TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phế Hậu Xoay Người Ký
Chương 147

Rất lâu sau khi Hoàng đế băng hà, Cố Vân Tiện vẫn không thể tỉnh lại từ chuyện ngày đó.

Nàng luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mộng của nàng mà thôi. Nàng mơ thấy mình bị Lữ Xuyên đưa về cung, mơ thấy người khác nói cho nàng Hoàng đế bệnh nặng, mơ thấy…

Chàng nhắm mắt xuôi tay trong lòng nàng.

Nàng ôm lấy thân thể chàng nằm trong rừng đào kia hồi lâu, mãi đến khi Lữ Xuyên thấy có điều không đúng nên dẫn người tìm tới mới thấy Hoàng đế đã băng hà, mà Hoàng hậu vẻ mặt ngơ ngác, trống rỗng ngước nhìn bầu trời xanh thẳm.

Hai chân mềm nhũn, y quỳ sụp xuống.

Theo sau đó, các cung nhân nhất nhất quỳ xuống, tiếng khóc vang trời.

Cố Vân Tiện nghe thấy tiếng náo động ồn ào bên tai, trong phút chốc không phân rõ hôm nay là hôm nào.

***

Đêm hôm đó, nàng sinh bệnh, sốt cao đến nóng bỏng cả người, ba ngày liên tiếp không thuyên giảm. Cung nhân sốt ruột đổ thuốc vào miệng nàng, giữa lúc đó, nàng mơ màng mở mắt thấy gương mặt nhỏ nước mắt lưng tròng của A Hoàn.

“Mẫu thân, mẫu thân không cần con sao?” Cậu khóc đến hụt hơi: “Phụ hoàng đã không còn nữa người cũng muốn bỏ A Hoàn mà đi sao?”

Nàng đau đớn vô cùng. Vì sao những người nàng quan tâm lại khổ sở như vậy? Phu quân nàng mất giữa lúc tráng niên, mà con trai của nàng vừa mới mất đi phụ thân đã phải lo lắng mẫu thân có rời đi không.

Nhưng rõ ràng nàng vừa mới đảm bảo sẽ vĩnh viễn ở bên nó.

Nàng nắm chặt tay A Hoàn, nghẹn ngào nói: “Mẫu thân sẽ không bỏ A Hoàn mà đi… không đâu…”

***

Bảy ngày sau khi tiên đế băng hà, trước khi nhập lăng, A Hoàn kế vị, tuyên bố đổi niên hiệu thành Hiện Khánh. Tả tướng Từ Khánh Hoa và Lại bộ Thượng thư Thôi Sóc làm đại thần phụ chính, cùng phụ tá tân quân.

Cố Vân Tiện đương nhiên được tôn làm Thái hậu, chuyển từ cung Trường Thu đến cung Trường Nhạc. Lữ Xuyên từng nói với nàng về chuyện này: “Dù sao bây giờ Bê hạ còn nhỏ tuổi, trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến ở, nếu nương nương luyến tiếc nơi này thì chi bằng ở lại vài năm…”

Y biết mảnh rừng đào phía sau điện Tiêu Phòng có ý nghĩa sâu sắc với Cố Vân Tiện và tiên đế, có lẽ nàng sẽ không muốn rời đi…

“Không cần.” Cố Vân Tiện dửng dưng nói: “Bây giờ bổn cung ở đây cũng không ra thể thống gì, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho Hoàng đế.”

Nàng đã nói vậy, đương nhiên người khác sẽ không khuyên nữa. Người trong cung Trường Thu rất nhanh liền theo nàng dọn sang cung Trường Nhạc, từ cung nhân của Hoàng hậu thành cung nhân của Thái hậu.

***

Ba tháng sau khi Cơ Tuân băng hà, Cố Vân Tiện lại gặp lại Thôi Sóc.

Trước đó, họ đã từng gặp khi khóc tang ở điện Cam Lộ, nhưng khi đó Cố Vân Tiện chỉ là một cái xác không hồn không phản ứng gì với thế giới xung quanh, đương nhiên cũng không chú ý đến Thôi Sóc.

Mà lúc này gặp mặt, nàng lấy thân phận Thái hậu triệu kiến đế sư.

