Vệ Giới mấp máy môi, xoay người, không thèm đếm xỉa đến.
Thượng Quan Tình Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, Vệ Giới xoay hướng nào thì nàng ta đi theo hướng đó. Cuối cùng ép người nào đó “vụt” một phát đứng dậy, trong vẻ mặt chờ mong của Thượng Quan Tình Hi, Vệ Giới lại lạnh nhạt lườm nàng ta.
“Hình như con dâu của người còn chưa kính trà cho người, người nói xem có cần kêu nàng tới kính một ly trà nàng dâu cho người không?”
Người nào đó sững sờ.
Kêu Linh Diên kính trà cho nàng ta? Trà nàng dâu?
Mười hai tuổi PK mười một tuổi?
Đùa cái quái gì vậy? Hai người bọn họ cộng lại cũng không lớn hơn Vệ Giới mấy tuổi?
Hu hu, sống lại đại gian đại ác, đúng là bối phận lộn xộn rồi.
Nàng ta có thể không biết xấu hổ bắt nạt nhi tử nhà mình nhưng không có mặt mũi bắt nạt con dâu chỉ kém mình một tuổi.
Lúc trước nàng ta bụng dạ khó lường nhìn trúng Vệ Giới, còn vọng tưởng xưng tỷ muội với người con dâu này, kết quả hay rồi, thủ đoạn của mình bị con dâu liếc cái nhìn thấu, đặc biệt trong quá trình so tài với nàng mình còn rơi vào thế hạ phong.
Tài nghệ không bằng người ta, không thể không phục, nhưng cái không phục này là xây dựng trên cơ sở người cùng thế hệ. Nếu để Linh Diên biết nàng ta là Đỗ Vân Ca, là mẫu thân của Vệ Giới, vậy chuyện nàng ta tài nghệ không bằng người khác không khỏi có vẻ mất mặt quá.
Tên tiểu tử thối này, sao lại nghiêng về phía người ngoài như vậy?
Rõ ràng là hắn muốn khiến mẫu thân mình mất mặt xấu hổ mà!
Không được, tuyệt đối không được, Thượng Quan Tình Hi trừng mắt cảnh cáo: “Ta có thể nói cho ngươi biết quan hệ kiếp trước của chúng ta, nhưng không thể nói cho tức phụ của ngươi biết.”
“Ừ, à đúng rồi, nhắc tới chuyện này thì nàng đã biết người là Quỷ Y giả rồi, nói không chừng sẽ đi tìm người đấy.”
Khóe miệng Thượng Quan Tình Hi giật nhẹ một cái khẽ tới mức không thể nhìn thấy: “Ngươi nói cho nàng biết hả?”
Vệ Giới vẻ mặt kiêu ngạo, khinh thường hừ lạnh: “Gia rảnh rỗi vậy à? Người cho rằng con dâu người đơn giản lắm hả?”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi lóe lên: “Không phải ư? Vô duyên vô cớ nàng điều tra Quỷ Y làm gì?”
Vệ Giới nhìn xoáy vào nàng ta, cái nhìn này rõ ràng ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, khiến cái mặt già của nàng ta bất giác đỏ lên.
Chết tiệt, nàng ta vậy mà bị con mình khinh bỉ.
Quả nhiên, một giây sau Vệ Giới như chế giễu như châm biếm nhìn nàng ta từ trên xuống dưới.
“Sống lại một đời, trí thông minh của người rõ ràng không bằng kiếp trước. Chẳng lẽ trẻ lại thì trí thông minh cũng giảm sút theo sao? Chậc chậc!”
“Này, tên tiểu tử thối nhà ngươi, đừng có quá đáng!”
Vệ Giới không mặn không nhạt nhìn nàng ta: “Người cho rằng tại sao ta cho người giả mạo Quỷ Y?”
Con ngươi Thượng Quan Tình Hi đảo một vòng, rũ mắt trầm ngâm trong chốc lát rồi chợt ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Vệ Giới: “Không, không phải chứ?”
Vệ Giới cười khẽ, một bên mặt dữ tợn tản ra vẻ đẹp cuồng dã có sức quyến rũ riêng.
“Vốn chỉ là thăm dò, bây giờ trên cơ bản đã có thể xác định rồi.”
Lần này cuối cùng Thượng Quan Tình Hi cũng kịp phản ứng: “A, thảo nào ngươi lại kêu ta giả mạo Quỷ Y gì đó, thì ra ngươi đã sớm hoài nghi thân phận tức phụ của mình rồi, vì vậy mới đặc biệt để ta thăm dò thay ngươi đúng không?”
Vệ Giới nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng ta: “Người cũng không chịu thiệt mà. Cơ hội tìm hiểu con dâu của mình ở khoảng cách gần như vậy không nhiều lắm đâu. Sao rồi, có lĩnh giáo được mấy chiêu không?”
Nào chỉ lĩnh giáo được mấy chiêu, quả thực là được lợi vô cùng!
