Đã nói đến mức đó nhưng nữ nhân này chẳng những không định rút lui lại còn càng lấn tới thêm, còn dám trói hắn!
Khắp đại lục Tứ Phương ai không biết Vệ Giới hắn, ai dám trêu Vệ Giới hắn cơ chứ?
Nhưng nữ nhân này không đặt hắn vào mắt thì thôi đi, vậy hắn từ trong đáy mắt của nữ nhân xinh đẹp này hắn còn nhìn thấy được ý nghĩ dâm tà mà chỉ có những gã bỉ ổi mới có, phát hiện này làm chuông cảnh giác trong đầu Vệ Giới vang lên inh ỏi.
Lại nhìn mười mấy dâm thú vây xung quanh hắn rõ ràng không giống từng xuất hiện ở đại lục Tứ Phương cho lắm, còn có trang phục của nữ nhân này, lực lượng như có như không do đám dâm thú phát ra làm tâm trạng của hắn chìm xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Hiển nhiên, nữ nhân này đến từ Long đế quốc, không phải là người đại lục chính thống.
Ánh mắt nàng nhìn hắn quá dơ bẩn, đầy tính cướp bóc.
Vệ Giới cắn răng, đang định sử dụng lực lượng toàn thân để liều mạng, đột nhiên một tia sáng đỏ bắn về phía hắn. Ánh sáng chói mắt ép hắn phải nheo mắt lại, nhưng trong nháy mắt đó, hắn cảm giác sức mạnh toàn thân đều bị đông cứng.
“Đáng chết!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, lại nhận được nụ cười khẽ của nữ tử váy đỏ: “Nội tức của ngươi bây giờ rất bất ổn, nhất định không thể tùy tiện ra tay nha, nếu không, một thân công lực của ngươi sẽ phải phế đi toàn bộ đấy, nghe lời đi, đi theo bổn cung có thịt ăn. Khách sáo với khách của ta một chút, trói lại!”
Vệ Giới hoàn toàn không thấy rõ nữ tử này ra tay thế nào đã cảm giác sức mạnh toàn thân bị cấm chế, trơ mắt nhìn những con dâm thú trói hắn lại rồi ném về phía trước có nữ tử váy đỏ đã chờ sẵn.
Nữ tử váy đỏ nhìn thấy tín hiệu lập tức phi người bay lên, vững vàng đỡ được hắn trong không trung. Mùi son phấn xộc vào mũi khiến Vệ Giới hắt hơi mấy cái liền tại chỗ.
Nữ tử áo đỏ nghiêng mặt, cười như không cười nhìn hắn một cái, tiện tay đặt hắn lên lưng dâm thú, lúc này ưỡn bộ ngực đáng kiêu ngạo bước qua.
Vệ Giới cảm nhận được nữ nhân sau lưng tới gần, theo bản năng muốn nghiêng về phía trước, nhưng nữ nhân lại từ sau lưng đưa tay tới ôm hắn vào lòng.
Thân thể Vệ Giới cứng đờ, giãy giụa muốn nhích về phía trước, không ngờ hắn càng giãy dụa, nữ nhân ôm càng chặt, cuối cùng gần như cả khuôn mặt dán lên vai của hắn. Hành động này khiến Vệ Giới cảm thấy cả người không ổn, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đen như đáy nồi: “Buông tay!”
Hồng Mị Nhi không thèm để ý đến tiếng hắn gào lên, ra lệnh cho dâm thú một câu, dâm thú đám lập tức cất cánh bay lên giữa không trung.
Vệ Giới đang ngửa ra trước theo quán tính ngửa ra sau, vừa khéo cho hồng y nữ tử cơ hội quang minh chính đại sàm sỡ hắn, ôm hắn tới chặt khít. Người nào đó tức giận đến mức tế bào toàn thân đều đang sôi trào, cố tình sức mạnh lại bị cấm chế, hắn muốn động cũng không thể động được, chỉ có thể mở to đôi mắt tịch mịch lạnh lẽo, giận không thể giải phóng sự bất mãn của mình.
Mà nử tử phía sau hắn đương nhiên không phải nữ nhân bình thường, da mặt dày như thế, nội tâm mạnh mẽ, quả thực hắn mới thấy lần đầu.
Nàng ôm hắn thì thôi, dựa đầu vào hắn cũng thôi đi, đáng hận còn ghê tởm hơn là áp mặt lên trên vai của hắn, thổi gió vào tai hắn.
Con mẹ nó chứ, nếu không phải sức mạnh của hắn bị kìm hãm, hắn thật sự muốn băm nữ nhân này thành tám khúc mới có thể giải mối hận trong lòng.
