Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Hứa Yếm: “Bạch Trác, xin lỗi.”
Lúc nghe thấy câu này, trái tim cô trật nhịp, một lúc lâu sau Bạch Trác mới nhận ra anh đang nói lời xin lỗi mình.
Hứa Yếm nói xin lỗi cô.
Về việc tại sao lại làm vậy thì Bạch Trác đã lờ mờ đoán được lý do, dầu gì cũng vì chuyện này mà hơn nửa tháng qua họ không trò chuyện với nhau câu nào.
Bây giờ có người tiến trước một bước, đa phần mọi người sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, đó mới là sự lựa chọn của người thông minh. Nhưng Bạch Trác lại luôn chậm tiêu trong những vấn đề có liên quan đến Hứa Yếm.
Cô không muốn mọi việc trôi qua như thế, cô cố chấp muốn nhận được một đáp án.
Một câu trả lời mà chỉ cần Hứa Yếm nói ra là cô sẽ tin.
Thế nên Bạch Trác hỏi: “Anh tin em không?”
Thật ra thì có một câu cô muốn hỏi còn hơn thế: Anh tin vào bản thân mình không?
Tin rằng em không hề sợ hãi, tin rằng bản thân không đáng sợ đến vậy?
Cô muốn kể cho anh nghe đã từng có một chuyện xảy ra khủng khiếp hơn thế gấp hàng trăm ngàn lần, nhưng nó chẳng đả động được đến cô, cũng không thể làm cô kinh hãi bỏ chạy.
Vậy mà Hứa Yếm không tin.
Khoảng thời gian đó, cô vẫn luôn chờ đợi, mong mỏi anh hiểu ra, song từ đầu đến cuối anh vẫn không tiến lên dù chỉ một bước.
Nói không đau lòng là giả, cô vốn cho rằng mình đã tỏ rõ ràng, cũng những tưởng giữa hai người đã đạt đến độ thấu hiểu lẫn nhau, dù cho họ không ở bên nhau thì ít nhất cũng là tri kỷ.
Thế nên cô mới đau đớn, thậm chí buồn đến mức khóa cả điện thoại, chẳng màng đến chuyện này nữa, dầu rằng mọi thứ cũng công cốc mà thôi.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Bạch Trác nghĩ bụng, nếu Hứa Yếm đã không đến thì để cô đi tìm.
Vậy là Bạch Trác đi tìm, có điều trong lòng luôn nghèn nghẹn, cô tuyệt đối sẽ không làm người tiến lên đầu tiên đâu.
Nhưng thực tế trong khoảnh khắc trông thấy anh, cô đã mềm lòng. Bạch Trác cố dằn mình lại, may mắn thay Hứa Yếm đã lên tiếng trước, lần này anh không giả vờ làm người dưng mà bước ngang qua nữa.
Chàng trai cô yêu đã nếm trải quá nhiều điều bất hạnh, thậm chí anh còn chẳng thể hoàn toàn tin vào bản thân, cô muốn từ từ cùng anh bước ra ngoài kia.
Nên hỏi xong câu ấy, Bạch Trác bèn đanh mặt nhìn anh. Hai người đối mặt mấy giây cho đến khi anh ngoảnh đi trước tựa như muốn giấu giếm gì đó rồi gật đầu.
Thấy thế cô mới chầm chậm nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười thoáng qua ấy còn ngọt ngào hơn cả trái dâu tây được phủ si rô.
“Ừm.” Bạch Trác cất giọng, “Em biết rồi.”
Cô bảo: “Hứa Yếm, anh nói phải giữ lấy lời.”
__
Còn khoảng chưa đầy một tuần nữa là đến ngày tựu trường, mấy hôm nay Bạch Trác không đến Hà Trác nữa mà tới trường để điền tất cả các thủ tục cần thiết.
Lúc biết cô nhất quyết phải vào lớp 12A, thầy Thân giận đến nỗi suýt chạy thẳng đến lớp 12A nhận làm giáo viên chủ nhiệm, tuy nhiên vừa nảy ý định này thì ông ấy đã bị cô Đỗ từ chối thẳng thừng.
Đứng ngay bên cạnh là chủ nhiệm của lớp 12A, một giáo viên nữ gần bốn mươi tuổi, búi tóc, mặt dày son phấn, ăn mặc thời thượng cực kỳ.
