Vẻ mặt Công Tử Diễn nặng nề, ngước mắt kinh ngạc: “Ý của muội muội là… muốn tự mình tìm hiểu?”
Linh Diên gật đầu: “Tỷ, lời của ca ca có quá nhiều điểm giữ lại, chỉ dựa vào suy đoán của chúng ta căn bản không đủ để ghép đầy đủ câu chuyện, nên ta nghĩ…”
Vốn tưởng là Công Tử Diễn sẽ nghĩ giống nàng, không ngờ nàng ấy lại tỏ vẻ phản đối: “Diên Nhi, cũng đâu đến mấy ngày nữa đâu, ca ca đã muốn giấu thì muội nghĩ những người khác sẽ nói cho chúng ta biết sao? Hơn nữa cũng không phải huynh ấy muốn giấu giếm chúng ta mà là có nỗi khổ trong lòng thôi, chúng ta cứ đợi thêm một chút thì có gì đâu?”
“Nhưng mà ta cứ luôn cảm thấy bất an, một loại bất an không thể khống chế được. Tỷ tỷ, nếu giờ ta đã biết mình sắp đối mặt với điều gì thì sao ta lại không thể hiểu biết rõ ràng tất cả những gì ta nên biết chứ? Ca ca nói một nửa giữ lại một nửa như vậy, có từng nghĩ tới ta sẽ có cảm giác gì hay không?”
Sự trưởng thành trong những năm gần đây đã sớm khiến Linh Diên học được làm bất kỳ việc gì cũng phải kiểm soát tình hình trước, sau đó vượt qua từng chút một, giờ lại đột ngột nói cho nàng biết những khó khăn trong tương lai, nhưng làm thế nào để vượt qua thì lại không có ai nói cho nàng, sao nàng có thể an tâm được?
Nói trắng ta thì dù có muốn để nàng đi chết thì cũng phải cho nàng biết sao lại chết chứ?
Rõ ràng là Công Tử Diễn không nghĩ đến áp lực của Linh Diên lại lớn đến vậy, nàng ấy hơi do dự: “Vậy muội muốn bắt đầu từ đâu?”
Linh Diên mím môi: “Tỷ tỷ cảm thấy ai có thể hiểu tinh tường tình hình ở Mặc gia nhất?”
Ánh mắt Công Tử Diễn khẽ rung động, chân mày dần chau lại: “Muội muốn nói đến tứ đại gia tộc?”
Linh Diên cũng không hề né tránh: “Gia tộc khác thì khó mà nói, nhưng Hoa gia và Tuyết gia năm đó đã đưa ta và tỷ về đại lục Tứ Phương nhất định sẽ biết gì đó, nhất là… nghĩa phụ.”
Những lời này của Linh Diên cũng không phải không có căn cứ, vì năm đó người mang nàng và Công Tử Diễn về đại lục Tứ Phương đúng thật là người hai gia tộc này. Người mang Công Tử Diễn đi không ai khác là Hoa Nghiêu, mà người mang Linh Diên đi chỉ biết là người Tuyết gia, còn về phần là ai thì Mặc Ngân không đề cập đến, hiển nhiên Linh Diên cũng không biết.
Ban đầu nàng còn tưởng mình là người Lăng gia, nhưng nữ nhi của Lăng gia cũng bị đánh tráo, sao có thể biết than phận của nàng được?
Nhưng cũng may mắn là, cho dù không biết thân phận của nàng nhưng Lăng gia đối với nàng cũng ơn nặng như núi, ân tình này sớm muộn gì Linh Diên cũng sẽ báo đáp.
Nào biết rằng Công Tử Diễn nghe Linh Diên nói vậy thì lắc đầu rất thẳng thừng.
“Diên Nhi, dù nghĩa phụ có biết thì cũng sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.” Mặc Ngân không nói, sao nghĩa phụ lại có thể nói cho bọn họ được?
Trong này tất nhiên còn có ẩn tình lớn hơn nữa, mà rõ ràng bọn họ bây giờ không có năng lực để thừa nhân chuyện đó.
Nếu không thì nàng ấy thật sự nghĩ không ra sao ca ca lại giấu giếm bọn họ nhiều như vậy.
Sao Linh Diên lại không biết Hoa Nghiêu sẽ không nói cho bọn họ chứ?
Chỉ là nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí bây giờ nàng vẫn không biết ngày sinh thật sự của hai tỷ muội, điều duy nhất có thể khẳng định là sẽ trong năm nay, sau mười lăm tháng tám, vì ca ca đã nói là nàng phải tế tự vào ngày sinh nhật.
“Ha ha, tỷ, tỷ nói xem chúng ta bây giờ giống cái gì chứ? Cái gì cũng không biết, dù có bảo ta đi tế tự cũng không nói cho ta biết cụ thể là ngày nào, loại cảm giác này thật sự rất đáng ghét, cũng rất ngột ngạt!”
