Hai ngày sau Cố Vân Tiện mới nhìn thấy hoàng thượng. Lúc đó nàng đang thêu hoa, bỗng nhiên phát hiện phía sau có người, quay đầu lại, thấy hoàng thượng đang rất hứng thú nhìn cái khung thêu của nàng, “Nàng dự định thêu cái gì sao?”
“Hoa sen ngọc bích.” Nàng đáp, “Hôm nay mới vừa bắt đầu.”
“À, trẫm còn tưởng rằng nàng sẽ thêu Diêu Hoàng Ngụy Tử 1.” Hoàng thượng cười nói, “Trẫm còn nhớ nàng trước đây có một cái váy, phía trên thêu Diêu Hoàng Ngụy Tử nhìn rất lộng lẫy.”
“Đó là y phục của các tú nương thêu, thần thiếp cũng không dám cướp công của người khác.” Cố Vân Tiện cười đáp, “Diêu Hoàng Ngụy Tử là vương giả trong các loài mẫu đơn, quá mức quý giá, thần thiếp mặc vào không thích hợp.”
Hắn hiển nhiên hiểu ý tứ của nàng, hoa mẫu đơn là vua của các loài hoa, xưa nay tượng trưng cho hoàng hậu, nàng trước đây dùng là hợp tình hợp lý, bây giờ mà dùng thì sẽ bị coi là đã đi quá giới hạn. Nghĩ như vậy, ý cười của hắn phai nhạt một chút, “Nàng cũng không cần cẩn thận như vậy.”
Cố Vân Tiện cười, “Bệ hạ nghĩ đi đâu vậy. Thần thiếp chỉ là cảm thấy Diêu Hoàng Ngụy Tử quá quý giá, không bằng hoa sen thanh nhã thoát tục, càng hợp ý thần thiếp hơn. Trước đây thần thiếp thích hoa mẫu đơn, chỉ vì thân phận bắt buộc, áo mũ ngọc bội đều phải trang nhã lộng lẫy, tương xứng với thân phận quốc mẫu, bây giờ không cần lo lắng việc kia, hiển nhiên muốn tùy theo tâm ý dùng hoa văn mình yêu thích.”
Hắn nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng thấy nàng toàn thân váy áo phấn nhạt, một búi tóc đen vấn lại giản đơn, nhìn giống như hoa sen ngọc bích thanh nhã động lòng người, trong mắt không khỏi nhuộm đầy ý cười.
“Ừ, hôm nay trẫm đến, chính là muốn hỏi nàng một chút.” Hắn nói, “Quà mừng ngày lễ Trung Thu của nàng tặng trẫm đâu?”
Ánh mắt Cố Vân Tiện lưu chuyển, “Quà tặng ngày lễ gì? Thần thiếp không hiểu.”
“Nàng không hiểu?” Ánh mắt nguy hiểm của hắn nhìn nàng, “Nàng nói lại lần nữa xem.”
“Không hiểu tức là không hiểu.” Cố Vân Tiện quay lưng lại, “Bệ hạ hù dọa thần thiếp cũng vô dụng.”
Thấy dáng vẻ nàng giống như một tiểu nữ nhi, ý cười trong mắt hắn càng sâu. Khi nàng không chú ý, đã bị hắn ôm từ phía sau, cằm gác lên bờ vai của nàng, “Nếu như nàng không hiểu, chẳng phải uổng phí một phen tâm ý của trẫm rồi?”
“Nghe lời nói của bệ hạ rất là ủy khuất nha.” Trong lời nói mang theo ý cười.
“Đúng vậy! Trẫm rất là ủy khuất.” Hắn gật đầu làm như thật.
Nàng mím môi, nhẹ giọng nói: “Thực ra, thần thiếp thêu bức tranh này, không phải cho mình.” Dừng một chút, “Đây là quà đáp lễ thần thiếp làm cho bệ hạ.”
“Quà đáp lễ?” Hắn nhướn mày, “Nàng tặng trẫm một bức hoa sen làm gì?”
“Hoa sen này không phải hoa sen thông thường.” Nàng đáp, “Thần thiếp thêu nó, là tịnh đế song sinh.”
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía nàng, cách quá gần, thậm chí hắn có thể tinh tường thấy được ửng đỏ trên mặt nàng.
“Hoa khai tịnh đế…” Hắn nhẹ giọng lên tiếng, “Trẫm biết, nàng sẽ hiểu.”
Nàng xoay người, nhìn về phía hắn, “Tâm ý của phu quân, thiếp thân đương nhiên hiểu rõ.”
