TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
Chương 5

Hôm nay Liêm Quân mặc một bộ áo choàng đế xanh hoa văn trắng, cả người lười nhác ngồi nghiêng trên sàn tatami nhạt màu, dựa lưng vào một cái gối dựa vàng nhạt, thoạt nhìn không giống như là lão đại xã hội đen, mà giống thiếu gia quý tộc cổ đại phong lưu phóng khoáng.

Anh chờ Thời Tiến ngồi xuống rồi mới tự mình rót một chén rượu cho Thời Tiến, hỏi: “Rất vui vẻ?”

Tươi cười trên mặt Thời Tiến cứng lại sau một giây, nhìn thanh tiến độ trên đầu Liêm Quân hiển thị là 600, ngổn ngang trong gió, điên cuồng gào thét ở trong não: “Chuyện gì xảy ra? Thanh tiến độ của bảo bối nhà cậu không phải đã rơi xuống 500 năm ngày trước sao? Làm sao giờ đã tăng thêm 100!”

Tiểu Tử cũng ngớ luôn, ngây ngốc nói: “Tui, tui không biết.”

Không được đáp lại, Liêm Quân nhìn về phía Thời Tiến thấy tiêu điểm đôi mắt biến mất, ung dung hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?”

“Đang nhìn anh…” Thời Tiến vừa mới ngẩng đầu lên nói đã kịp hoàn hồn đúng lúc, căng thẳng trong lòng, tay nhanh hơn đầu óc mà nghiêng người đè lên cái tay vẫn cứ cầm bình rượu nhỏ nhắn của Liêm Quân, khô cằn cười, “… Nhìn khí sắc anh không tốt lắm, anh xem, tôi chưa thành niên, thân thể anh không tốt, chúng ta hiện tại đều không thích hợp uống rượu, cho nên rượu này coi như thôi đi nhé…”

Tầm mắt Liêm Quân rơi vào trên tay mình.

Thời Tiến cũng nhìn theo.

Chỉ thấy tại miệng bình nhỏ nhắn tinh xảo, một cái tay béo béo trắng trắng vô cùng không biết liêm sỉ mà cầm lấy bàn tay tái nhợt thon dài phía dưới, thật chặt, thoạt nhìn đặc biệt không biết xấu hổ.

Tiểu Tử vừa khóc vừa cười: “Tui hẳn nên vui vẻ khi nhìn thấy các cậu chung sống hòa thuận, thế nhưng Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu tại sao lại tăng! Lên thẳng 950, tui rất sợ nha nha nha…”

Thời Tiến vèo một cái thu tay lại, cũng muốn khóc, giải thích: “Cái đó, tôi không phải cố ý sờ tay anh…”

“Tôi biết.” Liêm Quân thu tay về, ấn vào chuông bên cạnh bàn, âm thanh nhẹ nhàng, “Cũng giống như mấy ngày trước cậu không phải cố ý sờ chân tôi vậy.”

Thời Tiến: “…” Muốn khóc, lại không có nước mắt chảy ra, tại sao anh bảo bối như vậy.

Tiếng chuông mới vừa truyền đi, cửa kéo liền bị gõ vang, một trong những người đàn ông từng xuất hiện ở trong đại sảnh năm ngày trước xuất hiện ở cửa, biểu tình cung kính, gọi: “Quân thiếu.”

“Quẻ Tam, mang đồ vật của Thời tiên sinh tới đây.” Liêm Quân phân phó.

Quẻ Tam hạ giọng đáp lời, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Gian phòng lại khôi phục yên tĩnh, lần này Thời Tiến không còn dám nhìn loạn hay nói lung tung, vùi đầu đóng giả pho tượng.

Liêm Quân cũng không nhìn cậu, cầm lấy đũa ăn một miếng, đôi môi nhạt màu trở nên tươi đẹp ướt át, hỏi: “Sao không ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị?”

Biết rõ còn hỏi.

Thời Tiến ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn cầm lấy đũa, đưa về phía mâm dưa chuột muối gần mình nhất, trong lòng hạ quyết tâm giữ một khoảng cách với mĩ nhân ăn thịt người Liêm Quân.

“Nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Thời thích các món ăn ngon, chỉ ghét mỗi dưa chuột… Cũng phải, loại đồ vật không mùi không vị như dưa chuột, đối với người có khẩu vị nặng mà nói, xác thực không đáng yêu lắm.” Liêm Quân từ tốn mở miệng, gắp lên một hạt lạc.

