Trận chiến bên ngoài khí thế ngất trời, như dầu sôi lửa bỏng, Linh Diên cũng không được nhàn rỗi.
Xác định đã thoát khỏi phạm vi theo dõi của người áo đen, Linh Diên lập tức hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất trong lòng bàn tay dâm thú.
Lúc đám dâm thú loạn cả một đoàn, Linh Diên trốn ở bên trong không gian, nhìn hoàn cảnh trong không gian đột nhiên hỏi.
“Các ngươi nói xem, nếu ta thu sạch đưa bọn chúng vào đây thì không gian có thể chịu được hay không?”
Đám Hắc Thuần nằm trong thức hải của Linh Diên, mà đứa có thể tự do ra vào không gian chỉ có tiểu Băng Dực.
“Đương nhiên là được, hôm nay không gian đã đạt đến cấp bảy mươi, không gian cũng đủ lớn rồi. Huống hồ ta là còn có nhiều độc khí như vậy, người là chủ nhân của không gian, ta là thủ hộ giả của không gian, hai người chúng ta sẽ không bị bất kỳ cái gì cắn trả, thế nhưng chúng thì khác.”
“Dù sao ở đây cũng rất độc, dẫn dụ đưa chúng nó đến hấp thu khí độc cũng tốt, thuận tiện cũng có thể làm tiêu bản cho người nghiên cứu.”
Được tiểu Băng Dực nhắc nhở như vậy, khóe miệng Linh Diên lập tức giơ lên một đường cong hưng phấn kích động, nhưng nghĩ lại, nàng không cười được nữa. Nàng vươn hai tay của mình ra: “Hiện tại ta đang không có linh lực, đưa bọn chúng vào như thế nào được?”
Băng Dực ngạo kiều vươn móng vuốt trắng muốt của lên: “Chủ nhân không thể, nhưng ta có thể!”
Giống như là để chứng minh cho lời nó nói, một giây sau tiểu Băng Dực liền xé rách không gian, thò cái đầu nho nhỏ của mình ra dò xét bên ngoài.
Rồi sau đó cũng không biết niệm chú ngữ gì mà thấy một đám ký tự tiếng Phạn phiêu đãng ở giữa không trung, nháy mắt sau liền vây những quái thú kia lại, không ngừng buộc chặt dần theo móng vuốt nhỏ của tiểu Băng Dực…
Miệng Linh Diên đã há hốc thành hình chữ O, nhìn đám dâm thú rơi vào không gian liền điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, nàng ngu ngơ quay đầu: “Chúng làm sao vậy?”
“Còn có thể thế nào, chỉ là không quen từ trường trong không gian mà thôi. Còn người nữa, lúc trước chế tạo ra những khí độc kia, người cho rằng nó là không khí à, có thể tùy tiện hô hấp mà không có vấn đề gì sao?”
Bị tiểu Băng Dực quở trách, Linh Diên lập tức lộ ra vẻ mặt được thụ giáo: “Thì ra là thế, nhưng mà ta thân là chủ nhân của không gian, vì cái gì không thể kéo bọn chúng vào được, ngược lại quyền lợi của thủ hộ giả là ngươi hình như còn lớn hơn ta?”
Tiểu Băng Dực ghét bỏ liếc nàng: “Đương nhiên, ta là thủ hộ giả của không gian Huyền Băng, thủ hộ giả là cái gì? Đó là tồn tại độc nhất vô nhị của không gian Huyền Băng, chỉ có một. Còn chủ nhân của không gian lại có thể thay đổi.”
Linh Diên tỉnh ngộ, đúng ha, chủ nhân không gian mà không còn là kí chủ nữa thì nó vẫn có thể tìm kiếm chủ nhân mới, mà tiểu Băng Dực trừ việc ngủ say trong khoảng thời gian này thì cũng sẽ không nhận bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nó và linh thú của nàng không giống nhau, bởi vì linh thú ở trong thức hải của nàng, nếu nàng không còn thì linh thú cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà không gian tồn tại độc lập, suy nghĩ cẩn thận điều này, Linh Diên không khỏi hâm mộ nhìn đứa nhỏ ngạo kiều kia.
“Chúc mừng ngươi, muốn chết cũng không chết được!”
