Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Ngày hè oi ả, Chu Trạch Phong lấy hai tay quạt quạt, không những xua tan cơn nóng nực mà còn cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.
Ngồi học suốt hai tiếng trong trạng thái căng thẳng, sau cùng cậu chàng đơn phương lụm lại tình anh em từ sọt rác lên với Đoàn Viễn: “Ê nhóc Viễn, sao tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy nhể?”
Đoàn Viễn liếc vẻ mặt bất lực của thằng bạn, hừ lạnh: “Lại chả có lý quá chứ con trai ạ, kì lạ chỗ nào hửm?”
“Cậu không thấy quan hệ của hai người họ quá thân thiết rồi hay sao?” Chu Trạch Phong thì thào: “Tôi ngồi sờ sờ ở đấy mà đại ca cũng không cho tôi kẹo.”
Đoàn Viễn: “…”
Ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám mơ tưởng như vậy hở con.
“Còn nữa…” Chu Trạch Phong gãi đầu, ngượng ngùng bảo: “Lúc nãy bầu không khí kiểu… Làm tôi có cảm giác mình ngồi đó cứ như người thừa vậy.”
Chàng ta mở to đôi mắt đầy mong đợi nhìn bạn, lặp lại câu mà lúc ấy Đoàn Viễn đã từng hỏi mình: “Cậu hiểu chứ!”
Đoàn Viễn hiểu, đương nhiên là cậu ta hiểu!
Nhưng cậu ta chẳng hề hé môi nửa lời.
“Không thể nào.” Đoàn Viễn bắt chước giọng điệu Chu Trạch Phong thuở đầu: “Đại ca là con sói cô độc mà, sao cậu lại thấy mình trở thành người thừa! Nếu có thì phải là anh ấy mới đúng, bằng không há chẳng phải đã phụ mất hai chữ “cô độc” rồi hay sao! Quả là chân lý.”
Chu Trạch Phong: “…”
Thằng quỷ sứ này đúng là thù dai.
“Đừng đùa nữa, tôi nói thật đấy.” Chu Trạch Phong làm bộ như chưa từng thốt ra những lời đó, dè dặt bắn ám hiệu tìm kiếm đồng minh: “Cậu thật sự không thấy lạ ư?”
Thấy thằng chả rúm như cầy sấy, Đoàn Viễn mới thấm cảm giác mát lòng mát ruột: “Giờ cậu không nghĩ là học sinh giỏi tới tìm tôi nữa đi?”
Chu Trạch Phong lắc đầu như trống bỏi, cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ, suốt một tháng nay cậu bắt chuyện với cô còn nhiều hơn thằng bạn mình.
Thấy cậu ta gật đầu, Đoàn Viễn hí hửng hỏi ngược lại: “Thế cậu vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nói gì chứ?”
Chu Trạch Phong lấy làm khó hiểu, đầu toàn mười vạn câu hỏi vì sao: “Nói gì?”
Đoàn Viễn cười nhẹ: “Cả đời này tôi thề sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ.”
Chậc chậc, lúc đó còn dốc hết sức khuyên nhủ cậu, cứ một mực không tin, giờ bị vả mặt rồi nên mới lủi thủi đến cầu xin người ba này ư, muộn rồi!
Chu Trạch Phong: “…”
“Tôi sai rồi mà.” Chu Trạch Phong – kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: “Mong bạn tôi giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt tôi.”
Cậu ta van nài với vẻ hết sức thành khẩn, Đoàn Viễn nghe mà hả hê vô cùng, để không đi ngược lại lời thề trước đó, cậu ta rộng lượng hỏi một câu: “Cậu từng thích ai chưa?”
Thoạt đầu, Đoàn Viễn cũng chỉ muốn vẽ đường cho hươu chạy, nên mới gợi ý để thằng bạn mình tự chứng thực lại, điều cậu ta không ngờ là mặt của Chu Trạch Phong lại bỗng đỏ lựng cả mặt, đến độ không thể che giấu được.