Trong ánh mắt của nàng tràn ngập lưu luyến và ngưỡng mộ, tình ý tràn đầy làm cho hắn không nhịn được than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm nếu có thể khiến ánh mắt này vĩnh viễn như vậy nhìn chăm chú vào hắn, cũng không có gì để tiếc nuối.
Hắn ôm nàng vào ngực, mặc cho hoa sen trong lòng càng nở càng sum xuê, bao trùm máu thịt gân cốt hắn.
Hoa khai tịnh đế phu thê một lòng.
Đây là ý nghĩ hắn muốn nói với nàng.
Khi giữa tháng chín, rất nhiều trận mưa rơi xuống, đợi đến khi thời tiết cuối cùng sáng lại, cũng đang là lúc tiến vào thu. Cố Vân Tiện nhất thời không chú ý, bị nhiễm phong hàn. Thân thể nàng trước nay rất yếu, lúc này gió lạnh tới rào rạt, ngay cả dùng xong vài vị thuốc cũng không thấy tốt hơn. Trước đây hoàng thượng đối với thái y vốn có bất mãn, trải qua việc này càng tức giận hơn, đem thái y Tiết Trường Tùng phụ trách chăm sóc thân thể Cố Vân Tiện gọi vào Hàm Chương Điện, cũng không tỉ mỉ hỏi thăm, lại hời hợt nói: “Nếu như qua hai ngày, bệnh tình của tiệp dư nương nương vẫn không thấy tốt lên, Tiết khanh tự mình lĩnh tội đi.”
Tiết trường tùng sợ đến toàn thân run lên, xương sống đều thấy ớn lạnh.
Sau khi hoàng thượng đi, Cố Vân Tiện nằm nghiêng trên giường quý phi, cách bức rèm che nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ trách thân thể bản cung không được tốt, liên lụy Tiết đại nhân chịu sợ hãi rồi.”
Tiết Trường Tùng chỉ dập đầu: “Thần vô năng!”
Cố Vân Tiện khẽ cười một tiếng, “Làm sao bản cung quên, Tiết đại nhân là một người cố chấp trước sau như một.” Nói xong, nàng từ trên giường quý phi đi xuống. A Từ đỡ nàng, đẩy bức rèm che ra, như thế đi ra ngoài.
Tiết Trường Tùng chỉ nghe thấy một làn gió thơm mát thanh nhã lướt qua mặt, lập tức vùi đầu gắt gao chôn xuống, một chút cử động cũng không dám.
“Đại nhân không cần câu nệ như thế. Cái gọi là tứ chẩn, ngươi ngay cả sắc mặt bản cung cũng không nhìn, làm sao có thể trị tốt bệnh của ta đây?”
Nàng đã nói như vậy, tiết trường tùng đành phải ngẩng đầu. Đã thấy trước bức rèm che được kết bằng ngọc lưu ly màu xanh, Cố Vân Tiện mỉm cười đứng đó. Là bởi vì bị bệnh, nàng ăn mặc vô cùng trang nhã, sắc mặt cũng có chút không được tốt, gò má ửng hồng khác thường. Nàng ốm yếu như vậy, thoạt nhìn so với thời điểm hoàng hậu cao quý bất phàm trước đây kém khá xa.
“Mới vừa rồi bệ hạ nóng nảy, bản cung cũng rất băn khoăn. Cuối cùng là do nguyên nhân bên ngoài, hay là do thái y không thể hoàn thành chức trách.” Nàng nhẹ giọng hỏi, “Bệnh của bản cung cũng kéo dài nhiều ngày rồi, xin hỏi đại nhân, rốt cuộc lúc nào mới có thể tốt lên?”
“Người y chủ yếu là dùng dược, cố gắng hết sức là bổn phận. Nếu người bệnh không muốn phối hợp, cho dù đại phu có tốt đến mấy cũng bất lực.” Thanh âm Tiết Trường Tùng bình thường.
Cố Vân Tiện gật đầu, “Đại nhân nói rất đúng.” Ngồi vào trên nệm, “Sao lời này vừa rồi đại nhân không nói với bệ hạ?”
Nói cái gì? Nói với ngài, sở dĩ bệnh của Nguyên tiệp dư vẫn không tốt, căn bản là do nàng không uống thuốc theo lời dặn của thái y?
Tạm thời không bàn tới việc thái y kể tội với bệ hạ, hôm nay chỉ nhìn một cách đơn giản trình độ sủng ái Nguyên tiệp dư, cũng biết bệ hạ sẽ không tin tưởng.
