Minh Sung nghi nghe vậy thì kinh ngạc hít vào một hơi, khoé miệng khẽ cười liếc về phía Trinh Quý cơ: “Không ngờ còn có chuyện như vậy, bổn cung đúng là được mở rộng tầm mắt rồi!”
Cảm xúc hưng phấn ngập tràn trong huyết quản còn chưa được bùng phát thì đã bị Linh Sung viện lạnh lùng dập tắt: “Nguyệt nương, tốt nhất muội vẫn nên nghe Ngọc Liễu nói hết đã.”
Minh Sung nghi vừa thấy sắc mặt của Linh Sung viện liền biết tỷ muội tốt không hài lòng khi mình lên tiếng lúc này, nghĩ tới điều mình vừa hứa hẹn với Kính nương thì cũng có chút chột dạ.
Ngượng ngùng nhấp ngụm trà, Minh Sung nghi không nói tiếp.
Không bị Minh Sung nghi ngắt lời, Ngọc Liễu run rẩy nói tiếp: “Trinh Quý cơ vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ điều tra tiếp, đến lúc đó ngài ấy có thể tìm cách đẩy Bạc Bảo lâm ra thế mạng. Nào ngờ bệ hạ còn chưa tra ra được điểm đó thì chuyện khác đã bại lộ. A Mộc bên Mai Viên kia nhất thời chột dạ nên lén bám theo bệ hạ ở Mai Viên rình xem tình hình, không may lại bị bệ hạ phát hiện. Trong lúc bị hình phạt tra tấn, hắn mới khai ra Bạc Bảo lâm.”
“Nếu điều ngươi nói là sự thật thì vì sao tên A Mộc kia lại khai ra Bạc Bảo lâm mà không khai ra Trinh Quý cơ.” Dục Thục nghi hỏi.
“Bởi vì căn bản là hắn không hề biết Trinh Quý cơ là người đứng sau mọi chuyện. Người trực tiếp sai bảo hắn từ đầu tới cuối chỉ có người của Bạc Bảo lâm.” Ngọc Liễu nói: “Bạc Bảo lâm không đoán được A Mộc đột nhiên bị bắt tra khảo nên không còn cách nào khác chỉ có thể một mực chối tội. Nhưng mà chứng cứ vô cùng xác thực, Bảo lâm nương tử phủ nhận cũng vô dụng, vẫn bị Thái hậu ban tội chết. Bảo lâm nương tử vốn còn tưởng Trinh Quý cơ sẽ mở miệng cầu xin cho mình, ai ngờ tới phút cuối Trinh Quý cơ cũng không nói một câu. Nương tử trong lúc hốt hoảng sợ hãi mới tố cáo Trinh Quý cơ ngay trước mặt bệ hạ.”
Mọi người nghe xong lời Ngọc Liễu nói đều cùng nhớ lại ngày đó của hai năm về trước, Bạc Cẩn Nhu quỳ gối trong Trường Tín điện, trợn trừng mắt nhìn Cảnh Phức Thù lúc ấy vẫn chỉ là một Tiệp dư, hung tợn hét lên: “Là ngươi! Là người làm hại ta đúng không! Ta thật ngu ngốc, vẫn tưởng rằng ngươi sẽ cứu ta, còn bao che cho ngươi!”
Sau đó Bạc Bảo lâm quỳ xuống trước mặt Thái hậu, liên tục gào khóc: “Những việc này đều không phải do ý của thần thiếp. Là Trinh Tiệp dư sai thần thiếp làm, là ả ta phái người dẫn Cố thị tới, lại sai thần thiếp đổ tội hãm hại Cố thị. Thần thiếp… Thần thiếp chỉ vì bị bức bách mà trở thành tòng phạm mà thôi!”
Những lời này vốn dĩ Thái hậu đều tin là thật, nhưng sau đó chính A Mộc lại đứng ra nói mình chỉ từng biết Cảnh Phức Thù hồi còn ở Chu vương phủ, còn lại không có chuyện bị nàng ta sai bảo. Vì thế lời tố cáo của Bạc Cẩn Nhu bị coi là lời vu khống lúc chó cùng rứt giậu.
“Mấy ngày sau khi Bảo lâm nương tử bị nhốt trong Vĩnh Hạng, Trinh Quý cơ phái người sai nô tỳ tới truyền lời cho nương tử, bảo nô tỳ trấn an nương tử đừng để cho nương tử nói bậy.”
