Được Lục Hựu Bạch đỡ đứng dậy, Trình Mộ Nhàn oán trách một câu: "Đám người này cũng thật là, Bệ hạ tới cũng không thông truyền một tiếng".
Lời ngoài của Trình Mộ Nhàn ý là: bản cô nương đá ngươi một cước là không đúng, nhưng đây là do ngươi tự tìm.
Có cô nương nhà ai bất ngờ bị ôm mà không đánh trả?!
Lục Hựu Bạch sao không nghe hiểu ý tứ của Trình Mộ Nhàn, hắn cười dài nói: "Là Trẫm sai".
"Vậy hôm nay Trẫm dẫn khanh đi du ngoạn có được không?".
Trình Mộ Nhàn nhìn sắc trời trên cao, mặt trời đang rất lớn nhưng cũng không phải không thể đi ra ngoài.
Nhưng mà-----
Đế Hậu của triều đại này, để đảm bảo an toàn trước ngày đại hôn là không thể tùy ý ra ngoài đi lại.
Lục Hựu Bạch thì tốt lắm, lúc trước mời nàng đi du hồ, sau đó là mời nàng vào cung, giờ lại mời nàng ra ngoài du ngoạn.
Điều này thật làm người khó hiểu.
Thật ra không chỉ Trình Mộ Nhàn khó hiểu, mà người trong cung bao gồm cả người Thượng thư phủ cũng thấy khó hiểu.
Chỉ có Trình An Bác là ít có khó hiểu, theo hắn thấy, đây là vì Bệ hạ thích nữ nhi hắn.
"Nương nương cứ việc ra ngoài chơi đi, chuyện trong phủ tự sẽ có người lo liệu".
Trình An Bác cất tiếng nói mới để cho Trình Mộ Nhàn chú ý đến hắn đang đứng ở trong góc.
"Ừ".
Trình Mộ Nhàn vừa đồng ý, Lục Hựu Bạch đã hỏi về vết thương trên tay nàng: "Đây là sao? Ai đả thương ngươi?".
Một câu, không khí quanh người như đông cứng lại.
Trình An Bác há to miệng, không biết phải nói gì---- Thật ra chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trình Mộ Nhàn cúi đầu cười: "Không sao, lúc thêu không cẩn thận bị kim đâm".
"Ừ".
Lục Hựu Bạch ghi nhớ ở trong lòng, thầm nghĩ, đợi trở về sẽ đưa mấy tú nương giỏi qua bên này, miễn cho nàng ấy lại bị thương.
Hai người ở trong phủ đổi sang một thân y phụ thường ngày, sau đó từ hậu viện rời đi.
Ám vệ và Ngự Lâm quân cũng đổi sang cách ăn mặc của gã sai vặt, một bộ phận thì ở ngoài sáng, một bộ khác thì tránh trong tối.
Hai người nhìn chẳng khác gì vợ chồng nhà bình thường.
Trình Mộ Nhàn che mặt--- cũng chẳng có cách nào, vì mặt nàng rất dễ nhận ra.
Nếu mà cứ phô mặt vậy đi ra ngoài, e rằng mới đi được vài bước đã bị nhận ra rồi, như vậy còn đi chơi kiểu gì nữa?
Vân đô rất phồn hoa.
Nói đúng ra, Lục Hựu Bạch ở trên đất phong của mình chưa bao giờ đi dạo ở Vân đô như thế này.
Nhìn con phố ngựa xe tấp nập người qua lại, mùi thơm của thức ăn xen lẫn với đủ loại tiếng rao hàng, tất cả đều hấp dẫn người ta không ngoại lệ.
"Bệ-----".
Trình Mộ Nhàn nghĩ gọi thế không tốt, nhưng lại không biết nên xưng hô hắn như thế nào.
"Ngươi hẳn nên gọi ta là phu quân".
Lục Hựu Bạch dừng bước và dùng chiếc quạt gấp trong tay vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Trình Mộ Nhàn.
Trình Mộ Nhàn giật mình, đáp: "Dạ, Bệ, phu quân".
Phu quân? Ở kiếp trước, chưa bao giờ Lục Hựu Bạch bảo nàng gọi hắn như vậy, và nàng hầu như chỉ toàn gọi hắn là Bệ hạ.
Ngược lại, Lục Hựu Bạch cũng rất ít khi gọi tên nàng, hầu như luôn gọi nàng một tiếng Hoàng Hậu cho xong việc.
Cách xưng hô như phu quân nương tử này, Trình Mộ Nhàn nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Một tiếng phu quân kiều kiều mềm mềm này làm Lục Hựu Bạch rất là hưởng thụ, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Mộ Nhàn và nói: "Hôm nay nương tử muốn cái gì, vi phu đều mua cho ngươi".
Đối diện với khuôn mặt kiêu ngạo của Lục Hựu Bạch, vốn nàng còn muốn khách khí vài câu.
Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên những điều tồi tệ mà Lục Hựu Bạch đã làm trong kiếp trước.
Tuy rằng kiếp trước hai người bọn hắn ở bên nhau chỉ vì quan hệ lợi ích, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã sinh cho hắn hai đứa con trai mà.
Vậy mà tên nam nhân chó, phì phì, Hoàng Đế chó này lại vì một câu nói suông mà muốn phế nàng.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Với tâm tư trả thù, Trình Mộ Nhàn cũng không khách khí.