Đoàn Viễn: “…”
Đậu xanh rau má!
Mất một hồi lâu, Đoàn Viễn mới há miệng bật ra một tiếng đầy thảng thốt: “Vãi chưởng…”
Con người đã có số hóng hớt, dẫu đứng im một chỗ thì chuyện hay cũng tự dâng tới tận miệng cho!
Đột nhiên chớp lóe lên điều gì, Đoàn Viễn nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: “Không phải là học…”
Lời còn chưa dứt đã bị Chu Trạch Phong bịt miệng lại, giờ phút này gương mặt cậu ta phải gọi là đỏ y chang quả cà chua chín: “Không phải! Không phải trong lớp chúng ta!”
Vừa nghe tới đây, Đoàn Viễn mới thở hắt ra, tiếp sau đó hai mắt sáng hệt đèn pha, lập tức đã quên béng luôn lời thề năm xưa, ôm lấy cổ của Chu Trạch Phong, kích động liến thoắng: “Nói đi, nói đi! Cậu muốn biết gì cứ hỏi! Tôi kể hết!!!”
Chu Trạch Phong: “…”
Cuối cùng, Chu Trạch Phong cũng không chịu tiết lộ cho Đoàn Viễn biết tên crush của mình.
Sở dĩ hôm nay cậu ta thấy khó chịu là bởi vì từng hành động của đại ca đều chọt trúng tim đen của mình.
Muốn làm bạn cùng bạn với cô, muốn cùng nhau giải đề, muốn… Mỗi ngày cho cô kẹo.
“Hưm hứm~” Chu Trạch Phong đỏ mặt thở dài, rồi bật ra một tiếng rõ to: “Tôi cũng muốn ăn kẹo!”
Đầu chẳng thèm ngước, Đoàn Viễn phun một câu: “Cậu cứ tới hố phân mà xơi.”
Chu Trạch Phong: “…”
Lời này chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào cõi lòng Chu Trạch Phong, cậu nào làm gì nên tội nên tình đâu.
Bạch Trác đang cặm cụi viết bài thì bỗng lọt vào tai đoạn hội thoại này, vẻ bối rối thoáng qua trên mặt cô, cô hơi ngây người ra rồi lẳng lặng nắm chặt viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay, lờ đi như không hay biết.
Hứa Yếm thấy vậy, khẽ nhếch môi.
——
Dù trường trung học số 1 Mạn Thành rất nhân văn, nhưng văn hóa lấn tiết thì được kế thừa không trượt phát nào.
Mỗi tuần trên lý thuyết là có một tiết thể dục, tuy nhiên lần nào cũng bị các giáo viên bộ môn xếp hàng tranh giành nhau, nên vào giờ đó nếu không phải nghe giảng bài thì cũng là ngồi giải đề, vì vậy gần như bọn họ chưa học được tiết thể dục nào.
Trùng hợp thay, sắp đến ngày quốc khách mùng 1 tháng 10 làm các bạn học sinh háo hức hơn bao giờ hết, giờ thể dục ngay trước kỳ nghỉ của các bạn học sinh sẽ không bị giáo viên chiếm tiết.
Và tiết thể dục cũng chính là tiết học cuối cùng trước thềm nghỉ lễ, thế nên vào buổi chiều hôm đó, cả lớp nô nức, tưng bừng y như sắp được đi trẩy hội. Khoan bàn đến chuyện nghe giảng hay làm bài tập, những tiếng trò chuyện rôm rả vang lên không ngớt, thấy đám học sinh không buồn nghe giảng, giáo viên cũng không thiết tha giảng nữa, bèn đổi qua sửa những câu sai trong đề thi. Mỗi người làm một câu, cứ như vậy mới cầm cự được đến cuối giờ mà không để lớp loạn lên.