“Có lẽ huynh ấy thật sự có nổi khổ chăng?”
“Ta cũng rất muốn nghĩ vậy, ha ha, tỷ, ca ca có nỗi khổ, chẳng lẽ ta lại không sao? Trong khi ta chẳng biết gì cả, bảo ta trích máu thì phải trích, bảo ta hiến thì phải hiến, bọn họ xem ta là cái gì? Chẳng lẽ Linh Diên ta sinh ra chỉ vì người khác mà sống thôi sao?”
Nghĩ đến cuộc sống trong mười sáu năm qua, Linh Diên liền cảm thấy vô cùng ấm ức và bực bội, thậm chí nàng còn cảm thấy mình là nữ chính xuyên qua sống không vì bản thân nhất, loại cảm giác này thật sự quá bực tức mà!
Loại cảm giác bất đắc dĩ và ấm ức vì không thể nắm vận mệnh của mình trong tay này khiến Linh Diên không còn tâm trạng nói tiếp, nàng khoát tay, vẻ mặt xanh xao đi về phía phòng mình, Công Tử Diễn nhìn theo bóng dáng nàng, hốc mắt hơi đỏ lên: “Diên Nhi…”
Linh Diên nằm trên giường trằn trọc, làm thế nào cũng ngủ không được, cuối cùng, nàng không có chỗ nào phát tiết đành xách Tiểu Băng Dực ra.
Tiểu Băng Dực vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bất ngờ bị Linh Diên lôi ra còn hơi bực, nhưng nhìn thấy bộ dạng thiếu sức sống của nàng lập tức căng thẳng: “Người làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Mũi Linh Diên cay cay, nghĩ đến những ấm ức mà mình phải chịu những năm qua, nước mắt không nhịn được lăn dài.
Băng Dực hoảng sợ, vội vàng nhảy lên vai nàng: “A, người đừng khóc mà, rốt cuộc là làm sao vậy? Ai làm gì người? Người nói cho ta biết đi, ta báo thù cho người nhé?”
Linh Diên lắc đầu, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai mình ép nàng đến mức không thở nổi.
“Tiểu gia hỏa, ta vốn tưởng rằng gặp được ngươi là may mắn lớn nhất kiếp này của ta, nhưng đến giờ ta mới phát hiện những gì ngươi mang đến cho ta không phải may mắn mà là áp lực đến tận cùng. Ngươi có biết tại sao ngươi lại xuất hiện trên người ta không?”
Ký ức của Băng Dực sẽ bị xóa sạch mỗi khi nó gặp được chủ nhân mới, đương nhiên cũng không rõ, cũng không biết ý của Linh Diên là gì, nhưng thấy nàng sa sút như vậy có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt gì nhỉ?
“Nói vậy là sao? Chẳng lẽ không phải là vận mệnh đã định rồi sao?”
Đối với nó thì chủ nhận có thể có được nó cũng không phải ngẫu nhiên mà là giữa nó và chủ nhân trời sinh đã có từ trường, mà cũng là do từ trường mạnh mẽ này đã liên kết bọn họ lại một chỗ.
Linh Diên cười chua xót: “Không phải, ca ca nói đó là do lão tổ tông đã tiên đoán được từ trước rồi. Ngươi nói xem, trên thế giới này sao lại có năng lực tiên đoán mạnh đến như vậy chứ? Nếu vị lão tổ tông kia của ta đã lợi hại như vậy thì sao bà ấy vẫn chết?”
Vừa dứt lời, Băng Dực khiếp sợ ngẩng đầu: “Con người các ngươi lại còn có năng lực tiên đoán mạnh như vậy? Sao… sao có thể chứ?”
Linh Diên lắc đầu lần nữa: “Kỳ thật bọn ta cũng không thể tin nổi, nhưng lão tổ tông đúng là có bản lĩnh như vậy thật. Ngươi cũng có thể thấy những thứ tồn tại trong không gian kia, những thứ đó căn bản không thể tìm thấy được trên thế giới này, nhưng hôm nay chẳng những chúng ta có được mà ngay cả số lượng cũng lớn đến đáng sợ, căn bản là nghịch thiên mà!”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Căn cứ theo bản ghi chép của lão tổ tông để lại, đến thế hệ này của Mặc gia bọn ta linh khí sẽ dần dần biến mất, mà một khi linh khí biến mất thì chẳng những Long đế quốc sẽ rơi vào tuyệt cảnh mà ngay cả ưu thế của Mặc gia cũng không còn nữa.”
“Không còn thì không còn thôi, chẳng lẽ không có linh khí thì các ngươi sẽ không sống nổi nữa? Người của đại lục Tứ Phương không phải vẫn sống tốt sao?”