Hai người cách nhau tấm rèm ngọc, nàng bình thản nói: “Hoàng đế tuổi nhỏ, mọi việc còn cần dựa vào đại nhân, ai gia cảm tạ trước.”

Thôi Sóc vội nói không dám, quỳ gối khấu đầu bên ngoài rồi đáp: “Tận trung với bệ hạ là bổn phận của vi thần.”

Cố Vân Tiện gật đầu, nói với A Hoàn: “Hoàng đế đến hành lễ với Thôi đại nhân đi, về sau ngài ấy chính là thầy của con.”

A Hoàn gật đầu, đến trước mặt Thôi Sóc cung kính lạy: “Tiên sinh hữu lễ! Trẫm thỉnh cầu tiên sinh cùng trẫm bảo vệ giang sơn Đại Tấn!”

Thôi Sóc nhìn cậu bé nghiêm trang trước mặt, lòng hiểu rõ dù có thông tuệ hơn nữa cũng không thể tự nghĩ ra những lời như vậy.

Chàng không nhìn gương mặt như ngọc trầm tĩnh phía sau bức rèm che, chỉ mỉm cười đáp lễ Hoàng đế: “Thần tuân mệnh.”

***

Mười lăm tháng Giêng năm Hiện Khánh thứ nhất, A Hoàn lần đầu tiên bước lên cổng Thừa Thiên với thân phận Hoàng đế, Cố Vân Tiện và các đại thần cùng đi.

Nhìn Dục Đô ánh đèn rực rỡ, Cố Vân Tiện nhỏ giọng nói: “A Hoàn, con thấy không? Đây là thiên hạ tổ tông để lại cho con, là thiên hạ phụ hoàng con đã dùng cả tính mạng để bảo vệ. Dục Đô rực rỡ ánh đèn này là vật đẹp đẽ nhất thế gian, con phải khiến nó vẫn luôn sáng rỡ như thế này.”

Trong màn đêm, gương mặt nhỏ của A Hoàn rất trịnh trọng: “Nhi thần hiểu rõ! Nhi thần nhất định sẽ bảo vệ cơ nghiệp phụ hoàng truyền cho, sẽ không phụ kỳ vọng của mẫu hậu.”

***

Từ trên tường thành bước xuống, Cố Vân Tiện để người đưa Hoàng đế về cung Đại Chính, sau đó im lặng bước dọc theo lối đi trong cung, Thôi Sóc theo phía sau.

Rẽ vào một khúc quanh, phía trước có một dòng nước, phía trên dập dềnh những hoa đăng do cung nữ thả xuống như hoa sen nở rộ trên sóng biếc, đẹp vô cùng.

Cố Vân Tiện đứng lặng bên dòng nước, xoay người nhìn Thôi Sóc nói: “Vật ai gia nhờ đại nhân mang đến, không biết có đấy không?”

Thôi Sóc nhìn ra đằng sau, một tuỳ tùng cầm hộp tiến đến, cung kính mở ra.

Phía trong là một chiếc hoa đăng làm thành hình thuyền nằm lẳng lặng, mặt trên có dòng chữ thanh tú xinh đẹp: Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương; Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.*

* Chú thích: Đây là bốn câu cuối trong khúc thứ nhất của tập cầm phổ “Phượng tù hoàng” của Tư Mã Tương Như, lấy cảm hứng từ “Tây Sương Ký” của Vương Thực.

“Phượng Tù Hoàng” (Phượng cầu hoàng – chim phượng trống tìm chim phượng mái) là một tập cầm phổ cổ, kể về câu chuyện tình yêu của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân.

Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Trác Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như biết được, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu hoàng”.

Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. Trác ông tức giận, quyết định từ con. Đôi trai gái đó mở một quán nấu rượu. Vợ chồng cùng cặm cụi làm ăn.

Câu chuyện này về sau được dân gian truyền tụng, gọi tích là Cầm thiểu Văn Quân (琴挑文君).

Nguyên văn:

Hữu mỹ nhân hề

Nhất nhật bất kiến hề

Tư chi như cuồng

Nương phi ngao tường hề

Tứ hải cầu hoàng

Vô nại giao nhân hề

Bất tại đông tường

Tương cầm đại ngữ hề.