Vừa tan học, phần đông học sinh hú hét, ùa đến sân thể dục ở dưới lầu, trông cứ như một đám tù nhân bị nhốt lâu ngày nay được thả ra ngoài để hít thở bầu không khí trong lành.
Khoảng chừng hai phút sau, Bạch Trác đặt bút xuống, cất những đề đã làm xong mà chưa được chữa, chuẩn bị để đem về nhà.
Trầy trật mãi mới được học giờ thể dục, nên cô cũng mang tâm trạng vui sướng.
Thấy cô cứ cười mãi thôi, Hứa Yếm bèn quay sang hỏi: “Vui đến thế ư?”
Cả đôi mắt của cô cũng dậy nét cười, liên tục gật đầu: “Vui lắm luôn ý!”
Cô chưa bao giờ học chung giờ thể dục với Hứa Yếm mà.
“Khụ.” Chợt nhớ ra một điều, cô nhích lại gần anh, nhỏ nhẹ bảo: “Anh là người nói lời giữ lấy lời phải không.”
Hứa Yếm nhất thời chưa hiểu: “Gì cơ?”
“Em ấy, mô cơ vận động của em không được phát triển cho lắm.” Bạch Trác tự chỉ vào người cô: “Cả bóng rổ, bóng đá với bóng bàn em đều không biết, nên em muốn học.”
Vứt dứt câu cô lại mau lẹ đệm thêm: “Em không kén chọn đâu.”
Hứa Yếm hơi ngạc nhiên, sau đó anh thở dài rồi bất đắc dĩ cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Bóng đá?”
Ngay đến chính bản thân anh cũng không hề phát hiện nụ cười của mình chất chứa vẻ cưng chiều nhường nào, nồng đượm cả trong giọng nói với nét mặt dịu dàng.
Hứa Yếm chưa tự thấy được điều đó, nhưng Bạch Trác đang không rời mắt khỏi anh thì nhận ra ngay, thoáng cái cô ngây ngẩn cả người.
Cuộc đời ban tặng cho chúng ta những nụ cười, dù là cười mỉm hay cười ha ha, cười tủm tỉm hay cười ngặt nghẽo, ai cười lên cũng đẹp.
Có lẽ phương thuốc tốt nhất trên thế gian này mà không có tác dụng phụ đó chính là nụ cười.
Bạch Trác thầm nhủ với lòng, mình sẵn sàng chia bớt nửa số lần cười của mình cho anh.
Thấy anh tươi cười như thế làm tim cô muốn gục ngã vì sự đẹp trai này.
“Vâng.” Bạch Trác bình tĩnh nom anh, thủ thỉ bảo: “Anh dạy em nhé.”
Nói đoạn, cô chớp mắt, trêu đùa: “Vừa nãy anh cười nhạo em đấy phỏng?”
Hứa Yếm cũng nhìn cô, chờ đến khi ánh mắt cô trở lại như thường, anh mới cất lời: “Lát nữa dạy.”
Bạch Trác bật cười thành tiếng: “Chỉ hai chúng ta thôi sao?”
“Ừm.” Hứa Yếm trông cô rồi cười rõ tươi, ăn ý đáp: “Anh sẽ làm thủ môn.”
Cô cười toe toét: “Không được, anh phải dạy em cơ.”
Sau đó bổ sung thêm: “Lần sau rồi hẵng làm thủ môn.”
Bạch Trác suy nghĩ rạch ròi, phân rõ việc nào chính, việc nào phụ.
Ngay khi cô đã sắp xếp ổn thỏa cho môn thể dục hiếm hoi được lên lớp, này Đoàn Viễn ho khan nhắc nhở: “Học sinh giỏi, có người đứng chờ cậu ở cửa kìa.”
Thành thật cậu ta không hề muốn xen vào, song nhác thấy người nọ cũng đã đứng được một hồi, do cô ngồi xoay lưng lại với cửa sau nên khuất tầm nhìn, mà người kia trông có vẻ cực kì sốt ruột.