Tiểu Băng Dực bị nàng đâm chọc cũng không để ý: “Trí nhớ của thủ hộ giả sẽ được làm mới trong không gian, khôi phục trạng thái như lúc ban đầu, tiêu trừ sạch sẽ trí nhớ trước kia. Vì vậy, ta cũng không tính là cô đơn lạnh lẽo, chỉ như giành lấy cuộc sống mới mà thôi.”
Linh Diên ấm ức phồng hai má, cái con trứng thối này, cố ý đấy hả?
Hừ!
“Chủ nhân đừng nóng giận, hiện tại không phải là lúc. Bây giờ bên ngoài đã loạn không còn hình dạng, may mà đám dâm thú đều bị người vây ở chỗ này rồi, tạm thời sẽ không đi tổn thương người khác được. Nhưng mà người định cứ trốn tránh như vậy, không đi ra?”
Linh Diên vô cùng buồn bực chống cằm, tựa lên thân cây: “Hiện tại, ta cần linh lực lại không có linh lực, thân phận còn bị phát hiện. Cho dù đi ra cũng giúp không được cho bọn họ cái gì, chẳng bằng nằm ngủ ở chỗ này cho thoải mái?”
“Đây cũng không phải là tác phong chủ nhân quen làm…”
Linh Diên xùy cười một tiếng: “Cái gì mà quen hay không quen chứ, vậy thì ngươi cho rằng cậy mạnh cùng không biết lượng sức mới là hành động đúng với thân phận chủ nhân của ta?”
Ba năm trước đây nếu nàng không biết lượng sức cũng sẽ không phải chịu nhiều thống khổ dày vò như vậy.
Cho nên khi nàng giành lấy cuộc sống mới, càng hiểu thêm đạo lý sinh mệnh đáng quý.
Vừa mới đó nguy hiểm như vậy, nàng có thể may mắn sống sót hoàn toàn là do con dâm thú ngốc nghếch kia. Nếu như không có nó, trước mặt mọi người nàng không thể làm chuyện có nguy cơ bại lộ thân phận của mình được.
Bây giờ khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếp, nàng sao có thể ra ngoài cho người ta đuổi giết chứ.
Sau khi Băng Dực hiểu rõ suy nghĩ của nàng cũng không nhắc tới nữa, ngược lại còn đặt lực chú ý vào đám dâm thú bị vây trong trận pháp cách đó không xa.
“Chủ nhân, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng thừa cơ đi nghiên cứu những dâm thú này một chút?”
Linh Diên quét mắt về đám dâm thú cách đó không xa vẫn đang gào thét với nàng, khóe miệng giật một cái, đặc biệt là khi cái thứ kia của chúng nó vẫn còn đang chói lòa, chói mù mắt, nàng vội vàng quay người đi.
“Nghiên cứu cái thứ quỷ này, vậy ta thà để hai ả đàn bà đến làm còn hơn.”
“Đàn bà?”
Linh Diên gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ đầu cái đứa bắt đầu có suy nghĩ kỳ quái: “Không phải như ngươi nghĩ, mà là động tác của những con dâm thú này rất khó để tưởng tượng…”
“Đặc biệt là, bất kể đàn ông hay đàn bà bị cắn thì đều sẽ phát sinh biến dị, nhưng mà hình thái biến dị lại không giống nhau. Cho nên ta phải nghiên cứu thật kỹ, ngươi đi mang mấy người đến đây cho ta.”
Nàng cứu bọn họ, chẳng qua là vì giảm bớt nỗi thống khổ của bọn họ mà thôi, nhất là các nữ nhân, sau khi chịu đựng những chà đạp khủng khiếp đó, còn mấy người có thể sống tiếp?
Mà sự thật cũng đúng như suy nghĩ của Linh Diên, chờ Băng Dực xé rách không gian tìm kiếm người sống sót, phát hiện vô luận là đàn ông hay là đàn bà, hầu như đều lựa chọn tự sát.
Đại khái là biết mình có khả năng bị nhiễm, thậm chí họ đều không lựa chọn địa phương khác để tự sát mà dứt khoát bắn thẳng vào đầu mình.
Cái chết như thế là nhanh nhất, cũng không để lại tai họa ngầm.
Thấy một màn như vậy, đôi mắt của Linh Diên không tự giác ươn ướt.
Rất nhanh, Băng Dực lôi hai người vẫn chưa chết, là đôi nam nữ chỉ tạm thời hôn mê, còn chưa kịp tự sát.
