“Cả đời này sẽ không tái giá?” Hoàng đế chậm rãi nói, “Nhưng nếu trẫm nhớ không lầm, Như Cảnh khanh là con một, nếu thực sự không tái giá nữa, e rằng sẽ khó ăn nói với gia tộc…”
Sắc mặt Thôi Sóc vẫn bình tĩnh, “Thần sẽ đi cầu trưởng bối trong tộc thông cảm, xin bệ hạ yên tâm.”
Đã nói đến vậy, rốt cuộc mọi người cũng hiểu lời hắn nói lúc này không phải do tức giận hay tìm cớ, mà là lời nói thật lòng, trong lòng khó tránh khỏi kinh hãi.
Hoàng đế thận trọng nhìn Thôi Sóc trong chốc lát, nổi lên hứng thú hỏi, “Ái khanh có suy nghĩ này, là do tôn phu nhân trước khi đi yêu cầu vậy sao?”
Thôi Sóc nghe vậy, trầm mặc hồi lâu mới đáp, “Không, không phải, Nội tử hiền lành độ lượng, cũng không yêu cầu gì đối với thần. Là bản thân thần muốn làm vậy.”
“Vậy là vì sao?”
Trong ánh mắt của Thôi Sóc mơ hồ hiện ra nét đau thương, “Lúc nội tử còn sống, thần không biết quý trọng, phụ lòng hiền thê. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng rất hối hận. Người cũng đã đi, thần không thể đền bù, chủ có thể hứa với lòng, cả đời sẽ không tái giá nữa,”
Dừng một chút, trong giọng hắn lại mang theo sự tăm tối khó hiểu, “Thần cả đời này, trong lòng chỉ có một người. Nếu còn sống không thể cùng nàng bên nhau, thì bên cạnh có người hay không đi nữa cũng chẳng khác biệt gì, nếu thần đã không thể động lòng với nữ tử khác, vậy cần gì lấy nàng về rồi làm tổn thương nàng chứ?”
Lời vừa nói ra, những quan viên ngồi đây đều có suy nghĩ riêng, nhưng đai đa số đều tỏ vẻ xem thường. Quả nhiên là người trẻ tuổi không biết điều, có con có cháu là đại sự, lấy vợ nạp thiếp tất nhiên là vì nối dõi tông đường, kéo dài hương khói là việc nhất thiết, cái gì mà tình tình ái ái, thật là ngây thơ.
Tuy nói không lấy chính thê, vẫn có thể lấy thiếp để không tuyệt hậu về sau, nhưng hài tử do thiếp thân hạ sinh sao có thể so với hài tử do chính thê sinh được? Hành động này của Thôi Sóc quá là hoang đường.
So với việc không đồng ý của các nam nhân, thì những phu nhân ngồi đây không ai không lộ vẻ cảm động; trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ hận không thể lập tức vì người chồng si tình này khóc lớn một trận.
Sau bức rèm, Nhu Uyển nghi than nhẹ một tiếng, “Thôi lang hắn thật có lòng…Vệ tỷ tỷ dưới đất cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Trang Tiệp dư bên cạnh nghe vậy kinh ngạc hỏi, “Nghe khẩu khí của muội, muội biết hắn sao?”
Nhu Uyển nghi thấp giọng đáp, “Tỷ tỷ của thần thiếp và thê tử của Thôi Sóc là khuê mật, tỷ tỷ xuất giá trước khi nàng ấy được gả đi, nàng ấy từng mời tỷ muội thần thiếp đến nhà làm khách.”
Trang tiệp dư nghe nàng nói vậy, không khỏi hỏi, “Vậy sao trước giờ không nghe muội nói qua?”
Nhu uyển nghi đáp, “Thứ nhất, thần thiếp và nàng ấy vốn dĩ không thân thiết, chỉ đi cùng tỷ tỷ đến gặp nàng ấy mấy lần thôi, cùng với Thôi lang chỉ có một lần hữu duyên, nên không có đề cập nhiều. Nữa là, thần thiếp bình thường bận rộn chăm sóc tam hoàng tử, không thể quan tâm chuyện ngoài quá nhiều, lần trước chư vị tỷ tỷ đến Lạc Thành các xem lễ, thần thiếp cũng không thể đến được.”
Lời nói hợp tình hợp lý, Trang tiệp dư chỉ đành gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dừng một chút lại hỏi, “Vậy theo muội thấy, vị Thôi lang này thật sự là đối với thê tử tình thâm như vậy?”
“Đây là tất nhiên.” Nhu uyển nghi đáp, “Lúc đó tỷ muội bọn muội đang nói chuyện phiếm, cũng cảm thán nói đời này không có ai có vận khí tốt như Vệ Từ: có thể gả cho lang quân phong tư tài hoa như vậy, càng khỏi nói đến là tình thâm, ôn nhu chiều chuộng.
Thấy Cố Vân Tiện quay đầu lắng nghe, Nhu uyển nghi trong lòng có chút khẩn trương, tận lực trấn định lại, “Thần thiếp từng nghe tỷ tỷ nói qua, Vệ tỷ tỷ bởi vì sức khỏe không tốt, qua cửa hơn một nămmà vẫn chưa hoài thai, thúc phụ Thôi lang liền có ý đưa đến hai tỳ nữ cho hắn, nói trước là vì lo cho đường con cháu của hắn, tương lai lấy danh là con của Tiểu Tư cũng vậy thôi; hắn lúc đó nếu nhận tỳ nữ, Vệ tỷ tỷ cũng sẽ không có nửa câu oán thán, nhưng ai ngờ được hắn lại uyển chuyển từ chối.”