Dâm thú bay cũng không quá nhanh, sau khi vọt lên trước một đoạn thì bay rất ổn định. Vệ Giới ngồi ở trên lưng của nó, liếc mắt lập tức thấy được Phượng Trì sơn trang ngay dưới chân. Hắn thử di chuyển thân thể của mình, dù té xuống ngã đến bán sống bán chết cũng không muốn ở lại với nữ nhân biến thái bên cạnh.
Không ngờ nữ nhân này đã nhìn thấu tâm tư của hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ vang lên: “Bổn cung khuyên ngươi tâm tư không nên có vẫn nên mau chặt đứt đi, nếu không bổn cung cũng không dám hứa chắc sẽ làm gì với Phượng Trì sơn trang này đâu!”
Thân thể Vệ Giới cứng đờ, cắn răng bất động, có trời mới biết trong lòng của hắn đang chịu đựng bao nhiêu dày vò.
Sống hai mươi ba năm, không, thêm cả thời gian hắn sống là Vệ Lan, hắn cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi, bây giờ lại bị nữ nhân xấp xỉ bằng Linh Diên bắt đi, điều này làm cho đường đường một Chiến vương như hắn sao có thể không tức thổ huyết?
Lúc này trong lòng không biết đã mắng tên sao chổi kêu hắn ra đây bao nhiêu lần.
“Hắt xì!” Vừa hay tên nam nhân bị hắn căm giận lúc này lại đang xắn tay áo, ống quần, đứng ở dưới nước suối trong để bắt cá cho hắn, bởi vì dòng suối cách đó hơi xa, mà hắn ta còn đặt hết sự chú ý vào trong dòng suối, vì vậy Lăng Tễ Phong vốn dĩ cũng không biết thằng nhóc xui xẻo nào đó đã bị người khác bắt đi.
Thương thay sau khi hắn liên tục hắt xì mấy cái cuối cùng cũng nhận ra được có gì đó không bình thường: ” Không phải bị cảm lạnh rồi chứ? Nhiệt độ của nước suối này thật sự cũng hơi thấp…” Cúi đầu liếc ba bốn con cá bắt được trong thùng nước: “Chắc nhiêu đây cũng đủ cho đệ ấy ăn rồi nhỉ?”
Lăng Tễ Phong suy nghĩ một chút, rồi dừng việc săn bắt, phi người về hướng Vệ Giới.
Nhưng khi hắn quay lai, phát hiện ra chỗ đó sớm đã không còn một bóng người, lơ mơ không hiểu.
“Chuyện này là sao đây? Không phải đói bụng kêu ta đi tìm đồ sao? Sao nói đi là đi rồi chứ? Thiệt là, còn chưa nói được câu nào sao tiểu tử thối này lại trở về gấp gáp vậy chứ?”
Nói xong, mặt hắn ta đầy oán niệm quẳng thùng nước nặng nề trong tay xuống. Nhưng khi hắn ngồi xuống tảng đá mà Vệ Giới đã ngồi chờ, mũi hít hít theo bản năng, cái hít vô tình này lại làm cả người hắn ta thấy không ổn: “Kỳ quái, sao hình như ngửi thấy có một mùi hương, mùi hương của tang thi!”
Hắn ta lại đi vòng vòng xung quanh, bóp bóp mũi: “Không, không đúng, mùi thối này không giống mùi của tang thi, tùy rằng mùi hương không còn nhiều nhưng rõ ràng không phải trên người bình thường…”
Nghĩ tới đây, hắn ta chợt vỗ đùi: “Ặc, không thể nào? Chẳng lẽ tiểu tử thúi kia đã xảy ra chuyện rồi?”
Mi tâm Lăng Tễ Phong nhảy dựng lên, sắc mặt thoáng trở nên nghiêm trọng, vội vàng triệu hồi báo Dạ Nhận của mình: “Nhanh, A Dạ, nhanh, dẫn ta quay về Phượng Trì sơn trang, ta muốn xác nhận tiểu tử kia có trở về hay không!”
Tốc độ của báo Dạ Nhận cực nhanh, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng rồi biến mất trong địa hình phức tạp của núi rừng.
Linh Diên đang ở Minh Nguyệt lâu một mình cách phòng nhỏ lợi dụng lửa của của Bạch Tra dung hợp các vị thuốc trong dược đỉnh, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt, dọa nàng kêu to một tiếng, lập tức mất hứng nhíu mày: “Ai vậy, ta đang bận rồi, không có việc gì chớ quấy rầy!”
“Diên Nhi, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi,muội ra đây nhanh lên!” Linh Diên nhíu mày, là giọng nói của đại ca sao? Chuyện gì đây chứ?
Nhìn các vị thuốc đang dung hợp trong dược đỉnh, Linh Diên lại không thể cứ bỏ một lò thuốc tốt như vậy được, lập tức gọi Hắc Thuần và tiểu Băng Dực ra.