Nàng gần như gặp cái gì là mua cái đó, thậm chí còn suýt mua luôn một tiểu quan thanh tú trở về, nói là muốn hắn làm tùy tùng của mình.
Một khắc đó, tất cả những người đi theo đều có thể nhận thấy rõ sự tức giận của Lục Hựu Bạch đang bùng lên.
"Là vi phu không đủ thanh tú, đã làm cho nương tử thất vọng rồi".
Lục Hựu Bạch kéo Trình Mộ Nhàn vào một con hẻm vắng vẻ, rồi không nói lời gì đã ép người ta vào tường.
Bức tường sau lưng rất là lạnh buốt cứng rắn, nhưng hơi thở của hai người lại rất nóng.
Trình Mộ Nhàn nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Lục Hựu Bạch, liền hối hận đến muốn chạy đi mua một tấm đậu phụ đập đầu chết cho rồi.
Nhưng ngoài miệng vẫn rất cứng rắn: "Không phải, không phải phu quân đã nói mua gì cũng được sao?".
Gân xanh trên trán Lục Hựu Bạch sắp phồng lên đến nơi, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân đang đóng vai vô tội trước mặt, lập tức vươn tay kéo khăn che mặt của nàng và cúi đầu xuống một cách hằn học.
Ám vệ: Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn!
Trình Mộ Nhàn không nhịn được nữa, nàng lập tức há mồm cắn Lục Hựu Bạch một cái mới khiến hắn buông nàng ra.
"Nếu Bệ hạ ghét bỏ ta, cũng không cần dùng cách này để giết ta đi?".
Sống sờ sờ bị hôn chết, Trình Mộ Nhàn tỏ vẻ phương thức chết này quá ngột ngạt.
Còn không bằng cho nàng một ly rượu độc còn thống khoái hơn.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của tiểu nữ nhân, Lục Hựu Bạch nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng không có để bản thân phát điên ở đây.
"Nhớ rõ, ngươi là nữ nhân của ta".
Lục Hựu Bạch dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói ra những lời có ý chiếm hữu nhất.
Cái mặt già hai đời của Trình Mộ Nhàn đỏ bừng xấu hổ, đáp: "Vâng, vâng".
Trứng chọi đá, nàng vẫn nên nhún nhường trước vậy.
Đợi sau khi tên Hoàng Đế chó này nghĩ biện pháp đưa trăng sáng của hắn vào cung, nàng sẽ quả quyết phủi mông rời đi.
Cái vị trí Hoàng Hậu kia, ai muốn ngồi thì ngồi đi.
Nghĩ đến đây, Trình Mộ Nhàn liếc nhìn đôi môi hồng hồng của Lục Hựu Bạch bị nàng cắn rách, cảm thấy có chút chột dạ: "Cái đó, Bệ hạ có muốn-----".
"Gọi ta là phu quân".
Trình Mộ Nhàn: Thằng chó này bị làm sao vậy?
Trình Mộ Nhàn ngoan ngoãn chịu thua hỏi lại lần nữa: "Phu quân có muốn xử lý vết thương không?".
Lục Hựu Bạch cười, đáp: "Việc nhỏ thôi, đừng lo lắng".
Ông trời của ta ơi! Trình Mộ Nhàn kêu rên trong lòng: Ngày mai người này còn muốn thiết triều đấy, vạn nhất để cho các đại thần nhìn ra cái gì đó---- Nghĩ đến cái đám Ngự Sử kia, Trình Mộ Nhàn chỉ cảm thấy thật nhức đầu.
Lục Hựu Bạch hôn cũng đã hôn, tiện nghi cũng đã đòi nên có tâm tình rất tốt đeo lại khăn che mặt cho Trình Mộ Nhàn, sau đó dẫn nàng ra ngoài.
Ám vệ: Cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
Hai người dùng bữa tối ở một tửu lâu.
Lúc Trình Mộ Nhàn nói muốn trở về, Lục Hựu Bạch bất ngờ kéo nàng đến bên cạnh mình! Mà ở vị trí Trình Mộ Nhàn vừa mới ngồi đó, đột ngột xuất hiện một mũi tên lông vũ phá không mà đến.
Hay thật, ăn một bữa cơm còn có thể gặp được ám sát ư?
Ám vê nấp trong tối giật mình, lập tức đuổi theo.
"Tối nay vẫn nên đi theo vi phu đi".
Ý của Lục Hựu Bạch là muốn Trình Mộ Nhàn ở lại trong cung một đêm, ngày kế lại đi sau.
Trình Mộ Nhàn từ chối mà không cần suy nghĩ.
Lần trước nàng tắm rửa trong cung đã có thể truyền nàng và hắn làm cái chuyện gì gì kia, giờ mà ở lại trong cung một đêm nữa, đoán chừng ngày thứ hai sẽ truyền ra nàng có tin vui ấy chứ.
Lối đi nguy hiểm này, Trình Mộ Nhàn không dám mạo hiểm.
"Nhưng mà, đã muộn như vậy rồi, ngươi muốn bị bỏ mệnh sao?".
Lục Hựu Bạch rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này, hắn làm sao có thể để cho Trình Mộ Nhàn rời đi?
Trên thực tế, Lục Hựu Bạch có thể cử ám vệ hộ tống nàng trở về, nhưng hắn lại cứ không muốn làm như thế đấy.
Có cơ hội cùng tiểu nương tử cầm đuốc soi dạ đàm, Lục Hựu Bạch hắn là bị choáng hay sao mà đi làm như vậy!.