Dục Thục nghi nhíu mày: “Trinh Quý cơ vì sao lại sai ngươi? Theo như Linh Sung viện đã nói, ngươi cũng khá được Bạc Bảo lâm yêu mến nhưng lại không phải là người mà nàng ta tín nhiệm nhất. Trinh Quý cơ tại sao không tìm cung nữ thân cận với Bạc Bảo lâm để sai bảo mà lại tìm ngươi?
“Sau khi Bạc Bảo lâm bị định tội, những cung nữ thân cận cũng bị bắt giam nhốt, sao có thể truyền lời giúp Trinh Quý cơ…” Ngọc Liễu nói: “Lúc trước khi Trinh Quý cơ và Bạc Bảo lâm còn qua lại với nhau, nô tỳ cũng chịu không ít ân huệ của Trinh Quý cơ nên đều phải nghe lời sai bảo của Quý cơ nương nương. Nô tỳ đã truyền lời cho Bảo lâm nương tử rằng Trinh Quý cơ nhất định sẽ cứu nương tử, vậy nên nương tử không được nóng vội. Nếu nương tử làm liên luỵ tới Trinh Quý cơ thì tất cả sẽ cùng chết… Bảo lâm nương tử đã tin lời nô tỳ.”
Nói tới đây, Ngọc Liễu bỗng bưng mặt khóc nức nở: “Nô tỳ không ngờ chỉ vài ngày sau, nương tử thật sự bị ban tội chết… Trinh Quý cơ không cứu nương tử, Quý cơ nương nương trơ mắt nhìn nương tử chết…”
Ngọc Liễu khóc rất đau đớn nhưng trong đại điện lại chẳng có một ai cảm thông cho nàng ta.
Dục Thục nghi có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi không những không bị xử tội chết, ngược lại còn được đưa đến Lăng An cung, chuyện này có liên quan tới Trinh Quý cơ?
“Thưa vâng…” Ngọc Liễu nói: “Sau chuyện của Bảo lâm nương tử, nô tỳ đã rất sợ hãi. Trinh Quý cơ có thể hại chết nương tử của nô tỳ thì đương nhiên cũng có thể giết chết nô tỳ. Để tránh phải chịu cùng kết cục giống nương tử, nô tỳ đành đem chuyện này kể cho một cung nữ thân thiết, viết một lá thư kể lại sự thật, còn đem cả một cây trâm vàng mà Trinh Quý cơ đã ban cho nô tỳ giao lại cho người cung nữ đó làm bằng chứng. Nô tỳ đã dặn nàng ấy, nếu một ngày nô tỳ đột nhiên biến mất thì nhất định là đã bị người của Trinh Quý cơ hại chết. Đến lúc đó nàng ấy sẽ đem những vật chứng này giao lại cho bệ hạ hoặc một vị nương nương nào đó trong cung, giúp nô tỳ vạch trần bộ mặt của Trinh Quý cơ!”
“Trinh Quý cơ biết được chuyện này thì lo sợ nô tỳ sẽ đem những chuyện ngài ấy đã làm tiết lộ ra ngoài, vì thế đã không giết nô tỳ, cũng sắp xếp để đưa nô tỳ đi Lăng An cung. Sau đó, Quý cơ nương nương bắt nô tỳ phải lấy tính mạng của cha mẹ ra thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ những chuyện này ra ngoài. Chờ tới khi nô tỳ đủ tuổi xuất cung thì phải rời đi thật xa, vĩnh viễn không được quay lại Dục đô…”
Ngọc Liễu vừa dứt lời, Cố Vân Tiện liền đưa mắt nhìn cung nữ đứng bên cạnh. Cung nữ lập tức dâng lên một khay gỗ trên đó là cây trâm cài bằng vàng ròng khảm hồng ngọc, sắc vàng rực rỡ, cực kỳ diễm lệ.
Dục Thục nghi cầm lên xem xét rồi nói: “Bổn cung nhớ ra rồi, cây trâm này đích thực là của Trinh muội muội. Khi nàng ấy mới tiến cung cũng đã từng dùng vài lần.”
Nghe lời Ngọc Liễu nói lúc trước, lời xác nhận của Dục Thục nghi lúc sau cùng với vật chứng ngay trước mặt, mọi người đều hiểu những chuyện đã xảy ra.
Nhìn ánh mắt của mọi người trong điện, Trinh Quý cơ từ đầu vẫn luôn im lặng không nói lời nào lại khẽ mỉm cười, nhìn về phía Hoàng đế: “Bệ hạ, những lời này Người cũng tin sao?”
Hoàng đế nhìn nàng ta, gương mặt dường như cũng có ý cười: “Vậy A Thù, nàng cảm thấy trẫm có nên tin hay không?”