“Hai người các ngươi giúp ta canh chừng, dù thế nào cũng không được để nó bốc hơi hết, một khắc sau đổ dược hoàn trong ống nghiệm số vào, hiểu chưa?”
Hắc Thuần gật đầu: “Người mau đi đi, nghe giọng như thật sự gặp chuyện không may đấy.”
Lúc này Linh Diên mới yên lòng, tùy tiện vỗ vỗ bàn tay của mình, không ngờ vừa mở cửa đã có nhiều người chạy vào.
Người đi sau Tô Ngu trông khá quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Nàng lập tức dùng ánh mắt thăm dò nhìn Tô Ngu: “Đại ca, chuyện này là thế nào đây? Ta đang tiến hành công đoạn mấu chốt đấy!”
“Nguyên Nhi, ta hỏi muội, muội có gặp Vệ Giới không?”
Vệ Giới?
Linh Diên nhíu mày: “Hơn một canh giờ trước ta đi tìm hắn, hắn đã đi rồi, làm sao vậy?”
Lăng Tễ Phong nghe thấy thế, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, hắn ta nhanh chóng duỗi tay túm bả vai Linh Diên: “Ta hỏi ngươi, hắn vẫn chưa quay lại sao?”
Linh Diên liếc nhìn Lăng Tễ Phong bên cạnh. Kỳ lạ, người này sao lại quen mắt như vậy, rốt cuộc đã từng gặp ở đâu?
“Không, vài ngày rồi ta không gặp hắn, không phải hắn đi rồi sao?”
Lăng Tễ Phong thầm kêu một tiếng không ổn, Tô Ngu và Linh Diên hiển nhiên nhận ra có điều bất thường: “Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ta là sư huynh của hắn, hắn vừa mới đi gặp ta, sau đó hắn nói hắn đói bụng, ta liền xuống núi bắt cá cho hắn, nhưng lúc trở về, phát hiện không thấy hắn nữa rồi, ta nghĩ hắn quay về rồi nên đuổi theo tới đây… Nhưng nhìn bây giờ thì rõ ràng hắn chưa có trở về, vậy hắn đã đi đâu chứ? Trên người hắn còn đang bị nội thương nghiêm trọng, bây giờ vốn tay trói gà không chặt, phải làm sao mới ổn đây?”
Linh Diên cuối cùng cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời hắn ta nói: “Ngươi nói là hắn vừa mới đi ra ngoài là đi gặp ngươi sao? Ngươi là sư huynh của hắn?”
A, đúng rồi, cuối cùng nàng cũng nhớ ra, hình như trước khi nàng qua đời, gia hỏa này nhìn giống như, đại khái hình như đã từng gặp qua ở gần lãnh cung, hình như còn là người Lăng gia.
“Đúng, ta là sư huynh của hắn, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này đi, ta vừa mới quay lại chỗ hắn đợi, còn ngửi thấy được một mùi hương giống của tang thi mà lại không phải tang thi, mới đầu ta cho rằng cảm giác của ta bị sai, hiện tại xem ra tám phần là lão tam đã xảy ra chuyện rồi!”
Linh Diên hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói với Tô Ngu: “Đại ca, huynh lập tức phái người đi chung quanh đây điều tra một chút, xem xem có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không, còn ngươi, lập tức dẫn ta đến chỗ các ngươi vừa mới ở xem.”
Sau khi Linh Diên chạy ra ngoài, đột nhiên quay trở lại đi, ôm Hắc Thuần trong lòng, đi theo Lăng Tễ Phong chạy như điên đến chỗ Vệ Giới ngồi đợi lúc trước.
Sau khi Hắc Thuần tỉ mỉ đánh hơi, nó hoàn toàn chắc chắn nhảy lên bả vai Linh Diên, mặt không thay đổi nói: “Nơi đây mới vừa có đại khái hơn mười con dâm thú, chắc chắn Vệ Giới bị bọn chúng bắt đi rồi. Ừ, đúng rồi, trong không khí còn lưu lại mùi vị son phấn của nữ nhân nữa!”
Linh Diên kinh ngạc nhướng mày: “Dâm thú? Nữ nhân? Đây là tổ hợp quỷ dị gì vậy? Tại sao bọn họ lại bắt Vệ Giới đi?”