“Trước đây Tiết đại nhân cũng từng vào Tiêu Phòng Điện mấy lần, chăm sóc thân thể bản cung, phải biết rõ tính tình bản cung.” Vẻ mặt Cố Vân Tiện thành khẩn, “Nếu như không phải thật cần thiết, bản cung cũng không muốn đại nhân bị phạt.”
Thấy Tiết Trường Tùng vẫn không nói lời nào, nàng cười cười, thần sắc mang vài phần thờ ơ, “Bản cung có rất nhiều biện pháp có thể ép đại nhân phải đáp ứng ta, nhưng ta là một người rất ôn hòa. Ngươi nên biết, nếu ta thực sự cố ý hãm hại ngươi, sẽ không phải khách khí như vậy đâu. Hôm nay bệ hạ chỉ là khiển trách ngươi vài câu, tiếp theo sẽ ra sao, thì không xác định được.”
Thời tiên đế, thái y chăm sóc cung tần không chu đáo, bị gậy đánh chết không ít.
Thấy sắc mặt Tiết Trường Tùng khẽ biến, Cố Vân Tiện mỉm cười. Đe dọa đủ rồi, đến lượt nói chuyện tình cảm.
“Đương nhiên, bản cung nói những lời này cũng không phải uy hiếp đại nhân, chỉ là muốn cùng đại nhân nói những lời trong lòng.” Thần sắc Cố Vân Tiện ôn hòa, “Không nói những chuyện này, Tiết đại nhân dù sao vẫn sẽ không quên, còn nợ bản cung một cái ân tình chứ?”
Nàng nói chính là mấy tháng trước, bệ hạ bởi vì chuyện thái hậu trút giận sang thái y viện, nếu không có Cố Vân Tiện cầu xin, còn không biết cuối cùng kết cục sẽ như thế nào.
Nghe vậy Tiết Trường Tùng biến sắc, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng thở sâu, không chút do dự nói: “Nương nương nếu có gì cần phân phó, xin cứ nói thẳng, vi thần… tất cả đều nghe theo.”
Cố Vân Tiện nhìn hắn, khẽ cười một tiếng, “Vậy được rồi. Bản cung sớm đã biết rằng, Tiết đại nhân không phải người vong ân phụ nghĩa.”
Sau khi Tiết Trường Tùng rời khỏi, Cố Vân Tiện đến trước gương, để cho a Từ tháo tóc cho nàng. Hôm nay từ lúc rời giường, nàng lại bị đau đầu, cuối cùng lát nữa cũng có thể uống thuốc xong ngủ một giấc thật ngon.
A Từ dùng lược ngà voi xoa bóp da đầu của nàng, thấp giọng nói: “Lúc nãy tiểu thư hao tổn sức khỏe lớn như vậy, là muốn thu Tiết đại nhân về phía mình sao?”
Phương pháp chải đầu “Đạo Dẫn Thuật” của A Từ luyện được rất tốt, lúc buồn bực được nàng chải đầu, cũng sẽ thoải mái rất nhiều. Lúc này trên da đầu truyền đến từng đợt từng đợt cảm giác tê dại, Cố Vân Tiện nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trạng, “Đây chỉ là một phần.”
Năm nay Tiết Trường Tùng vừa mới ba mươi tuổi, ở trong thài y viện nơi toàn đầy những lão nhân này cũng được xem như là tuổi còn trẻ. Nhưng mà mấy đời nhà hắn đều làm nghề y, ở dân gian rất có uy tín. Nghe quen tai, nhìn quen mắt, y thuật của chính hắn cũng hết sức phi phàm. Trước đây Cố Vân Tiện thân là hoàng hậu, bình thường đều do bốn vị ngự y Thượng Dược Cục tới xem bệnh cho nàng, nhưng với danh tiếng bên ngoài của Tiết Trường Tùng, nàng nghe xong rất hiếu kỳ, cũng đã từng truyền gọi hắn qua vài lần.
Nàng nhớ được, khi thái hậu bệnh nặng, ngoại trừ bốn vị ngự y Thượng Dược Cục, Tiết Trường Tùng cũng là một trong số ít thái y được phép tham gia hội chẩn. Bốn vị ngự y đều nghe lệnh của hoàng thượng, nàng không dám tùy tiện thử, mà người bên cạnh có thế lực phía sau không rõ, càng thêm nguy hiểm. Chỉ có Tiết trường Tùng, cố chấp không hoà hợp với ai, cũng không kết đảng kết phái.