Linh Diên cảm thấy trái tim mình chua xót đến mức muốn nhảy ra ngoài: “Sao lại đơn giản như vậy được chứ? Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là linh khí ở Long đế quốc đã tồn tại mấy trăm năm rồi, sao có thể nói cắt là cắt chứ? Một khi không còn linh khí, những người sống lâu dài trong hoàn cảnh linh khí đầy đủ sẽ dần ngã xuống đến khi diệt vong. Dù là ngươi có di chuyển đến nơi khác sinh sống thì cũng sẽ như vậy, vì từ khi sinh ra ngươi đã sống trong hoàn cảnh như vậy rồi, rời đi thì ngươi sẽ sống không bằng chết!”
“Vậy thì sao? Vậy nên người sẽ dâng cả bản thân cho Long đế quốc sao?”
“Vì để xoay chuyển vận mệnh của Mặc gia, ngay khi bản thân nằm xuống lão tổ tông đã tiến thành ngưng tụ nguyên thần không gian tùy thân, mà ngươi chính là kết quả ngưng tụ nguyên thần của bà ấy, rồi sau đó vận mệnh đã định trước được người thừa kế của Mặc gia nhặt được, do đó khiến ta trở thành người thừa kế duy nhất cứu vớt Mặc gia.”
Nghe đến đó, Băng Dực khiếp sợ đén không nói nên lời: “Vị lão tổ tông này của người thật sự lợi hại như vậy sao?”
Linh Diên gật đầu: “Căn cứ theo những gì ghi chép lại thì đúng là như thế, nếu không thì ngươi nói xem sao ta lại trùng hợp nhặt được không gian chứ? Huống hồ dù ta có nhặt được ngươi thì nếu linh khí không hòa hợp với ngươi thì cũng không thể mở ngươi ra được, đúng không?”
Băng Dực nghe vậy cũng đồng ý gật gật đầu: “Người nói vậy cũng không sai, đúng là không phải ai cũng có thể liên kết với ta được, trước kia ta còn lợi dụng cái hòm kia giết không ít kẻ bị lợi ích mê muội tâm trí đó!”
“Là thật sao?” Linh Diên vốn chỉ nói vậy thôi, thật ra trong lòng cũng không nghĩ là như vậy thật.
Băng Dực cũng không giấu diếm: “Nếu thật sự đúng như lời người nói thì nói vậy trước đó lão tổ tông đã lập cấm chế trên hòm, phàm là người có lòng dạ không tốt nhặt được ta thì chắc chắn không thể chết già được, đây cũng là lí do vì sao lúc người nhặt được ta thì bên cạnh còn có nhiều hài cốt như vậy.”
Linh Diên cố gắng nhớ lại, năm đó hình như đúng là như vậy, cũng không biết nên nói gì mới phải.
“Không ngờ thực lực của lão tổ tông mạnh đến như vậy, chỉ là so với bà ấy thì ta vẫn kém hơn nhiều, sao ta có thể gánh vác được trách nhiệm cứu vớt Mặc gia chứ?”
Băng Dực nhẹ nhàng gật đầu: “Điều này sao có thể đánh đồng được chứ, nếu không gian nghịch thiên như vậy thì sao người có thể phát triển được, huống chi Mặc gia của các người có một người nghịch thiên như vậy là đủ rồi, nếu lại xuất hiện một người nữa thì rất không công bằng với thế giới này!”
“Vậy ý của ngươi là, ta có thể có được thành tựu ngày hôm nay, không, hoặc có thể nói sở dĩ không gian không còn nghịch thiên như trước là do lão tổ tông cố ý?”
Băng Dực lắc đầu: “Nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng nếu bà ấy thật sự có thể tỉnh đến như vậy thì đúng là một nhân vật khó lường mà. Kỳ thật có hạn chế như vậy cũng tốt, có đôi khi sự cường thịnh hưng suy của một gia tộc không nên gửi gắm cả lên người một người, như vậy chẳng những bất công với người mà cũng bất công với những người khác. Hơn nữa ta cảm thấy nếu người thật sự có thể kế thừa Thần Nữ tộc thì cũng nên thử thay đổi vận mệnh của người Mặc gia xem!”
Linh Diên vô cùng kinh ngạc nhìn Băng Dực: “Ý của ngươi là… tình trạng bây giờ của Thần Nữ tộc đã không còn thích hợp phương thức kế thừa này?”
Băng Dực không phủ nhận cũng không chắc chắn, chỉ mơ hồ cái nào nói cũng được: “Chuyện này còn phải tùy người, dù sao người mới là người thừa kế của thế hệ này, hơn nữa Mặc gia các người đã truyền thừa trăm năm rồi mà vẫn có thể kiên trì lâu như vậy không suy tàn, vậy đã đủ chứng minh bên trong Mặc gia vững thế nào, nhưng người có nghĩ đến sau người thì Mặc gia sẽ như thế nào không?”