Bạch Trác liếc chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn trên tay bà ta rồi đánh mắt sang chỗ khác.
“Đây là chủ nhiệm lớp sau này của em, cô Giả.” Cô Đỗ giới thiệu, “Cô ấy dạy bộ môn toán lớp em, năng lực xuất sắc miễn bàn.”
Bạch Trác hơi cúi người: “Em chào cô ạ.”
“Chào em.” Giả Vận Mai mừng húm, làm như thể thân thiết lắm: “Ngày mốt khai giảng em cứ đến thẳng văn phòng tìm cô, cô ở đó chờ em.”
Còn Bạch Trác lại cứ cảm giác nụ cười kia có phần giả tạo.
Đã là kiểu cười dối trá thì lời nói cũng không thể đáng tin.
“Em đừng lo, hầu hết các bạn trong lớp đều thân thiện.”
Giả Vận Mai vừa nói vừa đưa tay đặt lên bả vai Bạch Trác, cô âm thầm lùi về sau một bước tránh hành động của bà ta nhưng vẫn lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”
Nụ cười trên môi Giả Vận Mai cứng ngắc, bà ta cảm thấy cô học trò này có vẻ chống đối mình. Nhưng khi quan sát dáng vẻ yên lặng lắng nghe họ nói chuyện của cô, bà ta nghĩ có khi mình đã nhầm.
Bọn họ chưa gặp nhau bao giờ, sao có thể chống đối chứ.
Bạch Trác cụp mắt, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra đây chính là chủ nhiệm lớp mà Đoàn Viễn nhắc tới sao.
__
Đến hôm khai giảng, không biết có phải vì quá phấn khởi không mà Bạch Trác thức dậy từ sớm tinh mơ, nhưng sợ đến sớm đứng chờ ngoài cửa lớp thì có hơi kì nên cô lề mề ở nhà mãi đến giờ đi học như mọi ngày mới bắt đầu ra cửa.
Trên đường đi, từng nhịp bước chân cô nhanh thoăn thoắt.
Đến trường, Bạch Trác muốn vào thẳng lớp luôn, vậy mà chẳng hiểu sao chủ nhiệm lớp lại bắt cô đến văn phòng, làm cô có hơi nhớ cô Điền – người vốn sẽ làm giáo viên chủ nhiệm năm lớp 11 của mình, ít nhất thì cô ấy không rườm rà rắc rối như vậy.
Đến văn phòng, Bạch Trác lập tức nhận ra mục đích bà ta gọi mình đến —- Là để làm màu.
Giả Vận Mai kéo Bạch Trác giảng một đống đạo lý, từ tinh thần học tập đến việc ăn, ở, mặc, chỉ ước sao có thể quan tâm đến cô ở hết các mặt phương diện.
Bà ta hỏi câu nào Bạch Trác đáp câu đó, cuối cùng không nghe thêm được nữa, cô nhíu mày toan cất giọng cắt ngang.
Đến tận khi chủ nhiệm lớp khác khen bà ta một câu “cô Giả quả là tận tâm với học trò, em Bạch Trác được phân đến lớp cô đúng là vô cùng may mắn” này nọ lọ chai mãi Giả Vận Mai mới chịu dừng, như thể đã lấp đầy lòng hư vinh bao la của mình.
Bấy giờ bà ta mới đứng lên và đưa Bạch Trác đến lớp học.
Hôm nay chưa vào học chính thức mà chỉ là ngày tập trung nên dù đã tám giờ, ngoài hàng lang tầng ba vẫn có bạn tụm năm tụm ba bá vai quàng cổ, nói cười rôm rả. Ai ai cũng thoải mái, thong dong, chẳng hề có chút lo sợ nào như học sinh lớp 12 thường hay có. Tuy nhiên khi thấy giáo viên đến, họ vẫn khúm núm vội vàng quay về lớp.
Vừa mới khai giảng nên các bạn trong lớp hết sức sôi nổi. Chưa đến lớp 12A mà Bạch Trác đã nghe được tiếng cười đùa ồn ào bên trong dù cách một cánh cửa.