Tay Thời Tiến cứng đơ, đũa lệch sang chọc trúng tôm nõn xào ba màu bên cạnh dưa chuột muối, cãi cọ với Tiểu Tử trong đầu: “Bảo bối nhà cậu đang bày Hồng Môn yến cho tôi đó, cậu không quản à?”

Tiểu Tử rầm rì, không muốn đối mặt với hiện thực: “Nói, nói bậy, bảo bối nhà tui tâm tính tinh khiết thiện lương, mới, mới không có…”

“Không có cố ý xếp đặt một bàn dưa chuột muối ở trước mặt tôi để thử tôi?” Thời Tiến mài răng, ngữ khí âm trầm, “Còn cố ý bẻ cong chuyện tôi sờ chân anh ta?”

Giọng Tiểu Tử lí nhí: “Nhưng cậu quả thực đã sờ rồi nha… Cái đó, sờ được không?”

Thời Tiến cảm thấy chính mình sắp bị tươi sống tức chết rồi.

“Được, được rồi mà…” Không thấy cậu nói lời nào, Tiểu Tử mềm xuống, động viên nói, “Tình cảm cần phải từ từ bồi dưỡng, tín nhiệm cũng không phải có thể thành lập một sớm một chiều, tui thử làm bảo bối không phòng bị cậu trước nha, cậu chờ một chút.”

Lúc này trong lòng Thời Tiến mới dễ chịu hơn chút, gắp tôm nõn đã bị chọc nửa ngày lên nhét vào trong miệng.

Liêm Quân thu hết toàn bộ ngôn hành của cậu vào trong mắt, hỏi: “Vừa rồi cậu làm gì vậy, đọc thầm kinh cầu siêu cho tôm một lần trước khi ăn?”

Động tác nhấm nháp của Thời Tiến ngừng lại, nhanh chóng nuốt tôm nõn xuống, ngữ khí sâu xa, lời ít ý nhiều: “Cha tôi nói phải biết cảm ơn, dù là đồ ăn, hay ánh mặt trời được tắm mỗi ngày, hay nụ cười người qua đường tặng mình, mọi điều tốt đẹp đều đáng giá cảm ơn. Đặc biệt đối với người đã từng giúp mình, nhất định phải lòng mang thiện ý!”

Liêm Quân để đũa xuống, bưng chén rượu lên, “Không nghĩ tới Thời Hành Thụy tiên sinh nổi tiếng tàn nhẫn và không có tình người, lại dạy dỗ con cái lý niệm như thế… Tốt bụng, thật là khiến người ta bất ngờ.”

“Anh ta giả ngu! Anh ta định không nhận ơn cứu mạng của tôi, xấu quá rồi!” Thời Tiến phẫn nộ khiển trách ở trong lòng.

Tiểu Tử vội vã trấn an: “Rồi rồi, đã thêm buff, bảo bối sẽ không khi dễ cậu nữa! Tiến Tiến tốt nhất, Tiến Tiến moa moa moa, Tiến Tiến là thiếu niên đẹp mắt nhất cõi đời này!”

Thời Tiến: “…” Vỗ mông ngựa kiểu này, đột nhiên rất muốn nôn tôm vừa mới ăn ra.

Ngay lúc đang tranh luận, cửa kéo lần thứ hai bị gõ vang, một người đàn ông diện mạo xa lạ xuất hiện ở cửa, cầm theo một cái túi trong tay. Tóc gã cắt rất ngắn, ngũ quan lập thể, hốc mắt rất sâu, dung mạo có một phần lệ khí không xua đi được, đồng tử xanh lục không tạp chất, biểu lộ thân phận hỗn huyết của gã.

“Quân thiếu.” Người đàn ông cung kính bắt chuyện.

Liêm Quân chuyển nhẹ ánh mắt, hỏi: “Tại sao là cậu đến, Quẻ Tam đâu?”

“Quẻ Tam bị Quẻ Nhất gọi đi.” Người đàn ông đơn giản trả lời.

Liêm Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, phân phó nói: “Thả đồ xuống, đi ra ngoài.”

“Vâng.” Người đàn ông cất bước vào nhà, đặt túi ở bên cạnh bàn, nhẹ nhàng rời khỏi gian nhà, toàn bộ quá trình không nhìn Thời Tiến một cái nào.