Linh Diên cười khổ một tiếng: “Nếu ta nói, Mặc gia trong lòng ta cơ bản chỉ như người lạ thôi, ngươi có tin không?”
Băng Dực tất nhiên tin ngay: “Từ nhỏ người đã được đưa đến đại lục Tứ Phương, tất nhiên là không có tình cảm gì với Mặc gia và Long đế quốc, theo ý ta thì Mặc gia bây giờ có lẽ còn không khiến người cảm thấy ấm áp như Linh gia đúng không?”
Không thể không nói, Băng Dực đã hiểu hết chân tướng, nhưng Linh Diên không có lựa chọn nào khác, vì nếu nàng là người Mặc gia thì phải gánh trách nhiệm đó trên lưng, dù sao thì phụ thân và mẫu thân vẫn còn cần mượn sức nàng cứu, nếu nàng cứ đi như vậy thì kết cục của Mặc gia, nàng gần như có thể đoán trước được rồi.
Tuy giờ Linh Diên rất không tình nguyện đeo áp lực lớn như vậy trên lưng, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, trước kia cha mẹ đã dành nhiều tâm huyết như vậy đưa nàng đi, chẳng phải là vì trong lòng mong một ngày nàng có thể cứu vớt Mặc gia sao?
Nếu nàng vì vậy là từ bỏ gia tộc này thì còn có tư cách gì trở thành người Mặc gia chứ?
Linh Diên khẽ thở dài, từ từ nằm xuống, ôm chặt Băng Dực vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bộ lông trắng như tuyết của nó.
“Băng Dực, ngươi nói xem, sao vận mệnh của ta lại trở nên như vậy chứ? Có đôi khi ta thật sự muốn cứ như vậy nhắm mắt lại luôn, không bao giờ tỉnh lại nữa, nếu biết sống lại mệt mỏi như vậy thì ta thà rằng không bao giờ tỉnh lại…”
Những lời sau đó càng lúc càng nhỏ dần, mãi đến sau khi Linh Diên ngủ say thì Tiểu Băng Dực mới từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ vì đã sầu lo quá độ mà mệt nhọc, trong lòng nó không khỏi vừa đau vừa nhói.
Đột nhiên, hai bóng dáng một trắng một đen đồng thời xuất hiện bên cạnh nó, Băng Dực lười biếng nhấc mí mắt lên.
“Rốt cuộc các ngươi cũng ra rồi hả?”
Hắc Thuần lạnh lùng liếc Băng Dực một cái: “Đây là vận mệnh của nàng, chính nàng cũng không thể thay đổi được mệnh của mình!”
Bạch Tra đau lòng nhìn Linh Diên: “Nàng căn bản không có sự lựa chọn nào khác được không? Kỳ thật nghĩ kĩ lại thì mười sáu năm nay, chủ nhân đúng thật là… uất ức mà!”
“Suy cho cùng thì vẫn là do nàng còn quá yếu, chỉ cần một ngày nàng không mạnh lên thì nàng cũng vĩnh viễn không thể thoát được trách nhiệm này. Huyết tế chỉ là bước đầu thôi, con đường sau đó sẽ càng gian nan hơn, giờ nàng hẳn không phải nghĩ nên trốn tránh thế nào mà là phải gánh vác trách nhiệm này như thế nào, chỉ khi Mặc gia thật sự quật khởi thì nàng mới có thể thật sự sống tốt.
Lời của Hắc Thuần khiến Bạch Tra và Băng Dực đồng loạt im lặng, chúng nó nhìn Linh Diên dù ngủ say cũng vẫn nhíu chặt mày, sâu trong đáy mắt chúng đầy sự lo lắng, ngước mắt lên, ba con linh sủng bất giác nghĩ đến cùng một chuyện.
“Có lẽ chúng ta cũng nên làm chút gì đó, không thể để những cảm xúc tiêu cực như vậy ảnh hưởng đến nàng nữa, nếu không con đường tương lai đợi nàng sẽ càng thêm khó khăn.”
Lời nói của Hắc Thuần đã cho cả hai một lời cảnh báo không thể nghi ngờ, bọn nó nhìn nó, đồng thời hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắc Thuần đột nhiên hóa thành một luồng sáng đen, chui vào trong linh thức của Linh Diên: “Tất nhiên là làm chuyện nên làm, nếu các ngươi không muốn khoanh tay đứng nhìn thì đi theo vào đi!”
Chúng nó đã âm thầm chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên giải phóng lực lượng của mình ra rồi.
Linh Diên, hy vọng lúc người tỉnh dậy có thể chào đón tương lai của mình với một diện mạo hoàn toàn mới!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 478: Trách nhiệm của Linh Diên
Chương 478: Trách nhiệm của Linh Diên