“Bệ hạ anh minh, đương nhiên sẽ không bị lừa gạt bởi mấy lời nói vô căn cứ.” Trinh Quý cơ thong thả đứng dậy, chậm rãi đi lại trong điện: “Chỉ là một tỳ nữ không biết ở đâu ra, tuỳ tiện dựng chuyện vu khống thần thiếp mưu hại hoàng tự, thật quá nực cười rồi!”
Hoàng đế không chút cảm xúc hỏi lại: “Vu khống? A Thù dựa vào đâu mà nói tỳ nữ này vu khống nàng?”
“Chuyện đó còn chưa rõ ràng hay sao?” Trinh Quý cơ nói: “Nàng ta nói thần thiếp sai khiến Bạc Bảo lâm, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, làm sao thuyết phục được người khác?”
“Nàng ta có cây trâm của tỷ, cái này còn không phải chứng cứ sao?” Hạ Quỳnh chương nói.
“Cũng chỉ là một cây trâm thôi, thường ngày bổn cung ban thưởng cho hạ nhân rất nhiều đồ, thứ này chứng minh được gì đây?” Trinh Quý cơ lạnh lùng nói.
Hạ Quỳnh chương sửng sốt. Nghĩ kỹ lại một lúc mới nhận ra quả thật một cây trâm không thể chứng minh Trinh Quý cơ đã sai khiến Bạc Bảo lâm và người cung nữ này.
Trinh Quý cơ nhìn sắc mặt của Hạ Quỳnh chương thì cười khinh bỉ, sau đó quay đầu nhìn Ngọc Liễu: “Ngươi đã nói bổn cung sai khiến ngươi, vậy ngươi có dám đối chất với bổn cung ngay trước mặt bệ hạ cùng phi tần lục cung hay không, hả?”
Có vẻ như không lường trước đến lúc này khí thế của Trinh Quý cơ vẫn có thể áp đảo như vậy, Ngọc Liễu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lắp bắp nói: “Nô tỳ…”
“Đừng sợ, bổn cung cũng đâu ăn thịt ngươi. Nếu những điều ngươi nói đều là thật đương nhiên sẽ không ngại đối chất cùng bổn cung, phải không?” Trinh Quý cơ khẽ cười, vẻ như thấy phản ứng của Ngọc Liễu thật hài hước: “Bổn cung hỏi, ngươi trả lời, được không?”
Ngọc Liễu bất đắc dĩ gật đầu.
Mọi người trong điện chăm chú theo dõi, Ngọc Liễu quỳ run rẩy, Trinh Quý cơ khí thế bừng bừng đứng bên cạnh, thoạt nhìn tưởng như Trinh Quý cơ đang thẩm vấn Ngọc Liễu.
Tình cảnh này đúng là ngược đời!
Trinh Quý cơ nhìn Ngọc Liễu chăm chú: “Ngươi nói ngươi đem chuyện bổn cung sai khiến ngươi kể cho một người bạn, người bạn đó là ai?”
“Là… Là cung nữ của Thượng thực cục tên Tiểu Điệp, nàng ấy là đồng hương của nô tỳ.” Ngọc Liễu nói.
“Về vấn đề này, bổn cung cùng bệ hạ cũng đã tra hỏi Tiểu Điệp. Xác thực là như vậy. Nếu Trinh muội muội muốn thì có thể truyền Tiểu Điệp vào.” Cố Vân Tiện nói.
“Không cần.” Trinh Quý cơ lạnh nhạt nói: “Nếu bệ hạ cùng Sung dung nương nương đều nói như vậy thì thần thiếp tin là thực sự có người đó tồn tại. Dù sao bất kể có một người tên Tiểu Điệp như vậy hay không cũng không liên quan đến điều thần thiếp sắp nói.”
“Vậy Trinh muội muội muốn nói gì?” Cố Vân Tiện hỏi.
“Điều thần thiếp muốn nói đó là, dù Ngọc Liễu có nói đi nói lại thì chứng cứ trong tay nàng ta cũng chỉ có một cây trâm mà thần thiếp đã ban thưởng. Một thứ chẳng có giá trị gì, cũng không có bằng chứng vững chắc nào khác, chỉ dựa vào đó mà cũng có thể uy hiếp thần thiếp hay sao?” Trinh Quý cơ nhìn Cố Vân Tiện: “Nếu thần thiếp thực sự đã làm những việc này, biện pháp xử lý gọn ghẽ nhất chính là giết chết Ngọc Liễu, sao còn phải tìm cách cứu nàng ta để gây thêm phiền phức cho mình? Cứu nàng ta để sau này nàng ta tố cáo thần thiếp sao?”