Giả Vận Mai đẩy cửa ra, nhưng không đi vào ngay mà chờ học sinh trong lớp trật tự lại trước.
Bạch Trác đứng sau lưng bà ta khoảng hai bước, tim đập hơi nhanh, không thể tưởng tượng ra được lát nữa Hứa Yếm sẽ phản ứng thế nào khi bắt gặp cô.
Đợi ồn ào lắng xuống rồi, Giả Vận Mai mới mỉm cười nhã nhặn và cất lời: “Các em học sinh, lâu lắm không gặp rồi nhỉ.”
Nếu là học sinh lớp khác thì sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm nói vậy, hơn nửa lớp sẽ nhao nhao hưởng ứng, nhưng điều khác biệt ở đây là lúc Giả Vận Mai dứt câu, trong lớp chỉ có mấy tiếng phụ họa thưa thớt vang lên thôi.
Bạch Trác thấy hơi kì lạ, nhưng có vẻ như Giả Vận Mai chẳng bận tâm chút nào, tiếp tục bình thản nói mấy câu rồi mới tiến vào một bước, nhường đường cho Bạch Trác. Bà ta bảo với cả lớp: “Lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, các em vỗ tay chào đón bạn đi nào.”
Giả Vận Mai nói xong, đầu tiên là mọi người im re, mấy giây sau mới đồng loạt vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Mà Đoàn Viễn – kẻ mấy ngày trước cứ nôn nao, đứng ngồi không yên thế nào, đến hôm nay mới xuôi bớt chỉ thốt được đúng hai từ: “… Vãi nồi.”
Tới thật này, tình thương mến thương cảm động thấu trời xanh gì đây!
Lúc trước mợ kể cho nghe cậu ta còn không tin, bây giờ chỉ muốn ngược về quá khứ cắt phăng hai cái tay dám chất vấn mình lúc ấy!
Đoàn Viễn đột nhiên muốn ngoái lại xem thử biểu cảm của đại ca đang ngồi phía sau mình nhưng không dám, chỉ có thể hung hăng đấm Chu Trạch Phong một cú để thỏa nỗi kích động mà chẳng thể giãi bày cùng ai.
Trong mắt Chu Trạch Phong cũng đầy ắp bàng hoàng, không những không thấy đau mà còn muốn bị đánh thêm cái nữa.
Trong giây phút bước vào, cô vô thức nhìn về vị trí nơi cửa sổ góc lớp. Ánh mắt cô toát lên vẻ dịu dàng khi ngắm người đang cúi đầu xem gì đó, ngay cả trong chất giọng cô cất lên cũng đượm nét cười rõ rệt: “Chào các bạn, tớ tên là Bạch Trác.”
Mới dứt lời bên dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, lúc này có rất nhiều người cũng kịp hiểu ra, thậm chí là kẻ đui như Quách Phàm còn vừa vỗ tay vừa hú hét với Đoàn Viễn.
Tên thất học như Đoàn Viễn thấy cảnh tượng này chỉ biết bật ra hai chữ y nguyên: “… Vãi nồi?!”
Hai chữ đơn giản thể hiện tâm trạng nổi bão của cậu ta một cách khéo léo.
Đặc biệt là đám anh em cây khế đẩy cậu ta vào hố chông kia!
Đương hào hứng, nháo nhào xem trò vui, cõi lòng Đoàn Viễn chợt nguội lòng, chẳng còn lòng dạ nào mà hóng hớt. Cậu ta chỉ hy vọng mau mau thoát khỏi bộ phim hai người có mỗi cái tên thừa là cậu mà thôi.
Trời ơi bão táp mưa sa!
Tâm tư muốn ngoảnh lại xem phản ứng của đại ca tức khắc bay phân nửa, trong lòng thầm cầu nguyện đại ca có thể tự giác đứng dậy đi lên bục giảng.
Mà ai đó ngồi sau lưng Đoàn Viễn đã cứng đờ cả người từ khi nghe thấy chữ đầu tiên phát ra trên bục giảng. Anh cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại không ngẩng đầu lên để xác minh thật giả.
Một lúc sau anh mới ngước mắt nhìn về phía trước, tựa như thước phim quay chậm, mỗi cảnh trôi qua chậm chầm và dài dằng dẵng, nhất định khắc ghi vào tận tâm khảm.