Liêu tả trung tràng.

Hà nhật kiến hứa hề.

Úy ngã bàng hoàng

Nguyện ngôn phối đức hề.

Huề thủ tương tương.

Bất đích vu phi hề.

Sử ngã luân vong.

Dịch thơ:

Chốn đây có mỹ nhân này

Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên

Một ngày bóng nàng khuất yên

Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài

Hỡi ơi chim Phượng lượn bay

Tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm

Tiếc rằng giai nhân lặng yên

Tường đông hoang vắng, chẳng phiền buông lơi

Nâng đàn khúc hát thay lời

Dốc ra cho hết những lời trong tim

Nguyện lòng thành thật van xin

coi nàng là vợ nên tin trọn đời

Kiếp sau xin hẹn gặp người

Vỗ về an ủi ta thời bên nhau

Quên đi hết những niềm đau

Bàng hoàng nghịch cảnh sẽ mau tan rời.

Sưu tầm và tổng hợp thông tin từ baike và wikipedia.

Cố Vân Tiện lấy hoa đăng ra, vẻ mặt bình tĩnh ngắm nghía.

“Ai gia từng nghe tiên đế nói…” Nàng nhỏ giọng nói: “Đại nhân từng có giao dịch với người, không biết đại nhân có thể nói là giao dịch gì được chăng?”

Thôi Sóc nghe vậy, không trả lời mà hồi tưởng lại tình cảnh một năm trước khi chàng được Hoàng đế triệu đến cung Đại Chính.

Khi đó Cố Vân Tiện đã bị đưa đến Mậu Sơn, chàng những tưởng chuyến này một đi không trở lại, nhưng vị quân vương vẻ mặt lãnh đạm ấy lại bình thản nói cho chàng biết người thân mang thật bệnh, thời gian không còn nhiều, rất nhiều việc đành phải phó thác cho chàng.

“Tân chính mới được thi hành vài năm, còn cần củng cố. Trẫm đã dặn dò Từ Khánh Hoa, khanh ấy tất hiểu ý trẫm. Về sau, hai người các khanh hãy cùng bảo vệ cơ nghiệp này.

Trẫm sẽ lập ngũ Hoàng tử làm Thái tử, sau khi trẫm băng hà, nó sẽ thành tân quân. Khanh thân là thầy phải dốc lòng dạy dỗ.”

Cuối cùng chàng cũng không nhịn được mà dò hỏi: “Nhưng không phải bệ hạ đã nói nếu thần thắng thi đấu thì sẽ lấy tính mạng thần sao?”

Hoàng đế không trả lời, chỉ bình thản nhìn chàng. Nhìn vào mắt người, chàng bỗng hiểu ra tất thảy.

Người sớm đã biết mình không còn nhiều thời gian, trận đấu kia chỉ là một lần khảo nghiệm mà thôi. Người muốn thấy rõ tình cảm của chàng với Vân nương sâu nặng đến mức nào. Người muốn biết chàng có thật sự đáng tin cậy, có đáng để người phó thác cô nhi quả phụ hay không.

Chàng thắng thi đấu, người cũng có được đáp án mình cần.

Nếu chàng đã nguyện vì nàng mà chết, ắt sẽ không phản bội nàng và con trai nàng.

Mưu kế thâm sâu như vậy làm chàng nhớ đến những năm tháng hai người sánh vai đấu trí đấu dũng với triều thần. Trong khoảnh khắc ấy, chàng lại nhớ về tình cảm nhiều năm của hai người cùng sự ăn ý không ai sánh được.

Họ là những tri kỷ chân chính, nếu thiếu một trong hai, lần cải cách lớn này vốn không thể thực hiện được.

Chàng nhìn Cố Vân Tiện, thản nhiên nói: “Tiên đế dặn thần theo chí hướng của người, tiếp tục Tân chính, phụ tá bệ hạ.”

“Không còn gì nữa?” Nàng hỏi.

“Không còn gì nữa.”

Cố Vân Tiện cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Chàng không nhường nàng cho người khác, thật tốt. Ít nhất cuối cùng chàng vẫn luyến tiếc nàng. Lúc ở rừng đào chàng nói dễ nghe đến vậy, nhưng nếu nàng đến bên Thôi Sóc thật, chàng vẫn sẽ không vui.