“Muội nói nghe cũng có lý.” Dục Thục nghi chậm rãi nói.
Trang Tiệp dư lại nói: “Nhưng cũng không hẳn. Lúc đó khi Bạc Bảo lâm bị định tội, tình hình cũng rất phức tạp. Thái hậu vì chuyện hoàng tự mà nổi giận, nếu lúc đó cung nữ của Bạc Bảo lâm tới Trường Nhạc cung tố giác Trinh Quý cơ, nhất định sẽ có nhiều người để ý. Ít nhất thần thiếp nghĩ Thái hậu nếu biết được chuyện này nhất định sẽ tra xét đến cùng.”
Trang Tiệp dư chỉ nói mấy câu ngắn gọn nhưng bên trong lại có hàm ý mà mọi người đều hiểu.
Thái hậu không thích Trinh Quý cơ, nếu biết được chuyện này nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa lúc đó chuyện chỉ vừa mới xảy ra, còn rất nhiều dấu vết chưa kịp xử lý sạch sẽ. Một khi Thái hậu đã điều tra, nếu xử lý không cẩn thận chắc chắn sẽ để lại manh mối. Trinh Quý cơ vì lo sợ điều này nên đành chấp nhận thoả hiệp với Ngọc Liễu, giả thuyết này cũng rất có khả năng.
Cùng lắm chỉ là cứu một cung nữ mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì quá phức tạp. Ngọc Liễu lại không phải cung nữ thân cận bên Bạc Bảo lâm, chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không ai phát hiện.
Trinh Quý cơ đương nhiên hiểu ý Trang Tiệp dư, liền lạnh nhạt nói: “Tốt thôi, nếu các ngươi cảm thấy khi đó bổn cung cứu Ngọc Liễu là do sợ tình cảnh lúc đó phức tạp nhiều rắc rối, vậy còn sau đó thì sao? Đã gần hai năm trôi qua, bổn cung đã có thể từ từ giải quyết chuyện này, vì lý do gì mà còn giữ lại một cung nữ, để nàng ta trở thành một mối hoạ ngầm?”
“Có lẽ bởi mối hoạ ngầm tỏ vẻ rất nghe lời, thế nên ngài cũng dần dần yên tâm?” Hạ Quỳnh chương khiêu khích nói.
Trinh Quý cơ dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta rồi nói: “Ngươi vào cung còn chưa tới một năm thì biết cái gì? Dám ở đây phỏng đoán lung tung.”
Hạ Quỳnh chương bị Trinh Quý cơ không nể mặt mà mắng mỏ thì tỏ vẻ khó chịu. Nàng ta theo phe Minh Sung nghi, giờ Minh Sung nghi đang mang thai khiến nàng ta cũng dương dương đắc ý. Hôm nay thấy Trinh Quý cơ gặp chuyện xui xẻo, vốn định đổ thêm dầu vào lửa, ai ngờ lại tự biến mình thành trò cười.
Minh Sung nghi thấy người của mình bị Trinh Quý cơ làm cho mất mặt thì không cam lòng, nhướn đôi mày xinh đẹp chậm rãi nhả từng chữ: “Bổn cung thấy lời Hạ Quỳnh chương nói cũng rất có lý nha. Nhìn Ngọc Liễu này mà xem, mới bị Trinh Quý cơ muội nói mấy câu đã run rẩy như vậy, có thể thấy là loại người nhát gan sợ chết. Người như vậy chỉ đến khi bị uy hiếp tới tính mạng mới dám làm ra chuyện không ai ngờ tới. Ví dụ như, uy hiếp muội để giữ mạng sống.” Khẽ cười, Minh Sung nghi nói tiếp: “Nhưng nếu muội thực sự định tha chết cho nàng ta, nàng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời muội. Bổn cung phỏng đoán, có lẽ sau khi muội cứu Ngọc Liễu ra khỏi nhà lao thì thấy nàng ta rất thông minh, giữ bí mật chuyện này không hé một lời, một lòng chỉ muốn chờ tới lúc xuất cung. Cộng thêm lời thề độc kia, muội cũng dần yên tâm về nàng ta.”
Trinh Quý cơ nhìn Minh Sung nghi, tay phải vô thức nắm chặt.