Nhìn nữ sinh với khuôn mặt rạng ngời trên bục giảng, sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường. Không một ai hay tiếng tim rộn rã trong lồng ngực.
Ngoại trừ chính anh ra.
“Quách Phàm, bắt đầu từ em, dãy các em lùi về sau chút đi.”
Quách Phàm ngồi ở hàng thứ hai giữa phòng học, khoảng cách với bục giảng vừa phải, đó là một vị trí rất tốt.
Dù phải chuyển xuống sau nhưng Quách Phàm không hề tỏ ra khó chịu, thậm chí giọng điệu nghe hết sức hớn hở: “Nhất trí ạ!”
“Bạn cuối thì ngồi…” Nói đến đây nụ cười luôn hiện hữu trên mặt Giả Vận Mai biến mất, giọng lạnh tanh: “Chỗ trống trong lớp.”
Cả lớp học chỉ có một chỗ trống, đó là vị trí bên cạnh Hứa Yếm.
Bạn cuối hàng là một cậu chàng hơi mập, thân hình không khác gì Tào Lâm nhưng tính tình thì tốt hơn Tào Lâm nhiều. Hoặc có thể nói bây giờ trong lòng cậu ta đang hốt hoảng, lúc mở miệng xin xỏ cũng chỉ dám lí nhí như muỗi kêu: “Cô ơi, có thể không đổi không…”
Giọng cậu ta rất nhỏ, vốn không thể nghe rõ cậu đang nói gì, nhưng thông qua vẻ mặt sợ hãi đến sắp khóc của cậu ta có thể đoán được là: Cậu ta không muốn ngồi cùng Hứa Yếm.
Rõ ràng Bạch Trác nhìn ra dễ như ăn cháo, nhưng chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh cô lại như chẳng hề phát hiện. Giả Vận Mai vẫn giữ nét mặt ôn hòa, đến cả nụ cười trên môi cũng đúc một khuôn từ đầu đến cuối, còn thúc giục: “Được rồi, mau sang đó ngồi đi.”
“Có chuyện gì cứ nói với cô, cô sẽ giúp em.” Giả Vận Mai vẫn cười, “Nếu thật sự có chuyện, cô sẽ có cách để cậu ta nghỉ học, tuyệt đối không để một con sâu làm rầu nồi canh.”
Trong câu nói biểu thị mười mươi cộng thêm nụ cười đó của bà ta trông vô cùng quái gở.
Lúc này bầu không khí trong lớp cũng trùng xuống, không bạn nào dám ho he gì, dường như cả việc hít thở cũng phải đè nén lại.
“Cô sẽ dọn dẹp sạch rác rưởi giúp các em, sẽ cho các em một môi trường học tập tốt nhất, nhưng các em phải học tập cho tử tế.”
Nói rồi, giọng Giả Vận Mai bình thường trở lại, vẻ mặt còn dịu dàng hơn ban nãy, “Được rồi, em Bạch Trác, em cũng vào vị trí ngồi đi, có gì không quen nhớ báo ngay cho cô biết nhé.”
Bạch Trác đứng bên cạnh mím chặt môi, cô siết chặt tay thành quả đấm lại rồi thình lình bảo: “Không cần ạ.”
Âm thanh của cô nghe còn lạnh lùng hơn bình thường, hình như ngay cả mặt cũng nhuốm giá băng.
Bạch Trác nói đoạn, chẳng thèm liếc người đứng bên, cô đeo cặp đi thẳng về phía cuối lớp.
Từng bước từng bước đỗi kiên định, cô thẳng tiến đến vị trí cuối cùng và dừng lại.
Bạch Trác đứng đối mặt với người đang cũng nhìn mình mấy giây rồi nở một nụ cười với anh theo phản xạ. Lúc này sự lạnh lẽo trên mặt cô mới chậm rãi tan biến.
Sau khi cất cặp đi và ngồi ngay ngắn, cô mới nghiêm mặt nhìn về phía Giả Vận Mai: “Em cảm thấy vị trí này cực tốt.”
—*—-
HẾT CHƯƠNG 38
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rực Sáng Lòng Tôi
Chương 38: Trở thành bạn cùng bàn
Chương 38: Trở thành bạn cùng bàn