Không biết là ai thế nhỉ, Bạch Trác nghiêng đầu quay sang, vừa cười vừa đánh mắt về hướng cửa sau theo lời Đoàn Viễn chỉ, lập tức bắt gặp ngay người đứng đực ở cửa.
Cùng lúc ấy, Hứa Yếm cũng ngoảnh mặt xem phía đó.
Người đứng đợi mặc một bộ quần áo giản dị, đeo chiếc kính giọng vàng, trên tay cầm một hộp bánh Black Forest* nhỏ, bần thần quan sát bọn họ.
*Bánh Black Forest hay bánh rừng đen là một món bánh đặc trưng đến từ khu rừng đen ở nước Đức.
Cặp mắt nom có điểm tương đồng với Bạch Trác mỗi khi trông Hứa Yếm, song đôi mắt có vẻ hẹp dài và con ngươi hơi híp lại.
Bạch Trác khá ngỡ ngàng khi thấy người mà đáng lẽ ngày mai cô mới được gặp, cô giật mình thốt lên:
“Sao anh lại tới đây?!”
Thấy cô bấy giờ mới phát hiện ra mình, Bạch Lẫm đứng ngay ngắn lại, vừa bước tới vừa lên giọng: “Em nói xem?”
Thấy anh ta bước lại đây, trong lòng Đoàn Viễn réo inh ỏi hồi chuông cảnh báo rằng đã tới lúc hóng hớt, ối dồi ôi, tình huống gì thế này, túm gọn một mẻ luôn.
May thay hộp bánh kem được gói kĩ càng, nên dù Bạch Lẫm có giày vò ra sao cũng không làm cái hộp bị biến dạng, anh bước tới chỗ Bạch Trác mà tay gồng lên siết chặt chiếc hộp.
Thoáng thấy khuôn mặt chưa phai ý cười của cô, Bạch Lẫm giận đến bốc khói, tính giơ tay lên vò đầu em gái cho bỏ tức, nào ngờ vừa mới nhấc tay lên, còn chưa chạm được sợi tóc nào đã bị chặn lại.
Bạch Lẫm: “?”
Anh ấy trố mắt nhìn kẻ dám chặn tay mình.
Hứa Yếm hành động theo bản năng, nên ra tay cản lại xong anh mới phát giác mình có phần phần đường đột, toan rụt tay về thì một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp chạm lên cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo tay anh xuống.
Chứng kiến cảnh tượng này, ông anh tức sôi máu: “!!!”
Anh ấy còn tính làm rùm beng lên, may mà cô thức thời, kéo xong liền buông ra.
Bạch Trác mỉm cười với Hứa Yếm, giải thích: “Anh trai của em.”
Rồi mới quay sang Bạch Lẫm, vẫn giữ nguyên nét cười: “Anh, đây là Hứa Yếm.”
Dứt câu, lập tức chêm thêm: “Người mà lần trước em kể với anh đấy.”
“???”
Bạch Lẫm nghiến răng nghiến lợi vặn lại: “Em từng kể với anh hửm?!”
Bạch Trác tủm tỉm gật đầu, khẳng định chắc nịch: “Em kể rồi đấy thôi. Anh còn khen người ta tốt tính nữa là.”
Cô nhẹ nhàng nhắc: “Mẹ cũng biết mà, anh quên rồi à?”
“…”
Lại ngẫm tới những động thái dạo mấy tháng gần đây của Bạch Trác, Bạch Lẫm mới vỡ lẽ, anh ấy cười.
Tức quá hóa cười.
“Nhóc Bạch Trác.” Bạch Lẫm vừa cười gằn vừa đặt chiếc bánh vào tay cô, sít răng lại gầm từng chữ: “Em lớn thật rồi đấy!”
Cô cầm lấy chiếc bánh, đương suy xét nên nói gì để xoa dịu cảm xúc của anh trai lúc này, thình lình Bạch Lẫm đã lên tiếng trước: “Thu dọn đồ đạc mau.”