“Hoa đăng này là tặng ta đúng không?” Nàng hỏi.

“Đúng.” Chàng muốn đưa cho nàng từ nhiều năm trước rồi.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, thả nhẹ hoa đăng lên mặt nước, xem nó dần trôi xa như một chiếc thuyền lớn nhổ neo, cuối cùng lẫn vào những ngọn nến rực rỡ phía xa.

Nàng quay đầu thấy Thôi Sóc vẫn đang nhìn về hướng đèn trôi.

“Đại nhân là thầy của bệ hạ, ai gia là thê tử của tiên đế. Giữa chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể vậy thôi.”

Vẻ mặt chàng lại không hề bi thương, chỉ dịu dàng nhìn nàng: “Thần biết.” Chàng vẫn luôn biết rõ.

Nàng gật đầu nói: “Đại nhân hiểu thì tốt. Tuyết đổ đường trơn, chốc nữa hồi phủ khanh nhớ chú ý dưới chân ngựa. Bảo trọng.”

Nàng xoay người, dẫn theo cung nhân rời đi không một lần ngoái đầu, để lại Thôi Sóc đứng một mình tại chỗ, vừa nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nàng vừa nghĩ ngợi xuất thần.

Tình cảnh như vậy quá giống như lần gặp gỡ bên hồ Lung Giang ngày trước.

Chỉ là lần này, rốt cuộc họ cũng cùng thả hoa đăng.

Không còn gì tiếc nuối.

***

Sau năm Cơ Tuân rời đi, vào tháng Hai năm Hiện Khánh đầu tiên, vào lúc hoa đào sắp nở rộ, một tia sét đánh vào rừng đào sau điện Tiêu Phòng. Ban đầu lửa chỉ bén vào vài cành cây, cuối cùng lan ra khắp rừng đào.

Khi Cố Vân Tiện nghe tin chạy đến, nàng chỉ nhìn thấy ánh lửa ngập trời, còn có những bóng cây thấp thoáng phía xa. Nàng muốn đến gần xem cho rõ, cung nhân lại chặn lại khuyên nhủ: “Thái hậu, Thái hậu người đừng đến đó, cẩn thận kẻo bị thương… Thái hậu!”

Nàng đành phải dừng bước, đứng ngây người ở đó nhìn những bóng cây quay cuồng dưới ánh lửa, vẻ mặt như đang khóc rồi lại như đang cười.

Sau đó lửa được dập tắt, rừng đào cũng không còn cứu được nữa. Những cành cây khô không khốc run rẩy trong gió lạnh, còn nàng đứng trong rừng nhìn đến ngây ngốc.

Nàng nhớ trước khi đi chàng có nói nơi này nở hoa rất đẹp, dặn nàng sau này có cơ hội nhất định phải đến xem.

Nhưng nàng không còn cơ hội nữa.

Đây là rừng đào chàng trồng nên vì nàng, nhưng nàng lại chẳng thể đợi đến lúc hoa nở, vĩnh viễn cũng không thể.

***

Từng ngày trôi qua, những năm tháng trong cung yên bình không một gợn sóng. Cố Vân Tiện ở trong cung Trường Nhạc đóng cửa không ra, trừ việc mỗi đêm bỏ ra một canh giờ kiểm tra bài vở của A Hoàn, thời gian còn lại đều chép kinh Phật.

Hết quyển này đến quyển khác, trên tờ giấy trắng dài chi chít những hàng chữ nhỏ xinh đẹp, trải dài trên án kỉ, trượt xuống dài đến chạm đất.

Trong phút bàng hoàng, nàng còn cảm thấy mình như trở về nhiều năm về trước. Khi đó nàng vừa tỉnh lại từ giấc ác mộng đời trước, tự xin đến cung Trường Nhạc phụng dưỡng Thái hậu.

Có một ngày nàng đang chép kinh trong phòng, chàng bỗng xuất hiện. Lúc ấy, chàng nhìn chồng giấy Tuyên Thành dày cộm, kinh ngạc hỏi: “Đây đều là do nàng chép ư?”