“Ngươi mau gọi Bạch Tra lên, có lẽ còn có thể lần theo mùi…”
Linh Diên liếc Lăng Tễ Phong đang cuống quýt xoay mòng mòng bên cạnh, không khỏi trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Có lời gì không thể nói ở Phượng Trì sơn trang chứ? Sao phải gọi người ra ngoài? Gọi thì cứ gọi đi sao ngươi còn dám để mặc hắn ở nơi này, nếu hắn xảy ra chuyện gì, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”
Lăng Tễ Phong: …
“Không phải, đệ muội à, chuyện này không phải chỉ do ta mà? Y thuật của ngươi tốt như vậy sao lại để đệ ấy bị nội thương nặng thế? Nếu không phải đệ ấy bị nội thương nghiêm trọng thì làm gì đến mức không rảnh ăn cơm, đến mức bị đói bụng? Nếu đệ ấy không bị đói bụng ta thì ta có cần phải không kịp nói chuyện gì đã đi tìm đồ cho đệ ấy ăn không?”
“Hừ, ngươi gọi ai đệ muội? Lăng Tễ Phong ngươi hay lắm, không ngờ nói một hồi rồi ngươi lại đổ hết trách nhiệm lên trên người ta đúng không?”
“Không phải, sao có thể như vậy, đệ muội à, ngươi đừng cho là ta không biết, chuyện Linh Diên chính là Phượng Nguyên, Phượng Nguyên chính là Linh Diên bọn ta đã biết từ sớm rồi, cái này, ngươi không cần phủ nhận, phủ nhận cũng vô dụng, ngươi và lão tam đã bái đường rồi, là vợ chồng, bây giờ hắn xảy ra chuyện, ngươi cũng không thể mặc kệ!”
“Câm miệng, ta có nói với ngươi ta sẽ mặc kệ sao? Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, ta lập tức tìm tọa kỵ!”
Lăng Tễ Phong cạn lời giật giật khóe miệng: “Đuổi theo? Ta cũng rất muốn đuổi theo nhưng con báo của ta chỉ chạy dưới mặt đất, mùi ở phía trên trời, ngươi nói thử ta đuổi theo như nào chứ?”
Linh Diên bỗng dưng nghiêng đầu nhìn Hắc Thuần: “Bọn họ đi hướng nào?”
Hắc Thuần bỗng dưng nhảy xuống địa hình rừng núi phức tạp, sau khi nhảy nhót lung tung mấy lần thì chỉ hướng phương Bắc, Linh Diên quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lăng Tễ Phong: “Ngươi điếc sao? Còn không nhanh lên?”
Lăng Tễ Phong nuốt nước miếng một cái, có chút hoài nghi liếc nhìn Hắc Thuần trên vai Linh Diên: “Cái này, cái này đáng tin không? Sao cái mũi của con mèo của ngươi còn nhạy bén hơn cả con báo của ta được?”
“Mèo của ta không phải mèo con thông thường, nó rất nhạy cảm với mùi vị, đặc biệt là mùi vị của độc dược, ngươi đừng quên đám dâm thú này cũng là bệnh độc, đương nhiên nó có thể dễ dàng đoán ra được!”
Để lại những lời này, Linh Diên không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, nhảy mấy cái đã trốn vào trong núi rừng, nhanh chóng chạy thẳng xuống núi, vừa chạy vừa gọi to Bạch Tra.
“Chủ nhân, dược của người!”
“Đến lúc nào rồi còn quan tâm đến mấy thứ thuốc kia, ngươi nhanh chóng ra đây cho ta, bây giờ chúng ta phải đi tìm người, Tiểu Băng Dực ngươi cũng ra đây!”
Lúc Linh Diên chạy đến cửa sơn trang, Bạch Tra chở Tiểu Băng Dực cũng đã nhảy ra, đám người Tô Ngu nhìn thấy Linh Diên lập tức xông tới: “Chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành sao lại bị tập kích chứ?”
“Cũng không biết bây giờ là tình hình gì, ta dẫn người đi xem trước, các ca ca ở đây phải cẩn thận một chút, dâm thú đột nhiên xuất hiện, điều này rất bất thường.”
Xung quanh Phượng Trì sơn trang ngoài tang thi ra thì cũng không có dâm thú qua lại, tuy nhiên lại không hiểu sao có mười mấy con xuất hiện ở trong rừng, còn bắt Vệ Giới đi, cái này không phù hợp với quỹ đạo hoạt động trước giờ của chúng.
Vệ Giới là nam, nếu dâm thú nhìn thấy thì sẽ không bắt đi mà phải lập tức cắn xé mới đúng, hắn cũng không phải nữ, bắt đi thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn chơi gay?
Nghĩ tới đây, não bộ của Linh Diên đầy ắp hình ảnh của Vệ Giới bị dâm thú… lập tức cười phá lên.
Ha ha, xin hãy tha thứ cho nàng lần này khẩu vị nặng, thật sự là, tình huống hôm nay rất khó để người ta không hiểu nhầm nha!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 432: Chẳng lẽ bọn họ muốn…?
Chương 432: Chẳng lẽ bọn họ muốn…?