Cô hơi ngớ người ra, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sắp vào học rồi anh.”
“Không học nữa.” Bạch Lẫm cười khinh khỉnh: “Đợi đấy, anh đi xin phép cho em nghỉ sớm ngay bây giờ.”
Bạch Lẫm quay phắt đi, nguýt thấy Hứa Yếm thì gượm lại cảnh cáo: “Tốt hơn hết là em nên dọn đồ xong trước khi anh quay lại.”
Bạch Lẫm đã cố gắng giữ tròn hình tượng người anh trai, nhưng khi loáng thấy trên bàn đang bày ra một số đồ dùng văn phòng phẩm rõ ràng là của em gái, lửa giận lại bùng cháy mãnh liệt, mình đánh giá thấp con bé Bạch Trác rồi!
Anh ấy nheo mắt, vội vã rời phòng học để đi tìm Giả Vận Mai xin nghỉ, muốn cuốn gói đưa cô đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Đúng lúc ấy, chuông vào lớp vang lên, các bạn ào ào như ong vỡ tổ, thậm chí có một cô bạn vốn đã xin nghỉ cũng đứng dậy chạy ra ngoài cùng với vẻ hào hứng.
Cả đám thấy mà nhốn nháo, chen chúc nhau đi xuống cầu thang, từ chỗ cầu thang cách lớp một khoảng, liên tiếp phát ra mấy tiếng dằn nhỏ: “Vãi thật.”
Nháy mắt, trong lớp chỉ còn lại mỗi Bạch Trác, và cả Hứa Yếm – đang sững người vì câu nói ban nãy của cô.
Cô mở lời trước: “Làm sao giờ, chắc hôm nay không học được rồi.”
Phản chiếu trong đôi mắt anh là những dòng cảm xúc lẫn lộn, anh lặng thinh ngắm cô không chớp.
“Nhưng anh vẫn phải dạy em đấy.” Bạch Trác cười rạng rỡ, rồi nói: “Em sẽ học lý thuyết trước, có cơ hội mình học bổ túc sau.”
Một lát sau, Hứa Yếm mới đáp: “Ừm.”
Chỉ một chữ mà như thể làm ăn mòn toàn bộ sức lực của anh.
Lúc này, nụ cười trên môi cô dần tắt, cô nhìn anh đăm đăm, thỏ thẻ: “Lúc ấy em bảo với người nhà là thích bầu không khí học tập ở đây.”
Hứa Yếm mang trên lưng quá nhiều đồ, Bạch Trác muốn cởi bớt đồ xuống thay anh để anh có thể đi thong thả, để anh có thể mỉm cười chào đón những tia nắng ban mai, đây là điều quan trọng nhất trong lòng cô.
Cô để cập đến một số việc vì muốn anh biết những thứ ấy, hai người càng thấu hiểu nhau hơn là một điều tốt đẹp.
Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, trong tiềm thức của Bạch Trác, đây vốn dĩ là câu chuyện ngày xưa mà hai người sẽ đi qua.
Không cần bị ảnh hưởng bởi những tác động bên ngoài, vì điều đó là không cần thiết.
“Lúc đó em còn nhắc tới anh nữa.” Nói tới đây, Bạch Trác chạm đến mắt Hứa Yếm: “Em đã khen rất nhiều luôn, cũng không dễ gì…”
“Khen gì?”
Bạch Trác lớ ngớ: “Dạ?”
“Anh bảo là” Hứa Yếm hít sâu một hơi, “Em khen anh?”
Hứa Yếm giơ tay phủ lên đôi mắt long lanh ấy, hỏi:
“Khen thế nào?”
—*—
HẾT CHƯƠNG 43
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rực Sáng Lòng Tôi
Chương 43: Em khen anh sao?
Chương 43: Em khen anh sao?