Thời Tiến chậm rãi cau mày.

“Cậu chú ý tới không?” Cậu nghiêm nghị dò hỏi ở trong lòng.

Ngữ khí Tiểu Tử chần chờ: “Lúc người đàn ông kia mới vừa vào nhà, thanh tiến độ của bảo bối giống như tăng một chút, chờ hắn ta rời đi, thanh tiến độ của bảo bối liền lui về.”

“Cho nên không phải tôi hoa mắt.” Thời Tiến để đũa xuống, không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía cửa kéo đã đóng lại, lông mày càng cau chặt hơn, “Người này muốn giết Liêm Quân, là một uy hiếp, nói không chừng mấy ngày nay thanh tiến độ của Liêm Quân tăng 100 cũng là bởi vì gã ta.”

“Nhưng gã ta hình như là thuộc hạ của bảo bối…” Ngữ khí Tiểu Tử cũng ngưng trọng.

Liêm Quân nhìn Thời Tiến vẫn luôn nghiêng đầu ngắm cửa, hỏi: “Thời tiên sinh rất để ý Quẻ Tứ?”

Thời Tiến quay đầu lại liếc nhìn Liêm Quân cùng thanh tiến độ trên đầu anh, biểu tình không còn thoải mái như trước, có chút căng thẳng, hỏi: “Người vừa nãy gọi là Quẻ Tứ?” Quẻ Nhị, Quẻ Tứ, còn có Quẻ Tam nghe được trước đó, những tên này cách thức giống nhau, xếp thứ tự khác nhau, có thể tiếp xúc gần với Liêm Quân, thoạt nhìn hẳn là tay trái tay phải rất quan trọng của Liêm Quân… Chuyện khó làm rồi.

Liêm Quân quơ quơ chén rượu, tròng mắt đen đến mức phảng phất ánh sáng chiếu không vào nhìn thẳng Thời Tiến, âm thanh càng ngày càng nhẹ: “Tướng mạo Quẻ Tứ luôn làm người ta yêu thích, thật ra tôi không phản đối thuộc hạ nói chuyện yêu đương.”

Lời này nghe sao cứ kỳ kỳ quái quái.

Thời Tiến không nghe ra, đơn giản quên câu nói này, trả lời vấn đề trước của Liêm Quân, nghiêm túc nói: “Tôi xác thực rất để ý Quẻ Tứ.”

“Ừm.” Liêm Quân đơn giản uống một ngụm rượu, rũ mí mắt, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc của anh lúc này.

Tiểu Tử run lẩy bẩy: “Tiến, Tiến Tiến, sao thanh tiến độ của cậu tại lại tăng, thành 960.”

Thời Tiến sững sờ, sau đó sinh không thể luyến mà liếc mắt nhìn Liêm Quân có vẻ như đang chuyên tâm phẩm rượu đối diện, gần như là cắn răng nghiến lợi tiếp tục nói: “Bởi vì tôi sợ hắn ta! Hôm bị bắt tới đây, mắt hắn ta lúc nhìn tôi qua khe cửa, bên trong con ngươi màu xanh lục kia không có một chút tình cảm nào, như là thú hoang khát máu. Hôm nay nhìn toàn diện hắn ta, tôi cảm thấy trực giác của tôi không sai, hắn ta rất nguy hiểm, mặt mày đều là lệ khí, không giống như là người tốt.” Cũng không giống như là người sẽ trung thành tuyệt đối với cố chủ.

Thời Tiến nói đến một nửa thì Liêm Quân cũng nhấc mắt lên, ánh mắt như có như không nhìn đôi môi Thời Tiến khép mở, lại uống một hớp rượu, biểu tình cao thâm khó dò, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Hạ rồi hạ rồi! Tiến Tiến thanh tiến độ của cậu hạ rồi, 950 rồi!” Tiểu Tử kích động hoan hô.

“Nhưng thanh của bảo bối nhà cậu lại tăng, 2 điểm, một ngụm rượu 1 điểm.” Thời Tiến giội nước lã, bị biến đổi bất ngờ này của thanh tiến độ làm cho sắp bó tay, cũng không muốn cùng Liêm Quân thăm dò lẫn nhau nữa, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Liêm Quân, kéo chén rượu trong tay anh ra, cầm lấy đũa nhét vào, tức giận nói: “Thân thể không tốt cũng đừng uống rượu, chán sống sao? Ăn cơm, anh đừng kiếm chuyện với tôi nữa, tôi đói, hôm nay cũng không muốn nói chuyện thêm với anh.” Nói xong tự cầm lấy đũa bắt đầu ăn, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về tên Quẻ Tứ có nghi ngờ là bại hoại kia.