Minh Sung nghi có vẻ không nhìn ra cơn tức giận của Trinh Quý cơ nên vẫn ung dung nói tiếp: “Huống chi lúc này trong cung ngoại trừ Dục Thục nghi nương nương quản lý lục cung thì còn có Nguyên Sung dung được bệ hạ hết mực sủng ái cũng cùng trợ giúp giải quyết mọi chuyện. Nếu hai vị nương nương thông minh quyết đoán biết được chuyện này thì sẽ phiền hà cho muội.”
Những lời Minh Sung nghi vừa nói cũng giống với điều mà Trang Tiệp dư ám chỉ lúc trước. Nói Cố Vân Tiện thông minh quyết đoán gì gì đó chỉ là lời nói dối, mấu chốt là giữa Cố Vân Tiện và Trinh Quý cơ có mối thù sâu đậm. Hiện giờ Cố Vân Tiện ở trong cung lại như mặt trời giữa ban trưa, nếu Trinh Quý cơ có điểm yếu gì để Cố Vân Tiện nắm được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chính vì lo lắng như vậy nên Trinh Quý cơ càng không dám hành động thiếu thận trọng. Vì thế đành phải ẩn mình kiên nhẫn chờ thời cơ, chờ đến khi Ngọc Liễu được rời cung, hy vọng trong khoảng thời gian này sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Mọi người nghe xong lời giải thích này lập tức cảm thấy thông tỏ mọi điều.
Cảnh Phức Thù đứng trong điện, xung quanh bốn phía mọi người đều đang nhìn nàng ta, trong đầu họ đang nghĩ gì không cần đoán cũng biết. Mà lúc này, vị quân vương ngồi bên trên lại giữ im lặng.
Rõ ràng chỉ cần người đó nói một câu tin tưởng nàng ta, sẽ không có ai dám nói mấy lời nghi vấn vô căn cứ này.
Nhưng Người nhất mực không nói một lời.
Kỳ thực Trinh Quý cơ đã biết từ lâu, không phải sao? Nếu một ngày nào đó nàng ta mất đi lòng tin và sự sủng ái của người đó, những người đàn bà khác trong hoàng cung này sẽ không chần chừ gì mà giẫm đạp lên đầu nàng ta.
Trong đầu Trinh Quý cơ hiện lên hình ảnh lần cuối người đó tới Thành An điện, đó đã chuyện từ mấy tháng trước. Khi đó người nói, đây là lần cuối cùng người thiên vị nàng ta.
Hoá ra là thật.
Đàn ông một khi đã vô tình thì lòng dạ cũng thành sắt đá.
Hít một hơi thật sâu, Trinh Quý cơ chậm rãi nói: “Bất kể các ngươi phỏng đoán thế nào thì đó cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.” Ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, nàng ta chậm rãi quỳ xuống: “Nếu bệ hạ tin vào những lời này mà quyết trị tội thần thiếp, thần thiếp cũng đành cam tâm chịu phạt. Nhưng bất kể thế nào, thần thiếp cũng phải nói một câu: thần thiếp trong sạch!”
Khi Cảnh Phức Thù nói lời này thì hơi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh kìm nén những giọt nước, vừa có vẻ kiên cường mà lại cam chịu, thật khiến người ta xót xa. Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, thuần khiết như đoá sen trắng đang nở rộ, biểu cảm trên gương mặt đều là sự phẫn uất và đau khổ do phải chịu nỗi oan, khiến ai cũng phải đắn đo liệu có phải nàng thực sự bị oan.
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng ta một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Nhìn A Thù như vậy, trẫm dường như lại tin lời nàng.” Giọng hắn trầm xuống một chút rồi nói tiếp: “Nếu không phải trước đó trẫm đã nghe lời kể của một người.”
HẾT CHƯƠNG 87
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, tôi biết là hôm qua tôi đã nói là chương hôm nay sẽ hơi dài một chút, cố gắng khổ sở đến giờ cũng viết ra được bốn nghìn chữ. Tôi cũng kiệt sức rồi… ┭┮﹏┭┮
Viết đến đoạn này, tôi còn phải liên tục đọc lại xem lúc trước đã viết đoạn Bạc Cẩn Nhu bị phạt như thế nào để không mắc sai sót.
Bây giờ A Sênh chỉ muốn nói một điều, tôi rất mong có thể viết xong nhanh những đoạn cung đấu này, để sau đó viết những đoạn mà quần chúng độc giả mong chờ nhất, chính tôi cũng cực kỳ thích những tình tiết tình tay ba cẩu huyết nha!!!
Đại Trinh à Đại Trinh, tôi vì muốn giết cô mà mệt mỏi quá đi! Tôi sẽ cố đẩy nhanh tốc độ!!! Nhanh tiễn cô đi gặp Thái hậu o(≧ o ≦)o