Thái độ nàng câu nệ, chỉ biết vâng dạ. Thấy thế, chàng buồn cười nhướng mày hỏi: “Vẻ mặt nàng là sao? Trẫm đáng sợ lắm à?”

Thì ra phải mất đi mới biết được, những chuyện liên quan đến chàng đã ăn sâu bén rễ trong lòng nàng.

Cứ vậy, nàng vẫn tiếp tục chép kinh.

Đoạn duyên phận này từ đầu đến cuối đều do ông trời trêu đùa, vận mệnh sinh tử của họ vẫn luôn nằm trong tay người khác, bản thân lại chẳng thể làm chủ. Bây giờ chàng đi rồi, điều duy nhất nàng có thể làm chính là chép thêm một ít kinh Phật, tích thêm chút phúc đức cho kiếp sau của cả hai.

Biết đâu ông trời rủ lòng thương cho bọn họ gặp nhau một lần ở chốn âm tào địa phủ.

***

Sau đó nữa, cơ thể nàng càng ngày càng yếu, thậm chí bắt đầu quên trước quên sau. Ngự y chẩn không ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể nói với A Hoàn rằng đây đều vì nàng tự muốn quên. Như một kẻ điên cố chấp, chỉ nhỡ những điều mình muốn nhớ, vứt bỏ hết những ký ức không vui.

Nàng thường xuyên nhớ đến Cơ Tuân, mỗi lần như vậy đều xuất thần hồi lâu. Khi chàng còn sống, nàng tuy không hận nhưng vẫn có khúc mắc khó lòng tháo gỡ. Cho dù khi nghe Phồn Tố nói chuyện năm năm ấy nàng lại rung động lần nữa, nhưng vẫn chưa yêu chàng toàn tâm toàn ý. Nàng vẫn giữ lại một góc cho riêng mình, nàng sợ lại bị phụ lòng lần nữa nên mới bảo vệ bản thân theo bản năng.

Nhưng bây giờ người đã mất, trước lúc lâm chung lại cố tình giấu diếm để nàng không phải buồn thương, trả lại tất cả những gì còn mắc nợ. Cho nên dù là oán hận hay khúc mắc, tất cả đều đã theo chàng rời đi.

Nàng đã quên chàng từng phụ bạc, thương tổn mình, chỉ nhớ rõ phu quân của nàng là người đàn ông dịu dàng nhất thế gian. Chàng yêu nàng sâu đậm, nhưng bọn họ cứ mãi lạc nhau dưới bóng hoa đào, không tài nào tìm được đối phương.

Nhưng không sao, sẽ có một ngày nàng tìm được chàng.

***

Nàng mất giữa một ngày xuân.

Tuyết đọng phía ngoài dần tan bớt, nàng nằm trên giường ngắm nhìn cảnh sắc trong đình qua cánh cửa sổ khép hờ.

A Hoàn quỳ bên giường, nắm chặt tay nàng, run giọng nói: “Mẫu hậu…”

Nàng nhìn gương mặt thông minh đĩnh đạc của cậu, mỉm cười: “A Hoàn, mẫu hậu vẫn chưa nói với con rằng con rất giống phụ hoàng con…”

A Hoàn nghiến răng không để mình bật khóc: “Nhi thần biết…”

“Mẫu hậu mệt mỏi quá rồi.” Nàng lẩm bẩm: “Đã bao nhiêu năm rồi, mẫu hậu thật sự quá mệt mỏi. Ta rất nhớ phụ hoàng con, có rất nhiều lời muốn nói với người… Nhớ đến nhói lòng.”

“Trước nay ta vẫn không yên tâm về con, nhưng bây giờ con cũng đã trưởng thành, rốt cuộc ta đã có thể yên tâm rời đi rồi…”

“Ta biết con không nỡ, nhưng ta đã tận lực rồi… Vậy nên, A Hoàn, đừng hận Mẫu hậu…”

Ánh mắt nàng dần mờ đi, trong lúc bàng hoàng lại như nhìn thấy những cụm sương khói màu hồng rực rỡ như ráng chiều lướt qua mắt mình.

Đó là… Rừng đào của bọn họ…

“Hoa nở rồi…”


HẾT CHƯƠNG 147

Đọc truyện chữ Full