Khoảng cách giữa cậu và năm anh em nhà họ Thời như núi cao nước sâu, tuy rằng tâm tư Liêm Quân khó dò, mà trước mắt thoạt nhìn cũng không giống như là thật sự muốn giết cậu, cho nên tuy rằng chỉ số thanh tiến độ của cậu nhìn như sắp đầy, nhưng miễn cưỡng coi như an toàn. Liêm Quân lại không giống vậy, thanh tiến độ rơi xuống nhanh mà tăng cũng nhanh, nguy cơ tiềm ẩn dường như cũng khác của cậu, thanh tiến độ đầy là thật sự đi luôn, bên cạnh còn có một tên bại hoại ẩn núp, thân thể cũng kém, còn nguy hiểm hơn so với cậu nhiều lắm.

Quả nhiên cõi đời này không có thanh tiến độ nào dễ hạ… Thời Tiến gắp một miếng cá lát, mặc niệm cho sự ngây thơ của chính mình năm ngày trước.

Lần đầu tiên Liêm Quân bị người cướp đi chén rượu trong tay, sửng sốt một hồi lâu mới chậm chạp hồi thần, nhìn về phía Thời Tiến vùi đầu ăn cơm bên cạnh, kỳ lạ là không bởi vì cậu thất lễ mà tức giận, cũng không bởi vì cậu quá gần mà thần kinh căng thẳng, trái lại nhìn bộ dáng cậu ăn đến ngon lành, cũng cảm thấy thèm ăn hơn một cách khó hiểu, giật giật đũa, đưa về phía cá lát Thời Tiến vừa mới gắp.

Một bữa cơm bắt đầu kích thích mười phần, kết thúc thanh thanh thản thản.

Thời Tiến ăn uống no đủ được Quẻ Tam với khuôn mặt bình thường đưa vào một gian phòng khách ấm áp thoải mái, ôm hành lý mất rồi có lại của mình trong lồng ngực, mơ màng: “Làm sao chỉ là ăn một bữa cơm, thanh tiến độ của tôi liền rơi xuống 880?” Lẽ nào trầm mặc giúp người ta sống lâu?

Tiểu Tử kiêu ngạo ưỡn ngực: “Bởi vì buff tui thêm cho cậu có tác dụng nha.”

Lúc này Thời Tiến mới nhớ tới chính mình cũng là chàng trai có bàn tay vàng, mắt sáng rực lên, hỏi: “Cho nên cậu bỏ thêm cho tôi buff gì, gia tăng tín nhiệm hay là gia tăng thân thiết?”

“Không phải nha.” Tiểu Tử lắc đầu, giải thích: “Tín nhiệm và thân thiết là cảm quan của người khác đối với cậu, tui không thêm được, tui chỉ có thể ở thêm buff ảnh hưởng tới chính cậu cho cậu.”

Thời Tiến nghi hoặc: “Vậy cậu rốt cuộc thêm cho tôi cái buff gì?”

Tiểu Tử đột nhiên úp úp mở mở.

Thời Tiến trực giác cảm thấy không tốt, ngữ khí âm trầm: “Thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự sẽ tự hại mình.”

Uy hiếp này dùng tốt so với bất cứ thứ gì, Tiểu Tử thỏa hiệp, rầm rì nói: “Vừa nãy các cậu đang dùng cơm, tui nghĩ ăn cơm mà ăn vui vẻ, bầu không khí sẽ hài hòa lên, liền, liền bỏ thêm cho cậu buff ăn ngon…”

Thời Tiến không hiểu: “Cái gì gọi là buff ăn ngon, khiến tôi trở nên đặc biệt có thể ăn?” Nhưng cơm tối cậu ăn được không nhiều mà.

“Không phải nha.” Tiểu Tử trả lời, âm thanh càng ngày càng thấp, “Chính là, chính là cho cậu ăn cơm thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng… Cậu xem, vừa nãy bảo bối ăn nhiều hơn một bát cơm đóa…”

Thời Tiến: “…”

Đọc truyện chữ Full