Nhìn thân thể của bọn họ, nắm đấm của Linh Diên ngày càng siết chặt, đáy mắt dần hiện ra băng hàn thấu xương.
“Các ngươi yên tâm, thù này, sớm muộn gì ta cũng sẽ thay các ngươi báo. Đại lục Tứ Phương cũng nhất định sẽ khôi phục lại cảnh thái bình thịnh thế lúc trước!”
“Trong không gian của ta có thời gian hạn chế không?”
Tiểu Băng Dực hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nhắm mắt lại, đi cảm ứng quy tắc của không gian.
Một lát sau, nó mở mắt ra: “Trên quy tắc cũng không nói gì, hẳn là không có, bằng không, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh thử xem?”
Bởi như vậy, dù cho trên đường có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cũng sẽ không rơi vào trong tay những cao thủ kia.
Linh Diên gật gật đầu, cuối cùng, nàng núp ở bên trong Minh Nguyệt lâu.
Chỗ Linh Diên thì an tĩnh lại, còn chiến trường trong Bất Dạ thành vẫn đang tiếp tục chém giết.
Tuy tứ đại hộ pháp dựa vào vũ khí sinh hóa tạm thời bảo vệ được căn cơ Bất Dạ thành, đuổi địch nhân đi, nhưng Bất Dạ thành gần như biến thành thành chết.
Hơn một nghìn người trong Bất Dạ thành, bây giờ chỉ còn sống được lác đác, ngay cả hơn hai mươi người cũng chưa đến nổi.
Mà trong đó, không có một nữ nhân nào sống sót.
Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm lúc trước bọn họ nhìn thấy, đám nam nhân ngơ ngác đứng ở nơi thê lương đổ nát, lệ rơi đầy mặt.
Quản gia Toàn thúc chịu nội thương nghiêm trọng, được Túy Sinh Mộng Tử che chở bên trong, cảm giác chung quanh an tĩnh lại, ông ta cố chống đỡ một hơi: “Nhị, nhị tiểu thư, nhanh, nhanh đi đi, tìm xem, nhị tiểu thư ở chỗ nào!”
Bốn người Túy Sinh Mộng Tử giật mình, nhoáng một phát lại gần: “Đúng rồi, nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, các ngươi ai có từng thấy nhị tiểu thư không?”
Những người còn lại đều chảy máu, thậm chí sau khi chiến đấu xong còn tựa đầu trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Những người còn có thể bảo trì thanh tỉnh nhao nhao lắc đầu: “Không thấy, từ đầu tới đuôi chúng ta đều không chú ý đến nhị tiểu thư.”
“Nàng mặc đồ của nữ hầu, các ngươi không gặp?”
Đáng thương Túy Sinh Mộng Tử mặc dù biết nàng mặc quần áo thị nữ nhưng lại không biết dung mạo của nàng cũng thay đổi. Khi tất cả mọi người đều ra hiệu chưa từng gặp qua, ai nấy đều rùng mình.
May mà thời khắc mấu chốt, Toàn thúc lên tiếng trấn định tràng diện: “Đừng, đừng sợ, những quái thú kia dần dần biến mất. Nhất, nhất định, có quan hệ, với nhị tiểu thư, nhanh, nhanh đi tra!”
Được Toàn thúc nhắc nhở, Túy hộ pháp lập tức ôm Toàn thúc đứng dậy, nói với những người vẫn có thể đứng vững.
“Quét dọn chiến trường, xem xem có người sống hay không, nếu bị lây nhiễm, các ngươi biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ?”
Khi Túy hộ pháp mặt không đổi sắc cất tiếng, thân thể tất cả mọi người đều cứng đờ, một lát sau, bọn họ trầm mặc gật đầu.
Biết chứ, đương nhiên bọn họ biết, những thứ kia giống hệt tang thi, sau khi bị cắn thì sẽ xảy ra bệnh biến.
Hôm nay Bất Dạ thành cũng không vẫy vùng nổi, dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể lựa chọn con đường này.
Túy hộ pháp mang theo người bệnh xuống dưới chữa thương, Sinh hộ pháp chịu trách nhiệm dẫn người quét dọn chiến trường. Mộng hộ pháp, Tử hộ pháp tức thì chịu trách nhiệm đi tìm Linh Diên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 389: Bất Dạ thành gặp nguy cơ
Chương 389: Bất Dạ thành gặp nguy cơ