TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ
Chương 30: Quần ma loạn vũ

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Khâu Sơ Hạ mới vừa buộc đoạn dây từ khăn trải giường vào lan can, dùng sức kéo thật mạnh, hiện tại có quá nhiều thứ đáng lo.


Vì mạng nhỏ, cô phải cẩn thận hơn một ít.


Hai người còn đang thử đoạn dây ở lan can thì ở dưới lầu bắt đầu hỗn loạn.


Ở tiểu khu đối diện có một ít người đi ra, có nam có nữ, có che ô, có dầm mưa, cũng có người mặc áo mưa, dùng gậy và dao chém bọn zombie lác đác lưa thưa đang đứng dưới mưa to.


Bọn zombie như bị mưa to ấn nút tạm dừng, hoàn toàn không có ý muốn phản kháng, vì thế nên có nhiều người cũng dũng cảm hơn, loạn hết cả lên.


Có người ở dưới lầu cao giọng hoan hô, thoáng như đang ở bữa tiệc chúc mừng, vung gậy đi về phía chiếc xe mà Khâu Sơ Hạ vừa mới nhìn trúng vừa rồi kia.


Không chỉ là xe còn có người đi vào cửa hàng tùy ý lấy đồ.


Thật sự thì những người có lá gan to như thế không nhiều lắm, đơn giản mà đếm thì chỉ có mười mấy người, nhưng cũng đủ lọt vào tầm mắt nhìn thấy đường phố vô cùng hỗn loạn khó khăn.


Khâu Sơ Hạ cạn lời nhìn chiếc xe kia bị đập biến hình, thu lại dây trong tay: "Chúng ta đi cầu thang."


Mới vừa nói xong, ở hành lang vang lên âm thanh, có một nam một nữ đang gọi lẫn nhau, hình như là muốn ra cửa.


"Cần phải nhanh chóng rời đi." Khâu Sơ Hạ vẫn luôn cảm thấy bọn zombie bất động ở dưới cơn mưa to này rất kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra kỳ lạ ở đâu.


Nhưng ở bên ngoài nhiều người như vậy, sẽ không sợ bọn zombie đột nhiên động đậy, có nhiều mục tiêu như thế, chắc không chăm chăm đuổi theo hai người bọn họ.


Diệp Trạch Thu không có bất cứ ý kiến gì, ngược lại xoay người kéo sô pha ra, đứng ở cạnh cửa nhìn ra bên ngoài: "Không có zombie, đi thôi."


Hai người bọn họ sửa sang lại hành lý, Diệp Trạch Thu mang ba lô của Khâu Sơ Hạ, cầm vali to, mở cửa ra, nhìn nhìn bên ngoài một lượt rồi mới ngoắc ngoắc tay với Khâu Sơ Hạ.


Khâu Sơ Hạ xách vali nhỏ cùng anh đi ra cửa, vài bước đi đến cửa cầu thang, đẩy cửa ra đánh giá trên dưới một lần, không nhìn thấy tung tích của bọn zombie.


Chẳng lẽ bọn zombie đều đi hưởng thụ trận mưa to này rồi sao?


Vừa mới chuẩn bị xuống lầu, phía trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu liếc nhau rồi nhanh chóng chạy vội xuống cầu thang.


"Đi xuống tầng hầm, ở đó chắc có xe." Diệp Trạch Thu quay đầu nhìn Khâu Sơ Hạ cầm vali đi không nhanh, lo lắng lên tiếng.


Thấy dáng vẻ gầy yếu của coi, cứ lo lắng cô sẽ cắn răng chịu đựng xách vali, lao lực xuống lầu.


Trong đầu Diệp Trạch Thu đều là Khâu Sơ Hạ, nên đã ngây thơ quên mất lúc trước bản thân cao lớn như thế mà bị cô dễ dàng chế phục thế nào.


Hai người nhanh chóng xuống được bãi đậu xe, dưới gara tối tăm còn có chút ánh đèn, có thể thấy được tình huống dưới này.


Ở cửa gara có không ít zombie đứng trong mưa, hơi hơi ngửa đầu, ở gần đó có vài chiếc xe, cửa nó bị mở ra.


Mắt Khâu Sơ Hạ sáng ngời, nói không chừng chiếc xe bị mở cửa kia có chìa khóa, ánh mắt cô đảo qua, tùy ý chọn được một chiếc màu đen nhìn hơi rắn chắc.


Diệp Trạch Thu nhìn theo hướng ngón tay của cô chỉ, gật gật đầu, kéo cô chạy về phía chiếc xe đó.


Hai người vừa mới đến gần đó, bên cạnh truyền đến giọng nói quyến rũ của Tần Nhạc Nhạc: "Gara an toàn không? Xăng ở trong xe anh đủ không?"


Giọng người đàn ông trầm thấp đáp lại: "Không chỉ xe anh đủ xăng, mà anh cũng đủ nữa, cần thử một chút không?"


"Chán ghét, lên xe rồi nói tiếp."


Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu liếc nhau, đồng thời bước chân nhanh hơn.


Từ trước cửa nhìn vào trong, Diệp Trạch Thu nhìn thấy ở ghế lái có một tên zombie đang ngồi, phản ứng có chút chậm chạp.


Nghe thấy giọng nói của con người, phát ra tiếng nghẹn ngào hổn hển nhỏ, nhưng cả người bị đai an toàn kéo lấy, không thể cởi ra được, chỉ có thể duỗi tay huơ huơ ra ngoài cửa.

Đọc truyện chữ Full