Nàng cần một người tinh thông y thuật, có cơ hội tiếp xúc người bên trong thay nàng điều tra rõ chân tướng việc thái hậu băng hà.
Không một người nào so với Tiết Trường Tùng thích hợp hơn.
Vào cuối tháng mười, Ninh vương quay về kinh báo cáo, cùng lúc mang về ba con ngựa quý, dâng lên bệ hạ.
Hoàng thượng nổi lên hứng thú, tự mình đến trường đua chuẩn bị cưỡi thử ngựa, dẫn theo Dục thục nghi, Minh sung nghi, Trinh tiệp dư và Nguyên tiệp dư cùng đi theo.
Cố Vân Tiện cùng hoàng đế đứng ở bên ngoài trường đua ngựa, chờ người coi ngựa dắt ngựa qua đây. Trên mặt hoàng thượng vẫn mang ý cười, càng thêm hăng hái nhìn vào trong sân.
“Vân nương, trong số cung tần nàng đọc sách nhiều nhất, có biết từ xưa đến nay, đã có những danh mã nào không?
Hoàng thượng đột nhiên đặt câu hỏi, Cố Vân Tiện mỉm cười, không chút hoang mang đáp: “Trong《 Cổ Kim Chú 》nói, Tần Thủy Hoàng có bảy con ngựa, một tên Truy Phong, hai tên Bạch Thố, ba tên Nhiếp Cảnh, bốn tên Truy Điện, năm tên Phi Phiên, sáu tên Đồng Tước, bảy tên Thần Phù. Trong《Thập Di Ký 》cũng từng nhắc tới Chu Mục Vương Bát Tuấn 2.”
“Nói không sai.” Hoàng thượng gật đầu, “Trẫm thấy hôm nay Nhị đệ dâng lên ba con ngựa này cũng thật phi phàm, so ra cũng không thua những danh ngựa trong truyền thuyết.”
Cố Vân Tiện thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía những con ngựa ở giữa sân. Lúc này ba con ngựa đã được dắt ra, một con toàn thân đen kịt, chỉ có bốn cái chân trắng như tuyết, một con đỏ thẫm như máu, màu sắc thuần túy tới cực hạn. Hai con ngựa này ngoại hình hết sức không tầm thường, tùy tiện dắt đến đâu đều khiến mọi người vô cùng chú ý. So với hai con trước đó, con thứ ba bình thường hơn nhiều, một thân tông mao, vô tình đứng với hai con bên cạnh, hoàn toàn không có phong thái danh ngựa nên có.
“Hoàng huynh không nên xem thường con ngựa nâu này, tuy rằng dáng dấp nó sinh ra tầm thường, nhưng nó là con ngựa tốt nhất trong ba con.” Ninh vương cười lên tiếng, “Con ngựa này do ngựa hoang ở trên núi Tây Bắc và ngựa ở bản địa tạp giao mà thành, sức lực cước bộ phi phàm, ngày có thể đi nghìn dặm.”
“Ngày đi nghìn dặm?” Hoàng thượng nhướn mi, “Chính là thiên lý mã trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy, nếu không phải thần đệ cũng sẽ không mong chờ mà chạy đến nơi này của hoàng huynh để dâng vật quý.” Ninh vương cười đáp, “Có điều con ngựa này có một khuyết điểm, tính khí nó rất mãnh liệt, rất khó thuần phục, thần đệ và thuần mã sư dành công sức tròn nữa năm, mới chế ngự được nó.”
“Từ xưa tới nay bảo vật luôn luôn khó cầu, ta tốn nhiều tâm tư cũng là điều nên làm.” Hoàng thượng nói, “Nếu là thiên lý mã, trẫm trước tiên thử nó.”
Nói xong, hắn đi tới giữa sân, một tay nắm dây cương, tay kia nhẹ vuốt ve tông mao của tuấn mã, tư thế dịu dàng giống như vuốt ve mái tóc tình nhân. Người coi ngựa quỳ trên mặt đất hai tay giơ cao dây cương, Hắn sờ soạng một hồi, thuận lợi tiếp nhận dây cương, đang chuẩn bị lên ngựa, lại bất thình lình nghe được một giọng nói dịu dàng: “Bệ hạ.”
Hắn quay đầu lại, Trinh tiệp dư chân thành bước đến, cúi chào, “Bệ hạ có thể thưởng thần thiếp một ân điển, cho phép thần thiếp cưỡi con thiên lý mã này được không?”