Cố Vân Tiện có chút sững sờ.
“Hắn nói, vô luận Tiểu Tư có thể sinh hài tử hay không, hắn đều sẽ không nạp thiếp.Từ ngày hắn cưới Tiểu Tư thì đã hạ lời thề như vậy.”
Trang tiệp dư bị lời của Nhu uyển nghi làm cho rung động, hồi lâu mới nói, “Thật là tình thâm.” Nhớ lại lời hắn mới nói, không nhịn được thở dài, nói, “Tình cảm thâm sâu như vậy còn nói là bạc tình, Thôi lang này thật là…”
Cố Vân Tiện trong tay nắm ngọc quang, bên trong là màu đỏ tím của của rượu bồ đào chưng cất lâu năm. Thở ra một hơi dài, nàng nâng ngoc quang, ngửa cổ uống, trong đầu có tư vị không phân biệt được.
Nàng tối nay thật ra cũng không thấy được mặt của Thôi Sóc, chủ nghe thanh âm của hắn. Gió xé ngọc vỡ, mang theo một loại vân đạm phong khinh bi thương.
Hắn dùng loại khẩu khí bình tĩnh này, nói lên sự thâm tình không hối hận đối với một vị nữ tử. Không tốn quá nhiều lời biện bạch văn vẻ, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được thâm tình, hắn thật sự đang rất thương tâm.
So với những người bên cạnh không tương đồng, bi thương của hắn là bình tĩnh, chậm rãi, phảng phất như là đắm chìm trong tâm tình quá lâu, đã đem nó hóa thành máu thịt, trở thành một phần của thân thể.
Trong đầu chợt nhớ lại ngày đăng khoa đó, nàng đứng trên Lạc Thành các, thấy hắn một thân lục bào, hướng mình hành lễ. Lúc đó, nàng cảm thấy hắn và người bên cạnh không cách nào ăn nhập được, phảng phất như một ngọn trúc xanh biếc nơi cực lạc, căn bản không nên ở nơi trần thế ô tục này.
Thì ra hắn là như vậy, là bởi vì tâm hắn không còn ở đây nữa.
Bởi vì thê tử của hắn đã rời xa hắn rồi, cho nên hắn cảm thấy mười trượng hồng trần này đều không còn chuyện gì vui vẻ, cho nên hắn cảm thấy chậm rãi sống như vậy đều cũng vô nghĩa.
Trên đời này thì ra vẫn còn nam nhân như vậy.Trên đời này cố nhiên thật còn nam nhân như vậy.
Nàng đột nhiên cảm thấy ghen tị.
Một đời một thế một đôi là giấc mộng khao khát của nàng, nàng không thể có được, lại bị nữ nhân khác có được rồi.
Khi còn sống thì được ôn nhu bảo hộ, sau khi chết thì được tương tư triền mien, cho dù hồng nhan bạc phận, cũng không có gì hối tiếc.
“Nếu như Như Cảnh đã định như thế, chuyện này đành thôi vậy.”Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng mỉm cười nói, “Chư vị ái khanh cũng buông tay đi, cưỡng cầu vô ích.”
Lư Lãng Tri mở đầu nói, “bệ hạ nói phải.Thần vốn chỉ cao hứng nhất thời, chưa từng hỏi trước qua ý tứ của Như Cảnh, đường đột rồi.”
“Nào có, đại nhân vạn lần đừng nói vậy. Là hạ quan không biết nhận hậu đãi.”Thôi Sóc cung kính nói.
Hoàng đế thấy vậy mỉm cười, “Bất quá Như Cảnh khanh cũng cần ôm lời nói đó đến chết như vậy, việc tương lai khó nói trước được. Có lẽ qua hai năm nữa, khanh sẽ đụng phải nữ tử do trời cao đưa tới. Lúc đó, khanh lại thỉnh trẫm vì khanh mà ban hôn, trẫm cũng sẽ vui lòng.”
Thôi Sóc không ý kiến, chỉ bình thản nói, “Tạ bệ hạ cảm thông.” Rồi trở lại chỗ mình ngồi.
Cái nhạc đệm này xuất ra, không khỏi làm không khí trong nội điện ngưng trọng, vẫn là Lư Lãng Trì đón đầu, hướng bệ hạ nâng ly, thần tình tự nhiên, mọi người lúc này mới rối rít nâng ly mời rượu, làm bộ như không có gì xảy ra, miệng hô, một hơi uống cạn.
Chỗ ngồi bên cạnh Thôi Sóc năm nay là đệ nhị tiến sĩ Lâm Mậu Lâm Thế Tắc, ngày thường cũng có mấy phần giao tình với hắn, giờ phút này không nhịn được lên tiếng, “trước ta nói đùa là muốn gả muội muội cho huynh, huynh nói với ta là không tính tục huyền, ta còn nghĩ huynh chỉ là diễn thôi, không ngờ là huynh nói thật!” Lắc đầu thở dài, “bất quá chiêu tiền trảm hậu tấu này của huynh cũng được lắm, chưa bẩm báo trưởng bối, đã ở trước mặt bệ hạ và chư vị đại nhân nói ra, người trong gia tộc của huynh nhất định sẽ nổi giận.”
Thôi Sóc nhàn nhạt nói, “Không sao.”Dù sao có lời của bệ hạ tối nay, người trong tộc cho dù nổi giận cũng không tùy tiện bắt ép hắn tục huyền nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Hậu Xoay Người Ký
Chương 60
Chương 60