Chỉ tiếc thủ pháp của nàng quá nhanh, nàng ta căn bản chưa kịp thấy đã xong rồi!
Có điều cũng vì vậy mà nàng ta thấy rõ chênh lệch giữa hai, phương pháp trị liệu của nàng hoàn toàn không ở cùng một trình độ với bọn họ.
Thượng Quan Tình Hi rất tò mò, một thân y thuật tài giỏi này của Linh Diên cuối cùng học được từ đâu? Đúng là quá nghịch thiên rồi.
“Khó trách ngươi kiên quyết phải cưới nàng, một hạt giống tốt như vậy nếu rơi vào tay người khác thì ngươi thiệt to rồi!”
Câu này khiến Vệ Giới rất dễ chịu: “Nể tình người thức thời như vậy, tiểu gia ta đáp ứng thay người, tương lai có chỗ nào không hiểu cứ việc tới đây thỉnh giáo, cam đoan biết gì nói nấy.”
Thượng Quan Tình Hi trừng to hai mắt, không thể nhìn nhìn nhãi con trước mắt. Trời ạ, phong cách này hình như không khớp với bề ngoài thì phải?
Từ bao giờ nhãi con này nói nhiều như vậy mà nàng ta không kịp phản ứng? Bây giờ vậy mà còn đùa giỡn với nàng ta. Chẳng lẽ là vì nhắc tới tức phụ của hắn nên mở cái khóa của hắn? Buồn cười hơn chính là nàng ta đã tức giận như vậy nhìn hắn, hắn vẫn mỉm cười ngoái đầu nhìn lại.
Đáng tiếc, không đợi Thượng Quan Tình Hi kịp phản ứng, nàng ta đã bị mời ra khỏi U Nguyệt hồ. Mặc dù trong lòng nàng ta tức anh ách những vẫn bật cười từ tận đáy lòng.
Cũng may Vệ Lan không vì quan hệ của bọn họ mà ảnh hưởng tới tình cảm của mình. Nàng ta chỉ sợ đứa nhỏ này quái gở đã quen, không có hứng thú với nữ nhân. Bây giờ xem ra không phải không có hứng thú, hơn nữa hình như còn cực kỳ hứng thú thì phải?
Nhìn vừa nãy thằng nhóc thối kia vì chuyện đó mà thơm lây tự hào kìa, đúng là đắc ý vô cùng.
Con nhà người ta đều là áo bông nhỏ tri kỷ của mẫu thân, con nhà bọn họ thì hay rồi, thế mà giúp tức phụ giành hảo cảm trước mặt nàng ta, giống như sợ nàng ta không thích nàng mà phơi bày hết điểm tốt của nàng ta.
Quỷ Y, Quỷ Y như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi kia vậy mà lại là con dâu của nàng ta ư?
Sao lại cảm giác không chân thật như vậy?
“Nếu đã phát hiện tung tích của Long Khôn, đã đến lúc bố trí sắp xếp rồi. Trong tay hắn ta có những thứ buồn nôn kia, tuyệt đối không được khinh thường!”
Trước khi Thượng Quan Tình Hi đi, giọng nói của Vệ Giới từ phía xa rơi vào tai nàng ta, Thượng Quan Tình Hi tức giận nói: “Biết rồi, ngươi cho rằng ta còn là trẻ con hả?”
Nàng ta mấp máy môi, ánh mắt âm trầm nhìn về hướng Đào Nhiên cư, thân hình màu tím đen lóe lên đã biến mất ngay tại chỗ.
Trong Đào Nhiên cư, Linh Diên đã nghỉ ngơi, nhưng An Ny lại kéo nàng ra khỏi giấc mơ.
“Chuyện gì vậy, bắt buộc phải nói bây giờ hả, ngày mai không được sao?”
An Ny trầm mặc, cầm chén trà đặt trên ghế đẩu nhỏ giội lên mặt Linh Diên.
Lúc nước trà lạnh buốt rơi lên mặt, Linh Diên thoáng cái tỉnh táo. Nàng dùng sức gạt nước đọng trên mặt: “Có chuyện gì mà ép ngươi phải dùng chiêu này? Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do hợp lý, nếu không tỷ hành hạ chết ngươi!”
Dưới tình huống bình thường, không có ai dám đối đãi với chủ tử của mình như vậy, nhưng bệnh gắt ngủ của Linh Diên rất nặng nên đã cố ý căn dặn, dưới tình huống đặc biệt có thể làm vậy với nàng.
Hiển nhiên giờ phút này chính là tình huống đặc biệt mà nàng từng nói.
Bởi vì chén trà đầy nên một chén giội xuống khiến trên mặt, trên tóc, trên cổ, của Linh Diên, thậm chí cả đệm chăn cũng ướt nhẹp, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 331: Con ngoan, gọi một tiếng mẫu thân nghe thử xem?
Chương 331: Con ngoan, gọi một tiếng mẫu thân nghe thử xem?